Quảng Đông Án

Chương 20

Docsach24.com
riệu Thái bị đánh thức vào lúc bình minh bởi tiếng nói đang oang oang của vị linh mục Hồi giáo. Từ đỉnh ngọn tháp ông ta đang kêu gọi các tín hữu cầu nguyện cho buổi sáng. Triệu Thái dụi mắt. Anh đã ngủ mê mệt, và lưng anh đang đau nhức. Cẩn thận sờ ngón tay dọc theo cái cổ họng đang bị sưng lên, anh lẩm bẩm một mình: "Một đêm ngủ muộn và một cuộc ẩu đả không nên dành cho một gã to con đã bốn mươi lăm tuổi, anh bạn!" Anh đứng dậy không mặc gì và hất cánh cửa chớp mở ra.

Anh tu một ngụm dài từ vòi ấm trà trong cái giỏ, súc miệng và nhổ nước trà nguội tanh vào cái ống nhổ sứ. Với một tiếng càu nhàu anh nằm xuống giường một lần nữa. Anh nghĩ anh sẽ tự ban cho mình một giấc ngủ ngắn trước khi đứng dậy và chuẩn bị đi đến dinh Thứ sử.

Ngay khi anh vừa ngủ gật, anh lại bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa.

"Biến đi!" Anh hét lên, khó chịu.

" Tôi đây! Mở ra, nhanh lên! "

Triệu Thái nhận ra giọng của Zumurrud. Với một nụ cười vui sướng anh bật dậy và mặc quần vào. Anh kéo chốt lại.

Cô vội vàng bước vào trong và cài cửa lại. Cô tự trùm kín trong một chiếc áo choàng trùm đầu dài bằng bông màu xanh lam. Đôi mắt cô bừng sáng, ngỡ như cô thậm chí còn xinh đẹp hơn trước. Anh đẩy chiếc ghế duy nhất về phía cô và ngồi xuống mép giường.

"Cô có muốn một tách trà không?" anh hỏi lúng túng.

Cô lắc đầu, đá cái ghế đi và sốt ruột nói:

"Nghe này, tất cả rắc rối của tôi đã hết rồi! Anh không cần phải đưa tôi đến kinh đô nữa. Chỉ cần đưa tôi đến chỗ Quan án của anh. Ngay bây giờ! '

Quan án của tôi? Tại sao? "

Chuyến đi của ông ấy đã hứa hẹn một phần thưởng, khoản tiền lớn, đó là lý do! Tôi nghe nói các ngư dân la hét tin tức cho người ở thuyền của tôi. Họ thấy cáo thị dán trên cửa trạm hải quan. Tôi đã không biết Ngự Sử có vướng vào rắc rối chính trị, tôi chỉ nghĩ rằng ông ta đến Quảng Đông duy nhất vì tôi. Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Điều quan trọng là tôi có thể đòi phần thưởng. Vì tôi là một trong những người đầu độc ông ta. '

'Cô?' Triệu Thái thốt lên kinh ngạc. "Làm thế nào cô có thể..."

"Tôi sẽ giải thích!" Cô ngắt lời anh cộc lốc. "Anh sẽ biết lý do tại sao, anh phải đưa tôi đến chỗ quan án của anh ngay. Và nói vài từ tốt đẹp cho tôi nữa. 'Cô cởi chiếc áo choàng màu xanh, và cẩu thả ném nó trên sàn nhà. Bên dưới cô chỉ mặc một chiếc áo choàng duy nhất bằng lụa trong suốt làm lộ ra mồn một từng chi tiết trên cơ thể hoàn hảo của cô. "Khoảng sáu tuần trước," cô tiếp tục, "Tôi đã qua đêm với người bảo trợ của tôi trong ngôi nhà gần chùa. Khi tôi rời đi vào buổi sáng, ông ấy nói rằng có một lễ hội ở chùa Hoa Văn, và tôi bị bảo tốt hơn nên tới đó trên đường đến bến cảng để cầu nguyện cho ông ta, tên khốn đó! Chà, tôi đã đi loanh quanh và thắp hương trước bức tượng lớn của Phật Bà Quan Âm ở đó. Đột nhiên, tôi thấy một người đàn ông đứng gần đó đang chú ý đến tôi. Ông ta cao và đẹp trai, và mặc dù ông ta rõ ràng mặc quần áo thường, nhưng ông ta có một vể rất có quyền thế. Ông ta hỏi tôi tại sao tôi, một người Ả Rập, lại cầu nguyện một vị thần Trung Quốc. Tôi nói rằng một cô gái không thể có quá nhiều nữ thần chăm sóc mình. Ông ta cười, và từ đó bắt đầu một cuộc trò chuyện dài. Tôi biết ngay rằng đây là người đàn ông tôi quyết định sẽ chăm sóc cả đời tôi. Ông ấy đã đối xử với tôi như thế tôi là một phụ nữ thực sự, ôi! Tôi đã yêu ông ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, như một thiếu nữ kiêu kì mười sáu tuổi! Bởi vì tôi cảm thấy rằng ông ấy cũng thích tôi, tôi đã mời ông ta một tách trà với tôi trong nhà. Nó khá gần lối vào của ngôi chùa, anh thấy đấy, và tôi biết rằng người bảo trợ của tôi đã rời khỏi. Anh có thể tự tưởng tượng những gì sau đó. Rồi ông ấy nói với tôi ông chưa kết hôn và rằng ông chưa bao giờ ngủ với một người phụ nữ nào trước đây. Điều đó không quan trọng, ông nói, vì giờ đây ông đã gặp tôi. Ông đã nói nhiều điều tốt đẹp khác, sau đó nói thêm rằng ông là một Ngự Sử! Khi tôi giải thích rắc rối của tôi với ông ta, ông ấy đã hứa sẽ cho tôi nhập quốc tịch Trung Quốc, và trả người bảo trợ của tôi tất cả các chi phí. Ông ấy phải rời khỏi Quảng Đông một vài ngày, nhưng ông sẽ trở lại để đón tôi và đưa tôi về kinh đô với mình. "Vỗ nhẹ mái tóc của mình, cô tiếp tục với một nụ cười mơ màng: Những ngày đêm chúng tôi trải qua với nhau là những lúc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, thật vậy! Hãy tưởng tượng tôi, người đã ngủ với hàng trăm người đàn ông chỉ có trời mới biết, cảm giác như một thiếu nữ trong đau đớn của mối tình đầu! Tôi đã rất ngu ngốc khi tôi đã vướng vào sự ghen tuông xấu xa khi ông ấy sắp trở lại kinh đô. Và sau đó tôi đã hành động như một kẻ ngốc quá thể, mắc sai lầm tất cả bằng chính đôi tay mình! "Cô dừng lại và lau mồ hôi trên trán với đầu ống tay áo. Lấy ấm trà, cô tu luôn từ vòi, sau đó lại tiếp tục bơ phờ, "Anh phải biết rằng chúng tôi 'những người sông nước' chuẩn bị tất cả các loại thuốc lạ, các loại bùa ngải tình yêu, một số loại thuốc tốt, nhưng cũng có một số là chất độc. Các công thức đã được truyền lại giữa chúng tôi phụ nữ Tanka qua nhiều thế hệ. Chúng tôi có một chất độc đặc biệt mà phụ nữ chúng tôi đưa cho những người yêu của họ khi họ nghi ngờ những người đó có ý định bỏ rơi họ, với cái cớ tham gia một cuộc hành trình. Nếu người đó trở về, họ sẽ đưa cho anh ta thuốc giải độc, và anh ta sẽ không bao giờ biết những gì đã diễn ra với mình. Tôi yêu cầu ngự sử khi ông ấy quay trở lại Quảng Đông phải lấy tôi, và ông nói trong hai tuần, sẽ không sai hẹn. Tại cuộc gặp cuối cùng của chúng tôi tôi đã bỏ độc vào trà của ông ấy, một liều sẽ là vô hại nếu ông ấy có thuốc giải độc trong thời gian ba tuần. Nhưng nếu ông ta lừa dối tôi và không bao giờ trở lại nữa, tôi muốn ông ta phải trả giá cho điều đó bằng mạng sống của mình.

