Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 1

Đêm đã khuya, nến đỏ cũng sớm tàn, ánh lửa le lói toả ra từng đợt khói nhẹ, trong điện lập tức tối hẳn.

Úy Oản một chút cũng không buồn ngủ, ngơ ngẩn nhìn ánh nến cuối cùng cũng tàn, đôi con ngươi trong veo trở nên thâm ửu (đen sâu) vài phần.

Yếu ớt than nhẹ từ trên giường lớn, một bóng trắng đơn bạc phiêu nhiên đứng dậy, nhẹ bước đến bên cửa sổ, đẩy khung cửa tú phượng mạ vàng ra. Ngoài trời ánh trăng sáng nhẹ, một vùng tuyết trắng hôm nào đã biến mất, chỉ còn vài bông tuyết còn đọng lại, nhưng cũng đủ mang đến vài phần lạnh lẽo

Lạc mai sáo đã canh ba, chỗ không người nguyệt lông minh.(lung linh sáng rõ)

Loáng thoáng hình như có tiếng đàn tranh vang lên, Úy Oản lẳng lặng nghe một lát, yên bàn trường mi hơi khép lại. Tranh âm kia gián đoạn, người đạn tấu giống như mới bắt đầu học, thang âm không chính xác, lúc thì dừng lại, lúc thì đột ngột vang lên, nhịp so le, khó có thể lọt vào tai.

Úy Oản đến Vĩnh Yên cung mới nửa tháng, hàng đêm trằn trọc khó ngủ, mỗi đêm canh ba liền nghe thấy thanh điệu của đàn tranh vang lên hằng ngày, ngay cả hôm trước đại tuyết thổi mạnh, âm thanh nọ vẫn xuyên thấu tiếng xột xoạt của tuyết mà truyền vào tai thái phó của thái tử.

Bàn tay trắng nõn vịn trên khung cửa sổ, cảm giác mát lạnh tràn vào cơ thể, lãnh đắc thấm nhân, Úy Oản không có lòng dạ nào vận công để chống đỡ cái giá lạnh mặc cho hàn khí kia chậm rãi ngấm vào, hơi trầm ngâm, thân hình đã di chuyển, như nước chảy nhảy ra ngoài cửa sổ, đứng trên nền tuyết, đi theo hướng tranh âm vừa truyền đến lúc nãy.

Đêm vắng vẻ như vậy không cần phải dùng khinh công bế sức, cấm vệ quân hoàng thành cũng sẽ không tuần tra đến ngóc ngách hoang vắng này, Úy Oản đơn giản đạp tuyết mà đi, chi sá chi sá, vết chân mờ nhạt phát ra âm hưởng thanh thúy, tiếng gió nhẹ thổi những cánh mai vờn theo gió, có một bóng người dũ phát thanh tuyệt.

Tranh âm vẫn chợt vang chợt dừng, thái phó đạp tuyết đi vào sân vắng, trước mắt chợt xuất hiện một tiểu viện với bức tường trắng, giống như lâu rồi không tu sửa, trên vách tường màu vôi loang lổ, nước sơn màu son ở của lớn bong ra từng mảng. Úy Oản khẽ nhíu mày, nơi này đúng là chẳng bao giờ gặp qua!


Tranh thanh ngừng lại, thái phó hãy còn suy nghĩ lập tức bất động, nhưng lại không nghe thấy tiếng tranh nữa, trái lại từ trong viện truyền đến âm thanh ôn hòa thanh nhuận của nam tử: “Không phải là tiếng đàn của tại hạ đã làm phiền đến việc nghỉ ngơi của quý nhân chứ?”

Úy Oản tu mi khẽ nhếch, cao giọng nói: “Tố tuyết ngưng huy, vốn là ngày tốt hẹn hò, là do đêm cô liêu, trằn trọc. Chợt nghe tiếng nhạc thanh thoát, vì vậy tìm tới đây! Có điểm mạo muội, mong công tử thứ lỗi!”

Thanh âm cười khẽ: “Đêm tịch liêu, nếu không chê tại hạ nơi ở sơ sài, thỉnh quý nhân dời bước, cùng ta ngắm trời tuyết, cùng ta chung ánh trăng?”

