“Xem ý Trịnh Việt thì chắc là khảo văn sử?” Cẩm Dương đột nhiên truyền ra tin tức, chế độ khoa khảo bắt đầu thực thi rộng rãi, người đọc sách trong sơn dã không có tiếng tăm gì cũng có thể thành môn sinh thiên tử, Anh Ti tự mình đưa tin tức đến cho Nhiễm Thanh Hoàn.
Về chuyện khoa khảo còn là Nhiễm Thanh Hoàn vô tình đề cập với Trịnh Việt, không ngờ tại thời khắc hỗn loạn ai nấy đều lo lắng như vậy, hắn lại có thể nghĩ ra biện pháp này. Tại Trung Quốc cổ đại, khoa khảo đương nhiên là có văn có võ, song niên đại nhiễu nhương trước mắt chính là thời điểm các lộ anh hùng triển thân thủ, kiếp sống quân lữ và chiến trường chạm vào là nổ chính là lò luyện danh tướng, văn thần mà các quốc không chú ý, mới chân chính là phục bút quan trọng nhất quyết định thành bại của trận chiến này. Huống hồ, làm vậy các quốc đều nhìn thấy sự nhàn nhã của Yên Kỳ, sầu gì nhân tài… Nước cờ này của Trịnh Việt đúng thật là sâu xa.
Anh Ti tròn mắt: “Văn sử…” Giống như nghe thấy chuyện gì khó tin nhất – quả nhiên, là ý tưởng mọi người còn chưa thể lý giải. Nhiễm Thanh Hoàn cười cười: “Nha đầu, bút mực phục vụ.”
“Lý phó tướng, hôm nay tướng quân đã về doanh rồi.”
Lý Dã nghe vậy ngẩng đầu lên, bỏ bản vẽ đã bị mình vò cả trăm lần xuống: “Hôm nay sớm nhỉ, tướng quân tận hứng chưa?”
“Tướng quân hôm nay đi săn thú, thu hoạch khá nhiều.” Trả lời là thân vệ binh của Lý Dã tên Triệu Phủ Thần, người này dũng mãnh, sức địch mấy chục người, trước kia từng chịu ơn cứu mạng của Lý Dã, thà rằng khuất tài làm vệ binh để báo ơn tái tạo.
Lý Dã nghe giọng điệu hắn rất tức giận, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao vậy, chẳng lẽ tướng quân đắc tội ngươi?”
Triệu Phủ Thần hầm hừ nói: “Không dám, chẳng qua cảm thấy tướng quân thật sự không coi an nguy của tam quân ra gì.” Dừng một chút, hắn lại tiếp, “Đến đây gần nửa tháng rồi, cả ngày cưỡi ngựa đấu chó, chỉ thiếu lập sòng trong soái trướng, hắn nghĩ lĩnh binh là trò đùa chắc?! Thật sự… không ra thể thống gì!”
Lý Dã cười cười: “Ngươi nhìn tướng quân như vậy à?”
Triệu Phủ Thần nhíu mày: “Mạt tướng đi quá giới hạn.”
Lý Dã lắc đầu, rảo bước đến soái trướng: “Tướng quân ư… Bằng ngươi hiện tại là chưa hiểu được, không thì tại sao y là tướng ngươi là lính… Trong thiên hạ người dám dùng y, có thể theo được mạch suy nghĩ của y, sợ là chỉ có…” Đoạn còn lại tiếng cách khá xa nên Triệu Phủ Thần không nghe thấy, hắn ngây người nhìn Lý Dã, nam tử ngoài mặt nho nhã lễ độ mà bên trong cuồng ngạo đó, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, lại nhìn thấy vẻ ngủ đông thoáng qua trong thần sắc người kia.
Nhiễm Thanh Hoàn…
Khi Lý Dã đến soái trướng, Nhiễm Thanh Hoàn đang chỉ huy thân binh ba chân bốn cẳng nướng thịt thú rừng, tướng quân trẻ tuổi lâm thời ngậm một cọng cỏ khô, lông bông lang bang vắt chân ngồi kế bên, thấy Lý Dã liền huýt sáo, lôi cọng cỏ ra khỏi miệng: “Chẳng lẽ Tiểu Dã nghe mùi thơm mò tới?”
Lý Dã nhìn bốn phía, thong dong cười: “Tướng quân hôm nay về sớm quá, sợ là những ngày an ổn của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi?”
“Ngươi đã biết rồi?”
“Tướng quân khó đoán, mạt tướng chưa dám vọng ngôn.” Lý Dã vẫn dùng giọng quan như bình thường, thái độ kính cẩn.
Nhiễm Thanh Hoàn đứng dậy, vỗ mạnh bả vai Lý Dã, bỏ lại một câu: “Đức hạnh thối.” Liền ra khỏi soái trướng.
“Đức hạnh thối?” Lý Dã chớp chớp mắt, khá rầu rĩ.
Nhiễm Thanh Hoàn vươn vai, dõi mắt nhìn, bốn bề mênh mang, quần sơn hoang vu nhấp nhô chạy dài, tiếng gió và tiếng ngựa hí như tang ca của ai không ngừng vọng lại.
“Bên kia núi vẫn là núi.” Giọng điệu gã nói chuyện như một lão đầu tử từng chán chường lang bạt, thình lình, thanh tuyến trong veo của Nhiễm Thanh Hoàn cao lên, “Lý Dã, thay ta truyền lệnh tam quân, giờ Thân ăn cơm, mọi người ăn uống no nê, mang đủ lương khô, xuất phát ngay trong đêm!”
“Tuân lệnh!”
***
Lan Tử Vũ vội vàng chạy tới thư phòng của Trịnh Việt, đột nhiên bị người ta gọi lại.
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy mấy nữ tử xinh đẹp mặc cung trang đứng đó, người chính giữa ôm trong tay cẩm bào tơ vàng lông đuôi khổng tước, trang phục hậu phi, vóc dáng thon thả, tóc mây má hồng, trên trán có một điểm chu sa, nhan sắc khuynh thành, dù là Lan Tử Vũ cũng không khỏi thoáng thất thần, một lúc lâu mới nhớ ra vị này là Thích Tuyết Vận Cẩm Dương vương phi mới cưới về.
Hắn hơi lui nửa bước, cúi đầu thi lễ: “Vi thần tham kiến vương phi.”
Thích Tuyết Vận ưu nhã hoàn lễ: “Lan thái phó. Thiếp vốn không nên làm mất thời gian của Thái phó, chỉ là tiện thiếp có một việc nhờ vả, mong Thái phó không nề hà vất vả.”
Lan Tử Vũ thấy thần sắc nàng và thứ trên tay, lập tức hiểu ngay: “Vương phi quá lời rồi, ngài muốn vi thần mang đồ đến cho Vương gia?”
Thích Tuyết Vận khẽ cắn đôi môi anh đào, đưa áo bào cho Lan Tử Vũ: “Độ này Vương gia trăm công nghìn việc, tướng gia lại không ở Cẩm Dương, thiếp thân lo lắng cho thân thể Vương gia, hiện giờ trời còn se lạnh, sợ bọn hạ nhân không biết nóng lạnh, bèn tự tay may tấm áo bào này, thiếp thân không dám quấy nhiễu Vương gia, mong Thái phó mang đến giúp, thủ công cố nhiên vụng về, nhưng là tâm ý của thiếp.”
Lan Tử Vũ vội dùng hai tay nhận lấy: “Vương phi yên tâm, vi thần nhất định không nhục mệnh.”
“Như thế, làm phiền Thái phó rồi.” Thích Tuyết Vận nhìn thoáng qua hướng thư phòng, lại cúi chào, bấy giờ mới cáo từ rời khỏi.
Trịnh Việt lúc này đang xem một lá thư, mật tín quân cơ, Anh Ti gió bụi mệt nhoài ngồi ở một bên, hiển nhiên là vừa trở về từ chỗ Nhiễm Thanh Hoàn.
Lúc Lan Tử Vũ đi vào, nhìn thấy mặt mày Trịnh Việt hơi hơi nhăn lại, không biết bên phía Nhiễm Thanh Hoàn tình hình ra sao rồi.
“Thái phó đến rồi, mời ngồi.”
Lan Tử Vũ cũng không đa lễ, không biết có phải là bị Nhiễm Thanh Hoàn ảnh hưởng không, ngồi xuống: “Vương gia, đây là vương phi nhờ ta mang cho ngài, dặn dò Vương gia bảo trọng.”
Anh Ti giành lấy, líu lưỡi lại: “Oa, may cẩn thận quá! Ta thua xa nàng ấy, Vương gia, vợ ngài thật là hiền huệ!”
Trịnh Việt nghe vậy nhìn qua thứ trong lòng Anh Ti, nhàn nhạt nói: “Thích thì thưởng cho ngươi đấy, thứ lòe loẹt như vậy, ngươi sửa nhỏ một chút, mặc ra ngoài cũng không khó coi.”
Anh Ti bĩu môi, lưu luyến sờ thêm lúc nữa, rồi mới đặt áo bào qua một bên: “Ta không muốn bị giấm của nữ nhân dìm chết đuối. Ôi, nữ nhân hiền huệ xinh đẹp như vậy, gặp phải kẻ không hiểu phong tình như ngài, thật là uổng phí.”
Trịnh Việt trừng nàng ta một cái: “Nha đầu chết tiệt, còn không dâng trà cho Thái phó?”
Lan Tử Vũ xua tay: “Không vội, Vương gia, bên phía Tiểu Nhiễm thế nào rồi?”
Trịnh Việt đưa lá thư cho hắn: “Tình hình cụ thể y không chịu nói, chỉ nói ít ngày nữa có thể công hạ, cô thật sự hơi lo lắng…”
“Tiểu Nhiễm có thể nói là quỷ kế đa đoan.” Lan Tử Vũ cười cười, “Vương gia còn gì không yên tâm về y? Tiểu Nhiễm đã bao giờ làm chuyện ẩu tả?”
Trịnh Việt khẽ gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày, thật là… quan tâm tất loạn.
“Ý Tiểu Nhiễm là Tây Nhung không nên lập tức phá, là vì Bắc Thục sao?” Lan Tử Vũ thoáng nhìn cẩm bào quý giá bị bỏ quên ở một bên, âm thầm thở dài, nữ tử tuyệt đại này, cuối cùng sợ cũng chỉ là một hồng nhan bị trời ganh ghét, “Vương phi đã đến Yên Kỳ, thì Bắc Thục vẫn nghiêng về chúng ta hơn, chỉ cần không thái quá…”
“Nước láng giềng lắm rắc rối, chúng ta đã khai chiến với Hồng Châu, đại địch trước mặt, Bắc Thục thái độ mập mờ, không thể không phòng.” Trịnh Việt vê nhẹ phong thư của Nhiễm Thanh Hoàn, hơi thất thần, “Tuy rằng quốc lực Yên Kỳ không yếu, nhưng trải qua một cuộc đại chiến như vậy, nếu không thể lấy chiến nuôi chiến, lại lưỡng bại câu thương với Hồng Châu, đến lúc đó cũng chỉ để ngư ông đắc lợi thôi, Thanh Hoàn… Nếu có thể, y không muốn dẫn thêm nhân mã sao? Y đang tiết kiệm quân phí… Nếu như trận chiến Quy Vực đại thắng, xem như mở cổng lớn của người Tây Nhung, đến lúc đó sợ rằng Hồng Châu cũng phải cân nhắc, ta định… điều y về.”
“Vương gia…” Anh Ti tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhiễm tiểu hồ ly thật là thành tinh rồi…”
Trịnh Việt và Lan Tử Vũ cùng nhìn nàng, không hiểu lắm.
Anh Ti nói: “Y nhờ ta chuyển lời, nói sau trận chiến này Vương gia nhất định phải điều y về, nhưng sau khi xem kế hoạch khoa khảo của ngài, y cảm thấy mình tạm thời không về thì tốt hơn, y nói trong quân nhiều ngọc thô, Lý Dã gì đó càng có phong thái danh tướng, chỉ là lâm trận còn hơi lúng túng câu nệ, bên phía ngài bồi dưỡng văn thần, y xem như giúp ngài tìm võ tướng…” Anh Ti nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vỗ tay, “Đúng rồi, hồ ly nói chuyện nội gian Tây Nhung cỏn con cứ để ngài tự mình xử lý.”
Trịnh Việt sửng sốt, rồi lập tức chống trán cười khổ: “Hồ ly chết tiệt này.”
Như thế… quả thật là nhân sinh được một tri kỷ, đủ rồi.
Khi ngươi nghĩ đến, có một người như vậy, xa cách ngàn dặm, chỉ bằng vài ba câu đã có thể hiểu thấu ý tưởng mà người khác cảm thấy là gàn dở của ngươi, cảm xúc thê lương khi cao xứ bất thắng hàn trong phút chốc liền tan thành mây khói.