Hai tuần trôi qua, rồi tuần tiếp theo. Đó là tuần lễ thứ ba thật khủng khiếp... Tôi hầu như không ăn, và những đêm này... Khi ba tuần trôi qua, tôi sống trong trạng thái như bị thôi miên, đếm từng ngày một cách cứng nhắc... Đến ngày thứ năm ông ấy đến. Đến gặp tôi trên thuyền của tôi, vào buổi sáng sớm. Nói rằng ông đã bị giữ chân ở kinh đô bởi một vụ việc khẩn cấp. Ông đã đến Quảng Đông hai ngày trước, ẩn danh cẩn thận, chỉ đi chung với người bạn của mình Tiến Sĩ Sử. Ông đã không gặp tôi vì ông nhìn thấy một số người quen Ả Rập, và cũng vì ông không được khỏe, và muốn có một thời gian nghỉ ngơi ngắn. Nhưng ông trở nên tồi tệ hơn, do đó ông đã đến lúc này, khi đang bị bệnh, hy vọng rằng những người ở đây của tôi sẽ chữa khỏi cho ông ta. Tôi trở nên điên cuồng, vì tôi không có thuốc giải độc bên mình, tôi đã giấu nó trong ngôi nhà gần chùa. Tôi đã bảo ông ta đến đó với tôi ngay lập tức. Ông bất tỉnh ngay khi chúng tôi vào bên trong. Tôi đổ thuốc giải độc xuống cổ họng ông, nhưng đã quá muộn. Nửa giờ sau, ông ấy chết. "

Cô cắn môi và nhìn chằm chằm một lúc vào mái nhà của những ngôi nhà bên ngoài. Triệu Thái ngước lên nhìn cô, sững sờ. Khuôn mặt anh đã chuyển sang vẻ nhợt nhạt chết chóc. Cô nói chậm rãi:

"Không có ai trong ngôi nhà tôi có thể đến, vì người bảo trợ của tôi thậm chí còn không nuôi một nữ tỳ nào ở đó. Tôi nhào vào ông ta và nói với ông những gì đã xảy ra. Ông chỉ mỉm cười và nói rằng ông sẽ lo tất cả mọi thứ. Tên khốn đó biết rằng tôi bây giờ hoàn toàn chỉ trông chờ ở lòng thương xót của hắn, vì tôi, một kẻ hạ đẳng tồi tệ, đã giết một Ngự Sử. Nếu ông ta tố cáo tôi, tôi cũng muốn được còn sống! Tôi nói với ông  ta rằng Tiến Sĩ Sử sẽ bắt đầu lo lắng nếu Ngự Sử không quay trở lại quán trọ của họ đêm đó. Người bảo trợ của tôi hỏi liệu Tiến Sĩ Sử có biết quan hệ của tôi và Ngự Sử. Khi tôi nói không, ông ta nói ông sẽ làm Sử không gây rắc rối được nữa. "

Cô hít một hơi thật sâu. Cho Triệu Thái một cái liếc xéo, cô tiếp tục:

"Nếu anh đưa tôi đến kinh đô, tôi đáng lẽ sẽ có một cơ hội để tên bảo trợ của tôi câm miệng. Ông ta không làm được gì ở kinh đô hết, và anh là một đại tá trong lực lượng quân đội. Và nếu ông ta ba hoa gì đó, anh có thể giấu tôi ở nơi mà họ không thể làm gì được tôi. Nhưng bây giờ mọi thứ hóa ra lại tốt đẹp. Quan án của anh đã thông báo rằng Ngự Sử là một kẻ phản bội, có nghĩa là thay vì phạm tội, tôi đã làm cho nhà nước một nghĩa vụ tuyệt vời. Tôi sẽ nói với ông ấy rằng ông ấy có thể giữ một nửa số vàng, nếu ông ta cho tôi quyền công dân, một ngôi nhà nhỏ xinh đẹp ở kinh đô. Hãy mặc quần áo vào và đưa tôi đến chỗ ông ấy! "

Triệu Thái nhìn lên vẻ kinh hoàng không nói nên lời vào người phụ nữ vừa tuyên án tử hình chính mình. Nhìn chằm chằm vào cô khi cô đứng đó quay lưng vào cửa sổ, cơ thể tuyệt đẹp của cô in rõ trên bầu trời buổi sáng màu đỏ, anh đột nhiên nhìn thấy trong trí tưởng tượng mình, với độ rõ nét khủng khiếp, cảnh tượng pháp trường vào lúc bình minh, thân hình hoàn hảo, uyển chuyển này sẽ bị cắt nát bởi con dao của người hành quyết, sau đó tay chân sẽ bị xé rách ra từng mảnh.... Một cơn rùng mình làm thân hình mạnh mẽ của anh run lên. Anh đứng dậy từ từ. Đứng trước mặt người phụ nữ đang hoan hỉ, anh cố tìm một cách điên cuồng cách nào đó để cứu cô, cách nào đó để...

Đột nhiên, cô la lên và ngã vào vòng tay anh, dữ dội đến mức khiến anh gần như bị mất thăng bằng. Siết chặt cái eo mềm mại của cô, anh cúi đầu hôn khuôn miệng đỏ chót, đầy đặn. Nhưng rồi anh nhìn thấy đôi mắt to của cô bỗng trở nên mờ đục, miệng cô co giật, máu nhuộm đỏ cằm. Cùng lúc đó anh cảm thấy những giọt nhỏ nóng hổi rơi xuống bàn tay của mình, sát ở lưng cô. Trong sự bối rối hoàn toàn anh ôm lấy vai cô. Những ngón tay anh cài ngay chốt cánh cửa gỗ lại.

Anh đứng đó bất động, tâm trí quay cuồng ôm người phụ nữ sắp chết vào ngực mình, bộ đùi ấm áp của cô dựa vào anh. Anh cảm thấy những nhịp đập của trái tim cô, như nó đã từng trước đây khi anh ôm cô trong vòng tay mình trên tàu. Sau đó nó ngừng đập.

Anh đặt cô ấy nằm trên chiếc ghế dài và rút cái lao từ lưng cô. Rồi anh nhẹ nhàng vuốt mắt, và lau mặt cho cô. Tâm trí anh như bị đóng băng. Sửng sốt nhìn chằm chằm vào cái mái nhà phẳng của người Ả Rập bên ngoài. Nơi cô đã đứng bên cửa sổ, cô đã thành một mục tiêu dễ dàng cho một kẻ phóng lao chuyên nghiệp.

Đột nhiên anh nhận ra mình đang đứng đó, cạnh xác chết của người phụ nữ duy nhất mà anh đã từng yêu, yêu với toàn thể con người mình. Anh quỳ xuống trước ghế, vùi mặt vào mái tóc xoăn dài của cô và bật ra những tiếng khóc kì là, cơn nức nở không thành tiếng.

Sau một lúc lâu anh đứng lên. Anh lấy chiếc áo choàng màu xanh của cô và phủ lên xác cô.

'Đối với hai chúng ta, yêu nghĩa là chết, "anh thì thầm. "Tôi đã biết điều đó, ngay khi tôi nhìn thấy em, lần đầu tiên. Rồi tôi nhìn thấy cảnh chiến trường, ngửi thấy mùi nồng của máu tươi, nhìn thấy dòng máu đỏ chảy xuống.... "

Anh nhìn một lúc lâu vào thân hình đó vẫn còn nằm đó, rồi khóa phòng lại và đi xuống cầu thang. Anh đi qua tất cả con đường tới dinh Thứ sử, băng qua những đường phố xám xịt mà mới chỉ có vài người đã ra đường vào cái giờ sớm tinh mơ này.

Viên thư lại trưởng nói với anh rằng Địch công vẫn đang ở trong phòng ngủ. Triệu Thái đi lên cầu thang và ngồi xuống một trong những chiếc ghế trong phòng chờ. Quan án đã nghe thấy anh. Với cái đầu trần và vẫn còn mặc quần áo ngủ, ông kéo cửa màn sang một bên. Ông cầm một chiếc lược trong tay, rồi ông chải bộ râu và tóc mai của mình. Nhìn thấy gương mặt hốc hác của Triệu Thái, ông nhanh chóng bước đến chỗ anh và hỏi, ngạc nhiên:

" Trời ơi, điều gì đã xảy ra vậy, Triệu Thái? Không, không cần đứng dậy, chàng trai! Anh nhìn mệt mỏi lắm! "Ông hãy ngồi xuống chiếc ghế dài kia và nhìn phụ tá của mình vẻ lo lắng.

Nhìn thẳng về phía trước, Triệu Thái kể cho ông toàn bộ câu chuyện của Zumurrud. Khi anh kể xong, anh nói thêm bằng giọng buồn thảm, nhìn vào khuôn mặt Quan án, "Tôi nghĩ về tất cả ra trên đường tôi tới đây, thưa đại nhân. Cô ấy và tôi sẽ mất nhau, dù bằng cách nào. Nếu tên sát thủ không giết cô ấy, tôi cũng sẽ tự mình giết chết cô, ngay lúc đó và tại đó. Mạng sống của cô phải trả cho Ngự Sử, một mạng đền một mạng, cô ấy sẽ hiểu. Máu của cô cũng như của tôi. Sau đó, tôi sẽ tự kết liễu mình. Nhưng tôi vẫn sống. Ngay sau khi vụ án này được xử lý xong, tôi cầu xin ngài hãy giải thoát cho tôi khỏi lời thề trung thành phục vụ ngài, thưa đại nhân. Tôi muốn ra đi và gia nhập vào quân đội miền Bắc của chúng ta, chiến đấu chống lại quân Tartar ngoài biên giới. "

Có một sự im lặng kéo dài. Cuối cùng Địch công nói nhẹ nhàng:

'Ta chưa bao giờ gặp cô ấy, nhưng ta hiểu. Cô ấy đã chết trong hạnh phúc, hạnh phúc bởi cô đã nghĩ rằng ước mơ duy nhất của mình sẽ trở thành hiện thực. Nhưng cô ấy đã chết trước khi cô ấy bị giết, Triệu Thái. Bởi vì ước mơ duy nhất của cô đã tan biến, và một người cần có nhiều ước mơ hơn để có thể tiếp tục sống.' Ông chỉnh lại áo choàng, rồi cúi đầu và nói một cách trầm ngâm, 'Ta biết rõ cảm giác của anh lúc này, Triệu Thái. Bốn năm trước, ở Phúc Châu, khi ta xử lí vụ án giết người với đinh, điều tương tự đã xảy đến với ta. Và ta phải quyết định tên sát hại Zumurrud sẽ không do anh truy bắt. Hơn nữa, cô ấy cũng đã giúp cuộc đời và sự nghiệp của ta.'

'Cô ấy đã làm vậy sao, thưa đại nhân?' Triệu Thái hỏi căng thẳng.

'Không. Cô ấy đã muốn có sự tha thứ của ta khi đó. Cô ấy đã tự kết án mình.' Chậm rãi vuốt bộ râu dài, ông tiếp tục, 'Còn ta đã định từ bỏ mọi thứ. Ta muốn được nghỉ ngơi, rút lui khỏi thế giới bỗng trở nên xám xịt, thiếu sức sống và đầy sự chết chóc.' Ông dừng lại, rồi ông bỗng đặt tay lên cách tay Triệu Thái. 'Không ai có thể cho anh bất kỳ sự giúp đỡ hay lời khuyên nào. Anh phải tự quyết định những gì sẽ làm tiếp theo. Nhưng dù anh có quyết định bất cứ điều gì, Triệu Thái, nó sẽ không bao giờ thay đổi tình bạn và sự quan tâm to lớn của ta với anh. "Đứng lên, ông nói thêm với một nụ cười nhẹ, "Ta phải hoàn thành việc vệ sinh cá nhân ngay bây giờ, ta có lẽ trông giống như một con bù nhìn đấy! Và anh tốt hơn hãy lệnh cho bốn thuộc hạ của ta ngay để đến tàu của cô ấy, bắt giữ người hầu gái là gián điệp của người bảo trợ cô, và chất vấn toàn bộ người trên tàu. Vì chúng ta phải biết danh tính người bảo trợ. Sau đó, anh hãy quay trở lại quán trọ của mình với một nhóm nha sai, lấy cái xác, và thực hiện các biện pháp thường lệ để truy tìm kẻ sát nhân. "

Ông quay lại và khuất dạng phía sau cửa màn.

Triệu Thái đứng lên và đi xuống cầu thang.