Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 2

Úy Oản im lặng một lát, đột nhiên bật cười: “Thì ra là quý nhân!”

Ánh sáng trong mắt Cốc Lương Văn Hiên buông xuống, vừa mang vài phần buồn bã, vừa dẫn theo vài phần chẳng đáng: “Cốc Lương thị thay mặt chủ quản hậu cung, đó là việc từ trước đến nay cũng không ngoại lệ, quả nhiên danh môn quý tộc!”

Úy Oản chậm rãi nói: “Tính ra hiện nay quốc mẫu thực sự là… của ngươi.”

Cốc Lương Văn Hiên ngắt lời: “Ta cùng Cốc Lương gia từ lâu đã không có liên quan, bản thân sinh ra cũng không phải hậu duệ Cốc Lương.”

Úy Oản pha vài phần kinh ngạc, ngạch một lúc rồi mới nhẹ nhàng “A.” một tiếng, không hề hỏi nhiều, chỉ nâng Tần tranh lên, khom người nho nhã lễ độ nói lời từ biệt: “Đêm khuya đã làm phiền, cùng các hạ trò chuyện với nhau thật vui. Chỉ là trời nay đã tối, không thể làm phiền thêm nữa, đến đây xin cáo từ! Tranh này tất hoàn.”

Cốc Lương Văn Hiên ngơ ngác mà nhìn hắn, trên mặt lại hiện vài phần không muốn, một lát sau mới hơi gật đầu: “Đãi tân huyền trọng tục, phán tái thính thái phó diệu khúc!” (Đợi dây đàn được nối lại, trông mong được nghe diệu khúc của thái phó lần nữa)

Úy Oản đạm đạm cười: “Thô khúc lậu kỹ (tài năng kém cói), ngược lại đã để Cốc Lương tiên sinh chê cười!”

Cốc Lương Văn Hiên nghiêm túc lắc đầu: “Tại hạ gảy đàn đến khúc đều không đúng điệu, làm dơ tai thái phó. Giây đàn này đứt thực ra cũng không sao, thái phó cũng nên nghỉ ngơi mấy ngày thanh tĩnh!”


Úy Oản nhẹ nhàng than thở: “Tranh của ngươi, hưng chỗ tới cũng, tình tùy âm mà động thôi. Cáo từ!” Hai tay nâng Tần tranh lên, xoay người rời đi, vừa đến trước cửa, lại quay đầu: “Tiếp qua mấy ngày, đợi ta đem đàn tranh trả lại, liền giúp ngươi chữa chân, thời gian này đừng ngại dùng nhiều cốt thang chi thực (đồ ăn bổ xương)!” Nói xong, ra cửa, không quên cẩn thận đóng lại cửa.

Bên trong cánh cửa, nhãn thần thanh nguyệt có phần phức tạp, mơ hồ toát ra vài phần áy náy!

Ngoài cửa, trăng sáng như sương, chiếu xuống người như bức tranh!

Úy Oản đi ra khỏi viện môn, yên lặng đứng lại, ngạch ngươi thở dài một tiếng, trong tâm nổi lên vài phần thương xót, không còn cảnh bông hoa mai phủ tuyết trắng noãn nữa, chậm rãi men theo những vết chân mà trở lại.

Vĩnh Yên cung liền ở trước mắt, tung thâm hoành quảng (dọc sâu ngang rộng:3 cũng chẳng hiểu nó là cái gì), mái cong vàng nhạt, ngặt nỗi cung điện rộng lớn cô tịch không người. Úy Oản đứng ở cửa cung, không hiểu sao nhớ tới bức tường loang lổ màu trắng, đại môn màu cũ, sân nhỏ bỏ hoang, ánh nến thưa thớt, người đơn sơ nguyệt lãnh. Tình trạng cũ nát như vậy mà lại phối cùng người nam nhân nhẹ nhàng kia, đúng là hài hòa ngoài ý muốn!

Phượng các long lâu liên trời cao, ngọc chi quỳnh chi tác yên la.

Vĩnh Yên cung không hổ là chuyên cư của thái thượng hoàng, một hàng kiến trúc gồm đại khí phía bắc cùng nhu hòa phía nam, rộng mở cùng thoải mái dung hợp vừa đủ. Chỉ bất quá mặc hắn ngọc lâu dao điện, hôm nay mới có thể gần hơn một người, cảnh tượng lần này... Úy Oản bỗng nhiên thấy ngực tê dại, trông trộm bốn bề vắng lặng, thực sự có chút nhẫn không được, đơn giản cúi đầu ho khan hai tiếng.

