Quan Thanh

Chương 180: Bí thư Tỉnh ủy cũng muốn đến (1+2)

Lương Mậu Tài rùng mình trong lòng, vội vàng đứng dậy vỗ ngực cúi đầu hứa hẹn:

- Bí thư An, ngài cứ việc yên tâm, nếu tôi công tác xảy ra bất cứ vấn đề gì, ngài cứ hỏi tôi! Tôi cam đoan, kiên quyết sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Bí thư An!

An Tại Đào thấy bộ dáng thề son sắt của gã, bật cười:

- Được, tôi liền xem hành động thực tế của anh… Ừ, gần đây thị trấn rất nhiều việc đối ngoại, vừa là nhà đầu tư, vừa là kiều thương, năng lực điều tiết và năng lực phục vụ của anh rất tốt, tôi hy vọng anh có thể thay tôi làm tốt công tác phục vụ này ---- Lão Lương à, tuy rằng thị trấn của chúng ta nghèo, có thể người của chúng ta nghèo nhưng chí không thể ngắn, tất cả công tác tiếp đãi nhất định phải tiết kiệm, chừng mực này chính anh phải nắm chắc!

- Bí thư An. Tôi hiểu được, tôi hiểu được, tôi nhất định sẽ không để lãnh đạo thất vọng!

Lương Mậu Tài hơi hưng phấn mà nhìn An Tại Đào, chợt cúi đầu nói:

- Hậu ái của Bí thư An, Lão Lương tôi ghi nhớ ở trong lòng…

An Tại Đào cười ôn hòa, trong lòng lại thản nhiên bĩu môi:

- Hy vọng anh đừng khiến tôi thất vọng.

Rời khỏi nhà Lương Mậu Tài, trên đường trở về An Tại Đào nhận được điện thoại của Hoàng Á Long trợ lý Tiếu Kim Phong. Nghe nói ngày mốt Tiếu Kim phong muốn tới Quy Ninh và thị trấn Tư Hà nhìn xem, An Tại Đào vội vàng đáp ứng, thần tài muốn tới, làm sao có thể chậm trễ?

Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào quyết định phải làm một nghi thức, dù sao Tiếu Kim Phong là một kiều thương có lực ảnh hưởng rất lớn ở hải ngoại, còn là trưởng bối đồng tộc của Bí thư Tỉnh ủy, người ta bỏ ra món tiền khổng lồ quyên góp sửa đường cho vùng núi nghèo khó, cho dù về tình hay về lý, đều cần làm một nghi thức hoan nghênh quan trọng, mời lãnh đạo các cấp tham dự, đây cũng là một loại tôn trọng đối với Tiếu Lão người ta.

Nhưng nghi thức nên đặt ở huyện hay đặt ở trấn thì tốt, trong lúc nhất thời hắn hơi do dự không dứt. Nếu đặt ở huyện, chuyện kiều thương yêu nước quyên góp tiền xây dựng đường cho dân chúng vùng núi sẽ trở thành chiến tích của huyện, có mặt lãnh đạo huyện và thành phố, một Bí thư Đảng ủy thị trấn như hắn sẽ trở thành nền, hiện giờ hắn hơi không cam lòng, nhưng nếu đặt ở thị trấn, thứ nhất huyện sẽ có chút ý kiến, thứ hai các điều kiện trên trấn rất đơn sơ, ngay cả chỗ tiếp khách ăn cơm cũng không có.

Lo trước lo sau suy xét hơn nửa ngày, hắn cắn chặt răng, cuối cùng quyết định vẫn đặt ở trấn, về phần vấn đề tiếp đãi sau hoạt động, nghĩ biện pháp giải quyết, thật sự không được liền lâm thời thuê vài đầu bếp ở huyện tới đây, làm vài bàn trong đại viện chính phủ trấn. Cũng may có mấy ngày chuẩn bị, thời gian cũng kịp. Dù sao thị trấn Tư Hà chính là loại điều kiện này, chắc chắn Tiếu Lão cũng sẽ không so đo ---- về phần quan liêu cấp bậc này, để cho bọn họ tới thị trấn Tư Hà ăn chút cơm khổ cũng được, cũng khiến bọn họ nhìn xem quần chúng thị trấn nghèo khó sống thế nào!

Lại gọi điện nói chuyện với Hoàng Á Long, quyết định nghi thức hoan nghênh cụ thể chi tiết, đã là hơn 4h chiều. An Tại Đào vốn muốn ở lại thị trấn, sau đó nghĩ lại, quyết định vẫn nên trở lại thành phố, tự mình tìm Tôn Cốc báo cáo chuyện này một chút.

