Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 4: Mưa dập bèo

Nhiễm Thanh Hoàn ngủ một giấc suốt hai ngày liền, bỏ lỡ một cuộc chiến đấu cực kỳ đặc sắc. Cẩm Dương vương dạ tập đại doanh của Tra Minh Khởi, đêm hôm đó ánh lửa ngút trời, người Yên Kỳ như thần binh trời giáng; song Tra Minh Khởi không hổ danh dũng mãnh, nhanh chóng có phản ứng, hơn nữa vừa nhìn đã thấu thực lực chân chính của người Yên Kỳ nửa đêm tập kích – chẳng qua một hai trăm, trừ phóng hỏa tạo chút thanh thế với phá mộng đẹp của người ta ra thì chẳng làm được trò trống gì – hắn rất rõ tâm tư của Cẩm Dương vương, người đó muốn là cả thiên hạ, bát vương thảo kinh chẳng qua là cái danh, dự tính cuối cùng lâm thời chen một chân vào cho có là được, đụng độ ở nơi đây chỉ là ngoài ý muốn, làm sao có thể lãng phí tinh binh nỏ mạnh vào mình?

Nhưng trong cảnh hỗn loạn lại có một tin tức khiến hắn tức sùi bọt mép – đạo chích Yên Kỳ, cướp trại phóng hỏa không nói, lại còn cướp đi Minh Yên!

Minh Yên là năm ấy khi đi ngang qua Linh Châu hắn đổi bằng một hộc minh châu, tóc dài bảy thước, sáng đến soi được, eo vừa một bàn tay nắm, nhược bất thắng y, đẹp nhất Cửu Châu, càng giỏi ca múa, càng tài thổi tiêu. Tra Minh Khởi là hạng người học đòi văn vẻ, tự cho là phong lưu, ân sủng Minh Yên này vô cùng, ngay cả hành quân Tây Nam cũng không quên dẫn theo, bây giờ lại bị người Yên Kỳ bắt đi, bảo hắn làm sao có thể không tức giận?!

Hắn lập tức quát lệnh điểm binh rồi đuổi theo. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nhiễm Thanh Hoàn, quân Kinh Châu đêm khuya bị tập kích doanh trại, đi ra vừa thấy ánh lửa ngút trời đã rối loạn, nào theo được tốc độ nhanh như chớp giật của hắn? Tra Minh Khởi trong lòng như thiêu như đốt kinh nộ lẫn lộn, chỉ lo một ngựa dẫn đầu, mà người phía sau càng lúc càng ít. Hắn đương nhiên không thể hoàn toàn không phát hiện, song lúc này ngoại trừ thầm mắng thủ hạ binh nhược, hắn thật sự không sợ hãi gì, thứ nhất tự thị võ nghệ cao cường, thứ hai hắn chắc chắn Trịnh Việt không chịu dụng binh hẳn hoi.

Mà cạm bẫy đã mở miệng ra.

Đuổi theo một lúc thì phía trước đột nhiên tiếng trống dồn dập, vô số cây đuốc chớp mắt được đốt lên. Tra Minh Khởi cả kinh, lập tức ghìm cương, phát giác không đúng, quay đầu lại thì quân Kinh Châu đi theo đã chẳng còn mấy mống, muốn rút cũng không kịp.

Đánh giá của Nhiễm Thanh Hoàn dành cho hắn kỳ thực rất chính xác, cậy dũng mà chí kiêu, Tra Minh Khởi tự nhận nhìn thấu Trịnh Việt, nếu không với trí dũng của hắn, quyết sẽ không một ngựa truy kích.

Đồng thời, quân Kinh Châu cũng chính như trước đó nói – binh như dê con, giang sơn Đại Luật quả thật vận số đã hết.

Đêm này, Cẩm Dương vương dẹp hết “tinh nhuệ” Kinh Châu, chém đại tướng địch Tra Minh Khởi, bắt vô số tù binh, mà Lạc Tuyết quan là cửa nam của Kinh Châu cũng bị hai mươi vạn đại quân Nam Thục bao vây, Ngô thị đang chống cự lần cuối.

