Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 53: Ai hạ một thành trước

Mà lúc này, Trịnh Việt quả thật đang ở Hoa Dương.

Đương khi mọi người đều âm thầm khen ngợi kỳ kỹ của Nhiễm Thanh Hoàn, Trịnh Việt lại cười khổ ngắm nghía lọn tóc xanh cướp được: “Hồ ly chết tiệt này, dám lấy ta làm mồi…”

Tiêu Tương dốc hết toàn quân lao đến Hoa Dương.

Mà thời điểm cuối tháng này, đoàn xe lương thảo đã đến Hoa Dương, tướng lĩnh áp tải là chính bản thân Nhiễm Thanh Hoàn, trong thiên hạ trừ Cẩm Dương vương Trịnh Việt ra thì không còn người thứ hai có mặt mũi lớn như vậy.

Tiêu Tương tự nhủ, giờ thì không sai rồi – Nhiễm Thanh Hoàn tính toán quá hay, nhưng gã bất luận thành bại đều đi trên một chữ hiểm, thật sự là một con bạc điên cuồng, tâm tư của loại người này một khi hiểu thấu thì cũng không khó nắm bắt.

Lần này, gã đích xác lại dùng kỳ kế, chỉ tiếc rằng đối thủ là Tiêu Tương, danh tướng anh hùng chưa từng có trong lịch sử Hồng Châu.

Bên kia, khi Nhiễm Thanh Hoàn tới Hoa Dương, là Trịnh Việt đích thân nghênh đón. Hai người này thật là ăn ý kinh người, giống như thông báo cũng chẳng cần, Trịnh Việt đã trực tiếp biết được thời gian gã tới, sáng sớm đã dẫn người chờ đợi, kẻ dẫn đường truyền lệnh đến doanh chưa bao lâu, mới pha một ấm trà, đã trông thấy phương xa có bụi mù.

“Lão đại của các ngươi trước nay đều như vậy, không chịu lãng phí một chút thời gian, nếu y phái người đến thông báo, thì nhất định là đã chân trước chân sau tới rồi.” Trịnh Việt cười cười nói với hộ vệ bên cạnh, thân vệ của hắn xuất từ doanh Bọ Chét, tên là Mễ Tứ Nhi, tiểu tử tuổi chưa lớn mà khả năng sát ngôn quan sắc đã thượng thừa, vốn là vệ binh của Nhiễm Thanh Hoàn, Trịnh Việt thấy hắn thông minh liền hỏi xin, người của Nhiễm Thanh Hoàn dùng cũng yên tâm.

Mễ Tứ Nhi sờ sờ mũi, thấp giọng nói: “Đúng vậy, Vương gia ngài còn chưa nhìn thấy huấn luyện của chúng ta hồi trước đâu, lúc lão đại nửa đêm tập doanh, mới gọi là sấm rền gió cuốn, không có lấy một chút dấu hiệu báo trước, đột nhiên kêu tập hợp, ai hơi chậm chạp sẽ bị y xông vào lều lôi khỏi chăn răn một trận, các huynh đệ ngủ không ai dám cởi quần áo, có người còn dùng gối tròn.” Tiểu tử tắc lưỡi, hiển nhiên đối với quá khứ không dám nhớ lại kia ký ức hãy còn mới nguyên.

Trịnh Việt đứng dậy chỉnh lại quần áo, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Y quả thật là một kẻ quỷ kiến sầu.”

Mễ Tứ Nhi nghĩ nghĩ, đang tính nói gì đó, thì xa kỵ của Nhiễm Thanh Hoàn đã gần ngay trước mắt.

“Vốn không muốn để ngươi chờ.” Nhiễm Thanh Hoàn xuống ngựa, hơi ảo não, Trịnh Việt đã dựng lều, tựa hồ đã đợi một lúc, “Làm sao ngươi biết ngày chúng ta đến?”

“Có gì đâu, xem chiến báo của ngươi phân tích một chút là biết đại khái chỉ trong mấy hôm nay, sớm đoán được rồi.” Trịnh Việt tự nhiên giúp gã phủi cát bụi trên người, “Ta mới pha trà, đã sai người chuẩn bị ít bánh, ngươi ngồi xuống nghỉ một lát trước đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn không nói gì, hiển nhiên vị lão đại này coi bây giờ là thời gian ăn cơm dã ngoại.

