Quỷ Đoạn Tình Thương

Chương 2

Sau khi Hình xuân từ trong giếng trèo ra, thứ nhìn thấy, là cửa sau của một gian nhà.

Quan sát khắp nơi, xác định xung quanh không có người, Hình Xuân bắt đầu mang sợi dây đỏ đeo vào cổ tay, sau đó mới cất bước đi về phía trước. Y vừa đi, vừa dùng một sợi dây khác đem mái tóc dài đến dưới gối buộc lại. Lúc này Hình Xuân, trừ bỏ tóc đã trở thành màu đen như thường, trên cơ bản cũng không thay đổi gì khác.

Vượt qua một ngã rẽ, y nghênh diện với một vị đại tẩu đang đi tới. Vị đại tẩu trong lòng ôm một cái nồi, đáy nồi hóa đen, không biết đã dùng bao lâu.

Thấy Hình Xuân, đại tẩu sửng sốt, ngập ngừng hỏi:「 Vị tiểu huynh đệ này thoạt nhìn vô cùng lạ mặt, là mới vào thành sao?」

「 Vâng.」 Hình Xuân dừng cước bộ, trả lời.

「 Lúc này còn có thể đi vào thành? Thực không đơn giản.」

Đại tẩu trên mặt lộ ra nghi hoặc, lại hòa ái cười.

「 Bất luận như thế nào, vào thành cũng tốt hơn ở lại bên ngoài … Vừa đúng lúc, ở nghiễm trường, thiếu thành chủ đang dẫn người phân phát lương thực, ngươi cũng tới đó lĩnh một phần đi, chớ để phải đói. Ngay lúc này, sầu điều gì cũng vô dụng, có thể ăn no bụng mới là tốt…」

*nghiễm trường: sân rộng. Mềnh cũng hêm rõ lớm, nói chung nó là một mảnh đất rộng. Í e ~ Tưởng tượng, tưởng tượng hết cỡ XD~

「 Đa tạ người đã cho hay.」

Để tránh vị đại tẩu kia lại tiếp tục dong dài không dứt, Hình Xuân linh hoạt chắp tay, nhanh chóng rời đi.

Đi đến nghiễm trường theo như lời đại tẩu, điều y nhìn thấy, là một đám người xếp thành hàng dài, trong tay mỗi người đều cầm nồi hoặc bát, cổ ngóng thật cao, vô cùng trông mong sớm đến phiên mình.

Phía bên trên hàng người, là mười mấy nam tử mặc binh phục, đang lấy lương thực từ trong bát to phân phát cho dân thường.

Tầm mắt Hình Xuân xuyên qua phía sau những người này, dưới một thân cây, nhìn thấy vài nam tử y phục không giống quân sĩ.

Một người trong đó, có mái tóc dài đen như mực, được tùy tiện buộc lại, quấn qua bả vai. Cùng bên trán vài sợi tóc nhỏ tương ánh, lộ vẻ tiêu sái không thể bó buộc.

Trên người mang một bộ lân giáp nhẹ, đã mòn không ít, có thể thấy được từng trải qua bao nhiêu trận chiến. Điều không tương đồng với chuyện này chính là, làn da hắn trắng ngần, không phải màu trắng tái nhợt ít khi gặp ánh mặt trời, mà là thập phần tự nhiên, sáng lên thần khí thanh sảng, phảng phất như toả ra ánh hào quang.

Trừ điều đó ra, người nọ còn có một đôi mi nhãn khiến người khác nhìn qua đều khó quên. Mi cốt chính trực, đôi mắt thanh lượng (trong lại sáng), sống mũi thẳng tắp, hai phiến môi mỏng như đường họa. Lúc này đôi môi kia mở ra rồi đóng lại, không biết đang nói những gì.

Hình Xuân lẩn vào đám người, lại khéo léo ẩn trong đám người, cuối cùng, im lặng đi đến phía sau cạnh những người đang nói chuyện kia.

