Quan Thanh

Chương 656: Dương Hoa Muốn "Chơi Trèo" ?: Bí Thư Thành Uỷ tự giới hạn quyền lực bản thân - phần 2

Triệu Kiến Quốc đi rồi, Dương Hoa lập tức gọi điện cho An Tại Đào. Nghe giọng nói trầm ấm và quẻn thuộc của An Tại Đào, Dương Hoa liền cười nói:

-Bí thư An, tôi muốn báo cáo với anh một chuyện. Vừa rồi, đồng chí Triệu Kiến Quốc đến chỗ tôi xin phép, nói phải đi Bắc Kinh khám bệnh, tĩnh dưỡng một thời gian …

An Tại Đào ồ một tiếng, nói một cách thản nhiên:

-Vậy à? Nếu Chủ tịch Triệu không khoẻ, thì cứ đi. Vậy thì cô thay tôi ân cần thăm hỏi Chủ tịch Triệu một chút, bảo Hiểu Yến hai ngày nữa đại diện cho Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố đi bệnh viện thăm Chủ tịch Triệu.

Tuy nhiên, dạo này thành phố có rất nhiều việc, cô phải sắp xếp công việc cho tốt, không thể vì vậy mà chậm trễ công tác, nhất là hiện giờ chúng ta đang thúc đẩy mạnh mẽ việc chữa bệnh miễn phí, không được để xảy ra sự cố nào! Ừ, giao các công tác đã phân công cho Triệu Kiến Quốc cho các Phó chủ tịch khác và các Trợ lý chủ tịch thành phố, nhất là Trang Ninh và Cổ Vân Lan, lúc này, hẳn là phải giao thêm trọng trách cho họ thôi!

-Được!

Dương Hoa lập tức đáp ứng. Cô do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:

-Bí thư An, nghe nói Triệu Kiến Quốc sẽ đi Lam Yên làm Chủ tịch thành phố, sao bây giờ lại…Có phải chuyện đề bạt lại có thay đổi? Thế thì không hay đâu, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ đã gặp và nói chuyện với đồng chí ấy…

An Tại Đào biết Dương Hoa gọi điện đến là để tìm hiểu chuyện về Triệu Kiến Quốc. Tuy nhiên, chuyện này có muốn giấu cũng không giấu được, Dương Hoa là Chủ tịch thành phố, chỉ sợ không bao lâu, tin tức sẽ đến tai cô. Cho nên, An Tại Đào cũng không định giữ bí mật. NếÂu Dương Hoa không hỏi, hắn sẽ không nói, nhưng Dương Hoa đã hỏi, nói ra cũng không sao.

-Ha ha, tôi cũng vừa nghe Trưởng ban Thư ký Tỉnh uỷ Tiếu nhắctới chuyện này. Thật đáng tiếc cho Phó chủ tịch Triệu. vốn hắn được đề bạt lên làm Chủ tịch thành phố Lam Yên, nhưng rồi lãnh đạo Tỉnh uỷ nổi lên tranh luận rất lớn về ứng cử viên chức Bí thư Thành uỷ Lam Yên, cuối cùng, Tỉnh uỷ cho rằng, điều kiện còn chưa chín muồi, tạm thời chưa để Bí thư Thành uỷ Lam Yên Hạ Thiên Nông rút lui, cứ duy trì nguyên trạng, đợi sang năm sẽ điều chỉnh một thể!

An Tại Đào nói chỉ vài câu, không đi vào chi tiết, nhưng dù sao Dương Hoa cũng là cán bộ công tác nhiều năm ở cơ quan Tỉnh uỷ, làm sao không rõ, thật ra Triệu Kiến Quốc đã trở thành vật hi sinh vì sự tranh giành quyền lực của lãnh đạo cấp cao.

Đồng thời, trong lòng cô còn có phỏng đoán mơ hồ: chuyện này có phải có liên quan tới An Tại Đào? Dù sao Bí thư Thành uỷ Hạ Thiên Nông là cha vợ hắn, mà Bí thư Tỉnh uỷ Lý Đại Niên lại có quan hệ rất gần gũi với hắn. Tuy quan hệ chặt chẽ giữa An Tại Đào và Lý Đại Niên không mấy ai biết, nhưng Dương Hoa là tâm phúc của An Tại Đào, đương nhiên cô biết được một chút.