Mễ Tứ Nhi lập tức ra vẻ thông minh tiếp lời: “Tiểu nhân đặc biệt mua ở hiệu bánh lâu đời của Hoa Dương, chỉ thơm dịu không ngọt lắm, lão đại…”

“Cút!” Nhiễm Thanh Hoàn lời ít mà ý nhiều.

Mễ Tứ Nhi rụt cổ không dám hó hé nữa.

“Tứ Nhi, gần đây đi theo Vương gia rỗi lắm đúng không?” Nhiễm Thanh Hoàn lườm hắn, “Vương gia, đứa trẻ này chưa huấn luyện tốt, hay là về doanh để ta dạy dỗ lại rồi đưa đến sau?”

“Lão đại ta sai rồi.” Mễ Tứ Nhi biết nghe lời trưng ra khuôn mặt khóc tang, nửa thật nửa giả vờ đáng thương nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, “Ta thực sự sai rồi, về sau không dám nữa.”


“Bớt giả vờ tiểu tức phụ cho lão tử, ba ngày không đánh là leo tường lật ngói.” Nhiễm Thanh Hoàn thụi hắn một quyền, “Không làm việc dưới tay ta, xem ngươi nhảy nhót kìa.” Nói đến cuối chính bản thân cũng không nhịn được bật cười, Mễ Tứ Nhi là một tay gã dạy dỗ, tình cảm đương nhiên không bình thường.

Tiểu hồ tôn này vốn không sợ gã, thấy vẻ mặt gã dịu đi lập tức cười hì hì nhảy lên nhảy xuống.

Trịnh Việt lại lắc đầu kéo gã vào lều: “Có chuyện quan trọng gì nhất định phải nói ngay lập tức, thân thể mình không khỏe ngươi không biết à?”

“Chờ đã…” Nhiễm Thanh Hoàn bị hắn kéo lảo đảo ba bước mới đứng vững, “Ta nói chưởng quầy, ngươi thực sự không lo lắng à? Đại quân Hồng Châu sắp tới, trong tay ngươi chỉ có ba ngàn tên du thủ du thực của doanh Bọ Chét…”

“Lão đại ngài lại gọi chúng ta là du thủ du thực?!” Mễ Tứ Nhi không quy củ quen rồi, nghe vậy la lên.

“Không phải du thủ du thực thì là cái gì? Ta đã nhìn thấu rồi, cho ngươi đi theo Vương gia cũng chỉ phá rối thôi.”

Gã nói câu này tựa hồ có chút khách khí, Trịnh Việt theo bản năng không thoải mái lắm: “Tứ Nhi, còn đứng đực ra đó mà ồn ào, mau đi sắp xếp thỏa đáng các thứ tướng gia áp tải đến!”

Mễ Tứ Nhi ngớ ra, nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, lại nhìn cổ tay gã bị Trịnh Việt kéo, hơi chần chừ: “A… À, vâng thưa Vương gia, mạt tướng đi ngay, đi ngay…”

“Ngươi còn rất yên tâm về ta?” Nhiễm Thanh Hoàn lôi không ra, đành phải đi theo hắn.

“Không yên tâm thì có thể làm gì?” Trịnh Việt bĩu môi, một lời hai ý nghĩa mà lẩm bẩm, “Dù sao chăng nữa cũng đã giao hết cho ngươi rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi thất thần, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay bị hắn nắm tự dưng hơi nóng lên, nhiệt độ truyền lên mặt, nhất thời lại không nghĩ ra phải nói gì.

Cho đến gần chập tối, Trịnh Việt xác định tinh thần gã tốt không phải là giả vờ, mới tính toán bàn bạc chính sự. Nhiễm Thanh Hoàn vén một góc xe “lương thảo” lên cho Trịnh Việt xem, chớp chớp mắt. Người kia vừa thấy liền sững ra, sau đó bật ngón cái: “Cao, thật sự là cao.”

Nhiễm Thanh Hoàn cười tít mắt, khóe mắt như muốn bay nghiêng lên, Trịnh Việt đột nhiên cảm thấy gã giống một con hồ ly thành tinh, không khỏi hơi ớn lạnh thay Tiêu Tương.

Mà quân Hồng Châu cũng không thẹn nổi danh đi nhanh, khi họ thần không biết quỷ không hay vây thành, cũng mới chẳng qua hơn chục ngày, như thần binh trời giáng, bao vây Hoa Dương ruồi bay không lọt.