Tại nơi này, y nghe thấy mấy người kia đang đàm luận, là phải làm như thế nào mới có thể vượt qua được khốn cảnh trước mắt.

Thành Vũ Lộ lọt vào vây khốn, đã kéo dài hơn mười ngày. Khoảng thời gian này, mấy ngàn dũng sĩ trong thành, cùng trên vạn man tộc ngoài thành, giao chiến không dưới ba lần, đều không thể phân ra cao thấp.

*vây khốn: bao vây, vây chặt.

Bởi vì Vũ Lộ là thành doanh thương, lương thực đa phần đều là mua từ bên ngoài trở về. Hiện giờ bị vây khốn nhiều ngày, không thể xuất thành, cho đến hôm nay, đa số dân thường trong nhà đã không còn gạo để nấu.

Vì thế, Vũ Lộ thành chủ liền mở kho lương của mình, nhưng việc này cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, lương thực không đủ, chắc chắn sẽ bại trận. Cho nên tình thế bắt buộc phải nghĩ cách đột phá vòng vây. Mà biện pháp duy nhất chỉ có thỉnh cầu viện trợ từ bên ngoài.


Viện trở từ triều đình đương nhiên không cần nghĩ đến. Vì đề phòng đại quân man tộc tập kích ải phòng thủ phía nam, triều đình đã sử dụng toàn bộ nhân lực, không còn thời gian để ý đến chuyện khác.

Mà Tĩnh Thủy thành lân cận, Vũ Lộ thành chủ từng phái người đến thỉnh Tĩnh Thủy thành chủ phát binh giải vây phía trước cho Vũ Lộ thành, nhưng lại bị Tĩnh Thủy thành chủ cự tuyệt.

Ngoại viện cầu không được, còn nói chi đến việc đột phá vòng vây, Vũ Lộ thành chủ Ngu Khâm ưu sầu thành tâm, cuối cùng ngã bệnh.

Hiện nay tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong thành, đều do con của Ngu Khâm giải quyết, cũng chính là thiếu thành chủ mà lúc nãy vị đại tẩu kia đã đề cập với Hình Xuân.

Trong suy nghĩ của bách tính thành Vũ Lâm, địa vị của thiếu thành chủ này, cũng không thua kém gì lão thành chủ. Hắn từ nhỏ liền được xem là 「 Kim Lân 」, trí dũng song toàn, văn thao võ lượt, thậm chí ngay cả âm luật cũng có phần tinh thông. Nhưng mà, dù người nọ là「 Kim Lân 」thiếu thành chủ, đối với khốn cảnh hiện nay, cũng vô kế khả thi.

Nghe thấy thiếu thành chủ nói đến biện pháp duy nhất hiện nay vẫn là thỉnh cầu Tĩnh Thủy thành chủ Vi Đông Hàn tương trợ, nhưng không biết nên như thế nào mới có thể thuyết phục Vi Đông Hàn, Hình Xuân ẩn mình sau thân cây cuối cùng mở miệng:「 Thần vong xỉ hàn.」

*Thần vong xỉ hàn: môi hở răng lạnh, chính xác thì là môi chết răng lạnh ‘  ‘~

Mọi người đang bàn luận với nhau vừa nghe, ngay tức khắc nhìn về hướng thanh âm truyền đến.

Hình Xuân từ sau thân cây bước ra, chắp tay nói:「 Thật thất lễ, đã quấy rầy chư vị. Chẳng qua lúc này vừa nghe chư vị đàm luận, nhất thời cảm xúc dâng tràn, mong chư vị đừng trách.」

Những người kia cũng không tỏ thái độ, mà đem ánh mắt nhất tề hướng về Vũ Lộ thiếu thành chủ.