Úy Oản lộ ra tiếu ý, nhíu mày nói: ” Tại hạ có điều chưa rõ, cửa lớn khóa chặt, tường màu trắng cao vợi, sao có thể đồng nhạc đây?”

Nam tử kia nhẹ giọng than thở: “Tại hạ quả thật ngược lý đón khách, bất đắc dĩ chỗ thân hữu thiếu hụt, hành tẩu bất tiện, mong rằng quý nhân thứ lỗi! Cửa viện mặc dù đóng nhưng không khóa, quý nhân có thể đẩy cửa tiến vào!”

Thái phó thoáng trầm ngâm, nhìn theo cách cửa khẽ lay động kia, nghĩ đến xác thực không khóa, liền không chần chờ, chậm rãi tiến lên, “Chi nha ” Cổng vào sân rộng mở, cảnh trong viện nhìn không xót gì.

Sân rất nhỏ, trong đình tích đầy lá rụng, nhiều cái đã hư thối chồng chất trên đất, phát sinh khí tức đã bị bỏ hoang từ lâu. Trước mắt là nhà ngói ba gian nho nhỏ, cửa sổ gian giữa lộ ra một chút ánh nến, hình như có người ngồi ngay ngắn trước cửa sổ.

Úy Oản đang do dự xem có hay không vào nhà, lại nghe âm thanh ôn hòa vang lên: “Đêm khuya tuyết lạnh, quý nhân vào nhà một chút!”

Chẳng bao giờ đến đây, chưa từng quen biết người đánh đàn, nơi này đến tột cùng ẩn giấu huyền cơ cạm bẫy gì? Thái phó thản nhiên cười, nghĩ không ra trong cung cư nhiên còn có một chỗ thần bí như vậy, thật tốt, cần phải coi trộm một chút!

Thái phó thong thả lại gần, cửa phòng cũ nát bất kham, Úy Oản nhẹ nhàng đẩy ra, dù vẫn lo lắng có hay không nên đẩy cánh của này.

Bên trong có chút chật hẹp, khoảng chừng mười lập phương, ở giữa hé ra một bàn tứ tiên (bàn ngồi được một người) cong vẹo, bên cạnh bàn là một chiếc ghế thô sơ, giường được làm từ vài tấm gỗ hợp lại, đặt dưới song của sổ. Một người lẳng lặng ngồi ở đầu giường, chăn bông hơi mỏng đắp ở hai chân, phía trên là một cây đàn tranh nhà Tần cũ nát.

Trên bàn tứ tiên là ánh nến hồng lệ ân nhiên, đã cháy đến tận gốc, mắt thấy sắp sửa cháy hết, người nọ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Úy Oản, nhẹ nhàng cười, ánh trăng rọi từ ngoài trời đang mưa lất phất, hắt trên mặt hắn, giống như dòng ngọc lấp lánh, thật còn thua kém ba phần.


Úy Oản gặp qua rất nhiều người, xấu có đẹp có, người đẹp có Thu Tử Ngộ, ở nước Triệu không thể không bàn đến dung nhan truyệt thế, tựa vầng thái dương buổi sơ khai. Mà trước mắt người này cũng là tinh hồn dưới ánh trăng, toát ra một cỗ nghiêm nghị, ngưng tụ nhẹ nhàng, như khói bay lên, như sông chảy mêng mông mà không một tì vết, phảng phất cảm xúc lướt qua, mà không tồn tại bất luận tung tích gì.

Người nọ cũng không đứng dậy, chỉ mỉm cười chỉ chỉ vào ghế vuông cạnh bàn: “Bỉ cư đơn sơ, quý nhân nếu không sợ dơ y trang, mời ngồi!”

Nhất cử nhất động của hắn đều mang theo vài phần phong thái cao quý, Úy Oản cười nhàn nhạt, thực sự đi đến bên ghế, vén y phục ngồi xuống.