Khi Nhiễm Thanh Hoàn mở mắt ra, lại là một buổi sớm yên bình mặt trời mới mọc, lúc đó hết thảy đã kết thúc, trong không khí không hề ngửi thấy mùi khói thuốc súng, bốn bề bình yên như vẫn đang ở một cuối tuần của thế kỷ hai mươi mốt, không có đồng hồ báo thức, không có quấy rầy – đương nhiên, ngoại trừ sa trướng phong cách cổ ở khắp nơi, còn có đầu đau như búa bổ sau khi say rượu.

Gã ngồi bật dậy, không tài nào nhớ nổi mình đã đến nơi đâu.

Cửa bị mở ra, gã ngẩng đầu nhìn, một thiếu nữ cười dịu dàng đứng ở cửa, tay bưng các thứ để rửa mặt súc miệng.

Mỹ nữ… Nhiễm Thanh Hoàn hơi ngây người ra, lập tức dâng tặng nụ cười nho nhã lễ độ.

“Công tử tỉnh rồi, ngài ngủ đã hai ngày, Vương gia nói, nếu hôm nay công tử còn chưa mở mắt, thì phải tìm ngự y đến xem.” Giọng thiếu nữ cực kỳ trong trẻo véo von, có chút nhẹ nhàng tự nhiên, nghe thoải mái lạ thường.

Nhưng mà… Vương gia nào?

Thiếu nữ thấy gã trưng ra biểu cảm vô tội chẳng nhớ gì hết, không nhịn được bật cười “Phì” một tiếng, trên má có một đôi lúm đồng tiền tròn tròn rất xinh: “Chẳng lẽ ngài quên rồi? Công tử say rượu giữa vùng hoang vu, vừa vặn gặp Vương gia nhà ta, bên ngoài đều đã truyền ra, nghe nói diệu kế khắc địch còn là do công tử bày, chẳng trách Vương gia ngàn dặn vạn dò bảo nô tỳ phải hầu hạ ngài chu đáo. Nơi đây là bên trong Trúc Hiền thành, nếu không nô tỳ không tiện vào quân doanh.”

“Thế à…” Nhiễm Thanh Hoàn cười hết nổi. Trong lòng mau chóng suy đoán ra, quanh đây dám tự xưng một tiếng Vương gia, chỉ có Cẩm Dương vương Trịnh Việt, khoảng cách không xa, hơn nữa dựa theo tài liệu, Trịnh Việt hành sự cực kỳ cẩn thận, đích thân khảo sát địa hình xung quanh không phải là không có khả năng. Gã âm thầm kêu thảm một tiếng, mình từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên say rượu, sẽ không nói lời gì không nên nói chứ, “Ta đâu có thần thánh thế, tỷ tỷ đừng nghe họ đồn đại lung tung, xin hỏi xưng hô thế nào?”


“Nô tỳ tên Linh Vân, có nói lung tung hay không thì nô tỳ cũng chẳng phân biệt được, công tử rửa mặt trước đi, chờ một lát nô tỳ sẽ bưng thuốc và bữa sáng đến,” Thiếu nữ nhìn Nhiễm Thanh Hoàn nói cảm ơn, cũng tự mình làm không cần nàng nhúng tay, thế là ôn nhu bồi thêm một câu, “Công tử là người văn tú tinh tế, còn trẻ như vậy, có thể có quan hệ gì với đám người vũ đao lộng thương bên ngoài? Vốn nô tỳ cũng không tin đâu, nhưng Vương gia nói lát phải đích thân bái phỏng công tử, còn muốn mời công tử về đô thành Cẩm Dương, thì nô tỳ không tin cũng không được nữa rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa chết đuối trong chậu rửa mặt.

Mà lúc này, Trịnh Việt đang đợi một người, người này không có phẩm cấp, cũng không có tiếng tăm gì, đầu hoẵng mắt chuột, thật sự chẳng mấy đẹp đẽ, song hắn có thể khiến Cẩm Dương vương chờ đợi, là vì hắn có một sở trường: Bất kể là chuyện cũ từ bao nhiêu năm trước, chỉ cần hắn muốn biết, là có thể thuộc như lòng bàn tay.