Ngu Tử Ngân quan sát Hình Xuân từ trên xuống dưới, cảm thấy lạ mặt. Hơn nữa người này áo mũ chỉnh tề, tướng mạo đường đường, đôi mắt tinh lượng thản nhiên, nếu từng gặp qua, sẽ không thể không lưu lại bất kì ấn tượng nào. Nhưng trong thành cũng có rất nhiều người, hắn không có khả năng nhớ hết từng người một.

「 Thần vong xỉ hàn?」 Ngu Tử Ngân tiến đến gần chỗ Hình Xuân, nhìn thẳng vào đôi mắt không chút thoái nhượng trước mặt.

「 Ngươi nói không sai.」 Hắn gật đầu, trong mắt lướt qua một tia lạnh thấu xương,「 Thần vong xỉ hàn, chúng ta đều hiểu được, tin rằng tên Vi Đông Hàn kia cũng không phải không rõ, chỉ là, chưa đủ hiểu thấu.」

「 Cho nên kế duy nhất hiện nay||」

Hình Xuân tiếp tục tiếp lời,「 Muốn nghĩ biện pháp, khiến hắn hoàn toàn thấu hiểu.」

「 Chính là như thế. Nhưng biện pháp này…」

「 Nói đến biện pháp, ta đây thật ra có một, không biết thiếu thành chủ có nguyện nghe.」

「 Sao?」

Mặc dù cảm thấy việc đột nhiên có một người xuất hiện, nói đã có biện pháp, thật sự có chút vô căn cứ, nhưng Ngu Tử Ngân vẫn hứng thú nhíu mày.

「 Nguyện nghe người nói.」

「 Vi Đông Hàn kia, làm chủ của một thành, có lẽ cũng có suy nghĩ riêng của người.」

Hình Xuân mỉm cười,「 Hắn không chịu phát binh, chủ yếu là muốn yên thân, nếu Vũ Lộ bị phá, đợi đến lúc man tộc đánh Tĩnh Thủy, hắn ít nhất còn có thể đầu hàng tìm đường sống. Nhưng nếu hắn phát binh đến viện trợ Vũ Lộ, một con đường sống sau khi đầu hàng kia cũng không còn.

「 Nếu hắn đã ôm hy vọng như vậy, chi bằng chúng ta phái một người xuất thành đến Tĩnh Thủy, nói cho Vi Đông Hàn, man tộc đã đánh vào trong Vũ Lộ thành, thành chủ cùng thiếu thành chủ bất đắc dĩ mà hướng man tộc đầu hàng.

「 Nhưng man tộc như vậy vẫn chưa chịu dừng tay, mà ở trong thành thiêu giết cướp bóc, ngay cả lão thành chủ cũng bị sát hại. Rồi sau đó thiếu thành chủ giận dữ cử binh, lại đem man tộc đuổi ra ngoài thành, hiện đang bị bao vây trong thành, cần gấp Tĩnh Thủy xuất binh tương trợ.」

Nghe xong những lời này, Ngu Tử Ngân thần sắc thâm trầm im lặng một lúc lâu.

Một kế sách này, chính là nhằm vào tâm lý cầu may của Vi Đông Hàn. Nếu kế thành công, có thể nắm chắc chắn rằng, Vi Đông Hàn sẽ mang binh tiến đến. Bởi vì ngay cả đầu hàng cũng là chết, vậy không bằng liều mạng chiến đấu một trận.

Thật là hảo kế, nhưng cũng là nan kế càng thêm nan.

「 Ngoài thành không xa chính là đại quân man tộc, nói muốn xuất thành, đàm hà dung dịch.」

*đàm hà dung dịch: nói dễ hơn làm, nói thì dễ rồi (làm mới khó).



Ngu Tử Ngân tay đỡ hàm dưới, nhíu mày nói,「 Nếu muốn đột phá, không dùng trên ngàn binh lực chắc chắn là không thể. Nhưng mà trải qua mấy trận chiến trước đây, binh lực trong thành đã suy yếu…」

「 Không, không cần nhiều người, ngược lại đả thảo kinh xà. Chỉ cần để một mình ta đi là được.」


「 Một mình ngươi?」

Ngu Tử Ngân kinh ngạc buông tay đang đỡ hàm dưới. Những người khác cũng không ngăn được lộ ra thần sắc kinh ngạc.

