Đặt chén xuống bàn, Thiên Phục với tay cầm bầu rượu. Mặt y thoáng lộ những nét thất vọng, bởi bầu rượu nhẹ tênh. Buông một tiếng thở dài, y lơ đễnh nói:
− Đã hết rượu rồi sao?
Được gợi ý, Kiến Bình mở lời:
− Huynh định uống đến bao giờ nữa?
Thiên Phục nhìn nàng. Ánh mắt Thiên Phục sắc như lưỡi đao bắt Kiến Bình phải quay mặt chỗ khác để tránh ánh nhìn đó. Nàng lí nhí nói:
− Huynh đang có tâm sư?
Thiên Phục thờ ơ hỏi ngược lại Kiến Bình:
− Thế nàng há chẳng có tâm sự?
− Đã là con người thì ai chẳng có tâm sự. Theo muội, ngay cả đức kim thượng chắc cũng phải có tâm sự.
Cặp môi mỏng của Thiên Phục khẽ nhếch lên, có lẽ đó là một nụ cười mà y muốn biểu cảm.
Kiến Bình nhìn Thiên Phục hỏi tiếp:
− Muội nói đúng chứ?
− Đúng, nhưng không hoàn toàn đúng.
Thiên Phục dứt lỡi quay mặt vào trong gọi tiểu nhị:
− Tiểu nhị, mang cho ta một bầu rượu nữa.
Gã tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật, nghe gọi giật mình, liền đứng bật dậy, rối rít nói:
− Khách... khách nhân vừa gọi tiểu nhân?
Thiên Phục gật đầu:
− Ta muốn uống tiếp.
Tiểu nhị tròn mắt nhìn Thiên Phục. Y lắp bắp nói:
− Sao? Khách nhân muốn uống tiếp à? Khách nhân đã uống hết...
Thiên Phục cau mày:
− Sao ngươi lại hỏi ta? Không muốn bán cho ta nữa à? Hay nghĩ ta không có kim lượng?
Gã tiểu nhị lắc đầu nguầy nguậy, luôn miệng nói:
− Không, không, tiểu nhân nào dám nghĩ như vậy.
Y vừa nói vừa hối hả ôm vò rượu đến bàn Thiên Phục. Đặt vò rượu năm cân xuống bàn, gã tiểu nhị nhìn Thiên Phục, nói:
− Dạ, đây là vò rượu cuối cùng còn lại trong tửu quán của tiểu nhân.
Vừa rót rượu ra chén, Thiên Phục vừa thờ ơ nói:
− Tại hạ sẽ không làm phiền đến ngươi nữa đâu.
− Tiểu nhân chỉ nói vậy thôi à.
Thiên Phục ngước mặt nhìn gã tiểu nhị. Chạm vào ánh mắt sắc lạnh của vị khách này, bất giác toàn thân gã tiểu nhị nổi đầy gai ốc, đồng thời có một luồng khí lạnh chạy dọc theo cột sống khiến gã phải rùng mình. Không nói thêm được một tiếng, gã lủi nhanh ra nhà sau như kẻ trốn chạy bóng ma thần chết.
Thiên Phục bưng chén rượu bình thản uống.
Kiến Bình thoạt lắc đầu. Cái lắc đầu của nàng không qua được cặp mắt tinh tường của Tàn Hồn Ma Đao.
Đặt chén xuống bàn, Thiên Phục hỏi Kiến Bình:
− Sao nàng lại lắc đầu khi ta uống rượu?
− Huynh muốn quên mình qua men rượu?
− Tại sao ta lại quên ta chứ? Nếu ta quên ta thì đã không là Tàn Hồn Ma Đao.
− Huynh đang lấy vẻ bề ngoài để dấu cái tâm sự bên trong.
Thiên Phục nhún vai, lạnh nhạt đáp lời nàng:
− Ai cũng có tâm sự kia mà.
Rót tiếp rượu ra chén, Thiên Phục nói tiếp:
− Ta chỉ vì ta mà thôi.
− Muội không tin như vậy.
Thiên Phục cau mày nhìn nàng:
− Tại sao nàng lại không tin?
− Muội thấy trong ánh mắt huynh là một trang hảo hán, trượng nghĩa.
