Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 47: Hồ Điệp

Nói đến giờ đi ngủ buổi tối, đối với hai người đều là một sự giày vò không hơn không kém, khách điếm cho dù điều kiện tốt như thế nào cũng không có giường lớn như hoàng cung, hai đại nam nhân nằm chỉ hận không thể hơi trở mình là đụng vào nhau, từng tiếng hít thở nghe rõ mồn một, Trịnh Việt cũng không biết mất ngủ đã bao lâu, muốn vận công nhập định còn phải lo lắng tẩu hỏa nhập ma.

Trên đời này thống khổ nhất là gì? – Nhìn thấy mà không được ăn.

So với nhìn thấy mà không được ăn còn thống khổ hơn là gì – Ngày nào cũng nhìn thấy mà không được ăn.

Trịnh Việt cuối cùng đã hiểu thế nào là “trời làm bậy còn tha được, tự làm bậy không thể sống”.

Và đồng thời, cuộc sống của Nhiễm Thanh Hoàn kỳ thực cũng chẳng tốt đẹp đến đâu, thân thể có bệnh gì gã đã biết rồi, vạn nhất sức mạnh bảo vệ biến mất sớm hơn phong ấn, gã nhất định phải chết trong tay Phượng Cẩn, tuy rằng bình thường cũng không mấy để ý bản thân, đó cũng là cậy tuổi trẻ khỏe mạnh, chưa đến lúc nguy hiểm tính mạng. Vả lại, Tư Mã Thiên lão gia gia nói, con người vốn phải chết, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, mình đã trải hết sóng to gió lớn rồi, vạn nhất chết vì sai lầm do người một nhà vô tình tạo thành, thì thiệt quá là thiệt.

Cho nên gã hiện tại mỗi ngày phải làm một việc chính là tranh thủ thời gian tập trung tinh lực, đưa nhiệm vụ phá tan phong ấn kia lên nhật trình, ban ngày không được vì cần tùy thời chuẩn bị ứng phó hết thảy sự cố, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya tĩnh mịch.

Một khi linh thức tập trung toàn bộ, có nghĩa là hết thảy động tĩnh xung quanh đều không trốn được cảm quan của gã, tuy rằng người nhắm mắt không hề nhúc nhích tựa hồ ngủ say như chết rồi, nhưng ý thức còn tỉnh táo hơn cả lúc tỉnh, nhất cử nhất động của Trịnh Việt gã đều không thể không biết, muốn lừa mình dối người cũng không được.

Dần dần, cả hai bắt đầu tạo thành thói quen ngủ bù trên xe ngựa, ban ngày ngủ, ban đêm mỗi người một ý xấu mà vờ ngủ.

Sắp đến cảnh nội Hồng Châu thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Trịnh Việt lập tức bừng tỉnh, thuận tay đỡ lấy Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa ngã xuống, cả giận nói: “Có chuyện gì?!”

Bên ngoài thoáng trầm ngâm, truyền vào tiếng nói nghe hơi áy náy của Tạ Thanh Vân: “Khiến Vương gia giật mình, thật sự là…”

Trịnh Việt xuống xe ngựa, thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi sửng sốt. Đập vào mắt toàn là nạn dân quần áo tả tơi bước đi lảo đảo, thậm chí chặn hết đường, giữa mùa đông giá rét, vô số thi thể chết cóng chết đói ngã xuống đất hoang không ai nhặt xác, vô số đôi mắt đờ đẫn nhất trí nhìn sứ đội xa hoa đến từ Yên Kỳ. Sứ đội ba ngàn người nhất thời lặng ngắt như tờ, sự đối lập kinh người tạo nên chấn động thị giác rất mạnh, Tạ Thanh Vân hời hợt nói: “Sông Triều Nam tràn ra, năm nay không thu hoạch được một hạt gạo, những người này đều là dân đói Nam Thục, Hồng Châu ta thân mình còn chưa lo xong, thật sự không có biện pháp cho họ vào thành.”

“Nam Thục không thể phát lương thực chẩn tai à?” Mạc Thuấn Hoa không nhịn được hỏi.