Nhưng những ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô, cô không dám hỏi hay nói hay nói gì. Làm người phải có chừng mực, có một số việc không thể làm, cũng không thể nói. Nếu ngay cả sự đúng mực này mà Dương Hoa cũng không có, làm sao cô có được sự nể trọng và tín nhiệm của An Tại Đào?

Không đợi Dương Hoa trả lời, An Tại Đào lại tiếp:

-Lão Dương, chúng ta là lãnh đạo chủ chốt, chúng ta phải học cách huy động tính tích cực công tác nơi các đồng chí thôi! Có đồng chí muốn làm việc nhưng lại không có việc để làm, có đồng chí không muốn làm lại chiếm một lượng lớn công việc. Tôi nghĩ, tình hình này phải thay đổi, chúng ta phải xây dựng một bầu không khí thế này: mỗi người có việc làm, mọi công tác có người làm!

Cái gọi là đèn không khêu không sáng, chuyện không nói không thông suốt, An Tại Đào vừa nói xong, Dương Hoa lập tức hiểu rõ ý sâu xa của hắn.Trong số các Phó chủ tịch thành phố đương nhiệm, ngoại trừ Mã Hiểu Yến ra, hắn hầu như không tín nhiệm ai, trong số ba Trợ lý chủ tịch thành phố, hắn chỉ tín nhiệm Cổ Vân Lan và Trang Ninh. So với Cổ Vân Lan và Trang Ninh, thì Cổ Lam và Vương Chí Quân không đáng kể.

An Tại Đào rõ ràng ám chỉ muốn đề bạt người của mình. Một khi đã như vậy, Dương Hoa cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền.

Dương Hoa cười cười:

-Vâng, Bí thư An, tôi cũng có suy nghĩ đến việc này. Đúng rồi, tôi cảm thấy lực lượng bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố hiện nay hơi mỏng, có thể xin cấp trên tăng cường thêm không?

An Tại Đào ngẩn ra, hiểu lời Dương Hoa không phải không có lý. Từ sau khi Lãnh Mai rời đi, bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố đã liên tục mấy lần điều chỉnh, mà hiện giờ cũng chỉ có Mã Hiểu Yến là Phó chủ tịch thường trực thành phố, ba người Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân và Cổ Lam là ba Phó chủ tịch thành phố, rồi đến ba Trợ lý chủ tịch thành phố, rõ ràng là thiếu người.

"Lại điều chuyển mấy Phó chủ tịch thành phố?" Dương Hoa vừa nói ra, lập tức trong lòng An Tại Đào nảy ra ý nghĩ đó. Tuy nhiên hắn hiểu, chuyện đề bạt Phó chủ tịch thành phố không phải là chuyện mà thành phố có thể hoàn toàn làm chủ, cần phải có sự phê chuẩn và điều phối thống nhất của tỉnh. Đương nhiên, thành phố có quyền đề cử.

Nghe ở đầu dây bên kia, An Tại Đào trầm ngâm, Dương Hoa không dám mở miệng cắt ngang suy nghĩ của hắn, chỉ có thể lẳng lặng chờ. Không bao lâu, An Tại Đào nhẹ nhàng cười:

-Lão Dương, đề nghị của cô rất tốt. Nếu cô không nói, tôi cũng quên. Các thành phố khác đều có bảy, tám Phó chủ tịch thành phố, bảy tám Trợ lý chủ tịch thành phố, nhưng thành phố chúng ta, kể cả Mã Hiểu Yến, chỉ mới có bốn Phó chủ tịch thành phố, lực lượng qua mỏng đi!

Như vậy đi, cô lập tức báo cáo lên Thành uỷ, cuối tuần chúng ta mở hội nghị thường vụ nghiên cứu một chút, xong rồi báo cáo lên Tỉnh uỷ, xin Tỉnh uỷ điều phối cán bộ cho thành phố chúng ta.

Dương Hoa lập tức đáp ứng:

-Vâng, Bí thư An, anh yên tâm, tôi lập tức đi làm chuyện này. Tôi thấy, ít nhất cần tăng thêm 3 đồng chí vào bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố. Đồng thời, Bí thư An, chúng ta có nên đề bạt vài Trợ lý chủ tịch thành phố?

Ý niệm trong đầu An Tại Đào loé lên, khoé miệng hiện ra một nụ cười cổ quái. Từ lúc Dương Hoa được điều đến Phòng Sơn phối hợp công tác với hắn tới nay, dù là lúc cô làm Phó chủ tịch thường trực thành phố hay là hiện nay là Chủ tịch thành phố, chưa bao giờ, cô để lộ ra ý muốn "bồi dưỡng" người thân tín của mình, nhưng lúc này, dường như cô đã nghĩ tới việc này.