Nói ngắn gọn, chính là nhân viên tình báo.

Kỳ thực Trịnh Việt bình thường không mấy coi trọng đám nhân viên tình báo không chính thức tương tự với bọn bịp bợm giang hồ này, tình báo họ có thể moi được hết hơn một nửa là ai lại vụng trộm với ai, ai là con riêng của ai, tiểu thiếp nhà ai độc chết chính thất nọ kia, mà hiện tại, hắn lại phải nhờ vả loại người này đi tra nguồn gốc một miếng ngọc phỉ thúy – cũng chính là thân thế của người trẻ tuổi không biết tên kia.

Phong thái bất phàm, lại không câu nệ tiểu tiết, trông như không xu dính túi, lại mang theo phỉ thúy vô giá… Huống chi, Trịnh Việt nhạy bén cảm giác được, ánh mắt người này rất thấu triệt, mà trong cục diện hỗn loạn trước mắt, hắn cần nhất một trợ lực có ánh mắt thấu triệt như thế.

“Tiêu Ngữ…” Đừng để cô thất vọng.

Nhiễm Thanh Hoàn đã nghĩ xong lý do, nhưng đợi suốt một ngày cũng chẳng thấy bóng Cẩm Dương vương, thế là gã bắt đầu tính toán tính khả thi của việc thoát thân. Sau bữa cơm tối, gã lấy cớ tản bộ đi dạo bên ngoài một lúc, phán đoán sơ bộ ít nhất có tám chín người đang theo dõi mình, lập tức bỏ đi ý nghĩ không từ mà biệt.

Mặc dù cực kỳ cực kỳ không muốn dây vào vị Cẩm Dương vương này, nhưng gã cũng không muốn rước phiền toái, đặc biệt là trong tình hình hiện tại – tất cả pháp lực đều bị Phượng Cẩn phong lại, mà bản thân gã thì không có ba đầu sáu tay, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lại còn ăn ngon mặc đẹp, kỳ thực cũng không tệ.

Lúc này, tình hình của một người khác bị nhốt trong doanh Yên Kỳ lại tự do hơn nhiều.

Tuy Minh Yên bị bắt, nhưng do Cẩm Dương vương thân chinh ở đây, quân kỷ nghiêm minh hơn nhiều, không ai làm khó nàng, hơn nữa nàng lại là một nữ tử trói gà không chặt, thái độ của người trông chừng cũng rất thoải mái.

Ban đêm nghĩ nhiều khó ngủ, Minh Yên lấy ngọc tiêu ra, một mình đi tới bãi đất trống, ngồi trên một tảng đá, một khúc khoan thai trầm bổng bay ra. Nàng thổi tiểu khúc Linh Châu, tiếng tiêu như khóc, song khúc do người Linh Châu tự cổ thích ngọt ngào sáng tác lại dịu dàng linh động hơn nhiều, thậm chí có vài phần hài hước; có điều khi khúc nhạc của Minh Yên vang lên, không biết tại sao, mỗi một âm đều khó nói rõ, như là cổ khúc cao huyền khó hiểu, khiến người tri âm nghe vào tai ẩn ẩn có nỗi thê lương.

Cảm khúc nhớ người, có kẻ nhớ cao đường thê tử, có kẻ buồn thương thân thế, có kẻ thở than cảnh xuân tươi đẹp thuở trước không quay lại, có kẻ nhớ nhà khôn nguôi.

Người nghe âm đều không khỏi như Nhiễm Thanh Hoàn, mặc quần áo đứng dậy, lưỡng lự đi ra, từ xa nhìn mỹ nhân ngồi im thổi tiêu dưới trăng, không để ý sương sớm trong gió, chợt ướt sũng vạt áo. Mọi người nhớ lại cảnh tượng nam tử râu tóc dựng ngược phóng ngựa lao như điên trong cái đêm ánh lửa ngút trời kia… Hoặc cảnh hắn bị loạn tiễn bắn chết, nhất thời khó mà tưởng tượng nữ tử thanh mị như vậy rốt cuộc ôm tâm tư tình cảm thế nào đối với Tra Minh Khởi kia, nghĩ đến hồng nhan vô song chớp mắt đã mất đi chỗ dựa, có lẽ sắp bạc mệnh trong loạn thế, không khỏi khiến lòng người thương xót.