「 Không sai.」 Hình Xuân gật đầu,「 Một mình ta là đủ. Nhiều người sẽ khiến người khác chú ý, ít người mới dễ dàng hơn.」

「 Nhưng là vạn nhất bị phát hiện…」 Vậy ngay cả thập tử nhất sinh cũng đừng nghĩ đến, chắc chắn là phải chết.

「 Sẽ không. Thiếu thành chủ cứ việc yên tâm. Ta nếu không nắm chắc, đương nhiên sẽ không tự mình xuất thành nạp mạng, ngươi nói có phải hay không?」

「 Ngươi…」 Ngu Tử Ngân tựa hồ như không biết nói điều gì,「 Ngươi rốt cuộc là người phương nào?」

Hình Xuân khóe miệng nhẹ cong, thản nhiên nói:「 Hình Xuân. Khai nhĩ hình*, xuân là ý xuân.」

*Theo mình hiểu nghĩa là, mở đầu là Hình, ý chỉ họ Hình, để nguyên văn cho chắc ‘  ‘~

「 Hình, Xuân…」

Ngu Tử Ngân nhìn thẳng người trước mặt, ánh mắt càng thêm thâm thúy,「 Hình Xuân, ngươi đã có từng đi tòng quân? Công phu như thế nào?」

「 Chưa từng. Muốn nói quyền cước công phu, mã mã hổ hổ, công phu bỏ chạy (aka võ bảy chọ =))) là nhất. Bởi vì ta trước kia || là một tiểu thâu.」 Hình Xuân mắt cũng không chớp nói.

*mã mã hổ hổ: tự phịa là ngựa hểm ra ngựa mà hổ cũng hểm ra hổ. Tạm hiểu võ mèo quào =))

「…」 Trừ Ngu Tử Ngân ra, những người còn lại đều lộ ra vẻ á khẩu.

Ngu Tử Ngân ho nhẹ một tiếng:「 Nga, cho nên ngươi nói mình giỏi trốn khỏi tầm mắt của người khác.」

「 Đúng vậy.」 Hình Xuân như trước nhất phái thản nhiên.

「 Ngươi nói thật sao, nhất quyết một mình ngươi xuất thành?」

「 Đúng.」

「…」

Ngu Tử Ngân không hỏi lại nữa, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Hình Xuân như muốn xuyên qua gương mặt bình thản của y, cuối cùng dừng tầm mắt lại:「 Được, ngươi đi theo ta.」

Nơi mà Ngu Tử Ngân dẫn Hình Xuân đến, là phủ đệ của Ngu gia.

Nơi ở của thành chủ, so với nhà dân chúng tầm thường, đương nhiên tráng lệ không ít.

Hình Xuân cũng không có ý thưởng thức, đi theo phía sau Ngu Tử Ngân, liên tiếp băng qua từng phòng từng phòng, lại rẽ qua đình thai trường lang, cuối cùng đi vào hậu viện Ngu gia.

*đình thai trường lang: theo mình hiểu là một hành lang dài có mái ngói như đình ‘_’~

Ngu Tử Ngân an bài Hình Xuân ngồi bên cạnh thạch trác, lưu lại một câu 「 Chờ một lát 」, liền rời đi.

*thạch trác: bàn đá

Trong khoảng thời gian Ngu Tử Ngân rời đi, Hình Xuân nhàn trứ vô sự, liền một lượt nhìn bốn phía xung quanh. Kiến trúc của nhân gian, từ sau khi y vào quỷ giới, liền không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Quỷ giới cũng có phòng ốc kiến trúc, nhưng cùng nhân gian bất đồng. Cụ thể bất đồng ở chỗ nào, rất khó nói rõ, căn bản là không khí không giống nhau.