Thiên Phục khoát tay:
− Không. Nàng lầm rồi. Ánh mắt của ta chẳng nói được gì cả và ta chẳng bao giờ muốn nghe những lời rỗng tuếch đại nghĩa đâu. Ta vì ta, chứ không vì người.
Kiến Bình sa sầm mặt:
− Huynh chỉ vì huynh, thế tại sao huynh lại cứu muội?
Gã nhìn Kiến Bình bằng ánh mắt lãnh đạm:
− Ta không cứu nàng đâu.
− Thế huynh giải thích sao về những việc tại lầu Thiên Đăng.
Nâng chén nhấp một ngụm lớn, Thiên Phục nhạt nhẽo nói:
− Nàng chỉ là cái cớ để người kia dẫn dụ ta vào tử lộ, mà ta lại là kẻ tò mò, muốn biết chân diện mục của người đó.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Kiến Bình thoạt nhíu lại:
− Huynh không vì muội?
Thiên Phục buông một câu cụt lủn:
− Không.
Mặt hoa của Kiến Bình đỏ bừng. Nàng nhìn Thiên Phục chằm chằm tưởng chừng như đang nhìn một kẻ thù bất đội trời chung.
− Huynh nói thật tâm mình đấy chứ?
− Nàng đừng suy đoán nhiều quá.
Kiến Bình buông một tiếng thở dài não nuột:
− Muội đã hiểu lầm huynh. Muội cứ ngỡ...
Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng từ từ đứng lên. Ánh mắt của nàng không rời Thiên Phục, răng cắn vào môi như thể nén tất cả nỗi uất nghẹn vào trong.
Thiên Phục bưng chén rượu uống cạn.
Kiến Bình khẽ lắc đầu.
Thiên Phục uống xong số rượu, ngẩng mặt nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
− Đừng như Triều Thi Thi.
Nàng buông một tiếng thở dài, đáp lời Thiên Phục:
− Kiến Bình là Kiến Bình, chứ không phải là Triều Thi Thi.
Kiến Bình thốt xong câu nói giận lẫy đó, quay bước toan bỏ đi. Mặc dù bỏ đi, nhưng trong thâm ý thì mong mỏi Nguyên Thiên Phục sẽ cản bước mình, chính ý niệm đó khiến nàng càng thất vọng hơn với sự thờ ơ, lạnh nhạt của Thiên Phục.
Kiến Bình muốn quay lại, nhưng cuối cùng cũng nén được sự bực tức rảo bước đi tiếp.
Vừa rảo bước đến ngưỡng cửa thì bất chợt từ bên ngoài một nữ lang, xiêm y xộc xệch, tóc buông xõa, vẻ mặt hớt hải chạy vội vào.
Nữ lang hốt hoảng đến độ đâm sầm vào Kiến Bình, rồi chộp luôn lấy nàng hớt hải nói:
− Nữ hiệp, xin nữ hiệp ra tay cứu tôi với.
Vừa nói nữ lang vừa lẩn nhanh ra sau lưng Kiến Bình.
Kiến Bình quay lại nhìn nàng:
− Cô nương có chuyện gì vậy?
Nữ lang chưa kịp đáp lời Kiến Bình thì từ bên ngoài bốn gã vận trang phục đạo tỳ đã lướt vào.
Bốn gã đạo tỳ thoạt cau mày khi đối mặt với Mộc Kiến Bình.
Cả bốn gã đạo tỳ vừa xuất hiện đều khoác một vẻ mặt trơ trơ như tượng đá vô hồn.
Nhìn vẻ mặt của bốn gã những tưởng đó là những xác chết vừa mới đội mồ sống lại.
Thấy bốn gã đạo tỳ, nữ lang co rúm người nép sau lưng Kiến Bình. Rõ ràng nàng đang sợ hãi tột cùng.
Kiến Bình buột miệng hỏi:
− Các người là ai?
Một gã đạo tỳ lên tiếng đáp lời nàng:
− Không cần thiết hỏi.
Gã chỉ nữ lang đang nép sau lưng Kiến Bình nói:
− Nô nữ kia hãy theo chúng ta.
Cùng với lời nói đó, gã đạo tỳ khẽ lắc vai, thân pháp gã lướt đến, đồng thời vươn trảo toan thộp lấy hổ khẩu nữ lang.
Kiến Bình hừ nhạt một tiếng, nạt lớn:
− Các ngươi hiếp người quá đáng!
Cùng với câu nói đó, chỉ pháp của Kiến Bình đã điểm tới tâm trung bản thủ của đối phương.
Thế chỉ của nàng trông rất tầm thường, giản đơn nhưng buộc đối phương phải thâu hồi trảo công.
Gã đạo tỳ vừa thu hồi trảo công vừa gằn giọng nói:
− Nha đầu, ngươi dám xen vào chuyện của Ma Cung.
Kiến Bình sửng sốt bởi câu nói của gã đạo tỳ:
− Các ngươi là người của Ma Cung à?
− Nha đầu biết thì muộn rồi. Một khi nha đầu đã nhúng tay vào chuyện của Ma Cung, nếu muốn sống thì phải theo Tứ Đạo Tỳ về Ma Cung để đảm trách sự vụ nữ nô.
− Nói nhảm! Bộ Ma Cung muốn bắt ai làm nữ nô cũng được sao?
Gã đạo tỳ hừ nhạt, lườm Kiến Bình nói:
− Nha đầu bản lĩnh cỡ nào mà dám buông những lời huênh hoang như vậy chứ?
Gã đạo tỳ vừa nói vừa lắc vai áp thẳng tới nàng. Cùng với những thế trảo liên hoàn, nhưng khác hẳn lần trước, thế trảo của g bây giờ thi triển nhanh hơn, biến hóa hơn. Có thể nói, trước mặt Kiến Bình là một bức màn ảnh trảo dày đặc, không thể phân biệt đâu là hư, đâu là thực. Điểm úy kỵ thứ hai là những thế trảo của gã chẳng kiêng dè những vùng cấm kỵ của nữ nhân, thậm chí chỉ công kích vào những vùng đó.
Đối với những thế trảo của gã đạo tỳ, Kiến Bình phải trổ hết võ học của mình, thế mà vẫn phải lúng túng thối bộ. Miệng nàng liên tục rủa gã:
− Tiện nhân! Bỉ ổi!
Mặc cho Kiến Bình buông những lời mắng nhiếc, gã đạo tỳ vẫn mặc nhiên tiếp tục thi thố những thế trảo liên hoàn tập kích vào vùng nhũ hoa của nàng.
Chỉ trong khoảng thời khắc đủ rót đầy một chén trà mà Kiến Bình phải chống đỡ hơn mười thế trảo thô bỉ của gã đạo tỳ.
Bất thần gã đạo tỳ rít lên một tiếng:
− Nằm xuống!
Cùng với tiếng thét đó, đôi song trảo của gã thộp tới trước trông tợ cái chộp của một con mèo vồ lấy con chuột cực kỳ nhanh và chính xác.
Để tránh cái thộp của gã, Kiến Bình ngã về sau, trông tợ một nhành liễu uốn theo chiều gió cuốn. Tránh được thế trảo của đối phương, nhưng Kiến Bình lại rơi vào thế hạ phong thật là nguy hiểm.
Gã đạo tỳ nhếch mép, dè bỉu nói:
− Bản lĩnh chỉ bấy nhiêu đó mà dám chống lại Tứ Đạo Tỳ của Ma Cung à?
Gã vừa nói vừa rướn mình tới, đồng thời vỗ tiếp một trảo công kích vào vùng tối kỵ của Kiến Bình.
Thế công của gã khiến Kiến Bình vừa thẹn vừa tức, nhưng trong tình thế này, muốn tránh cái chộp của gã cũng không dễ chút nào.
Trong khi Kiến Bình bị gã đạo tỳ bức ép bởi những thế trảo vô cùng bỉ ổi và tàn khốc thì Nguyên Thiên Phục vẫn dửng dưng nhấp từng ngụm rượu với vẻ mặt bàng quan, thờ ơ, ngỡ như chẳng có chuyện gì đang xảy ra trước mặt gã.
Trước thái độ lạnh nhạt của Thiên Phục, Kiến Bình càng tức giận hơn.
Khi trảo của gã đạo tỳ còn cách vùng cấm kỵ của nàng độ hai đốt tay thì Kiến Bình cũng đã kịp đạp mạnh hai chân trượt luôn tới trước.
Mặc dù nàng phản xạ nhanh như vậy, nhưng trảo công của gã đạo tỳ vẫn kịp xé toạc lấy một mảnh xiêm y của nàng Gã nhíu mày nhìn qua mảnh xiêm y đó, buông một câu cụt lủn:
− Nha đầu cũng khá lắm!
Trong khi gã đạo tỳ nhìn mảnh xiêm y, thì Kiến Bình cũng kịp lách đến bên bàn của Nguyên Thiên Phục. Nàng cáu giận quát:
− Thiên Phục, bộ ngươi không có mắt sao?
Thiên Phục thản nhiên đáp lời nàng:
− Tại hạ không phải là kẻ đui.
− Ngươi không đui sao lại dửng dưng được như vậy chứ?
− Tại sao tại hạ lại dửng dưng?
Kiến Bình rít lên:
− Ngươi không thấy gã bức ép ta à?
− Đó là chuyện của nàng. Nàng đã tự chuốc vào mình chút hiệp nghĩa thì phải gánh lấy nó chứ. Đã muốn làm nữ hiệp thì phải chịu chút phiền toái chứ.
Thiên Phục lại bưng chén rượu bình thản nhấp một ngụm mà chẳng màng đến bốn gã đạo tỳ của Ma Cung.
Kiến Bình sa sầm mặt, lớn tiếng nói:
− Ngươi chẳng có chút thiện tâm nào với người cô thế ư?
Y buông một câu thật lạnh lùng:
− Không.
− Ngươi...
Kiến Bình nói được bấy nhiêu đó thì cổ họng như có vật lạ chặn ngang không thốt được nên lời. Nàng đứng thừ người như pho tượng bởi sự căm tức tột độ thái độ thờ ơ của Nguyên Thiên Phục.
Trong khi Kiến Bình còn thất thần bởi sự lạnh nhạt của Tàn Hồn Ma Đao thì gã đạo tỳ đã lướt đến bên nàng. Cùng với đôi trảo công vô cùng bỉ ổi, gã thộp tới vùng nhũ hoa của Kiến Bình.
Lúc Kiến Bình còn linh hoạt đã còn lúng túng và khó khăn khi đối phó với gã, bây giờ thì sao nàng có thể tránh được thế trảo kia trong lúc tinh thần bấn loạn.
Tưởng chừng đôi trảo công của gã đạo tỳ đã chạm tới vùng nhũ hoa của nàng, nhưng khoảng khắc cuối cùng đột nhiên Kiến Bình lại ngồi xuống chiếc đôn. Động tác sau cùng của nàng như có thứ nội lực vô hình nào đó ấn đè xuống. Chính vì thế trảo công của gã đạo tỳ vồ hụt vùng nhũ hoa của Kiến Bình mà thộp luôn tới chén rượu của Nguyên Thiên Phục.
Chén rượu trong tay Thiên Phục bị trảo công của gã đạo tỳ hất đi rơi luôn xuống sàn.
Xoảng...
Chénn rượu vỡ tan thành nhiều mảnh, rượu văng tung tóe khắp mọi nơi.
Gã đạo tỳ thu hồi thế công.
Thiên Phục ngẩng mặt nhìn gã. Y lắc đầu chậm chạp nói:
− Tại hạ không xen vào chuyện của Ma Cung, thế mà Ma Cung lại đập vỡ chén rượu của tại hạ.
Gã đạo tỳ nhíu mày nói:
− Một chén rượu có đáng là bao. Ma Cung có thể trả lại cho ngươi trăm chén rượu, và thậm chí thêm ngàn vò rượu tưởng thưởng cho sự sùng bái Ma Cung của ngươi.
Thiên Phục nhún vai:
− Tại hạ chỉ cần các hạ trả lại chén rượu mà tại hạ đang muốn thưởng thức mà thôi. Nếu các hạ không trả được thì phải để lại bàn tay đã làm bể chén rượu.
− Ngươi nói vậy là có ý gì?
− Làm sao các hạ có thể hốt những mảnh vỡ kia để làm lại một cái chén không một vết nứt? Làm sao các hạ có thể hốt được số rượu đã văng tung toé khắp sàn thảo quán này được?
Có lẽ các hạ chỉ còn mỗi một cách là để lại đôi tay của mình.
− Ngươi dám chống lại Ma Cung và Tứ Đạo Tỳ?
Thiên Phục lắc đầu:
− Tại hạ không muốn phiền lụy như vị cô nương ngồi đây, nhưng tại hạ lại rất sòng phẳng với những kẻ đã nợ mình.
− Thế ngươi đòi lấy đôi quỷ trảo của đại gia à?
− Có lẽ vậy.
− Hừ... Ngươi đang cuồng trí hay đang nằm mơ? Bản lĩnh của ngươi như thế nào mà đòi đoạt quỷ trảo của ta chứ?
− Bản lĩnh của tại hạ rất tầm thường, nhưng đủ bắt các hạ phải để lại đôi quỷ trảo đền chén rượu.
Gã đạo tỳ ngửa mặt cười khằng khặc. Tràng tiếu ngạo của gã như lời chế giễu Tàn Hồn Ma Đao. Cắt tràng tiếu ngạo dè bỉu kia, gã gằn giọng nói:
− Nào... tiểu tử vô danh kia, hãy thử đoạt quỷ trảo của đại gia xem.
Gã vừa nói vừa chìa hai tay đến trước:
− Nếu ngươi không đoạt được thì trảo công của đại gia sẽ moi tim ngươi đó.
Lời còn đọng trên hai cánh môi thì gã chỉ kịp thấy một mành lụa đỏ đột ngột nhảy múa trước mặt mình, liền theo mành lụa đỏ đó thì một cảm giác mát lạnh xuất hiện ngay hổ khẩu của gã. Khi mành lụa biến mất để cuộn lại lưỡi thanh Tàn Hồn Ma Đao thì đôi trảo công của gã đạo tỳ mới chịu rời khỏi cổ tay y rơi thẳng xuống sàn nhà.
Gã đạo tỳ còn kịp nghe hai âm thanh khô khốc.
Bịch... bịch...
Hai âm thanh đó rõ mồn một đập vào thính nhĩ, thế mà gã còn chưa nhận biết chuyện gì vừa xảy ra. Gã đứng như phỗng cho đến khi cái đau dội lên đầu buốt óc mới cúi đầu nhìn xuống.
Hai con ngươi của gã trợn tròn, tưởng chừng muốn lọt ra ngoài khi nhận ra mình đã biến thành phế nhân.
Máu tuôn ra ồng ộc mà gã chẳng thốt được lời nào. Gã đứng như pho tượng rồi từ từ khuỵu dần xuống. Toàn thân gã run rẩy và chỉ há hốc miệng, mắt mở to nhìn đôi bản thủ nằm ngay trong tầm mắt.
Nguyên Thiên Phục vẫn bình thản thờ ơ trước sự đau đớn của đạo tỳ. Thậm chí khi gã đạo tỳ đã biến thành cái xác tàn phế vô hồn vẫn không có nét biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của Nguyên Thiên Phục.
Cái chết thảm của gã đạo tỳ khiến cho ba gã còn lại thất thần. Cả ba vừa rồi cũng chẳng khác gì gã đã chết. Họ chỉ ngờ ngợ chính mành lụa đỏ đã chặt đứt đôi trảo công chứ không sao thấy được lưỡi đao Tàn Hồn xuất hiện từ lúc nào. Trước cái chết thảm của đồng môn, chẳng lẽ họ lại chỉ đưa mắt mà nhìn? Cả ba đâu thể đứng nhìn được mặc dù biết mình đang đối mặt với một đại địch thủ vô cùng lợi hại và tàn nhẫn.
Ba gã không nói mà đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt dàn hàng ngang tiến về phía Nguyên Thiên Phục.
Khi ba gã đạo tỳ vừa toan động thân, đồng loạt tập kích Tàn Hồn Ma Đao, thì một giọng nói lanh lảnh, trong vắt từ ngoài cửa cất lên:
− Không được mạo phạm.
Giọng nói kia như có uy quyền khiển ba gã đạo tỳ, buộc họ đồng loạt đứng sững lại, hai tay buông thõng phủ phục. Trong khi ba gã đạo tỳ phủ phục thì nữ lang lại co rúm người, quỳ mọp luôn xuống sàn thảo quán.
Người sắp xuất hiện phải có quyền uy đối với ba gã đạo tỳ và nữ lang nên mới khiển được họ như vậy. Người đó là ai?