Trịnh Việt im lặng đứng phía sau nàng một lúc lâu, cho đến khi khúc tiêu kết thúc.

Minh Yên bấy giờ mới thong thả đứng dậy, cúi chào Trịnh Việt: “Dân nữ tham kiến Vương gia.”

Trịnh Việt đánh giá nàng một lúc, nữ tử phong trần quả nhiên không như khuê tú ngọc bích bình thường, tuy rằng xuất đầu lộ diện, nhưng dù gì đã gặp qua cảnh đời, hiếm thấy đối mặt với Cẩm Dương vương mà không hề bối rối, hắn gật đầu: “Khúc Linh Châu?”

“Cũng không phải.” Minh Yên nghiêng đầu nghĩ, “Chẳng qua là dân nữ mượn điệu tự mình sửa lại. Đêm khuya khó ngủ, thổi ra giải sầu, nếu quấy rầy các vị đại nhân nghỉ ngơi, dân nữ không thổi nữa là được.”

Trịnh Việt khoát tay: “Không sao, người chân chính muốn ngủ sẽ ngủ được. Tra Minh Khởi đã chết, ngươi… có nơi nào để đi không?”

Minh Yên cười nhàn nhạt: “Đa tạ Vương gia, nếu Vương gia khai ân, cho dân nữ một con đường sống, dân nữ cũng không có sở trường khác, chẳng qua là đến từ đâu trở về đó thôi.”

“Ồ,” Trịnh Việt thoáng trầm ngâm, “Vậy thì, Minh Yên cô nương, cô không dám khoác lác, nhưng Cẩm Dương chung quy phồn hoa hơn Linh Châu một chút, đôi khi cô cũng muốn nghe âm thanh dân gian, nếu như cô nương có ý, có thể theo quân đội trở về, giúp cô tổ chức một chỗ tai mắt được không?”

Hắn luôn có thể biểu đạt từ bất nhã nhất bằng phương thức khéo léo nhất, Minh Yên suy nghĩ một thoáng: “Dân nữ thật sự không có lý do gì để cự tuyệt Vương gia hậu ái, không biết có thể làm gì cho Vương gia?”


“Cô nương có biết một số khúc của khách xa quê nhớ người không?”

“Có biết vài bài.”

“Được,” Trịnh Việt cười cười, “Mấy ngày trước khi đến Cẩm Dương, có thể vất vả cô nương mỗi đêm ra thổi một chút không?”

“Đương nhiên tòng mệnh.” Minh Yên cúi đầu, không hỏi tại sao. Nam tử ôn hòa trước mắt cho nàng cảm giác nào đó không hiểu thấu nổi, giống như là… gió, lúc ấm áp thổi mặt không lạnh, lại không biết khi nào nó sẽ dấy lên cơn sóng ngập trời.

Trịnh Việt cười cười, nữ nhân này rất biết điều, Tra Minh Khởi mất mạng vì nàng, cũng không thể không nói là chết có ý nghĩa – người trẻ tuổi ấy thật sự không phải vật trong ao, nhất là hắn vừa nhận được tin tức chuẩn xác, thân thế người nọ rất có uyên nguyên với Yên Kỳ, vậy thì bất luận dùng thủ đoạn gì, người như thế đều phải để cô dùng.

Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Thanh Hoàn rảnh phát chán, bèn hỏi xin Linh Vân một cây tiêu, dựa cửa sổ thong thả lặp lại khúc nhạc đêm qua nghe thấy. Gã từng học qua một chút về tiêu, tuy rằng không tinh thông lắm, nhưng thiên tư không tồi, non nửa canh giờ sau đã có thể học hơi ra dáng.

Khúc tiêu kết thúc, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, gã cười bất đắc dĩ, quả nhiên là tay mơ, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hai nam tử đứng ở cửa, Linh Vân cung kính đứng hầu. Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, nam tử đằng sau gã có duyên gặp mặt một lần, chính là vị tướng quân hôm ấy áp tải đồ quân nhu nhường đường cho mình, người đằng trước… tựa hồ hơi quen mắt.

Gã đứng dậy, đặt tiêu sang một bên: “Không biết Vương gia giá lâm, không tiếp đón từ xa.”

Trịnh Việt mỉm cười, đảo khách thành chủ tự tìm ghế ngồi xuống: “Đừng khách khí, mau ngồi đi. Ở đây có quen không?” Người trước mắt khí chất hơi lành lạnh, so với kẻ say ngông cuồng tự đại ngày ấy quả thực như hai người vậy, phảng phất đan thanh phác họa, nhã nhặn mà xa cách.

“Tạ Vương gia, quấy rầy nhiều.” Nhiễm Thanh Hoàn cụp mắt xuống nghĩ nghĩ: “Song ở lâu không tiện, thảo dân muốn…”

“Tiêu Ngữ, còn nhớ vì sao cô mời ngươi đến đây không?” Trịnh Việt cắt ngang gã.

Hả? Ai? Nhiễm Thanh Hoàn nhất thời chưa định thần lại.

“Cô còn tưởng Tiêu Ngữ là tên ngươi chứ,” Trịnh Việt không có nửa phần thành ý “sửng sốt” nói: “Thế huynh đài bây giờ xưng hô như thế nào?”

“Bây giờ” cái gì… Nhiễm Thanh Hoàn nhạy bén cảm giác được Trịnh Việt đang lừa gã vào tròng: “Bất tài họ Nhiễm, tiểu tự Thanh Hoàn.”

“Thanh Hoàn…” Trực tiếp bớt luôn họ, hắn đúng là chưa chi đã thân, “Tên rất hay, có điều ‘Nhiễm’, sợ không phải là họ thật nhỉ?”

Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên nhớ ra từng thấy hai chữ “Tiêu Ngữ” ở đâu, quả nhiên mình quá chén làm trò ngu xuẩn, ngay cả phỉ thúy cũng không biết đưa cho người ta lúc nào, gã mau chóng suy nghĩ, tại sao mình lại trùng hợp gặp Cẩm Dương vương ở nơi này? Còn có mảnh phỉ thúy kia, tám phần là có uyên nguyên… Nói đến cùng, chắc hẳn là bị Phượng Cẩn lừa rồi.

Nụ cười của gã hơi đắng: “Thế theo Vương gia, thảo dân nên họ gì?”

Trịnh Việt nhìn thẳng vào mắt gã: “Theo cô biết, Thanh Hoàn ngươi vốn họ Chu, tên, vốn phải là Tiêu Ngữ.”

Ôi trời, lại trò gì đây.

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn: “Vương gia, thảo dân quả thật không phải họ Nhiễm, nhưng bắt đầu từ khi có ký ức, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình nên mang họ Chu.”

Trịnh Việt chỉ cười cười không nói gì, giơ tay lấy một quyển trục trong tay nam tử phía sau, trải ra trước mặt Nhiễm Thanh Hoàn.

Là một bức họa, nét vẽ không thể nói là chuyên nghiệp, lại cực kỳ sinh động, nữ tử trên họa mày ngài tô nhẹ, hơi mỉm cười, tựa tiên nga, đôi mắt dịu dàng, mỗi một nét bút đều tựa hồ làm nàng sống lại. Nhiễm Thanh Hoàn giật mình.


Trịnh Việt lấy mảnh phỉ thúy của Nhiễm Thanh Hoàn đang cất trước ngực, nhét vào tay gã: “Thanh Hoàn, cô vẫn không nhịn được phải nói ngươi một câu, vật tổ tiên để lại, sao có thể tùy tiện đem cho?”

Nhiễm Thanh Hoàn đờ đẫn nhận lấy, vẫn nhìn chằm chằm bức họa kia – chỉ vì ngũ quan diện mạo nữ tử trên họa lại giống gã đến sáu bảy phần! Đương nhiên, họa có thể ngụy tạo, nhưng gã để ý chính là âm thanh kia trong lòng mình – giống như nàng sống lại vậy.

Cái gì là, giống như sống lại?

“Bà ấy… còn sống không?”

Trịnh Việt lắc đầu thở dài: “Như Mộng phu nhân, mười mấy năm trước đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, bỗng nhiên không biết nên nói gì, Trịnh Việt nhìn gã, đứng dậy: “Về Cẩm Dương với cô đi, có người muốn gặp ngươi.”

“Hở? Ai?”

“Nữ nhân tôn quý nhất Yên Kỳ ta, cửu thái phi – cô nghĩ, nàng là tỷ tỷ ngươi.”

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, gã muốn cười, lại thành một biểu cảm cực kỳ không tự nhiên: “Ta không biết nên nói như thế nào, nhưng mà…”

Trịnh Việt nở nụ cười như trấn an, vỗ vỗ vai gã, rồi dẫn Tề Linh Khanh đi. Nhiễm Thanh Hoàn vô cùng rối rắm ngồi phịch trên ghế, trong bụng chửi tục một câu.

Chuyện này là sao đây? Gã ôm đầu, bây giờ nó lại đau nhức y như say rượu. Được rồi, sự tình là thế này, gã, sau khi làm cô nhi sáu năm, lại được Phượng Cẩn nhận nuôi hơn chục năm, bỗng nhiên bị Phượng Cẩn lừa đến một thế giới không biết là thế nào, sau đó tự dưng có người cầm một bức họa và một mảnh phỉ thúy chạy tới bảo gã: ngươi nên mang họ Chu, ngươi có phụ mẫu, còn có một tỷ tỷ quỷ tha ma bắt…

Gã bắt đầu tính chuyện rời khỏi, sự tình tựa hồ có phần mất khống chế.

“Vương gia, là gã?” Ra khỏi chỗ Nhiễm Thanh Hoàn, Tề Linh Khanh không nhịn được mở miệng hỏi.

“Là gã,” Trịnh Việt tựa hồ tâm tình rất tốt gật đầu, “Cô sẽ không làm giả chuyện thế này, huống hồ nếu thật sự là giả, lừa được gã một lúc, không lừa được cả đời. Đây có lẽ là trời phù hộ Yên Kỳ ta.”

Tề Linh Khanh im lặng theo sau hắn, Trịnh Việt cười nói: “Sau khi vừa nhìn thấy bức họa của Như Mộng phu nhân và xác nhận với cửu thái phi, cô cũng rất giật mình, việc này khéo như có ai cố ý đưa gã tới vậy.”

“Vương gia không nghi ngờ gã?”

Trịnh Việt hơi do dự: “Nói không nghi ngờ, chính cô cũng không tin.” Ngoại trừ các việc xưa cũ từ nhiều năm trước, hắn hoàn toàn không tra được một tẹo tin tức hữu dụng, “Nhưng cô sẵn lòng thử xem, bất luận gã là địch hay bạn, đều là một nhân tài hiếm có, nếu gã thật sự do ai phái tới, kẻ đó cũng tính sai quá rồi.”

“Vương gia!” Một vệ binh chạy tới, “Cẩm Dương có thư!”

“Trình.”

“Vâng!”

Trịnh Việt nhận thư vừa nhìn đã biết ai gửi, giấy viết thư là Tẩm Tuyết Trát, loại giấy này chế tác cực kỳ tinh vi, trắng tinh như tuyết, nên mới có tên này, nó lại còn thoang thoảng mùi thơm, là cực phẩm chỉ ở Cẩm Dương cung mới thấy được. Hắn mở ra: “Cửu thái phi đây là… Hửm? Muốn tới Trúc Hiền, đã khởi hành rồi?”

Tuy là lập tức quay về Cẩm Dương, nhưng chung quy đại quân hành động bất tiện, còn một loạt công việc như nghỉ ngơi, tiếp viện, thành thử muốn về phải chờ một thời gian. Huống chi trước mắt tình hình hỗn loạn, phải tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát không biết từ đâu chui ra, sợ phải mất cả tháng mới đến Cẩm Dương, ngược lại cửu thái phi xe nhẹ xuất hành, tới Trúc Hiền không mất bao nhiêu thời gian. Xem ra nữ tử trước nay điềm tĩnh cuối cùng cũng có lúc thất thố rồi.


Yên Kỳ xưa nay dân phong thoáng, kể từ khi Trịnh Việt kế vị càng có lòng dạ biển nạp trăm sông, các nơi khác không cách nào tưởng tượng nổi sự phồn thịnh khoan dung của nó, chẳng những cho phép cưới nạp nam tử, còn có nữ tướng quân thống lĩnh mười vạn cấm quân như Minh Nguyệt tướng quân Phương Nhược Ly.

Song được gọi là kỳ nữ tử, không nhất định phải như Phương Nhược Ly, oai phong sa trường, cân quắc không nhường tu mi. Nàng có thể rất an hiền, tựa ánh trăng trong sân hoa lê, gió mát trước hồ liễu rủ, không nói một lời, mà thông hiểu cổ kim, thân trong khuê các, lại chèo chống gia quốc thậm chí là thiên hạ trên ý nghĩa nào đó, và cửu thái phi Chu Khả Tình chính là nữ tử như vậy.

Nàng là một trong các trợ lực lớn nhất của Trịnh Việt trong cuộc chiến đoạt đích kinh tâm động phách ở thành Cẩm Dương năm ấy, thân mẫu Trịnh Việt chết sớm, hắn liền coi nàng như mẹ.

Những việc này Nhiễm Thanh Hoàn đều biết, gã cũng từng sụt sịt vì nữ tử truyền kỳ như vậy, song gã chưa từng nghĩ đến nàng sẽ có quan hệ gì với mình.

Đêm này, nhân Linh Vân lui ra ngoài, gã phất tay lật giá nến trên chiếc bàn gỗ.

Nhà cổ đại cực kỳ dễ cháy, vật liệu xây dựng toàn là bằng gỗ, thành thử thế lửa chẳng mấy chốc đã không thể khống chế. Nhiễm Thanh Hoàn nghe thấy bên ngoài dần dần có tiếng ồn ào, liền ra sức ho, đồng thời trên tay lóe ngân quang, mấy sợi tơ bạc bám lên xà nhà, gã dùng khăn ướt chuẩn bị sẵn từ trước bịt miệng và mũi rồi phi thân lên.

Những người nấp ở chỗ tối và bị đánh thức đều chạy ra chữa cháy, rất nhanh, vụ cháy ngoài ý muốn do người gây ra đã bị dập tắt, mọi người lao vào phòng, bất ngờ phát hiện người muốn cứu đã mất tích một cách thần bí.

Đương khi mọi người nhìn căn phòng trống mà ngây ra kế đó tìm kiếm khắp nơi, mấy viên ngói trên nóc nhà bị lật nhẹ lên, một bóng người như con báo rón rén bò ra, cười cười không thành tiếng, tiếp đó tơ bạc trên tay lóe ánh sáng cực nhanh, gã đi trên không như bay lượn, rời đi chẳng hề lưu luyến.

Quả nhiên, Nhiễm Thanh Hoàn bỏ chạy thành công khá đắc ý cười cười, hiển nhiên bản thân gã đã bị coi thành thư sinh trói gà không chặt, gã phủi bụi trên quần áo: “Lão đại của các ngươi ta chơi không lại, nhưng lừa đám làm thuê các ngươi chỉ là chuyện nhỏ.”

Song nụ cười của gã lập tức cứng đờ, bởi vì gã suýt nữa đụng vào một người.

Là một tiểu cô nương độ mười tám mười chín tuổi, quần áo màu hồng, hai bím tóc đen nhánh buông trước ngực, còn đáng yêu hơn em bé. Nàng ta nghiêng đầu, đôi mắt to như mèo chớp chớp nhìn gã, mở miệng nói: “Cho ta xem được không?”

“Cái, cái gì?” Nhiễm Thanh Hoàn lui lại một bước, khí chất của nữ hài này… Thật sự quá thuần túy, đơn thuần đến mức không biết vì sao lại khiến người ta sởn gai ốc, “Tiểu mỹ nữ, đêm hôm không ngủ chạy ra đây nghịch ngợm gì vậy?”

“Ta muốn xem thứ trong tay ngươi vừa rồi,” Tiểu cô nương nghiêm túc nói, “Ta vốn là ra nghe tỷ tỷ xinh đẹp thổi tiêu, nhưng hôm nay nếu không có ngươi, tỷ tỷ xinh đẹp sẽ không thổi nữa.”

“Làm sao cô biết ta ra từ đường bên trên?” Nhiễm Thanh Hoàn bắt đầu chuẩn bị, nếu nha đầu này khăng khăng ngăn cản, thì thực thi kế hoạch thứ hai.

“Ta không biết,” Tiểu cô nương lắc đầu, “Ta vẫn ngồi suốt trên nóc nhà, nhìn thấy ngươi bay lên phía trên. Cho ta xem được không? Ta không lấy đâu, ta chỉ muốn xem thử thôi.”

Nhiễm Thanh Hoàn biết tốc độ của mình không hề chậm, song tiểu cô nương này lại thong dong chờ sẵn ở đây, trình độ của nàng ta thật sự còn khó mà đánh giá… Gã xòe tay ra, cho nàng xem tơ bạc, cười vô hại: “Không sao, ta có nhiều lắm, nếu tiểu mỹ nữ thích thì ta tặng vài sợi cũng được.”

“Chao ôi, đẹp thật,” Tiểu cô nương túm tay gã, bàn tay be bé lạnh lẽo khiến Nhiễm Thanh Hoàn hơi rùng mình, “Phải chứ, Băng Băng, còn lóe sáng nữa này.”

Nàng đang nói chuyện với ai… Nhiễm Thanh Hoàn không tự chủ được nhìn quanh bốn phía, không có ai, đến cả một bóng ma cũng không.

“Nàng ấy tên Băng Băng,” Tiểu cô nương chỉ không khí bên cạnh nói: “Là bằng hữu tốt nhất của ta, nàng rất xấu hổ, không phải cố ý phớt lờ ngươi đâu.”

Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, cười cười với không khí: “Xin chào.”

“Ta tên Anh Ti,” Tiểu cô nương lưu luyến buông tay gã ra, “Thôi bỏ đi, ta không biết dùng, ngươi sắp đi rồi, đâu thể dạy ta.”

Anh Ti… Đồng tử Nhiễm Thanh Hoàn hơi co lại, gã nhớ cái tên này, truyền rằng nàng là đệ nhất sát thủ cửu quốc, ám sử thần bí bên cạnh Cẩm Dương vương, Tu La Hoa tưới bằng máu tươi… Người này thật sự tồn tại!


“Cô không ngăn cản ta à?”

Anh Ti nghĩ nghĩ, lắc đầu, cười như một đứa trẻ: “Không, tiểu Vương gia không bảo ta không cho ngươi đi, ngăn cản ngươi không phải là nhiệm vụ của ta.”

Nàng nói với không khí: “Băng Băng, chúng ta về thôi, ngươi tạm biệt mỹ nhân đi.”

Mỹ nhân… Khóe miệng Nhiễm Thanh Hoàn giật giật.

Chớp mắt tiếp theo, thiếu nữ biến mất tăm như thể tan biến vào không khí, bốn phía như chim bay qua, chẳng hề có dấu vết gì. Tự cổ ít ai có thể nhất thống thiên hạ từ nam ra bắc, nhưng dưới trướng Cẩm Dương vương quả thật quá nhiều kỳ nhân… Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, Trịnh Việt, chẳng trách Phượng Cẩn lựa chọn ngươi-