Dù cho không tình nguyện, nhưng rồi lại không có chỗ để đi, thái phó chậm rãi bước vào Vĩnh Yên cung, cước bộ trì trầm, cũng không lo lắng, chậm rãi đi đến Thọ Nhân điện – nơi sống của mình.

Thọ Nhân điện im ắng tối như mực, chỉ dựa vào cửa sổ bên giường chiếu đến một chút ngân quang (ánh sáng bạc), đại điện trống trải chỉ còn bốn cây cột chỉnh tề, Úy Oản chậm rãi đến gần một cây trong đó, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ thanh lặng yên: “Cuối cùng cũng còn có bốn cây cột đến bồi ta!” Tự cười mất mát, ngược lại đi hướng phòng trong có một thứ bài biện duy nhất – giường.

Điêu long thêu phượng, giường đúng là vì thái thượng hoàng mà thiết kế, đến nay tiên hoàng mất sớm... Thái phó khe khẽ mỉm cười, ngụ ở nơi đây, coi như là bệ hạ đối với mình một mảnh hiếu tâm đi!

Đại điện vắng vẻ, chốc chốc vang lên tiếng ho khan rất nhỏ, trên giường người tĩnh lặng nằm như tuyết, áo ngủ bằng gấm không lộ ra bạch sam khó hiểu, chỉ như thường thường mà nằm, hai tròng mắt đạm như vầng trăng chậm rãi nhắm lại. Canh năm nguyệt tà nhập vào khoảng không, như thế nào đã tới bình minh?


Phương Huyễn thân mặc long bào hoàng chế viền vàng thêu chín con rồng, đầu đội long miện rủ xuống một rèm châu ngọc, hai tay khoát lên tay vịn long ỷ hai bên, sau ngọc châu khuôn mặt tuấn tú vô biểu tình, mặc dù đã sớm đứng tuổi, nhưng do điều dưỡng thích hợp, xem ra cùng lắm mới hai mươi lăm hai mươi sáu.

Ánh mắt hoàng đế lạnh lùng đảo qua đại thần hàng đầu, mắt xem mũi, lỗ mũi lại là thái phó của thái tử, thanh âm dũ phát lạnh lẽo: “Các khanh gia có gì muốn tấu?”

“Thần có bản tấu xin hoàng thượng nghe!” Phương Huyễn giương mắt nhìn lên, Lễ bộ Thượng thư Tiêu Hàn Viễn tay cầm ngọc hốt, bước ra khỏi hàng.

Giữa đôi lông mày hoàng đế nhíu lại, ý bảo thái giám quản lý tiến lên tiếp nhận bản tấu.

Tiêu Hàn phía xa nghĩa đang nói, thanh âm vang dội: “Khải tấu bệ hạ, thần nghe thấy Úy thái phó nửa tháng trước chuyển đến ở Vĩnh Yên cung. Vĩnh Yên cung từ trước vốn là nơi thái thượng hoàng di dưỡng tuổi thọ, Úy thái phó mặc dù có công vì triều đình, nhưng không phải thiên tử trong tộc, Ở trong thâm cung nguyên bản không thích hợp, huống hồ bây giờ lại ở Vĩnh Yên, thực không hợp lễ!”

Phương Huyễn trông trộm Úy Oản, thấy hai mắt thái phó vẫn như cũ cụp xuống, thần sắc yên lặng, giống như tấu thư ấy vốn toàn bộ không liên can đến hắn, sơ nhiên chưa động.

Cung vàng điện ngọc yên tĩnh không tiếng động, hoàng đế không mở miệng, ai cũng không dám tùy tiện mở miệng. Hai năm nay, triều đình đúng là rối ren, dã tâm Truy Dương Vương rõ như ban ngày, biên ải chiến loạn liên miên, đúng lúc Hoàng thượng rất coi trọng Long Tướng quân Vân Ngọc thì hai năm trước lại bị quân phán nghịch làm hại, tâm tư hoàng đế nặng nề, biểu hiện ra cũng không có gì biến đổi, lại liên tiếp làm bộ, làm một ít quyền thế trong tay chậm rãi suy yếu, thái phó thái tử tất nhiên là đứng mũi chịu sào.

Tiêu Hàn Viễn từ khuyên gián xong, giống như hoàn thành nhiệm vụ lui xuống, buông mắt mà đứng.

Phương Huyễn diện vô biểu tình, hai tròng mắt lành lạnh chậm rãi đảo qua chúng thần, gằn từng chữ: “Chi tấu của Tiêu khanh gia, các khanh nghĩ như thế nào?”

