Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 27: Trận chiến Quy Vực (4)

Cái bóng màu đen lướt qua cửa thư phòng Trịnh Việt, nhanh đến mức khiến người ta không khỏi hoài nghi là mình hoa mắt, nhưng mắt Anh Ti sẽ không hoa, nàng thậm chí nhìn thấy mồn một động tác gật đầu khẽ khi hắc y nhân trông thấy nàng, nàng hơi há cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hướng bóng đen biến mất, thấp giọng lẩm bẩm: “Trời ơi, xem ta gặp ai…”

“Nha đầu Anh Ti, vào đi.” Trịnh Việt đã mở miệng, giọng nói không nổi giận mà tự có uy vang lên.

Anh Ti lập tức cảm thấy đau đầu, điều vừa nhìn thấy thật sự là một tai vạ ngập đầu đối với thói quen không muốn dùng não suy nghĩ của nàng. Đáp một tiếng, thiếu nữ y phục hồng nhạt đẩy cửa đi vào, Trịnh Việt mặt không biểu cảm ngồi đó, khoanh tay suy nghĩ việc gì.

Anh Ti khẽ khàng đi tới, tựa hồ lo lắng cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, nhưng nữ hài nhịn tới nhịn lui rốt cuộc vẫn không nhịn được cẩn thận hỏi: “Vương gia… người vừa rồi, giống như là… Vô Thường trong truyền thuyết…”

Trịnh Việt ngẩng đầu, nhìn nàng cười cười: “Tặc nha đầu, muốn hỏi cái gì?”

Anh Ti lập tức cho chút ánh dương liền rạng rỡ mà thở phào một hơi, nhảy đến trước bàn níu tay áo Trịnh Việt: “Thật thế à thật thế à? Vô Thường tiền bối của ‘Quỷ Linh cung’? Ta còn cho là mình nhìn nhầm chứ!”

“Ngươi tuổi không lớn mà biết không ít nhỉ.” Trịnh Việt thả lỏng cơ thể dựa lưng lên ghế, “Trên giang hồ không có mấy người từng nghe qua về Quỷ Linh cung, ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”

“Đó là họ thiếu kiến thức.” Anh Ti khinh thường “Xì” một tiếng, khá si mê nói, “Quỷ Linh cung, chính là đại đương gia của giới sát thủ, bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không ai biết rõ tổ chức nội bộ của họ, cũng không ai biết cung chủ là thần thánh phương nào, họ không dễ dàng nhận nhiệm vụ, nhưng một khi ra tay chưa từng cho phép sai sót, Vương gia à-” Anh Ti nói đến đây nghiêm túc hẳn, “Nếu lần trước ngài với hồ ly gặp phải là họ, thì thần tiên cũng không về nổi. Nếu họ cũng nhúng tay vào, ngài phải cẩn thận.”

Trịnh Việt thong dong nhìn vẻ nghiêm túc khó gặp của nha đầu này, giơ tay lấy một chén trà, chậm rãi hớp một ngụm: “Thế, cô cho ngươi biết một bí mật đủ để chấn kinh cả giang hồ.”

“Bí mật gì?” Anh Ti ngẩn người.

“Chủ tử của Quỷ Linh cung, chính là – cô.”

Anh Ti như bị sét đánh, giữ nguyên một biểu cảm vặn vẹo cả buổi không nhúc nhích.


Trịnh Việt vỗ vỗ mặt nàng: “Nha đầu, hồn ơi trở về.”

Anh Ti “Oa” một tiếng nhảy bật lên, chỉ Trịnh Việt mà “ngài” cả buổi, không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Rốt cuộc, nữ hài yên lại, rót cho mình một chén nước, một hơi uống hết, sau đó vô cùng trấn định nói: “Ôi chao, tiểu Vương gia, ngài thật không hổ là lão đại của ta.”

Trịnh Việt không nhịn được cười, nghe nàng ta om sòm một trận tâm trạng ngược lại thoải mái hơn không ít.

Anh Ti có sự khôn ngoan của mình, bất luận khi nào đều biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên hỏi, nàng không tò mò Quỷ Linh cung làm sao vào tay Trịnh Việt, nàng rất rõ chân diện mục của nam tử ấm áp trước mắt, hắn có thể cười ấm áp bao nhiêu thì có thể làm tuyệt tình bấy nhiêu.