Tạ Thanh Vân khẽ lắc đầu: “Chinh chiến liên miên, đất đai vốn dĩ cằn cỗi, nơi nhiều núi nào có lương thực dư để chẩn tai? Tướng quân nói đùa rồi.” Hắn quay đầu cung kính nói với Trịnh Việt, “Vương gia, chỉ sợ trong một lúc khó mà thông được con đường này, xin hãy chờ đợi.”

Trịnh Việt gật đầu: “Trong xe ngột ngạt, vừa vặn cô cũng ra ngoài hít thở.” Hắn quay đầu lại đưa tay đỡ Nhiễm Thanh Hoàn ra, Tạ Thanh Vân gật đầu nói vâng, hơi cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Nhiễm Thanh Hoàn hít vào một hơi thật sâu, lẩm bẩm một tiếng: “Mùi thối rữa…” Biết cuộc sống bên này không dễ dàng gì, nhưng không ngờ khó sống đến vậy. Ánh mắt Tạ Thanh Vân lướt qua Nhiễm Thanh Hoàn, nói thật, hắn còn chưa nhìn thấy cái người lai lịch không rõ này từ khoảng cách gần như thế.

Dung mạo như mưa bụi Giang Nam, băng cơ tự tuyết, mái tóc đen nhánh và trường y bị gió lạnh đất bắc thổi bay, phiêu nhiên như ảo, nhược bất thắng y. Tạ Thanh Vân không khỏi hơi ngẩn ra – Đây, thật sự là nam nhân ư? Nhiều năm chinh chiến, hắn vốn khinh thường nhất loại nam nhân như nữ nhân này, song không biết tại sao, nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ của người này, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần thương mến, không đành lòng chỉ trích nặng nề.


Cửu thái phi là tuyệt đại cao thủ dịch dung đương thời, thủ đoạn tối cao trong dịch dung là như có như không, vài nét ít ỏi, ngũ quan vẫn là ngũ quan như vậy, nhưng dù là người quen cũng khó lòng nhận ra. Khí chất cả người gã đều do sự chỉnh sửa nhìn như đơn giản này mà thay đổi nghiêng trời lệch đất, ngay cả chính Nhiễm Thanh Hoàn lúc soi gương cũng trợn mắt, rất lâu mới thốt ra một câu: “Nếu đây là một nữ nhân hàng thật giá thật, ta chắc chắn tán ngay.”

Gã mới xuống xe, bất thình lình một tiểu nữ hài bảy tám tuổi xông qua vệ binh lao đến dưới chân gã, giơ bàn tay nhem nhuốc túm vạt áo gã. Trịnh Việt vẫn dìu gã còn chưa kịp có phản ứng gì, Nhiễm Thanh Hoàn đã bắt được tiếng lợi khí phá không trong nháy mắt, gã vô thức khom lưng, làm bộ như đỡ đứa trẻ kia dậy, dùng thân thể mình bảo vệ cô bé, một cái bóng màu hồng lướt qua, nhanh chóng không thấy nữa – quả nhiên là Anh Ti.

“Công tử… xin thưởng cho một miếng cơm… xin thưởng cho một miếng cơm…” Cô bé nắm tay gã, yếu ớt lắc lắc.

Trịnh Việt tập trung ánh mắt lại, đột nhiên phóng lên một cước đá bay cô bé, tiểu hài rên một tiếng, trong tay chợt lóe hàn quang, cái bóng màu hồng nhạt lại lần nữa xuất hiện, Anh Ti cầm trên tay một thanh đoản kiếm như chủy thủ, cực thoải mái hất ám khí đi, Nhiễm Thanh Hoàn nhất thời quên cả đóng kịch quát: “Anh Ti, còn là một đứa trẻ, đừng lấy mạng nó!”

Anh Ti không trả lời, chớp mắt đã điểm bảy đại huyệt và tháo cằm đứa trẻ, trở lại thi lễ với Trịnh Việt rồi lui về sau, trên khuôn mặt xinh xắn không có lấy mảy may biểu cảm, sau đó trước mặt người ta ẩn đi thân hình.