Chuyện này, An Tại Đào cảm thấy rất bình thường, đó là chuyện thường tình, nếÂu Dương Hoa không có ý nghĩ này, mới là không bình thường. Điều này cho thấy Dương Hoa đang kiên trì và nhẫn nại, đợi đến lúc hắn rời khỏi.

Hiện giờ vị trí của Dương Hoa đã khác trước, là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cô cần có người tâm phúc làm việc cho mình. Về mặt này, An Tại Đào rất thoáng, chỉ cần Dương Hoa tiếp tục nhất trí với hắn về phương châm và chính sách quan trọng, chấp hành chính lệnh, hắn có thể giả bộ hồ đồ thì giả bộ ngay, có thể uỷ quyền thì uỷ quyền, không thể không để cho người ta một chút khoảng trống quyền lực.

Nếu không, Dương Hoa sẽ chỉ thành một kẻ ba phải và theo đuôi, không thể tạo nổi uy quyền chân chính cho bản thân. Thật ra, chuyện như vậy, An Tại Đào cũng không muốn nhìn thấy.

Mục đích và cũng là hy vọng của hắn đối với Dương Hoa là sau khi hắn rời khỏi Phòng Sơn, cô sẽ tiếp tục đẩy mạnh cuộc cải cách của hắn. Tuy rằng trong tỉnh, ít gặp Bí thư Thành uỷ là nữ, nhưng An Tại Đào cho rằng, chỉ cần Dương Hoa cố gắng, lại có mình hỗ trợ phía sau, cơ may thành công là rất lớn. Tối thiểu, hắn có 7, 8 phần nắm chắc.

An Tại Đào nghĩ đến đây, khẽ mỉm cười:

-Tốt, cô Dương này, Trợ lý chủ tịch là trợ thủ của cô, chia sẻ công tác cho cô, chuyện này cô tự mình làm chủ đi…Thời giancô chủ trì công tác ở Uỷ ban nhân dân thành phố cũng không ngắn, thông thạo về tình hình của các đồng chí cấp dưới. Ai có năng lực tốt, tác phong cứng rắn, chịu làm việc, đều có thể đề bạt. Cô viết một danh sách báo cáo lên, để Ban Tổ chức cán bộ khảo sát…Thành uỷ nghiên cứu một chút là được!

Lời An Tại Đào vừa thốt ra, Dương Hoa lập tức hiểu, đây là sự "đền đáp" của An Tại Đào đối với cô, nhưng mức độ "đền đáp" này vượt ngoài dự đoán của Dương Hoa. Cô không ngờ An Tại Đào lại sảng khoái uỷ quyền cho cô như thế. Điều này chứng minh, An Tại Đào là thật lòng muốn nâng đỡ cô, chứ không phải như một số người bàn tán sau lưng, rằng An Tại Đào chỉ coi cô như một con rối.

Trong lòng Dương Hoa lập tức nóng lên, không chỉ có cao hứng mà còn hơi cảm động. Thật ra trong thâm tâm cô, cho dù An Tại Đào coi cô như một con rối, cô cũng không oán hận hắn. Dù sao, nếu không có An Tại Đào, chắc chắn cô không có cơ hội lên làm Chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Đừng nhìn Phó chủ tịch thành phố và Chủ tịch thành phố chỉ cách nhau có một bước, hơn kém nửa cấp, thật ra cách xa ngàn lần. Có người suốt đời ôm cái chức phó, mong gì được ngồi vào cái ghế Chủ tịch thành phố.

Trên đời này không ai cho không ai cái gì, so với cái "mất" không đáng kể, cô được rất nhiều. Nhưng không ai sẵn lòng làm con rối, bị người điều khiển, Dương Hoa cũng vậy. Giờ phút này, "gút mắt" trong lòng cô đã được gỡ bỏ, trong lòng đột nhiên thấy rất thoải mái. Với giọng đầy cảm xúc và kích động, cô nhẹ nhàng nói:

-Bí thư An, cảm ơn, cảm ơn lãnh đạo ủng hộ!

An Tại Đào cười đầy thâm ý:

-Chúng ta là cộng sự nhiều năm như vậy, cô còn khách sáo với tôi ư? Tôi đã nói rồi, tôi rất may mắn mới có được các cộng sự như các đồng chí. Nếu không có các đồng chí ủng hộ công tác của tôi, dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không làm hết việc. Cô thấy có đúng không? Nếu muốn nói cảm ơn, thì phải là tôi cảm ơn các đồng chí!

Giọng An Tại Đào trầm hẳn xuống:

-Tôi biết, có người sau lưng tôi xuyên tạc bậy bạ. Tuy nhiên, đối với những chuyện đồn đãi nhảm nhí, từ trước đến giờ tôi không muốn nghe, cũng không để ý. Để ý tới những thứ này làm gì? Hôm nay chúng ta đã nói tới đây, đã thổ lộ tâm tình như thế này, cô cứ việc mạnh dạn làm đến nơi đến chốn. Cô là Chủ tịch thành phố, là do Tỉnh uỷ đề bạt, do toàn thể nhân dân Phòng Sơn chọn lựa, hãy làm tốt công tác của mình, phóng tầm mắt nhìn cả thành phố, nhìn xa và lâu dài một chút!

Dương Hoa khẽ "vâng" một tiếng, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc như trước. Dù sao cô cũng là một nữ lãnh đạo cấp giám đốc sở, trải qua hơn mười năm kinh nghiệm trong quan trường, rất biết kiềm chế cảm xúc của mình.

-Bí thư An, vậy thì tôi sẽ khảo sát vài cán bộ cấp quận, sau khi báo cáo Thành uỷ phê chuẩn, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành công khai tuyển chọn.

Dương Hoa nhẹ nhàng nói.

Tin Uỷ ban nhân dân thành phố muốn đề bạt ba đến năm Trợ lý chủ tịch thành phố, do Chủ tịch thành phố Dương khảo sát và đề cử, được thư ký Lý Tùng của Dương Hoa truyền ra ngoài. Loại tin tức này lan truyền rất nhanh, đương nhiên, nếu không có sự đồng ý của Dương Hoa, làm sao Lý Tùng dám nói lung tung.

Dương Hoa nói là phải khảo sát, thật ra trong lòng đã chọn sẵn người. Cô để thư ký loan truyền tin tức, mục đích chủ yếu là tạo thanh thế và quyền uy của một Chủ tịch thành phố, cho toàn thể cán bộ thấy, cô tuyệt đối không phải là con rối.

Tin này lập tức khiến quan trường Phòng Sơn chấn động. Tâm trạng một số cán bộ cấp quận đủ điều kiện bắt đầu bị khuấy động. Hai ngày này số cán bộ chạy lên báo cáo với Dương Hoa nhiều hẳn lên.

Trong hai ngày, Mã Hiểu Yến bàng quan đứng nhìn một cách lạnh nhạt, theo quan sát của cô, dường như Dương Hoa đang có dấu hiệu muốn thoát ly khỏi An Tại Đào một cách gấp gáp, điều này làm Mã Hiểu Yến cảm thấy không thoải mái.

Sáng Thứ Sáu, Mã Hiểu Yến ngồi trong phòng làm việc do dự một hồi, rồi gọi điện cho An Tại Đào.

-Tại Đào, anh rời khỏi Phòng Sơn chưa?

Hôm nay An Tại Đào muốn đi Bắc Kinh thăm Hạ Hiểu Tuyết và An Lộ Dao, có điều, Mã Hiểu Yến không biết là lần này hắn đến Bắc Kinh còn là để đến thăm Mạnh Cúc và con hắn – An Lập Mân.

-Hiểu Yến, anh vừa rời khỏi nội thành, hiện giờ đang ở trên đường cao tốc, hơn một giờ chiều anh sẽ lên máy bay. Nguồn truyện: Truyện FULL

An Tại Đào vừa lái xe, vừa cười:

-Anh đang tự lái xe, trưa nay tới Thiên Nam, anh muốn hẹn Lý Nam ăn cơm.

-Vậy thì thôi, lúc khác em nói chuyện, trên đường lái xe cẩn thận một chút.

Mã Hiểu Yến dịu dàng nói, cuối cùng không kìm nổi, lại thêm một câu:

-Về nhanh nhé, em chờ anh!

An Tại Đào cười ha hả:

-Cuối tuần anh sẽ về. À, có chuyện gì thì em cứ nói đi, anh dừng ở ven đường một lát.