Liền tỷ như ở thần giới, mặc dù người ta không biết đây là thần giới, nhưng khí tức tản phát xung quanh, có thể khiến người ta minh bạch rằng đây không phải nhân giới. Các giới khác cũng thế.

Qua một lúc sau, Ngu Tử Ngân trở về, phía sau theo vài vị tỳ nữ, từng người tay đều bưng đầy rượu và thức ăn. Các tỳ nữ đem rượu và thức ăn đặt lên thạch trác, lập tức cáo lui.

Ngu Tử Ngân ngồi xuống phía đối diện thạch trác, bắt đầu cầm tửu hồ đổ đầy hai ly, một ly đưa cho Hình Xuân.

「 Một ly này, cho là rượu sơ giao cũng tốt, cho là rượu tiễn biệt cũng được, như vậy, ta Ngu Tử Ngân kính ngươi.」 Dứt lời, Ngu Tử Ngân liền một hơi uống cạn ly rượu, lợi lạc sảng khoái.

Hình Xuân hơi ngập ngừng, ngửa đầu một hơi uống hết tư vị đã xa cách ngàn năm, trong khoảng thời gian ngắn, lại nếm không ra khổ lạt.


*Khổ lạt: khổ của đau khổ, lạt là cay.

Ngu Tử Ngân lại kính Hình Xuân hai ly, Hình Xuân cũng đều nhất nhất phụng bồi. Sau đó Ngu Tử Ngân lại bảo Hình Xuân ăn vài món, không cần khách khí. Y nghe xong, trong lòng hiểu rõ.

Tuy rằng Ngu Tử Ngân bản thân ngay cả một nửa cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng bữa cơm này, hắn vẫn là từng chút một an bài từ đầu đến cuối.

Mà ngay cả việc này cũng an bài thỏa đáng, Hình Xuân không biết nên nói Ngu Tử Mgân là tế nhị, hay là thẳng thắn. Tóm lại, hắn có hảo ý, y lúc này vẫn là thu nhận.

Khi rượu quá vài lần, Ngu Tử Ngân đứng lên, hướng bên này đi tới.

「 Ân?」

Hình xuân muốn quay đầu lại nhìn Ngu Tử Ngân đang đi đến phía sau mình, lại nghe thấy:

「 Ngươi cứ ngồi im, đừng nhúc nhích.」

Nếu hắn đã nói như vậy, Hình Xuân cũng liền nghe theo, ngồi im bất động. Kế tiếp y cảm giác được, phía trên đỉnh đầu, cao cao ngay phần gốc mái tóc đã buộc lại, có vật gì đó được cài vào.

Rất nhanh Ngu Tử Ngân liền từ phía sau y thối lui, trở về chỗ ngồi lúc nãy, nhẹ nhàng cười:「 Tốt lắm.」

Hình Xuân lúc này mới nâng tay, sờ lên phía trên đỉnh đầu, phát hiện ra một cây trâm.

Đó là một cây ngọc trâm, hình như cánh chim.

「 Trâm cài tóc này, trước đây vốn là… quà sinh nhật mười sáu tuổi của đệ đệ ta.」

Ngu Tử Ngân trên mặt hiện ra vài tia hoài niệm, mấy phần thở dài,「 Y từ nhỏ đã nói rằng, muốn một đôi cánh, khiến cho y có thể giống như loài chim bay lượn trên bầu trời. Nhưng mà, y cuối cùng vẫn không thể đợi được đến ngày ta mang cây trâm này tặng cho y.」

「 Xảy ra chuyện gì?」 Hình Xuân nghiêng đầu hỏi.