Lòng bàn tay Tạ Thanh Vân đã rịn mồ hôi, đây là đệ nhất sát thủ Tu La Hoa, đây là người gần tử vong nhất.

Kỳ lạ, Nhiễm Thanh Hoàn hơi nghi hoặc, từ góc độ của gã vừa khéo có thể nhìn thấy ánh mắt đứa trẻ này, tuy rằng hoảng sợ nhưng không có sự sợ hãi sinh ra từ đáy lòng, đáng thương nhưng không trống rỗng, hơi sáng quá, cơ hồ trong tích tắc ấy, gã có thể xác định đứa trẻ này tuyệt đối không đơn giản, nhưng mà – rốt cuộc là ai phái tới? Đứa trẻ bé tí như vậy, hoàn toàn không đủ lão luyện, hơn nữa Anh Ti đang ở phía sau mình vừa vặn bị mình che khuất tầm mắt, sao lại sớm biết đây là một tiểu sát thủ?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu gã, đối phương đã xuất chiêu, có thể đứa trẻ này có chút liên quan với thân thế của Anh Ti!

Lúc này một đôi tay ôm chặt lấy gã, Trịnh Việt ấn khuôn mặt hơi suy tư của gã vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng gã: “Ngữ Nhi đừng sợ, có ta ở đây, không sao…” Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, mới nhớ ra mình bây giờ nên biểu hiện phải là kinh hoảng thất thố, chứ không phải mặt không biểu cảm đứng tại chỗ ngẩn người, gã hơi xấu hổ vì mình quả nhiên không phải diễn viên giỏi… Đặc biệt còn là vai diễn khác quá xa bản thân.

Chúng thị vệ đã định thần lại ùa lên, ba chân bốn cẳng trói gô tiểu nữ hài lại, Phương Nhược Ly soát được trong miệng con bé chốt bật độc dược tháo ra, khép cằm lại, dẫn đến trước mặt Trịnh Việt.

Động tác ôn nhu trấn an “Tình Ngữ công tử” và biểu cảm lạnh lẽo trên mặt Trịnh Việt đối lập rõ rệt, ánh mắt hắn nhìn nữ hài như nhìn một người chết: “Ngươi là do ai phái tới?”

Tiểu nữ hài nhìn hắn một lúc, đột nhiên cười lạnh lùng, giọng còn hôi sữa: “Cẩm Dương vương điện hạ, người muốn lấy mạng ngươi nhiều lắm, ngươi hỏi ra một người này có tác dụng gì?”

“Còn nhỏ tuổi mà sao đã độc ác giảo hoạt như thế?!” Phương Nhược Ly cau mày nhìn nó.

Tiểu nữ hài nhướng đôi mày thanh tú lộ ra một lúm đồng tiền ngây thơ: “Tỷ tỷ quá khen rồi, ta giết một người cũng thất thủ, càng không cần nói đến hủy thi diệt tích, độc ác giảo hoạt chỗ nào, hổ thẹn hổ thẹn, thật sự học nghệ không tinh.”

Một thị vệ bên cạnh vung tay vả vào mặt tiểu nữ hài, khuôn mặt bé xíu mềm mại lập tức sưng lên, nữ hài lạnh lùng quay đầu lại trừng hắn, trong đôi mắt như lưu ly không gợn sóng, lại có sự tàn nhẫn và oán độc kinh người, dù là vệ binh từng ra chiến trường cũng không khỏi rùng mình, giơ tay muốn tát tiếp.

“Vương gia, không được!” Nhiễm Thanh Hoàn túm vạt áo Trịnh Việt, lần này gã đã hơi biết khôn, ý thức được mình trực tiếp ra lệnh là một việc không hợp với thân phận lắm.

“Dừng tay, không nhìn thấy Ngữ Nhi mất vui rồi sao?” Trịnh Việt uể oải phân phó.

Nhiễm Thanh Hoàn đi đến trước mặt nữ hài, hơi cúi người nhìn thẳng vào nó: “Mấy tuổi rồi? Đừng như vậy, nếu thành thật trả lời các thúc thúc này, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”

***

Tiểu nữ hài mắt tròn xoe nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, cười rạng rỡ như ánh dương, để lộ hai cái răng sún: “Mỹ nhân ca ca, ngươi quyết định được không?”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi á khẩu, đành phải bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Trịnh Việt.


Trịnh Việt cười gian tà: “Ngươi đến đây hôn ta một cái, tiểu quỷ này sẽ thuộc về ngươi.”

Khóe mắt Nhiễm Thanh Hoàn lặng lẽ giật giật, ở góc độ người khác không nhìn thấy dùng ánh mắt uy hiếp hắn: “Ngươi đủ rồi đấy.”

Trịnh Việt cười như một con sói, căn bản chẳng thèm để ý cảnh cáo của gã.

Nhiễm Thanh Hoàn chậm rãi đứng dậy, phong tình vạn chủng (kỳ thực là nghiến răng nghiến lợi) lết đến trước mặt Trịnh Việt, bị Vương gia vô lương kéo vào lòng: “Ngữ Nhi, sao mà kích động đến đứng cũng không vững vậy?”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn qua bốn phía, xác định không ai nhìn thấy mặt mình, thế là khá âm hiểm cười cười với Trịnh Việt. Gã giấu tay trong tay áo rộng thùng thình, hơi dùng sức nắm cằm Trịnh Việt, đầy vẻ đùa giỡn mà nghiêng tới, nhẹ nhàng qua lại trên môi Trịnh Việt một phen, cuối cùng tựa hồ còn chưa thỏa mãn mà liếm một cái, vừa lòng nhìn Trịnh Việt thộn ra, bị ức hiếp nhiều ngày cuối cùng đã ăn lại một ván rồi.

Đương nhiên những động tác nhỏ này không ai nhìn thấy chân tướng, Mạc Thuấn Hoa Phương Nhược Ly Lý Dã há hốc miệng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, cảm thấy cằm mình sắp phục tòng lực vạn vật hấp dẫn mà rơi xuống rồi.

Nhiễm Thanh Hoàn mặt mày rạng rỡ: “Vương gia có vừa lòng chưa?” Giũ tay áo đứng dậy, đi tới đối diện tiểu cô nương, “Bây giờ thì quyết được rồi.”

Tiểu nữ hài chớp chớp mắt: “Ta cũng muốn hôn, mỹ nhân ca ca hôn người ta một cái, người ta sẽ trả lời một câu hỏi được không?”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi cụp mi mắt xuống, che đi ánh sáng lóe qua bên trong, gã hôn nhẹ trán tiểu nữ hài một cái, cười tít mắt hỏi: “Ngươi tên là gì, mấy tuổi rồi?”

“Ta tên Hồ Điệp Đình, bảy tuổi, người mỹ nhân ca ca thơm quá, thơm như Mai Lĩnh tỷ tỷ vậy!”

Hồ Điệp, Mai… Nhiễm Thanh Hoàn lại hôn con bé cái nữa: “Ngươi là con nhà ai? Cha mẹ là ai?”

Tiểu nữ hài nghe vậy ngớ ra, mắt đảo vài vòng: “Đình Đình là Đình Đình của sư phụ, không có cha mẹ.”

“Có thân thích còn sống không?”

Tiểu nữ hài giả ngu vờ ngốc nghiêng đầu nhìn gã.

Được rồi, không còn gì để hỏi, những gì nên biết đều đã nắm được, Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, tiếp theo lại hỏi mấy vấn đề tương đối nhàm chán, ví dụ như “Ai phái ngươi tới”, “Tại sao phải ám sát” nọ kia, hòng biểu hiện gã chỉ là cảm thông, căn bản không có vấn đề nào có trình độ, đương nhiên, tiểu nữ hài cũng phối hợp nói lung tung.