“Bệ hạ!” thanh âm trong suốt bỗng nhiên vang lên, mi mắt Phương Huyễn vừa nhảy rất nhẹ, ánh mắt chậm rãi dời về phía người bước ra khỏi hàng.


Thanh âm này truyền đến, hai tròng mắt Úy Oản bình thản như mặt nước hơi hơi nổi lên gợn sóng, dư quang chỗ khóe mắt đã thoáng thấy tơ mảnh như bạc.

Sắc mặt Triệu Hi tiều, thượng không được biết thiên mệnh, lưng cũng đã còng xuống, hoàn toàn không còn như năm xưa anh tuấn tiêu sái, dáng điệu hăng hái.

Đồng tử Phương Huyễn chuyển sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Triệu khanh gia hôm trước đưa đơn xin từ quan, ý muốn cáo lão hồi hương, vì người nhà thủ cữu (giữ áo quan), việc trong triều khanh gia không nhọc phiền long, thật là tốt!”

Triệu Hi khom người cúi đầu, làm như bị Phương Huyễn chạm tới nỗi đau, thân thể run nhè nhẹ, cách một lát mới bình tĩnh trở lại, ngữ khí rất khiêm cung: “Thần mặc dù đã đệ đơn xin từ quan, nhưng còn chưa từng rời triều, lý ra ăn lộc của vua, nên vì bệ hạ san sẻ!”

Phương Huyễn mơ hồ mang vài phần lãnh ý: “Sao? Nhưng không biết Triệu khanh gia như thế nào vì trẫm san sẻ?”

Ánh mắt Triệu Hi như vô tình mà liếc Úy Oản một cái, thấy thái phó dáng vẻ vẫn bình thản như cũ, trong lòng đau xót, khẽ cắn môi cất cao thanh âm: “Thần biết thái phó không có nhà, thần ngày sau sẽ rời kinh, thượng thư phủ bỏ không, bệ hạ có thể ban cho thái phó ở lại! Thứ nhất thái phó ở lại trong thâm cung tình thế khó khăn thứ hai thái phó cùng thần... người trong nhà xưa nay quen biết, địa mạo thượng thư phủ quen thuộc, cũng không tới...”

Lời còn chưa dứt, liền bị hoàng đế cắt ngang: “Thái phó chính là quan chính nhất phẩm, là ân sư của trẫm! Làm sao có thể ngụ tại lậu trạch tam phẩm kia, thượng thư phủ còn phải lưu cho người kế tiếp, khỏi phải tấu nữa! Lui ra!”

Triệu Hi thầm than: thái phó ơi thái phó, người có địa vi thấp kém thì lời nói không có sức thuyết phục, ta là không giúp được ngươi! Buồn bã cúi đầu lui về.

Phương Huyễn liếc Úy Oản, giữa đôi lông mày hơi hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt trang nghiêm mà tuyên bố: “Trẫm đã có quyết định, không cần tấu nữa! Thái phó chính là ân sư của trẫm, bách tính tầm thường cũng biết: một ngày vi sư, chung thân vi phụ (Một ngày là thầy cả đời làm cha)! Trẫm vì lòng tôn sư trọng đạo, kính thỉnh thái phó chuyển đến Vĩnh Yên cung, tiên hoàng đã qua đời, thái phó dạy trẫm học thuật và vương đạo, tựa như vị phụ thân thứ hai của trẫm, ở Vĩnh Yên cung cũng không phải không ổn. Được rồi, nghị triều hôm nay đến đây, các khanh bãi triều!”

Một phen nói ra được nghĩa chính nghiêm từ – chính nghĩa nghiêm lời, hoàng đế không còn để ý chúng thần ở điện nữa, phất tay áo, đã tiến vào trong điện. Phan Hải vội vã hô to: “Bãi triều...”

Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, mắt không thấy thân ảnh hoàng đế nữa, trong chốc lát thảo luận sôi nổi, tốp năm tốp ba đi khỏi đại điện, Tiêu Hàn Viễn trông trộm thái phó thái tử sừng sững bất động, nghiến răng dậm chân, vội vã ra ngoài.


Trong điện an tĩnh lại, Triệu Hi chậm rãi tới gần Úy Oản, thấp giọng nói: “Thái phó, hôm nay ta cùng mang Tử Ngộ rời khỏi kinh thành, ngươi… Cần phải bảo trọng!”

Úy Oản chậm rãi ngoảnh lại, trong mắt hiện lên một tia đau xót, giây lát tức thệ (không hiểu), giọng nói dẫn theo vài phần áy náy: “Triệu đại nhân, là Úy Oản vô năng xoay chuyển… Tử Ngộ.”

Hô hấp Triệu Hi có phần dồn dập, vội vàng cắt ngang lời hắn: “Sinh tử bởi mệnh, cùng thái phó không liên quan. Tử Ngộ mười mấy năm qua liên tục bị ốm đau quấy rầy, ta... Ta...”Ngữ thanh mang chút run rẩy, dường như không biết nói như thế nào.

Thu Tử Ngộ qua đời không hề báo trước, như là sớm buồn chán, đang cắt sửa hoa và cây cảnh thì đột nhiên té xỉu, bệnh cũ cũng có biến chứng nghiêm trọng cùng nhau phát tác, tim yếu dần, hô hấp duy gian (duy trì khó khăn). Vật lộn một ngày, ban đêm, ở trong lòng Triệu Hi nuốt xuống hơi thở cuối cùng, khạp nhiên (từ đó?) qua đời, Úy Oản gắng hết bản lĩnh cũng không thể vãn hồi tính mạng của hắn.

Rền vang kỷ diệp phong kiêm vũ, ly nhân thiên thức trường canh khổ.

Triệu Hi ôm thi hài Thu Tử Ngộ ngồi một đêm, ngày thứ hai chào tạm biệt thì Úy Oản hoảng sợ thất kinh, người ngày trước tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, chỉ sau một đêm, liền lưỡng tấn phi sương (hai tóc mai bạc như sương),dáng vẻ tiều tụy, hai mắt vô thần, cảnh xuân tươi đẹp không còn.

Ba ngày thu gom, Triệu Vô Cữu cùng Bồ Hâm mang hai đứa trẻ chạy về từ Vân Tụ sơn trang, cuối cùng thấy di ảnh cuối cùng của Thu Tử Ngộ. Mắt thấy Triệu Hi chưa gượng dậy nổi, Triệu Vô Cữu lo lắng cho phụ thân, khăng khăng muốn đem Triệu Hi mang về Vân Tụ di dưỡng. Triệu Hi chỉ nói trước kia muốn mang Tử Ngộ ẩn cư điền viên, nhưng cả đời lại không thể nhận lời, lần này hắn không muốn đi nữa, nguyện mang Tử Ngộ ẩn vu chốn sơn thuỷ phong vân, triêu bạn tịch lộ, ngày thưởng hoa cúc, chỉ thế thôi.

Triệu Vô Cữu trong lòng biết phụ thân đã chết chí, khổ khuyên không được kết quả, cuối cùng không dám quay về Vân Tụ, suốt ngày ở trong nhà. Triệu Hi tâm ý đã quyết, hướng triều đình đệ đơn từ quan, cũng không thèm nhìn nhi tử, tự mình thu thập hành trang, chuẩn bị mang thi hài ái nhân sớm ngày trở về, rời xa phàm thế.

Úy Oản lẳng lặng ngưng nhìn Triệu Hi, giao tình vài chục năm, hữu nghị vài chục năm, tình bạn bè đau xót, làm sao không thể lĩnh hội?

Lặng lẽ thở dài một tiếng, Úy Oản nhẹ nhàng cầu chúc “Thuận buồm xuôi gió!”


Triệu Hi hiểu ngầm trong lòng, ôm quyền vi ấp: “Gần vua như gần cọp, thái phó nếu có thể nên sớm dứt ra là hay nhất! Triệu Hi không giúp được thái phó, mệnh lực có hạn, thực hổ thẹn!”

Úy Oản đạm đạm nhất tiếu: “Sao biết quân tựa như hổ? Hắn cũng không phải một người tàn nhẫn, bằng không Truy Dương Vương cũng sẽ không có đi theo rầm rĩ. với Truy Dương Vương hắn có thể giữ lại vài phần thể diện, sao nói là ta? Ngươi không cần lo lắng! Trên đường thận trọng! Đợi gặp Tử Ngộ, chuyển hắn tình hoài niệm của ta.”

Triệu Hi mỉm cười, từ sau khi Thu Tử Ngộ qua đời, hắn liền giống như không biết cười, suốt ngày uất ức, lần này thoảng qua rạng, trên nét mặt lại dẫn theo vài phần an ủi. Cuối cùng cũng có người có thể hiểu rõ tình hình bản thân! Tử Ngộ vừa đi, người này còn có gì lưu luyến?