Quỷ Linh cung đương nhiên không phải cầm lệnh bài của Trịnh Vi Vân là có thể hiệu lệnh được, nhưng hắn là Cẩm Dương vương, là người hôm nay tay nắm Yên Kỳ, ngày mai tung hoành thiên hạ, cho dù là tổ chức thần bí nhất cũng chẳng qua là một công cụ, nếu ngay cả chút thủ đoạn này Trịnh Việt cũng không có, thì không xứng ngồi trên vị trí hiện giờ, thống lĩnh vùng đất trù phú nhất Cửu Châu.

Có người trời sinh thích hợp chỉ huy.

Om sòm một lát, Trịnh Việt đem một tờ giấy trên bàn giao cho Anh Ti: “Ngươi còn phải đi Quy Vực một chuyến nữa, tự tay đưa cái này cho Thanh Hoàn, sau đó ở lại bên cạnh y, làm theo ý kiến của y, không cần để ý tới bên phía cô, đừng để y thiếu một sợi lông.”

Anh Ti còn chưa thu lại vẻ mặt hi hi ha ha, khi thấy rõ nội dung trên giấy lại chợt thay đổi, lần này là thật sự biến sắc, không mảy may có ý khoe khoang: “Đây… là thật? Là Vô Thường Quỷ của Quỷ Linh cung đích thân tra?”

Trịnh Việt gật đầu: “Họ quản bộ gọi là tra sinh tử, không cần hoài nghi, cô cũng không hi vọng là như thế đâu. Thanh Hoàn ở Tây Nhung, cô lo lắng cho sự an toàn của y.”

“Hồ ly võ công gà mờ, chẳng còn tác dụng gì ngoài hù người,” Anh Ti hơi chần chừ, sau đó gật đầu nói với Trịnh Việt, “Ta biết rồi, Vương gia hãy tự bảo trọng.”

“Cô tự có chừng mực, đi tuyên Nhược Ly vào, Thái phó thì hiện tại đang bận chuyện khoa khảo, ngươi thông báo hắn một tiếng là được.”

Anh Ti cáo lui, nhanh chóng rời khỏi.

Tin tức này thật là kinh người.

Người đó… vậy mà là em ruột của Thái tử Tây Nhung!

***


Dư Minh là em ruột của Đại tướng quân Dư Triệt, rất có phong thái của huynh trưởng, nhưng nói theo lời Nhiễm Thanh Hoàn thì hơi thiếu lão luyện, cho nên lần này dẫn hắn đi chỉ làm một thiên tướng con con. Song chức thiên tướng này không biết bao nhiêu người hâm mộ không được, đi theo tướng quân trông có phần thiếu ổn thỏa này, họ nhìn thấy học được sẽ là những thứ trong binh pháp chính thống tuyệt đối không có. Nhiễm Thanh Hoàn nói, trên thế giới này vốn dĩ không nên có nhiều khuôn sáo như vậy, phương pháp đạt đến mục đích không phải chỉ có một.

Nhiệm vụ của Dư Minh là trong một đêm làm cho một phần ba quân đội dưới tay mình biến thành người ẩn hình, trong vòng mười lăm ngày kể từ khi khai chiến không bị người ta phát hiện, hơn nữa phải đánh lén địch nhân chí ít mười lần, tốt nhất là có thể đốt một phần lương thảo.

Những người này khi rời Cẩm Dương bị biên chế vào binh lính bình thường, song ngay cả hắn cũng là khi lâm trận nhận lệnh mới biết, đây là bộ đội đặc biệt do Nhiễm thừa tướng – hoặc nên xưng là tướng quân, âm thầm thử huấn luyện ra, tên là “Bọ Chét”, cái tên bất nhã này từng khiến bản thân hắn dở khóc dở cười, thế nhưng sau khi chân chính được thấy thực lực của họ, hắn mới phát hiện từ “Bọ Chét” này quả thực chuẩn xác vô cùng.