Tiêu Tương đích thân đốc chiến, hạ lệnh công thành, treo thưởng: người có thể bắt được Nhiễm Thanh Hoàn Trịnh Việt, bất luận chết sống, nhất loạt thưởng vạn kim, phong thiên hộ, lập tức không khí sục sôi, quân Hồng Châu sĩ khí lên cao, thế như chẻ tre.

Song thủ vệ Hoa Dương lại yếu ớt lạ thường, Tiêu Tương quả thực không dám tin vào mắt mình – Hoa Dương nơi tập kết nghe đâu Trịnh Việt thân chinh, có vô số tinh anh Yên Kỳ, vậy mà là một tòa thành không.

Nói cách khác, ngoại trừ bách tính bình thường và mấy thành thủ già yếu bệnh tật kiêm đủ chức, trong thành thị này không có một binh một tốt nào.

Tiêu Tương sực nhớ tới chiến dịch trứ danh trong thành Tây Thú, không dám sơ suất, lập tức hạ lệnh bao vây thành Hoa Dương, quan vọng không tiến.

Lúc này hắn mới thật sự hơi sợ độ sâu của Nhiễm Thanh Hoàn, thành Hoa Dương không mất phồn hoa kia như mãnh thú toàn thân bao kim tuyến, an ổn chờ con mồi đưa đến cửa, sau đó há cái miệng dữ tợn.

Không ai biết nó ăn nhiều cỡ nào, đây là một phần mộ không đáy, chỉ bởi vì người kia.

Binh lực Trịnh Việt tập kết ở đây đều là “Bọ Chét” của Nhiễm Thanh Hoàn, những người này trơn tuột, tiến có cái dũng vạn phu khó bằng, lui có thủ đoạn vô lại ngoài chợ. Nhiễm Thanh Hoàn vén lương thảo thần bí lên, bên trong là cả một xe dụng cụ dịch dung, vì thế chỉ trong một đêm, thành Hoa Dương biến thành một tòa thành trống rỗng chỉ có bách tính, những người buôn bán nhỏ, người nghèo khổ làm ruộng, công tử thiếu gia ra vào xóm làng chơi, thậm chí ăn mày trên đường… Hết thảy giống như không có gì thay đổi, quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh này chỉ trong một đêm tan biến vào biển người mờ mịt, không có bất cứ tung tích gì để tìm kiếm.

Tiêu Tương quản quân đội cực nghiêm khắc, tướng lĩnh dưới tay đều tuyệt đối không xuất hiện chuyện giết hại dân chúng bình thường – càng không cần nói là khi hắn đích thân đốc chiến. Cho đến khi vây thành ba ngày, phái vô số thám báo tinh anh vào đều không có bất cứ kết quả gì, Tiêu Tương rốt cuộc biết đây là một thành trì bị vứt bỏ.

Hắn càng thêm lo lắng nghi hoặc, đến ngày thứ năm quân Hồng Châu rốt cuộc e dè chuẩn bị vào chiếm Hoa Dương, dưới cao áp của thượng tầng một đám thần hồn nát thần tính.

Mà lúc này, Nhiễm Thanh Hoàn đang ở trong thành điềm nhiên ăn điểm tâm ven đường với Trịnh Việt – chỉ dẫn theo mình Mễ Tứ Nhi, khuôn mặt dịch dung tinh xảo, bất cứ ai cũng không nhận ra.

Nhiễm Thanh Hoàn không màng hình tượng vươn vai một cái, mũ vải bạc màu đội lệch trên đầu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc phụ nhân hơi có tư sắc ven đường, một tên du côn điển hình. Trịnh Việt ăn vận kỳ thực cũng chẳng tốt đẹp đến đâu, chỉ là trông hắn ít nhiều có khí chất, nếu nhất định phải nói, thì nên là một kẻ chuyên nghề đầu lĩnh lưu manh. Hắn gắp một cái bánh bao lẳng vào bát Nhiễm Thanh Hoàn: “Ăn đi.”

“No rồi no rồi,” Nhiễm Thanh Hoàn xua tay, “Lão đại, nhiệm vụ quét dọn chiến trường quang vinh cứ giao cho ngươi vậy.”


“Ngươi là mèo biến thành à?” Trịnh Việt lông mày cũng không nhướng lên, “Mau ăn đi, đừng để ta nói nhiều.”

“Chưởng quầy, sao ngươi y như bà già vậy?” Nhiễm Thanh Hoàn sầm mặt, “Thực sự ăn hết nổi rồi.”

“Cái cuối cùng.”

Mễ Tứ Nhi vừa lùa cháo vào miệng vừa hứng thú quan sát hai người này.

“Cái trước ngươi cũng nói là cái cuối cùng.” Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn nữa, khinh bỉ nhìn cái bánh bao kia, “Có phải ngươi toàn nói chuyện với con trai ngươi như vậy, giờ chuyển qua ta hay không?”

Trịnh Việt cứng đờ, con trai…

Nhiễm Thanh Hoàn không ngẩng lên nhìn hắn, một mình nói tiếp: “Phương pháp giáo dục này của ngươi không được, dễ mất lòng tin và danh dự trước mặt trẻ con, mất lòng tin và danh dự có nghĩa là…”

“Giáo dục?” Trịnh Việt cười nhàn nhạt, “Đây không phải là việc trong phận sự của ta.”

Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng đầu lên cau mày nhìn hắn.

“Ta chỉ đi xem tên nhóc đó đúng một lần,” Trịnh Việt dừng lại, “Không có cảm giác gì đặc biệt.”

“Nào có ai làm cha mẹ như ngươi?!” Nhiễm Thanh Hoàn la lên.

“Cha mẹ?” Trịnh Việt hừ khẽ một tiếng, “Chắc không tính đâu.”

Nhiễm Thanh Hoàn nghẹn họng, thiên địa quân thân sư, thân trong nhà đế vương, nào có niềm vui thiên luân gì, ngay cả quan hệ ruột thịt huyết mạch tương liên cũng có thể nhạt đến mức này, quả nhiên vô tình nhất – hay là Trịnh Việt cũng lạnh bạc quá rồi?

“Chẳng qua là một công cụ thôi.” Phụ thân trẻ tuổi hơi ghét bỏ nói, “Đợi đến khi ta chết rồi, nó cũng ngóc đầu dậy.”

“Ta nói…” Nhiễm Thanh Hoàn hơi do dự, chậm rãi nói: “Ngươi từng nói với ta chuyện làm tiên sinh cho con trai ngươi…”

“Ngươi nhận lời?” Mắt Trịnh Việt sáng lên.

Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, bĩu môi: “Ta sợ con trai ngươi thành một kẻ biến thái, nên nhanh chóng uốn nắn mới được.” Nói xong nhảy lên chạy luôn, “Ta ăn xong cái cuối cùng rồi, phải đi tiến hành đại nghiệp chọc ghẹo phụ nữ đàng hoàng đây, xin lỗi không hầu được!”

Chưa dứt lời người đã chẳng còn bóng dáng, Mễ Tứ Nhi bội phục tắc lưỡi: “Lão đại chính là lão đại, thực sự có tiềm chất làm lưu manh.”

Trịnh Việt trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

Mễ Tứ Nhi đột nhiên bỏ bát xuống, vô cùng trịnh trọng hắng giọng, dè dặt nhìn Trịnh Việt: “Đương gia, có vài lời ta không biết có nên nói hay không.”

“Có chuyện thì nói có rắm thì đánh.” Trịnh Việt nói ra câu này liền cảm thấy không đúng, mình lại bị Nhiễm Thanh Hoàn dẫn dắt nhập vai như vậy, chớp mắt đã có trình độ của đầu lĩnh lưu manh sơ cấp rồi, hắn xấu hổ ho một tiếng, “Chuyện gì?”

Mễ Tứ Nhi nhìn hắn, nuốt nước bọt: “Ta nói đây.”

“Nói.”

“Ta… nói thật đây!”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Sở trường lớn nhất của Trịnh Việt – kiên nhẫn, đã bị tên khốn Nhiễm Thanh Hoàn tiêu hao hết.


“Ta, ta nói đây, đương gia không thể phạt ta…”

“Tiểu Tứ Nhi, ngươi ngứa đòn đúng không?” Sao giọng điệu cũng giống tên khốn kia thế?

“Đương gia có tâm tư khác với lão đại phải không?” Mễ Tứ Nhi bị hắn hù giật nảy mình, một hơi nói hết ra, mặt trắng bệch vì sợ, chỉ ngơ ngác nhìn Trịnh Việt.

Đũa trên tay Trịnh Việt rơi xuống bàn “Cạch” một tiếng.