Người nọ chỉ ấm chén trên bàn: “Bình có nước nóng, chỉ là tại hạ thanh bần, chưa từng chuẩn bị hương trà, quý nhân nếu không ghét bỏ, sử dụng nước trong bình cũng có thể ấm cơ thể.”

Thái phó khách tùy chủ, dĩ nhiên không đề cập tới ấm trà, tự đảo một chén, coi như phẩm trà thường ngày chậm rãi uống cạn, cười cười: “Quả nhiên ấm hơn rất nhiều!”

Người nọ trong mắt xẹt qua nhất mạt ý thưởng thức, ngữ khí như cũ thập phần hòa hoãn: “Quý nhân mặt mang ủ rũ, bực này đêm khuya, không đi ngủ sớm, là trằn trọc không an việc gì?”

Úy Oản trường mi khẽ động: “Cát hạ một mình ngồi trong đệm ấm, lấy tranh tự tiêu khiển, chẳng phải cũng là mất ngủ như tại hạ sao?”

Người nọ nhãn thần chợt lóe, làm như minh bạch gì đó, giọng nói dẫn theo vài phần áy náy: “Là tại hạ mạo phạm! Quý nhân không nên chú ý, chỉ vì tại hạ lâu ngày ở nơi hoang vắng này, gần như đã quên mất cách ứng xử!”

Úy Oản chậm rãi lắc đầu: “Là tại hạ nửa đêm quấy rầy, đáng lẽ không nên!”

Người nọ nở nụ cười: “Chẳng rõ quý nhân ở nơi nào, làm sao nghe được tranh âm của tại hạ?”

Thái phó thái tử tự mình nâng ấm nước lên, rót hai chén, một chén đưa cho người xa lạ trên giường, một chén khác thì giữ trong tay, nhẹ nhàng quơ quơ, chậm rãi nói: “Tại hạ nửa tháng trước được đưa đến Vĩnh Yên cung, cách đây không xa!”

Người nọ tiếp nhận chén trà, đôi mi thanh tú lặng lẽ nhíu lại ưu phiền: “Vĩnh Yên cung nguyên là nơi thái hoàng ở, lẽ nào quý nhân là…”


Úy Oản tiếu ý có chút mông lung: “Tại hạ họ Úy, tên một chữ Oản, không thể như vậy…”

Lời còn chưa dứt, lại nghe người trên giường bỗng nhiên tiếp lời: “Nguyên lai là Úy thái phó danh tiếng lẫy lừng, thất kính thất kính!”

Úy Oản nhấp một ngụm nước nóng, thản nhiên nói: ” Cát hạ mặc dù ở phòng ốc sơ sài, tin tức cũng thật linh thông!”

Người nọ như ngẩn ra, khôi phục thái độ bình thường: “Tại hạ tuy rằng chưa ra khỏi cửa, nhưng thường ngày vẫn có mấy người trông nom, đại danh thái phó tất nhiên là biết đến!”

Úy Oản gật đầu, trộm trông Tần tranh ở phí trên, đột nhiên nói: “Tại hạ có thể gảy một bản được không?”

Người nọ vừa sửng sốt, làm như không đề phòng hắn đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện, vội vàng mang Tần tranh đi tới.

Úy Oản tiếp nhận, đưa tại trên gối, điều chỉnh sơ quanh thanh âm, đột nhiên trong nháy mắt, tiếng xé gió như lưỡi mác đột nhiên vang lên, một khúc 《 thập diện mai phục 》tình tang phát ra theo các đầu ngón tay.

Vô duyên vô cớ thay đổi thành như bạn cũ, nhưng bạn cũ cũng thay đổi.

Vạn lý non sông không dễ đổi, phòng thủ càng khó khăn, biên quan vẫn còn hỗn loạn, kẻ trộm ngầm khó bề phòng ngự, dưới trời đất sáng sủa thế này, giờ nên nghi ngờ ai đây? Thâm cung hiểm ác, nơi chốn đều là cạm bẫy, ngươi bày xuống biết bao bẫy rập, muốn khiển trách chính ta, nhưng ta lại sợ người cuối cùng rơi xuống hố sâu kia chính là ngươi! (một đoạn gì đó rất bi tráng bị bạn Tịch dịch bậy thành chẳng ra sao)

Khúc chưa hết, người đã thương, ý chưa bằng, tâm trở lạnh, đầu ngón tay huyết châu nhẹ nhàng lưu lại, huyền tranh (dây đàn tranh) cô độc, đồ nhiễm son hồng.