Trở lại huyện, về đến nhà lôi kéo Lưu Ngạn và Trúc Tử ra ngoài ăn cơm chiều, sau đó đưa hai người trở về nhà, lại lái xe đi mua hai bình rượu Mao Đài, xánh tới muốn đi nhà Tôn Cốc.

Thật ra Tôn Cốc ở cùng một tòa nhà với hắn, An Tại Đào là một đơn nguyên, ông ta là trung gian đơn nguyên. Tôn Cốc ở lầu ba, lên trên lầu, An Tại Đào nhẹ nhàng ấn vang chuông cửa Tôn gia.

Cửa chống trộm màu đen bị mở ra rất nhanh, một thiếu niên mặc áo phông quần đùi vận động, vóc người khá cao, dáng người rất khỏe, liếc mắt đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới, thấy hắn xách hai bình rượu trong tay, dường như quen nhìn thấy người đến nhà mình tặng lễ, cũng lơ đễnh bĩu môi, lạnh lùng quay đầu lại hô:

- Mẹ, tới tặng lễ!

Thiếu niên này để cóc húi cua, vóc dáng cao dáng người lại cường tráng, vừa thấy chính là một kẻ không có đầu óc. Gã nói xong liền đi dép lê trở về phòng khách tiếp tục xem TV, để lại An Tại Đào một người đứng ở cửa, rất không lễ phép.

Một người phụ nữ diễm lệ xuất hiện tại cửa, trên mặt còn trang điểm đậm dường như chưa kịp tẩy đi, đôi môi đỏ tươi gần như quỷ dị, làm nổi bật khuôn mặt trắng trắng khiến người ra chán ngán.

Người phụ nữ này chính là Triệu thị bà xã Tôn Cốc. Triệu thị là Phó quán trưởng nhà văn hóa huyện, bà liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái, ánh mắt dừng lại trên hai bình rượu trong tay An Tại Đào, không mặn không nhạt nói:

- Anh tìm ai?

An Tại Đào cười cười:

- Bí thư Tôn ở nhà chứ, tôi tìm Bí thư Tôn.

- Ông Tôn công tác bận nhiều việc, về nhà để nghỉ ngơi, anh có chuyện thì nói với tôi đi ---- anh tiến vào đi!

Trên mặt Triệu thị không có bất luận nụ cười gì, lạnh băng mà tránh ra để An Tại Đào đi vào.

- Nói đi, tìm ông Tôn nhà chúng tôi có chuyện gì? Anh là người của ban ngành nào trong huyện, tại sao tôi chưa từng gặp anh?

Tuy trên mặt An Tại Đào lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng hiện giờ hơi chán ghét người phụ nữ này:

- Ha ha, tôi gọi An Tại Đào, ở thị trấn Tư Hà, tìm Bí thư Tôn báo cáo chút chuyện.

Sở dĩ Triệu thị để An Tại Đào tiến vào, là muốn xem có phải An Tại Đào muốn tặng chỉ hai bình rượu hay không, hiện giờ tới nhà Bí thư Huyện ủy tùm Bí thư Huyện làm việc, chỉ mang hai bình rượu đến, đây không phải là vô nghĩa sao? Nhưng Triệu thị nhẫn nại cho An Tại Đào vài phút cơ hội, thấy An Tại Đào chỉ đặt hai bình rượu trong túi dưới chân, cũng không có động tác tiếp theo, lại nghe nói hắn là ở thị trấn Tư Hà, không tránh khỏi hơi khinh miệt.

Bà vừa muốn nói gì, lại nghe Tôn Cường con bà quay đầu ra mất kiên nhẫn hô:

- Mẹ, mẹ dông dài cái gì? Ton đang xem bóng đá, đừng nói nữa!... Không phải là hai bình rượu nát sao, để hắn nhanh chóng đi đi là được!

Triệu thị phụng phịu mở cửa phòng, trầm giọng nói:

- Anh quay về đi, có chuyện gì đi văn phòng nói chuyện với ông Tôn…

An Tại Đào không khỏi hơi phẫn nộ, chẳng qua là một Bí thư Huyện ủy nho nhỏ mà thôi, sao bà xã và con trai ông ta ngang ngược như Hoàng hậu và Hoàng Tử. Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, đột nhiên la lớn:

- Bí thư Tôn!

Tôn Cốc đang ngồi trong nhà WC, nghe được bên ngoài có người nói chuyện, cũng không để ở trong lòng, người tới nhà tặng lễ rất nhiều, bình thường ông ta sