Với thỏi vàng của mình... – Người khách lạ dài giọng nhại lại cô – Nó hiện giờ còn chưa phải là của cô!
Ông chỉ cần thu xếp đồ của mình và đi biệt tăm. Nếu tôi không được thỏi vàng này, tôi sẽ phải quay về Viscos. Bà chủ sẽ đuổi việc tôi ngay lập tức, tôi sẽ nhục nhã ê chề. Tất cả mọi người sẽ quả quyết là tôi đã lừa dối. Ông không thể, không có quyền đối xử với tôi như thế. Ông phải đồng ý là thỏi vàng này tôi kiếm được một cách trung thực.
Người khách lạ đứng dậy, rút mấy cành cây đang cháy ra khỏi đống lửa.
Con sói luôn bỏ chạy tránh xa ánh lửa, có phải vậy không nhỉ? Vậy thì tôi đi về Viscos đây. Cô có thể làm tất cả những gì cô cho là cần thiết. Cứ lấy trộm đi, bỏ chạy đi, lẩn trốn đi. Việc này chẳng liên quan gì đến tôi nữa. Tôi còn có những việc quan trọng hơn.
Gượm đã! Đừng bỏ tôi lại đây một mình!
Vậy thì chúng ta cùng đi.
Chantal vội nhìn lại đống lửa, tảng đá hình chữ Y, rồi người khách lạ lúc này đã bỏ đi, tay cầm cành cây đang cháy. Cô có thể làm đúng như thế, đốt một bó đuốc mới, đào vàng và đi thẳng xuống thung lũng, tạt về nhà lấy những đồ vật từng được cô gìn giữ cẩn thận đến thế cũng chả còn ý nghĩa gì. Đến thành phố bên, hỏi nhà băng, cô sẽ biết thỏi vàng đáng giá bao nhiêu, bán nó, mua quần áo và mấy cái va ly. Cô sẽ được tự do.
Đợi chút đã! – cô thét gọi người khách lạ, nhưng ông ta vẫn tiếp tục đi về phía Viscos và chẳng mấy chốc đã mất hút.
"Nghĩ nhanh lên chứ!" Chantal tự nhủ.
Phải nghĩ ngay, thế nhưng chẳng biết nghĩ gì.Cô rút mấy cành cây còn leo lét cháy khỏi đống lửa, chạy vội đến tảng đá và đào bới thỏi vàng. Cô cầm lên, lấy ống tay áo chùi và ngắm nhìn nó – lần thứ ba trong đời.
Nỗi hoảng sợ chợt xâm chiếm lấy cô. Cô ném thỏi vàng xuống hố, rút vài cành cây nữa ra khỏi đống lửa và chạy vội theo hướng con đường mà người khách lạ có lẽ đã thoát ra. Có cảm giác như nỗi căm thù sôi sục dâng trào trong cô. Trong một ngày cô đã gặp phải hai con sói – một con cô đã xua đuổi được bằng đuốc lửa, con kia chẳng có thể có cái gì doạ dẫm được nó. Nó đã mất tất cả những gì yêu quý và hiện giờ đang thèm khát huỷ hoại tất thảy những gì hiện ra trước nó một cách mù quáng.
Chantal cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng vẫn không thể đuổi kịp người khách lạ. Có lẽ, ông ta đã lẩn vào trong rừng, nấp ở đó, tắt đuốc thách thức con sói quái ác, nỗi thèm khát được chết trong ông ta chắc hẳn không thua kém gì nỗi thèm khát giết chóc.
Về đến Viscos, Chantal vờ như không nghe thấy tiếng bà Berta gọi cô và đi lẫn vào đám giáo dân vừa ra khỏi nhà thờ. Cô ngạc nhiên, hôm nay dường như cả thị trấn tập trung đến dự lễ misa. Người khách lạ lại đang có một âm mưu tội lỗi và hoá ra ông linh mục cũng rắp tâm muốn thế. Tuần lễ này sẽ được dành cho sự sám hối và xưng tội, dường như Đức Chúa Trời cũng có thể bị lừa.
Mọi người đều nhìn Chantal nhưng không một ai bắt chuyện với cô. Cô không tránh mặt đi, dũng cảm đón nhận từng ánh mắt, và biết mình chẳng có tội lỗi gì và chẳng có gì phải sám hối trong buổi lễ xưng tội. Cô chỉ là một con tốt trong một ván cờ tàn độc mà những luật lệ của nó cô chưa thể hiểu ngay được nhưng khi đã hiểu ra, cô cảm thấy ghê sợ.
Cô đóng cửa ở lì trong căn phòng của mình và nhìn qua ô cửa sổ. Đám đông đã giải tán, nhưng Chantal nhận thấy một điều thật kỳ lạ. Hôm nay là một ngày thứ bảy đẹp trời, vậy mà Viscos như thể bị bỏ hoang. Thông thường trên quảng trường, nơi thuở xa xưa chẳng biết từ bao giờ từng có một cái giá treo cổ, còn hiện tại sừng sững cây thánh giá, dân chúng tập trung thành từng nhóm và trò chuyện.
Nhìn ra con phố vắng hoe một lúc, cô cảm thấy người nóng ran, nhưng cái nắng đông không làm khuôn mặt cô bỏng rát. Nếu bấy giờ, mọi người ở trên quảng trường, chắc hẳn họ sẽ bàn về thời tiết, nhiệt độ, mùa mưa liệu đã qua hẳn chưa, liệu có bị khô hạn hay không. Nhưng hôm nay, tất cả đều ngồi nhà và Chantal không thể hiểu tại sao.
Cô càng đứng lâu bên cửa sổ càng cảm thấy rõ hơn rằng, cô chẳng có gì khác biệt với những người đồng hương của mình. ấy vậy mà cô đã từng cho mình là một người khác hẳn, từng ấp ủ những dự định táo bạo mà không bao giờ có thể nảy ra trong đầu bất kỳ một ai trong sợ những người nông dân Viscos.
Nhục nhã làm sao nhưng đồng thời cũng khoan khoái làm sao! Cô đang ở đây - ở Viscos này, không phải vì số phận đã phán xét thật bất công mà vì cô đáng bị như thế. Cả đời cô luôn cảm thấy chẳng ai xứng bằng mình. Vậy mà giờ đây cô mới hiểu, cô cũng giống hệt như tất cả bao người. Đã ba lần cô đào thỏi vàng lên và lần nào cũng không thể lấy nó đem theo mình. Phải, cô đã phạm tội, nhưng chỉ trong tâm tưởng, song biến nó thành hàng động thì cô không làm nổi, không dám, không thể.
Tuy nhiên, cô hiểu, nói cho đúng, đáng lẽ ra không nên thực hiện nó dù chỉ trong suy nghĩ, bởi vì điều này không phải sự cám dỗ, cũng không phải sự thử thách mà là cạm bẫy.
"Cạm bẫy là sao?" cô nghĩ. Có một cái gì đó mách bảo cô trong thỏi vàng ấy ẩn chứa giải pháp cho cái việc do người khách lạ bày đặt ra. Nhưng dù đã cố gắng hết sức, cô vẫn không thể hiểu nổi giải pháp ấy là gì.
Con quỷ đến sau nhìn thấy vầng sáng bên vai Prym tạm mờ nhạt đi chỉ để làm cho nó mất cảnh giác. Thiên thần hoàn toàn chỉ muốn cô gái được mình bảo trợ chợp mắt một lúc, để trong thời gian đó, cậu ta có thể trò chuyện thoải mái với tâm hồn của cô gái – không bị những nỗi khiếp sợ và tội lỗi can thiệp vào. Đó là những thứ mà các đại diện của loài người luôn phải nai lưng ra gánh chịu hết ngày này sang ngày khác.
Chantal ngủ thiếp đi, và trong giấc ngủ, cô nghe được những điều cần nghe, hiểu ra những điều cần phải hiểu.