-Em cảm thấy hai ngày nay Dương Hoa dường như là có cái gì đó…

Mã Hiểu Yến cảm thấy hơi khó nói, cô vốn không phải loại người nói xấu sau lưng người khác, nếu không phải có liên quan đến An Tại Đào, cô sẽ chẳng nói ra làm gì.

-Ha ha, có phải có người nói xấu, cho rằng Dương Hoa muốn "chơi trèo" chứ gì? Em cũng nghĩ như vậy? Ha ha, suy nghĩ của em quá hẹp và em cũng không hiểu về đồng chí Dương Hoa!

Dương Hoa là một người phụ nữ rất khôn khéo. Tuy nhiên, hiện nay cô ấy đối với anh không có gì khác lạ. Cô ấy không có ý định "chơi trèo" đối với anh đâu, mà cho dù là có, cô ấy cũng không làm một cách lộ liễu như vậy. Em yên tâm đi, cô ấy làm như vậy là có sự ủng hộ của anh mà, cô ấy đã nói trước với anh, và anh đã đồng ý.

Hiểu Yến à, nước quá trong ắt không có cá. Một mình anh sức lực có hạn, không thể chuyện gì cũng đưa vai gánh vác, phải nhờ mọ người hỗ trợ trong công tác. Nếu muốn mọi người hỗ trợ công tác của anh, anh nhất định phải uỷ quyền cho người ta thôi, trong tay người ta không có quyền lực thì làm sao làm được việc? Tốt xấu gì Dương Hoa cũng là Chủ tịch thành phố, rốt cuộc cô ấy không thể luôn đi theo đuôi anh, nhắm mắt làm theo, như vậy coi sao được?

An Tại Đào cười cười:

-Là việc này à?

Mã Hiểu Yến thở phảo một cái, nhẹ nhàng nói:

-Em chỉ thuận miệng nói thôi, nếu hai người đã có sự phối hợp ăn ý như vậy, em cũng yên tâm!

Nghe giọng Mã Hiểu Yến có phần buồn bã, An Tại Đào không kìm nổi mỉm cười:

-Chà, trong lòng em không vui phải không? Được rồi, anh biết em lo lắng cho anh, làm sao anh không hiểu được điều đó? Em yên tâm đi, anh biết phải làm gì. Hiểu Yến, em không cần tham gia vào vòng tranh đấu gay gắt ở thành phố, cứ làm tốt việc của mình là được rồi. Anh để em ở lại Uỷ ban nhân dân thành phố là để đặt nền tảng cho sau này. Nếu…

Giọng của An Tại Đào hơi trầm xuống:

-Nếu chẳng may có một ngày, quả thật là Dương Hoa muốn "chơi trèo", tình hình cũng không đến nổi không thể cứu vãn. Tuy nhiên, anh nhìn người rất chuẩn, tình huống này sẽ không xảy ra đâu.

-An rất tin tưởng ở Dương Hoa…

Mã Hiểu Yến bĩu môi:

-Tuỳ anh thôi, dù sao rốt cuộc trong lòng em vẫn cảm thấy không thoải mái. Thôi được, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Khi An Tại Đào tới Thiên Nam, chưa tới 11giờ. Hắn đậu xe ở quảng trường Thiên Nam, gọi điện cho Lý Nam:

-Lý Nam, tôi đến Thiên Nam rồi. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

-Tiểu Đào, anh ở chỗ nào? Tôi lập tức đi đón, đợi gặp mặt rồi chúng ta nói chuyện sau.

Nói xong, Lý Nam liền vội vàng cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, hai người gặp nahu tại một tiệm cà phê có khung cảnh tao nhã ở trung tâm thành phố Thiên Nam. Lúc Lý Nam đến, An Tại Đào đã gọi hai ly cà phê, yên lặng ngồi chờ.

Lý Nam vội vã chạy tới:

-Tiểu Đào, cuối cùng anh đã tới, nếu anh không tới, đầu tôi chắc phải nổ tung, ài!

Lý Nam ngồi xuống, thở dài.

An Tại Đào hơi ngạc nhiên liếc nhìn y:

-Anh lại có chuyện gì à? Lại cãi nhau với Vân Thuỷ Dao sao? Muốn tôi đi "dập lửa"?

Lý Nam cười ha hả:

-Ầm ĩ cái khỉ mốc! Chúng tôi rất hoà thuận. Là…là…

An Tại Đào hơi mất kiên nhẫn, khoát tay:

-Có chuyện thì nói ngay đi, cứ ấp a ấp úng, tôi đi à!