Đôi khi Nhiễm Thanh Hoàn sẽ có một số tiểu xảo quỷ kế người khác không tưởng tượng được, mà đội quân “Bọ Chét” thì giống như là ngàn vạn Nhiễm Thanh Hoàn mưu mô khắp người, họ có thể phá hoại bằng mọi cách, sau vài ngày khiến Dư Minh phải há hốc miệng. Hắn bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ vốn tưởng rằng gian khổ mà tướng quân giao cho mình cũng chẳng khó khăn gì.

Nhiệm vụ của Lý Dã thì là kéo dài, Lý Dã suy nghĩ cẩn thận, thuộc làu binh pháp, hành sự chặt chẽ, hắn thong dong tọa trấn bên này, liên quân năm lần bảy lượt muốn đánh tan đều không thể thành công, trông ngược lại như là liên quân đến công Yên Kỳ đang thủ vậy.

Một lộ nhân mã khác do Hoa Di dẫn dắt, hắn vốn là hàng tướng Lĩnh Đông, từ sau khi thành Tây Thú bại bởi Nhiễm Thanh Hoàn, lại quyết một lòng với gã thiếu niên này. Nếu nói Lý Dã là một thủ thuật che mắt, vậy Hoa Di chính là thanh kiếm trong tay áo, tùy thời chuẩn bị, ra tay vào thời điểm trí mạng nhất, ra tay tất lấy mạng.

Khi đến chiến trường Quy Vực, Anh Ti lại không tìm được Nhiễm Thanh Hoàn, quỷ dị nhất là, cả đại quân Yên Kỳ không ai biết tướng quân của họ đã đi đâu.

Anh Ti hiếm khi nôn nóng, xông thẳng vào quân trướng của Lý Dã.

Lý Dã không biết một tiểu cô nương trông chỉ chừng mười tám mười chín tuổi lại có thể đứng trước mặt hắn như độn thổ trong tình huống không hề kinh động thủ vệ, trên mặt nàng vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt phiếm ánh sáng như trẻ thơ, lúc này lại do lo lắng mà có sự túc sát.

“Cô nương…”

Anh Ti không ngó tới hắn, vô lễ nhìn xung quanh: “Hồ ly đâu? Cũng không có ở chỗ ngươi? Hồ ly chết tiệt này đã chạy đi đâu?!”

“Hồ ly…” Lý Dã mù tịt, tiểu cô nương sốt ruột ném cho hắn một tấm lệnh bài, Lý Dã dùng hai tay đón lấy nhìn kỹ, lại là kim kiện gặp bài như gặp cô của Trịnh Việt, lập tức biết thân phận của nữ hài tử trông vô hại trước mắt, “Mạt tướng tham kiến đặc sứ, không biết Vương gia có chỉ thị gì?”

“Có chỉ thị cũng không phải là cho ngươi. Tướng quân của các ngươi đâu?”

Lý Dã cười khổ: “Thứ cho mạt tướng không biết.”


Anh Ti nôn nóng giậm chân: “Cấp tốc cấp tốc! Y chết đâu rồi?! Còn muốn sống nữa không?”

“Đặc sứ hãy đợi một chút đừng sốt ruột,” Lý Dã tự mình mời nàng ngồi, “Đặc sứ thứ lỗi, quân tình khẩn cấp chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống hồ tướng ở bên ngoài có thể không nghe quân lệnh, bất kể Vương gia có gì phân phó, sợ rằng đều phải chờ đánh xong trận này rồi nói tiếp.”

Anh Ti cau mày không nói lời nào.

Lý Dã rót cho nàng chén trà: “Không bằng đặc sứ hãy ở lại Quy Vực trước, chờ hạ Quy Vực rồi nói sau cũng chưa muộn.”

“Các ngươi không ai biết y ở đâu?” Anh Ti đột nhiên phun ra một câu.

“Sợ là như vậy.”

Nữ hài hơi thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc: “Vậy cũng tốt, nếu người một nhà cũng không biết, thì người Tây Nhung sẽ càng không biết, tạm thời hồ ly vẫn tương đối an toàn.”

Tình hình phức tạp của chiến trường này đã vượt xa tưởng tượng của nàng, nơi có Nhiễm Thanh Hoàn là không yên tĩnh nổi, có lẽ bay loạn như ruồi nhặng không đầu ngược lại không bằng an tâm chờ đợi cùng đại quân, dù người đó làm ẩu hơn, chắc cũng sẽ không đến mức cứ thế bỏ mặc mấy chục vạn người.

Quyết định rồi, Anh Ti liền bắt đầu đánh giá Lý Dã, cảm giác người này mang đến giống như nước biển vậy, trong bông chứa đao, làm đâu chắc đó, bình tĩnh thong dong. Nữ hài khá hưng trí: “Trận này các ngươi còn phải đánh bao lâu?”

Lý Dã lắc đầu: “Chỉ sợ còn dài.”

“Hở? Sách gì đó không phải nói ‘binh quý thần tốc’ à?” Anh Ti nhớ tới vài ba câu từng nghe thấy trong Cẩm Dương vương cung.

“Binh gia kiến giải bất đồng khi đối mặt với tình huống bất đồng, địch nhân gấp đôi quân ta, giao phong chính diện thế đang mạnh, dù quân ta binh cường mã tráng sợ rằng cũng không địch lại, huống hồ chỉ vì một Quy Vực, cách làm thương địch một vạn tự tổn tám ngàn kiểu này cũng thật sự không có lời.”

Anh Ti chớp đôi mắt to nhìn hắn, chẳng mảy may kiêng dè, Lý Dã ho khan một tiếng, xấu hổ né tránh ánh mắt nàng, thầm nghĩ ánh mắt nữ hài tử này sao mà không cố kỵ y như một đứa trẻ, lại… trong veo lạ thường: “A… Nhưng liên quân dẫu sao cũng là liên quân, nội bộ địch nhân có khe hở, thời gian dài sẽ xảy ra rất nhiều việc, phải đợi đến khi họ sinh ra lo ngại sĩ khí giảm sút, chúng ta mới dễ bề xuống tay… Huống hồ tướng quân còn có tính toán của riêng mình, việc này mạt tướng không thể phỏng đoán lung tung, ta nghĩ… mục đích của tướng quân, chỉ sợ là binh bất huyết nhận.”

– Mục đích của Nhiễm Thanh Hoàn quả thật là binh bất huyết nhận.

Tuy là liên quân nhưng Hồng Châu và Tây Nhung mạnh ai nấy làm, chẳng thèm nghe nhau, thế nên không ai nhận ra ánh mắt thay đổi dưới tóc mái quá dài của một sĩ binh con con trong quân Hồng Châu. Nhiễm Thanh Hoàn ở nơi không ai nhìn thấy lau mặt một cái, cảm giác hơi thô ráp lạnh lẽo, có điều… nếu không ai sờ hẳn sẽ không bị phát hiện.


Trà trộn vào đại doanh quân địch không hề là chuyện quá khó khăn, công phu Nhiễm Thanh Hoàn rất tệ, nhưng không có nghĩa là công phu của thủ hạ cũng rất tệ, sở dĩ Yên Kỳ phải nhân đêm phát động đợt xung phong đầu tiên trong tình huống lạ nước lạ cái, chính là vì mục đích này.

Không ai biết trên chiến trường ai chết ai sống, xử lý vài thi thể thật sự là chuyện không thể đơn giản hơn, đương nhiên, có cao thủ dịch dung, thần tốc thay đổi khuôn mặt khác cũng không mất công lắm.

Hồng Châu có một nhược điểm trí mạng – biên chế quân đội tiêu chuẩn hóa quá mức.

Đêm hôm ấy Lý Dã phụng mệnh tránh đi chủ lực đánh tan bộ đội Hồng Châu cánh tả của quân địch, liên quân nhất thời cũng rất mơ hồ. Lý Dã dùng đấu pháp khi phá vây, nhưng người Yên Kỳ không hề bị bao vây, bất luận là liên quân hay Lý Dã đều không hiểu đấu pháp vừa không thể làm rối trận hình đối phương vừa không đủ để tiêu diệt sinh lực địch nhân này mục đích là gì, Hồng Châu sau khi kết thúc chiến dịch sẽ cấp tốc chỉnh biên, chết vài người của tiểu bộ đội căn bản không bị ảnh hưởng gì.

Mà Nhiễm Thanh Hoàn cần, chính là lần chỉnh biên này, chẳng ai quen ai.

Hai mươi người tính là gì? Trước đại quân ngàn vạn người căn bản chẳng đáng nhắc tới. Nhưng giống như bươm bướm vẫy cánh có thể dẫn đến một trận biển động, lần này Nhiễm Thanh Hoàn định đóng vai con bướm này.

Trong khi Anh Ti lòng như lửa đốt tìm người, mấy binh lính cấp thấp của Tây Nhung đã bất tri bất giác bị ám sát giữa đêm khuya.

Chết vài binh lính cấp thấp đương nhiên chẳng tính là gì, nhưng bị người ta im ắng xử lý trong chính đại doanh của mình, đối phương lại không có mục đích rõ ràng thì kỳ lạ quá, mà chuyện kỳ lạ thường sẽ dẫn đến khủng hoảng.

Đây chỉ là một mở đầu – kịch hay còn ở phía sau.

Phương Nhược Ly ra khỏi Cẩm Dương vương cung, Mạc Thuấn Hoa đã đợi nàng, cầm trong tay một tấm áo choàng đỏ thẫm. Thấy dáng vẻ cúi đầu đi hơi suy tư của nàng không khỏi lắc đầu cưng chiều, đi tới.

Phương Nhược Ly còn đang suy nghĩ những lời Trịnh Việt nói, đột nhiên thấy ấm áp, nàng giật mình, âm thầm trách mình quá thất thần, vậy mà không phát hiện có người đến gần, khi ngẩng đầu lên sát khí đã hơi phóng ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Mạc Thuấn Hoa. Nàng có phần chưa phản ứng được, giống như đồng bào trước mắt là thứ còn khó tin hơn thích khách địch quốc, lắp bắp nói: “Mạc… Mạc huynh? Sao ngươi lại ở đây?”

Biểu cảm nhướng mày vô tội của nàng thật sự mơ hồ đến đáng yêu, lòng Mạc Thuấn Hoa khoảnh khắc mềm đi, hắn lơ đi xưng hô “Mạc huynh” khiến mình có chút không vui. Hắn khẽ cười cười: “Ta nghe nói ngươi bị Vương gia tuyên vào cung một buổi trưa, đoán ngươi sẽ không mặc nhiều quần áo, bây giờ đang là lúc giao mùa, buổi chiều vẫn hơi lạnh, nữ hài tử đừng để bị lạnh.”

“A… à, à cảm ơn ngươi…” Phương Nhược Ly bị ánh mắt sâu thẳm dịu dàng của hắn dọa hơi sợ, cảm giác khi thỉnh thoảng bị coi thành nữ hài tử thật sự khiến nàng hơi bối rối. Sau khi tiếp quản cấm quân lần quá lố nhất chính là mấy huynh đệ chơi thân dưới tay quá chén kéo nàng đi thanh lâu, miệng còn lẩm bẩm có phúc cùng hưởng nọ kia.

“Đi thôi, đừng về quá muộn, có đói không?”

“Hả? À cũng tàm tạm…”




Hai người sóng vai đi ra ngoài, Trịnh Việt dựa cạnh cửa từ xa nheo mắt nhìn thấy, không khỏi cười nhàn nhạt. Nói đến chuyện này, là thời điểm đánh Lĩnh Đông hắn vô tình bắt gặp ánh mắt Mạc Thuấn Hoa nhìn Phương Nhược Ly hơi là lạ, quan sát thêm vài ngày mới phát hiện quả nhiên không sai, tuy rằng Mạc Thuấn Hoa bình thường đối với đồng bào thuộc hạ đều tốt tính hiếm thấy, nhưng chưa từng có ánh mắt ôn nhu như vậy, đáng tiếc nha đầu kia thật là vô tâm vô phế quá…

Giống y như ai đó.

Trịnh Việt bỗng nhiên nghĩ, khi mình khuyên Mạc Thuấn Hoa nhìn thẳng vào tâm ý của bản thân, phải chăng cũng muốn nói với chính mình như thế? Hắn bóp trán, thở dài, sao lại nghĩ tới người đó rồi…