Thấy gã đứng dậy muốn đi, tiểu nữ hài hỏi: “Sao mỹ nhân không hỏi nữa? Ta còn muốn mỹ nhân ca ca hôn ta mà.”

Nhiễm Thanh Hoàn xoa đầu nó, không suy nghĩ gì đáp luôn một câu: “Ca ca khô hết nước bọt rồi, phải quay về uống chén trà…”

– Xong rồi, hình tượng tiểu bạch kiểm ai oán mới xây dựng lại gặp phải đả kích trí mạng.

Tạ Thanh Vân không nhịn được cười cười nhàn nhạt: “Tình Ngữ công tử thật là vui tính.”

Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa đâm đầu chết luôn.

Tiểu nữ hài Hồ Điệp Đình bị nhốt lại canh chừng kỹ, Nhiễm Thanh Hoàn nhân đêm bắt đầu tìm kiếm Anh Ti mất tích đã một ngày, lặng lẽ hỏi mấy người đều nói không biết hướng đi của nha đầu này, cuối cùng gã chỉ đành đi gõ cửa Phương Nhược Ly – giữa nữ nhân suy cho cùng thân thiết hơn, mặc dù hai người này đều không phải là nữ nhân bình thường lắm.

Chắc là cửa gỗ đã hơi lâu năm, lúc bị gã gõ nhẹ, then cửa lại tự mình trượt xuống, Nhiễm Thanh Hoàn bất cẩn gõ mở cánh cửa, bên trong lập tức la lên một tiếng, một dòng nước bay thẳng tới.


“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi…” Gã chật vật lui hai bước, lại vội vàng đóng cửa, “Ta chưa nhìn thấy cái gì hết, thật đó, chưa nhìn thấy cái gì hết, ngươi nói trời lạnh thế này tự dưng ngươi tắm rửa làm gì, không sợ cảm lạnh à?”

“Cút! Mùa đông ngươi không tắm rửa à, đồ háo sắc?!”

“Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi có nhìn thấy Anh Ti không,” Nhiễm Thanh Hoàn oan ức đưa lưng lại cửa, “Nào biết ngươi không mặc quần áo?”

“Nàng ta chết rồi! Mẹ nó đi tắm mà ngươi còn mặc quần áo?!”

“Rồi rồi, ta không trêu nổi ngài, từ từ tắm đi.” Nhiễm Thanh Hoàn chuồn mất.

Đợi sau khi về phòng, gã mới phát hiện đầu sỏ gây tội hại gã xông vào hiện trường mỹ nữ tắm rửa đang cúi đầu ngồi đối diện Trịnh Việt, vẻ mặt u ám. Anh Ti thấy gã miễn cưỡng cười cười, sự đáng yêu của thiếu nữ bình nhật không còn sót lại chút nào, đôi mắt nàng hơi lạnh lẽo, có sương giá không xóa đi được. Trịnh Việt chỉ vạt áo trước cơ hồ ướt sũng của gã: “Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi đã đi đâu?”

Nhiễm Thanh Hoàn xấu hổ ho một tiếng: “Vừa rồi đi qua bờ sông có con chó nhép quẫy đầy người ta.”

Nước sông đóng băng đến mức xe ngựa qua được mà còn có chó quẫy bên trong…

Trịnh Việt bất đắc dĩ: “Mau vào thay quần áo khô đi, coi chừng cảm lạnh.”

Nhiễm Thanh Hoàn đáp một tiếng, tiện tay vỗ vỗ Anh Ti trấn an, một lúc sau từ bên trong thay quần áo đi ra, ôm một cái lò sưởi tìm ghế ngồi xuống chờ hai người mở miệng.

Anh Ti thở dài: “Ta cho rằng lão đã chết rồi.”

“Cô cũng nghĩ như vậy, trong tình huống đó, không ai ngờ được lão còn có thể sống sót ra ngoài.”

“Các ngươi đang nói ai vậy?” Nhiễm Thanh Hoàn xen vào một câu, nhìn thấy sắc mặt hai người thật sự khó coi, “Họ tên, tuổi tác, giới tính, tình trạng hôn nhân, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng…”

Trịnh Việt đánh gã một phát, hơi tươi cười.

“Ta không biết tên lão là gì, ta hoài nghi lão biến thái đó căn bản không có thứ bình thường như vậy.” Anh Ti khụt khịt mũi, hơi mệt mỏi, “Giống như một u hồn… Không đúng, là ác quỷ…” Nàng hơi rùng mình, Nhiễm Thanh Hoàn chưa từng nhìn thấy biểu cảm kiêng kị như vậy ở Anh Ti, không khỏi ngẩn người ra.

“Thế… vị nhân huynh nửa chết nửa sống này xưng hô như thế nào?”

“Hoa Tiên.” Anh Ti căm ghét ra mặt mà nói, “Lão tự xưng là Hoa Tiên.”

“Nữ à?”

“Thái giám.”

Nhiễm Thanh Hoàn phun luôn ngụm trà mới vào miệng, trưng ra dáng vẻ đần thối: “Biến thái năm nào cũng có, mà năm nay đặc biệt nhiều.”

Anh Ti nghe gã đùa mỉm cười, ít nhiều khôi phục một chút nhân khí, nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình thản nói: “Lại là một cao thủ tuyệt đại, ta là sư thừa từ lão. Sau đó bị ta và tiểu Vương gia gài bẫy, còn tưởng rằng lão đã chết rồi, không ngờ…”


“Chờ đã, lão không phải là sư phụ cô à, tại sao cô phải giết lão?”

Môi Anh Ti hơi nhợt nhạt.

Trịnh Việt tiếp lời: “Lão yêu nhân đó là kẻ thù giết cha của Anh Ti, hơn nữa… Thật sự là một kẻ điên mất hết nhân tính, không thể không trừ.”

“Hồ Điệp Đình vừa ra tay ta liền biết là lão.” Anh Ti nghiến răng, “Ta liền biết là lão, trong tên của mỗi một đệ tử đều có loài hoa nào đó – Ta có thể giết lão một lần, thì có thể giết lão một lần nữa!”

“Cô đừng kích động.” Nhiễm Thanh Hoàn đứng dậy rót chén nước nhét vào tay nàng, “Hãy nghe suy nghĩ của ta.” Gã thong thả bước đi trong phòng, “Thứ nhất, đại thúc nhân yêu đó hẳn đã không còn năng lực tự mình động thủ, nếu như lão ta thật sự chưa chết, bằng không đơn giản nhất là cứ trực tiếp giết tới, ba ngàn người này trong mắt lão không chừng chỉ như cây cải thảo mà thôi.”

Gã chỉ chỉ Trịnh Việt: “Ngươi là lõi của cải thảo.”

“Ngươi mới là lõi cải thảo.” Trịnh Việt cười, bất luận khi nào người này đều có thể khiến người ta thoải mái bật cười.

“Ta cũng là một bọn với cải thảo; thứ hai, kỳ thực đại thúc nhân yêu không muốn lấy mạng bất cứ một ai trong chúng ta.” Đây là điểm then chốt, gã ngồi luôn lên bàn, “Hồ Điệp mới mấy tuổi? Bảy tuổi, ta không ngại mất mặt nói một câu, mấy đòn của nó ta đều ứng phó được, huống hồ nó chủ động thẳng thắn để được khoan hồng như vậy, chẳng khác nào tự báo gia môn cho chúng ta, vì sao?”

“Vì sao?” Trịnh Việt nhíu mày.

“Việc này ta cũng chưa nghĩ ra.” Nhiễm Thanh Hoàn cười hì hì, Trịnh Việt mắng câu gì đó, đá vào chân bàn.

“Hầy, sao ngươi bạo lực thế, không phải ta chưa nói xong sao.” Nhiễm Thanh Hoàn bị hắn đá nhảy lên, “Hơn nữa, dựa theo tình hình các ngươi nói, cùng với mức độ biến thái dám tự xưng ‘Hoa Tiên’ của lão ta mà xét, nếu lão nhân yêu đó muốn báo thù, nhất định phải khiến đối phương sống không bằng chết, vậy nên hệ số nguy hiểm tính mạng tạm thời không cao. Hãy nói xem, lão hận ai trong các ngươi hơn?”