「 Y khi hai tuổi lâm phải trọng bệnh, từ đó về sau bệnh mãi không dứt. Phụ thân mặc dù tìm rất nhiều lương y, nghĩ cho dù là chỉ có thể làm cho y sống qua mười sáu tuổi…nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại ý trời.」

「 Nga… Nén bi thương.」

「 Y mất đã ba năm, bi thương, từ lâu đã quen. Nay ta mang cây trâm này tặng ngươi, chỉ mong ngươi có thể tự mình bảo trọng bình yên thoát vây, giống ước mơ của Tử Tiền ngày trước, tự do như loài chim nhỏ bé kia, ai cũng không bắt được.」

Cuối cùng hiểu được nguyên nhân vì đâu Ngu Tử Ngân đem ngọc trâm tặng cho mình, phút chốc, khóe môi Hình Xuân hơi hơi nở nụ cười một chút, sau đó, y ý cười sâu hơn, như là gặp phải chuyện gì rất vui vẻ.

「 Kia, đa tạ.」

「 Không cần khách khí. Ngươi vì Vũ Lộ thành ra tay cứu giúp, ta mới phải hết lòng tạ ơn ngươi.」

Khi Ngu Tử Ngân vừa dứt lời, lại có một tỳ nữ bước đến, trong lòng ôm một cây đàn tranh. Ngu Tử Ngân ý bảo tỳ nữ mang đàn tranh đặt lên bàn, ngón tay chạm nhẹ dây đàn.

Lúc này đây, Hình Xuân thật kinh ngạc nhướng cao mi.

Y không phải là người không hiểu âm luật, vì vậy y biết, âm luật mà Ngu Tử Ngân tấu quả thật rất hay. Vừa uyển chuyển lại du dương, vừa hùng hồn lại mạnh mẽ, sau ý vị ngập tràn, là dư vị vô tận.

Vì thế một khúc vừa tấu xong, Hình Xuân không chút tiếc vỗ tay, thật lòng khen:「 Hảo khúc, hảo khúc.」 Y đứng lên đi đến bên cạnh Ngu Tử Ngân,「 Hảo khúc như thế, không biết tên là gì?」

「 Vẫn chưa có tên.」

「 Nga?」

Nói như thế, khúc nhạc kia chẳng phải chính là Ngu Tử Ngân tự mình sáng tác?

Quả nhiên không hỗ được xưng là 「Nhân Trung Kim Lân」, ngoài anh khí ra, cũng có tài năng như thế. Huống hồ chi đàn tranh chính là ngoạn vật của nữ nhi, có thể gặp trở ngại.

「 Vì sao không đặt tên? Là vừa mới sáng tác sao?」 Hình Xuân hỏi.

「 không phải, đã có ba năm. Vốn là muốn vào ngày sinh nhật của Tử Tiên, để cho y đặt tên.」


「…」 Hình Xuân trầm ngâm một lát, nói thầm,「 Ngươi người này, e là đã nảy sinh tình yêu đối với đệ đệ mình.」 (Minh Hiên: mềnh bó chi rầu =)))

「 Ngươi nói cái gì?」 Ngu Tử Ngân vẫn chưa nghe rõ, ngẩng đầu lên hỏi.

「 Không có gì.」

Hình xuân cười cười, sắc đêm ám trầm từ từ buông xuống, ánh mắt lại sáng lên như vì sao, nhìn thẳng vào đôi mắt Ngu Tử Ngân.

「 Một khi đã như vậy, liền để ta thay ngươi đặt cho khúc nhạc này một cái tên, như thế nào?」

「 Do ngươi đặt tên?」

Ngu Tử Ngân không khỏi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, gật đầu,「 Được, đây cũng là lần đầu tiên ta trước mặt người khác đàn khúc này. Vì vậy để ngươi đặt tên, thật sự thích hợp.」

「 Ân, kia liền giao cho ta.」

「 Như vậy, ngươi định đặt là gì?」

「 Cái này …」

Khóe miệng Hình Xuân họa ra một chút ý cười sâu xa,「 Chờ ta sau khi từ Tĩnh Thủy trở về, sẽ nói cho ngươi.」

Ngu Tử Ngân lại ngạc nhiên, sau đó, cũng khẽ cười.

「 Được, ta sẽ chờ ngươi trở về, nói cho ta biết đáp án.」

「 Ha ha, ngươi có kiên nhẫn chờ sao.」

「 Được.」

Ngu Tử Ngân đứng dậy, chăm chú nhìn Hình Xuân nhìn một lát, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghĩ ở trong đầu.

Người này, chung quy vẫn cảm thấy y cùng người khác thực không giống nhau, lại không thể nói rõ, đến tận cùng là không giống ở chỗ nào…

「 Tử Ngân…」 Hình Xuân bỗng nhiên cúi đầu gọi.

Ngu Tử Ngân cũng không có lập tức hưởng ứng. Hiển nhiên người gọi hắn như vậy rất ít, ít đến mức chính hắn nghe cũng cảm thấy ngỡ ngàng.

Qua một lát sau, hắn mới đáp lời:「 Ân? Gọi ta?」

「 Đúng vậy.」

Hình xuân cười, đôi mắt dài mảnh cơ hồ mị thành một khe nhỏ,「 Ta có thể chứ? Sau này, liền như thế gọi ngươi.」

「 Ân, có thể.」

「 Kia, Tử Ngân, thời gian đã không còn sớm, ta bây giờ đi chuẩn bị chuẩn bị, lát sau liền xuất phát. Ngươi không cần tiễn ta, ở tại nơi này, chờ ta mang tin tốt trở về đi.」

「 Được.」

Nhìn theo bóng dáng Hình Xuân xoay người rời đi, Ngu Tử Ngân nhắm mắt, vẫn là nói,「 Hình Xuân, ngươi ngàn vạn lần cẩn thận.」

Hình xuân dừng bước, xoay người nhìn vào gương mặt không biểu cảm kia, nhất định sẽ không sai, chứa trong đôi mắt kia là kiên nghị cùng quyết tuyệt. Giống như muốn truyền đạt lòng tin, đôi mắt kia, mục bất chuyển tình chăm chú nhìn đến.

Một thế này, ngươi đúng là một hảo nam nhi như thế a.

Hình Xuân cười nhẹ:「 Tử Ngân, ngươi nếu thật tình hy vọng ta bình yên trở về, thỉnh hàng đêm dành thời gian nghĩ về ta, cầu nguyện ta bình yên trở về, như thế, ta cho dù muốn không trở lại, cũng không dám phụ tâm ý của ngươi, ngươi nói có phải hay không?」

Ngu Tử Ngân giật mình, hình như có chút bừng tỉnh, rồi lại bất giác đem bộ dáng Hình Xuân mỉm cười đứng lặng khóa vào thật sâu trong đáy mắt, khóe môi cũng chậm rãi nhấc lên:「 Được, liền y lời ngươi nói. Tương ứng như vậy, ngươi cũng phải nhớ kỹ lời mình đã nói.」

「 Quên không được.」

Nói rồi, Hình Xuân chậm rãi xoay người,「 Chuyện có liên quan đến ngươi, ta sao lại dám quên?」


Khi lưu lại một câu này, Hình Xuân đã xoay người sang hướng khác. Nhưng cũng không nhanh quá, một cái chớp mắt cuối cùng kia, mang hình ảnh mờ nhạt của Ngu Tử Ngân khắc sâu.

Không khỏi lại một lần nữa bật cười, nhanh chóng rời đi.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng, giờ phút này đứng ở nơi đó, lại thật sự là người trước kia từng không coi ai ra gì, Âm vương bá đạo ngạo mạn Tử Ngân.

Chín đạo luân hồi này, đến tột cùng từ trên người Âm vương lấy ra những mảng gì, lại đắp vào những mảng gì?

Kỳ diệu a, vô cùng kỳ diệu, Âm vương Tử Ngân, một thế cuối này của ngươi, lại cũng gọi là Tử Ngân.

————

*Lanh chanh:

Đình thai trường lang là đây ạ: