" Hai người đã ở đâu vậy? '
Triệu Thái và Tào Can ngồi xuống, và kể lại chi tiết những gì đã xảy ra trong khuôn viên của hội trường thi. Khi đã hoàn tất, Quan án đấm nắm tay của mình xuống mặt bàn.
'Những sát thủ siết cổ Tanka, bọn côn đồ Ả Rập, tất cả bọn giết người độc ác này dường như đang loanh quanh khắp nơi trong thành phố này! Ôi trời ơi, những người đàn ông của Thứ sử đang làm cái quái gì vậy? 'Tự chủ lại, ông nói thêm, vẻ bình tĩnh hơn, "Hãy cho ta xem những tấm bản đồ anh tìm được, Tào Can! '
Tào Can lấy lồng dế từ tay áo mình và đặt nó cẩn thận vào cuối bàn. Sau đó, anh lấy các bản đồ ra và mở chúng ra. Chú dế bắt đầu tạo ra một âm thanh vo vo chói tai.
Địch công nhìn chiếc lồng vẻ chua chát, rồi lại cúi xuống nghiên cứu các bản đồ, chậm rãi vuốt những sợi tóc mai của mình. Ông ngẩng lên và nói:
"Những bản đồ này đã cũ rồi, chỗ này là khu Ả Rập thời kì ba mươi năm trở lại đây, khi các tàu thuyền Ả Rập bắt đầu đến đây thường xuyên hơn. Nhưng nó khá chính xác, như cho đến nay ta có thể thấy. Điểm đỏ đó đánh dấu nhà trọ của Triệu Thái mới chấm vào rất gần đây thôi. Cô gái này không bị mù hơn các anh hay ta tí nào đâu, các bạn của ta! Anh không thể làm cho con côn trùng ồn ào này im lặng được sao, Tào Can? '
Tào Can đặt cái lồng nhỏ trở lại vào tay áo. Sau đó, anh hỏi:
" Những người theo dõi Lâu Thái Khải đã trở về chưa, thưa đại nhân? '
"Chưa," Địch công trả lời cộc lốc. 'Bức thư từ kinh đô vẫn chưa đến. Nó sẽ tới vào nửa đêm! "
Ông chìm vào một thinh lặng phiền muộn. Tào Can đứng dậy và rót trà tươi. Khi họ đã uống được một tách, thư lại trưởng bước vào với một người đàn ông mảnh khảnh trong một chiếc áo choàng màu xanh đơn giản, đang đội chiếc mũ tròn nhỏ. Ria mép của ông màu xám nhưng ông ta lại mang chiếc vai rộng trong trang phục nhà binh. Sau khi viên thư lại đã lui ra, ông đã báo cáo bằng giọng khô khan:
'Ông Lâu đã đi thẳng về nhà, và ăn cơm tối một mình, trong lầu ngoài vườn của mình. Rồi ông về nghỉ trong căn nhà bên trong. Cuộc tra hỏi của chúng tôi với người hầu gái sau đó đã tiết lộ rằng tiếp đó ông ta đã gọi bốn bà vợ của mình và mắng họ là lười biếng, vô dụng. Ông ta bắt bà cả phải chịu trách nhiệm, ông ta bảo người hầu tụt quần bà xuống và vừa giữ lấy bà ta ông vừa cho bà một trận đòn. Sau đó ông ta gọi sáu người thiếp mình và thông báo với họ rằng các khoản phụ cấp của họ sẽ bị giảm đi một nửa. Cuối cùng ông ta đi đến thư viện của mình và uống say khướt. Khi quản gia cho biết ông Lâu đã ngủ say, tôi đã về đây để báo cáo ngài. '
"Có tin tức gì của Mansur không? 'Quan án hỏi.
"Không thưa đại nhân. Hắn đã lẩn trốn ở đâu đó ngoài thành, vì chúng tôi đã lục tìm từng đường tơ kẽ tóc trong khu Ả Rập, và các nha sai đã kiểm tra tất cả các nhà trọ bình dân."
"Được rồi, ông có thể đi."
Khi viên sĩ quan đã lui đi, Triệu Thái thốt lên:
"Lâu thật là một tên khốn!"
"Ông ta không phải là một người dễ chịu cho lắm," Địch công đồng ý. 'Và đủ khôn ngoan để đoán được rằng ta sẽ cho người theo dõi ông ta, rõ ràng là vậy. Ông vuốt mạnh râu, sau đó đột nhiên hỏi Triệu Thái, ' Hai cô gái nô lệ của Ninh đều ổn chứ?'
"À vâng, họ đã thoát nạn sau một chấn động nhỏ!" Anh nói thêm với một nụ cười, "Tuy nhiên, bây giờ họ không còn là nô lệ nữa, cũng không phải là những thiếu nữ nữa, nếu tôi đoán biết tình hình chính xác. Tôi có cảm tưởng khác biệt, thưa đại nhân, rằng thuyền trưởng, sau khi đã phục hồi phần nào khỏi cú sốc vụ người yêu cũ của mình bị giết, chợt nhận ra rằng, mối quan hệ tách biệt trong sáng của họ đã mòn mỏng đi một chút qua năm tháng, thậm chí là với một nhà thần bí như anh ấy! Và bây giờ khi lại trở thành con người tự do một lần nữa, có thể nói, anh ta đã cân nhắc lại thái độ tốt hơn kiểu cha con đối với hai cô bé của mình. Nhất là vì hai nét ngang tàng của những chiếc váy không gì tuyệt hơn đó! "
Tào Can nhìn Quan án tò mò khi nghe câu hỏi của ông về cặp song sinh. Bây giờ anh hỏi:
"Có phải là cặp song sinh đó có liên quan tới trường hợp của Ngự Sử, thưa đại nhân? '
' Gián tiếp thôi,' Địch công trả lời.
" Hai người đó có thể là gì, ngay cả là theo cách gián tiếp..." Triệu Thái bắt đầu, ngạc nhiên. Nhưng Địch công giơ tay lên và chỉ vào cửa ra vào. Viên thư lại đã mở cửa cho hai sĩ quan mặc đầy đủ giáp chiến. Họ đội mũ bảo vệ trên đầu và áo giáp bằng đồng, trông họ như đội trưởng quân đội Hoàng gia. Sau khi họ đã chào Quan án một cách cứng nhắc, người lớn tuổi hơn lấy một bao thư được niêm phong to và nặng từ ủng của mình. Đặt nó lên bàn, ông ta nói kính cẩn:
'Bức thư này, chúng tôi mang đến đây theo lệnh của Hội đồng triều đình, trong một đoàn hộ tống đặc biệt. "
Địch công ký tên và đóng dấu tiếp nhận, cảm ơn đội trưởng và ra lệnh cho viên thư lại lo cho tất cả các thành viên trong đoàn hộ tống ăn uống và phòng nghỉ phù hợp.
Ông cắt mở phong bì, và từ từ đọc lá thư dài. Hai trợ lý hồi hộp nhìn gương mặt lo lắng. Cuối cùng ông ngẩng lên và nói chậm rãi:
"Có tin xấu. Rất xấu. Bệnh của Hoàng thượng đã diễn biến trở nên tồi tệ hơn. Các ngự y ở Hoàng cung sợ rằng có sự sụp đổ lớn sắp xảy ra. Hoàng hậu đang tạo nên một liên minh chính trị mạnh mẽ ủng hộ việc có một Nhiếp chính, với mọi quyền hành pháp được trao cho bà ta như Hoàng hậu- Thái hậu. Hội đồng đã nhấn mạnh sự biến mất của Ngự Sử bây giờ phải được chính thức công bố_ và ai đó phải được bổ nhiệm thay thế ông ngay, nếu không phe trung thành sẽ không biểu tình được. Vì bất kỳ sự chậm trễ nào nữa sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, Hội đồng đã lệnh cho ta phải từ bỏ cuộc tìm kiếm Ngự Sử bị mất tích, và trở về kinh đô trong thời gian sớm nhất. "
Quan án ném bao thư lên bàn, bật dậy và bắt đầu bước qua lại rất nhanh trên sàn, giận dữ hất tay áo dài của ông.
Triệu Thái và Tào Can trao đổi một cái nhìn không vui. Họ không biết phải nói gì.
Đột nhiên Địch công dừng lại trước mặt họ.
'Chỉ còn một điều chúng ta có thể làm ", ông nói chắc chắn. "Một cố gắng tuyệt vọng, nhưng phù hợp với sự không may mắn và thiếu thốn của chúng ta về thời gian." Ông lại tiếp tục ngồi xuống. Nghiêng về phía trước trên khuỷu tay của mình, ông tiếp tục, "Hãy đi đến xưởng vẽ của một nhà điêu khắc Phật giáo, Tào Can, và mua một mô hình bằng gỗ bị cắt đứt đầu của một người đàn ông. Nó phải được đóng xong trong đêm nay tới cổng tòa án, dựng đứng và cao, do đó từ bên dưới, anh không thấy nó là đồ giả được. Bên dưới nó, trên một tấm biển, sẽ đăng một thông báo chính thức mà ta phải soạn thảo ngay bây giờ. "
Bỏ qua các câu hỏi ngạc nhiên của hai phụ tá, ông thấm bút của mình và nhanh chóng viết xuống một văn bản ngắn gọn. Sau đó ông ngồi trên ghế và đọc to lên:
Quan Thị lang Địch của Tòa án kinh đô, bây giờ trong một chuyến đi thanh tra ở Quảng Đông, đã phát hiện ra ở đây thi thể của một quan chức cao cấp, phạm tội phản quốc, đã chạy trốn khỏi kinh đô với một khoản tiền thưởng cho cái đầu của hắn. Sau khi khám nghiệm tử thi đã chứng minh tên tội phạm bị đầu độc, xác chết đã bị phanh thây ngay sau khi chết, và bây giờ cái đầu phải được đem thị chúng trong ba ngày liên tiếp theo quy định của pháp luật. Bất cứ ai mang nộp cái đầu của kẻ phản bội hèn hạ này bắt buộc phải trình diện trước vị quan Thị lang nói trên, để ông ta có thể nhận được một phần thưởng gồm năm trăm lạng vàng. Tất cả tội ác hoặc hành vi phạm pháp ông ta đã phạm phải trước đây, ngoại trừ những tội ác ở kinh đô, sẽ được ân xá.
Khi ném tờ giấy lên bàn, Địch công tiếp tục:
'Tên chủ mưu sẽ không mắc vào mưu kế này, tất nhiên. Nhưng ta tin tưởng vào bọn tay sai Trung Quốc của hắn ta, ví dụ, hai người đàn ông cải trang thành các nha sai đã mang xác chết Ngự sử đến chùa Hoa Văn. Nếu tên thủ lĩnh lộ diện và các thông báo giống nhau được tung ra khắp thành đêm nay, sẽ có cơ hội tuyệt vời để tên nào đó thấy những thông cáo sáng sớm mai và xông tới đây trước khi tri phủ có thời gian để báo cho hắn rằng đó không là gì khác ngoài một trò lừa bịp. '
Triệu Thái nhìn vẻ không tin tưởng, nhưng Tào Can gật đầu hăng hái và nói:
"Đó là cách duy nhất để có được kết quả nhanh chóng! Tên tội phạm chủ mưu phải có ít nhất một tá đồng phạm hoặc hơn, và phải năm trăm năm nữa chúng mới có nổi năm trăm lạng vàng! Chúng sẽ vội vàng đến đây, cố gắng đánh bại lẫn nhau để chiếm lấy phần thưởng! "
"Chúng ta hãy hy vọng như vậy, 'Địch công nói mệt mỏi. "Dù sao, đó cũng là cách tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra. Hãy nghỉ ngơi một chút để làm việc nào! "