“Ta.”

“Cô.”

Nhiễm Thanh Hoàn trợn mắt: “Hai ngươi tranh giành cái gì, danh ngạch có hạn chế đâu – Có điều Trịnh Việt à, ta cảm thấy hành động này của lão rất có thể là vì đối phó ngươi.”

“Thật vinh hạnh.” Trịnh Việt cười khổ.

“Tại sao?” Anh Ti hỏi.

Nhiễm Thanh Hoàn gõ nàng một cái: “Bởi vì cô ngốc hơn, thật sự muốn đối phó cô, người ta cần lãng phí đầu óc tạo ra một sự cố ba thợ giày thối chúng ta xúm lại cũng không nhìn thấy kết cục như vậy sao?”

“Ngươi xéo đi.” Anh Ti đánh bay tay gã, lại không thể không thừa nhận gã phân tích có lý.

“Một đứa trẻ như vậy có thể có tác dụng gì đây? Trong chúng ta dường như không có luyến đồng, ta có thể nghĩ đến chính là lợi dụng thân thế nó.” Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, “Cho nên hỏi vấn đề thứ hai và thứ ba, kết quả nha đầu đó giả ngu, một chút gợi ý cũng không có, ta đột nhiên liền có một suy nghĩ – Hoa Tiên có khả năng là người do Lữ Diên Niên tìm đến, nhưng không nhất định thật sự có tâm làm việc giúp lão đầu, cho nên, rất có thể thân thế Hồ Điệp liên quan đến một vị đại nhân vật của Hồng Châu, nhưng đến đây thì ta hoàn toàn không nghĩ thông là tại sao.”

“Tại sao lão không giúp Lữ Diên Niên? Đây không phải là một cơ hội tốt à?” Anh Ti hỏi tới.

“Có hai khả năng, thứ nhất, lão hiện tại không có thực lực lớn như vậy, thứ hai, ta… khó nói lắm, tâm tư của bọn biến thái đều rất kỳ lạ mà.”


“Ừ, ta hiểu.” Trịnh Việt gật đầu, phớt lờ vẻ mặt “Ngươi cũng là biến thái à” của Nhiễm Thanh Hoàn, “Nếu ta là Hoa Tiên, ta cũng sẽ không hoàn toàn về phe Lữ Diên Niên.”

Hắn dừng một chút, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, học cách nói chuyện phân tích tỉ mỉ của Nhiễm Thanh Hoàn: “Thứ nhất, lão nên hiểu sự nông sâu của cô, nếu thật sự cứng đối cứng, không nắm chắc tuyệt đối ám sát thành công, mà lão hiện tại chỉ sợ đã không thể thua tiền vốn; thứ hai, có giáo huấn lần trước, lão sẽ không tin tưởng các chư hầu đại thần nữa, đối với thân phận của Lữ Diên Niên ít nhiều nên ghét lây; thứ ba, chỉ sợ lão không có lòng tin quá lớn đối với việc Lữ Diên Niên phải chăng thật sự có thể thắng, không dám đặt hết bảo vật lên lão này, Hồ Điệp là hậu chiêu, một hậu chiêu chúng ta đều chưa nhận ra tác dụng.” Hắn khẽ lắc đầu, “Cô thậm chí không xác định là nên cho nó chết hay để nó sống.”

Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, nói chắc chắn: “Tuy rằng tự luyến đến mức khiến người ta hết sức khó chịu, nhưng ta cũng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.”

“Phải làm thế nào với cục phiền phức đó?” Trịnh Việt hỏi.

“Tìm người canh chừng, đã là hậu chiêu, thì tạm thời chưa có thời gian để ý tới nó, chờ gió êm sóng lặng, hãy tiêu trừ ký ức đi.” Nhiễm Thanh Hoàn nói, “Theo tình hình trước mắt, lấy bất biến ứng vạn biến, hai vị, tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya.”