Mễ Tứ Nhi lập tức đứng dậy: “Tiểu nhân lỡ lời.”

“Ngồi đi.” Trịnh Việt đôi mắt mơ màng nhìn thẳng phía trước rất lâu mới nói ra hai chữ. Mễ Tứ Nhi không dám đường đột, trộm nhìn Trịnh Việt một cái.

“Ngồi xuống đi, ngươi không nói sai.” Trịnh Việt thở dài, “Đến cả ngươi cũng đã nhìn ra.”

“Đương gia…”

“Nói ra cũng tốt, giữ trong lòng thời gian dài sắp mốc rồi.” Trịnh Việt cười cười tự giễu, “Không vui vẻ gì.”

Mễ Tứ Nhi chầm chậm ngồi xuống, nơm nớp lo sợ nhìn Trịnh Việt: “Thế… sao đương gia không nói với lão đại?”

“Nói với y? Nói thế nào?” Vẻ mặt Trịnh Việt càng cay đắng.

“Tiểu nhân… Tiểu nhân kỳ thực cũng không biết, chẳng qua lúc ấy khi còn ở ‘trong nhà’, lão đại đã dạy, mọi người vào cửa này rồi, về sau đều là người một nhà, người một nhà không tồn tại tâm tư khác biệt, có ý kiến gì cứ nói thẳng ra, đều là đại lão gia, không có gì không thể làm rõ, ngươi không nói ra, người khác không đủ ăn ý để hiểu trong lòng ngươi đang nghĩ gì, các huynh đệ cũng đều là người thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu, cho nên tình cảm đều đặc biệt tốt…” Mễ Tứ Nhi ngập ngừng, “Vả lại, Yên Kỳ ta, không phải cũng không thể cưới… cưới… ừm, cái đó…”

“Ngươi cũng biết dùng một chữ ‘cưới’, cưới cái gì?” Ánh mắt Trịnh Việt hơi sắc bén, rồi lại buồn rầu không nói ra lời, “Nam thê? Nam thiếp?”

“Điều này…” Mễ Tứ Nhi không nói nên lời, trên trực giác lão đại khác quá xa những nam nhân ẻo lả đó. Kỳ thực hắn cũng không lý giải lắm giữa nam nhân trừ tình cảm huynh đệ ra còn có thể có ý gì khác, nếu không phải gần đây hắn là người ngoài cuộc tỉnh táo, càng nhìn càng kinh tâm, làm sao hắn cũng không ngờ được, Vương gia lại có tâm tư như thế với lão đại.

“Ngươi có thể tưởng tượng người như y chịu ủy thân cho ai sao?”

Mễ Tứ Nhi nuốt nước bọt, lắc đầu – lão đại là ai, là lão đại đáng tin cậy nhất trên đời này, đi theo y có nghĩa là có thể sống, có tiền đồ, y tùy tính tột cùng nhưng cũng rất khôn ngoan, y tiêu sái phóng khoáng lại suy nghĩ kỹ càng, y nói một không hai, y trọng tình trọng nghĩa, trong lòng Mễ Tứ Nhi, lão đại chính là một đại anh hùng, giống với đại anh hùng xạ nhật đoạn thủ trong truyền thuyết, là sự tồn tại vinh quang nhất của cả đại doanh Yên Kỳ.

“Lão đại, là một người đàn ông…” Mễ Tứ Nhi chần chừ lén đánh giá Trịnh Việt, ở người này không có sự sắc bén và hào tình của Nhiễm Thanh Hoàn, hắn như đại dương không biết sâu cạn, tựa hồ vĩnh viễn đều không nhìn thấy đáy, hắn có thể nhân ái, có thể sát phạt, có thể che chở thương sinh, cũng có thể thiết huyết khốc lệ, là người làm chủ vai gánh giang sơn, “Đương gia… cũng là một người đàn ông…”

Nhưng mà hai người như vậy làm sao lại sinh ra tình cảm đó? Mễ Tứ Nhi do dự, muốn hỏi mà không dám hỏi lắm, Trịnh Việt lại nở nụ cười cay đắng: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, nhưng nếu biết lý do thì ta cũng tuyệt đối không tiến thoái lưỡng nan thế này.” Hắn tự rót cho mình chén rượu, chậm rãi nhấp một ngụm, “Trước y, ta chưa bao giờ biết mình sẽ thích nam nhân…”

“Về sau thì sao?” Mễ Tứ Nhi không nhịn được hỏi tới.

“Về sau?” Trịnh Việt lắc đầu, “Về sau ư, những người khác là nam hay nữ, ta đã không có hứng thú phân biệt.”

Mễ Tứ Nhi hơi ngây ra, hôm nay, nơi này, người qua đường lui tới, mà sau người nọ, không chấp nhận được bất cứ ai khác nữa, chỉ có y, chỉ có y…

“Lão đại của chúng ta rất xứng đáng,” Mễ Tứ Nhi không cầm được lòng nói, “Có điều, tại sao những lời này đương gia không nói với lão đại?”

Trịnh Việt dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ta vừa rồi đã nói cả buổi, mà một câu ngươi cũng không hiểu, vô tâm vô phế y như lão đại của các ngươi vậy.”

Mễ Tứ Nhi không hiểu lắm: “Ta cảm thấy lão đại là người trọng tình.”

“Ta biết.” Trịnh Việt gật đầu, “Ta biết, đi bên nhau nhiều năm như vậy, sợ rằng ta còn hiểu y hơn chính bản thân y. Nhưng mà… cưới nam thê quả thật không có gì, chỉ cần không có phụ mẫu trưởng bối đứng ra phản đối, không dính bêu danh bất hiếu, ở Yên Kỳ ta dù sao cũng không phải là chuyện kinh thế hãi tục.” Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn Mễ Tứ Nhi, “Việc này ngươi biết mà.”


“Tiểu nhân biết.”

“Tứ Nhi ơi Tứ Nhi, ngươi chẳng hiểu gì cả,” Trịnh Việt thở dài, “Một nam nhân, nếu dựa vào kẻ khác, người đời sẽ nhìn y thế nào? Người đời sẽ coi y là ai?”

Mễ Tứ Nhi ngây người: “Việc này…” Hắn nhớ tới mình, sau khi biết tình cảm của Trịnh Việt đối với Nhiễm Thanh Hoàn, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy khác xa loại nhân yêu nam không ra nam nữ không ra nữ nồng nặc mùi son phấn đó – nam thê, trước nay chỉ có thể cho người ta loại liên tưởng này.

“Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”

“Nhưng mà,” Mễ Tứ Nhi hơi sốt ruột, “Lão đại sẽ không để ý, ngài biết y…”

“Ta biết,” Trịnh Việt cắt ngang hắn, “Y là người trường tụ thiện vũ, xử sự tiến thoái thích đáng, khôn khéo lão luyện, nhưng đừng ghẹo y nóng lên, y mà nổi nóng, thì trời cũng có thể chọc thủng. Y chưa bao giờ để mắt đến ai, ôm suy nghĩ họ nói việc họ ta sống việc ta, đâu thèm để ý đám người đời mắt chuột thấy thế nào?”

Mễ Tứ Nhi gật lấy gật để: “Chính thế, lão đại tiêu sái như vậy, còn khuya mới bận tâm người khác nghĩ thế nào. Đương gia, nếu ngài thật sự có thể làm y rung động, mấy việc vụn vặt khác căn bản không cần để ý.”

“Ta biết y không để ý,” Trịnh Việt ném mấy đồng tiền đứng dậy, “Nhưng ta để ý.”

Hắn nói, Mễ Tứ Nhi vĩnh viễn cũng không quên được Trịnh Việt lúc ấy, nửa khuôn mặt ngược nắng sớm, nhấn từng chữ nhẹ nhàng nói: “Ta không nỡ để y chịu uất ức, thì chỉ có thể tự mình uất ức.”

Mễ Tứ Nhi nghĩ, lão đại cuộc đời này đáng giá rồi.

“Đi thôi.” Trịnh Việt sải bước đi đằng trước, Mễ Tứ Nhi vội vàng đuổi theo. Trong lòng tiểu tử trẻ tuổi bỗng nhiên có một ý nghĩ, hắn cảm thấy vô luận thế nào cũng phải tác thành cho nam nhân trước mặt này, vô luận thế nào cũng nên để lão đại biết, có một người tâm tâm niệm niệm vì y như vậy.

Khóe miệng Trịnh Việt ở góc độ người khác không nhìn thấy vẽ ra một nụ cười như đắng như ngọt – Thanh Hoàn trọng tình, gã bảo người khác có suy nghĩ gì cứ nói ra, bản thân mới là người không thẳng thắn, cái gì cũng không nói, cái gì cũng giống như chẳng hề để ý, cái gì cũng giữ trong lòng. Gã nhìn như đạm mạc, lại là người mềm lòng nhất, không thể nhìn được người khác tốt với mình.

Muốn trói buộc người này, chỉ có thể làm đến mức quên mình vì gã, để gã hễ nghĩ đến rời khỏi liền áy náy – tuy rằng bỉ ổi, lại là…

Thật sự muốn, thà rằng từ bỏ giang sơn thiên hạ này, cũng thật sự muốn người đó.

Thậm chí không thể không trăm phương ngàn kế như vậy.

Ta ti tiện làm sao, thậm chí biết rõ phải ép uổng ngươi cả đời, mà vẫn không từ thủ đoạn, từng chút một trói buộc tim ngươi, ta ti tiện làm sao.

Đây là một căn phòng tối om, không giường, chỉ có một cánh cửa nhỏ, bên trong bố trí vô cùng cầu kỳ, song không có ánh đèn. Một lão nhân dáng vẻ tiều tụy mặt không biểu cảm ngồi trong phòng, rất lâu không hề nhúc nhích, nếu không phải ngực hơi phập phồng thì chẳng khác nào xác chết – mà phòng này vừa vặn như một nấm mộ chớ hề có sức sống.

Cửa nhỏ bị gõ nhẹ, lão giả mở mắt ra, lại là một đôi mắt khô khốc bị chọc nát, rất hãi người: “Vào đi.” Tiếng lão có chút sắc bén không nói nên lời, như tiếng mũi kiếm cứa qua vật bằng sắt vậy, khiến người ta muốn bịt tai.

Một phụ nhân đi vào, bà ta che mặt, vận quần áo đen sì, ôm một xấp giấy, đi đến trước mặt lão giả, tất cung tất kính thi lễ: “Sư phụ.”

“Là Mai.” Lão giả gật đầu, “Thế nào rồi?”

Mai mở thứ ôm trong lòng, nếu Nhiễm Thanh Hoàn nhìn thấy nhất định sẽ phải rùng mình, chiến báo trên tay nữ tử này vô cùng tường tận, giống như tướng quân thân tại tiền tuyến viết: “Hoa Dương bị phá rồi.”

“À.” Lão giả gật đầu, “Tiêu Tương thua rồi.”

“Hoa Dương phá, mà Tiêu Tương ngược lại thua?”

“Thua rồi,” Lão giả chắc chắn, “Thua ở biết người không rõ, ta đã sớm nói Tiêu Tương kém Nhiễm Thanh Hoàn, hắn quá tự phụ, quá không hiểu lòng người, hắn cho rằng Nhiễm Thanh Hoàn thành bại đều trên một chữ hiểm, lại không hiểu Thừa tướng Yên Kỳ đó kỳ thực là người không chịu mạo hiểm nhất, mỗi một bước đi đều nhằm vào tâm tư của những người bất đồng, luận cẩn thận chặt chẽ chỉ sợ Tiêu Tương còn không bằng.”

“Vậy Bắc Thục thì sao?”

“Bắc Thục? Hiện tại còn làm bộ ngoan ngoãn, thời điểm then chốt nhất định sẽ nhảy ra, thông gia với không thông gia gì đó, đều là đánh rắm.”


“Vậy sư phụ cảm thấy ai sẽ thắng?”

“Chỉ xét cuộc chiến tranh này, ta cược Nhiễm Thanh Hoàn.” Lão giả thong thả nói, “Người này, không dễ đánh giá.”

“Vậy Nhiễm Thanh Hoàn chẳng phải là không một nhược điểm?” Mai nghĩ nghĩ, “Thiên hạ không ai có thể khắc chế hắn?”

“Ngươi nghĩ như vậy?” Lão giả cười cười châm chọc, “Ngươi bị vẻ ngoài lừa rồi. Nhiễm Thanh Hoàn không có triển vọng, trông như lang như hồ, kỳ thực chẳng qua là một chú chó con không dễ nuôi lắm.”

“Chó?” Mai hơi kinh ngạc.

“Nuôi quen rồi, bảo hắn moi tim moi gan cũng được, quá hạ tiện.” Lão giả nhổ một phát, “Đối thủ của chúng ta, từ đầu đến cuối vẫn là gian tặc Trịnh Việt kia.”