Tâm người liền lay động, mắt thấy huyền tranh dần dần biến sắc, hoảng sợ kêu lên: “Thái phó mau dừng lại!”

Úy Oản bỗng nhiên thu tay, tay trái miết qua cung đàn, huyền âm như dòng nước xiết, ầm ầm hạ xuống từ núi cao, “Ba ” Một tiếng, hai dây đàn chợt đứt đoạn, bắn vào trên mu bàn tay Úy Oản, chiếu ra một vết máu thật sâu.


Trong nháy mắt cả căn phòng trầm tịch lạ thường, ánh nến gần cạn, hấp hối mà giãy dụa, “Bặc ” Một tiếng mà tắt ngấm, chỉ chừa lại thứ ánh sáng nhe nhói.

Người đầu giường như bị kinh hách, tựa vào gối mềm ở phía sau, lẩm bẩm nói: “Thái phó quả nhiên cầm nghệ tốt!”

Úy Oản chậm rãi đứng dậy, bê Tần tranh, am đạm như cúc mùa thu: “Tại hạ thất thủ, làm đứt huyền tranh của các hạ, đợi tại hạ đem về nối lại rồi hoàn trả cho các hạ!”

Đôi ngươi trong như nguyệt kia bỗng bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt, yên lặng trôm trông Úy Oản. Đã thấy thái phó cầm đàn tranh đặt lên bàn, đi tới bên giường, đưa tay muốn xốc chăn bông lên.

Người nọ phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói: “Thái phó không cần nhìn, chân ta thực sự không tốt!”

Úy Oản thần sắc bình thản, cố tình muốn xốc chăn bông lên, thản nhiên nói: “Ta biết, ta chỉ là muốn xem một cái khéo còn có thể trị được!”

Người nọ buông xuống hai mắt, ngữ khí dĩ nhiên thập phần đạm mạc: “Lãng phí hai mươi năm, ngay cả Thần Nông phản thế, sợ cũng trị không được!”

Úy Oản liếc mắt nhìn hắn, khom lưng tỉ mỉ kiểm tra hai chân hắn vẫn không nhúc nhích, hơi trầm ngâm: “Có thể chữa khỏi!”

Người nọ phớt lờ: “Sao?”

Úy Oản gõ xương đùi hắn, sờ nắn một lát, (máu mũi ta… khụ…) thẳng dậy thắt lưng, vẻ mặt ngạo nghễ: “Nếu cát hạ nguyện ý, tại hạ đảm bảo, một tháng sau…” Nói đến đây, bỗng nhiên cổ quái dừng lại, như thể đang nỗ lực kìm chế cái gì, cách một hồi mở miệng: “Chân này có thể xuống giường đi lại!”

Người nọ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của thái phó, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, nhìn vết thương trên đầu ngón tay, lẩm bẩm nói: “Thái phó, tay của ngài…”

Úy Oản nâng tay lên nhìn, nhàn nhạt mỉm cười: “Xin lỗi, mới vừa rồi nhất thời không chú ý, chắc hẳn làm dơ quần áo cát hạ!”


Người nọ lại ngẩng đầu, thần sắc dẫn theo vài phần trang trọng, ngữ thanh lanh lảnh: “Thái phó không cần chú ý, chỉ là một cái quần không đang kể. Tại hạ họ kép Cốc Lương, tên Văn Hiên, thái phó nếu không ghét bỏ, có thể gọi ta là Văn Hiên!”

Úy oản chậm rãi gật đầu: “Đương kim hoàng hậu với ngươi là như thế nào?”

Cốc Lương Văn Hiên nhẹ nhàng cười, nét cười mang theo bi thương vô hạn cùng oán hận, gằn từng chữ: “Chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của tại hạ!”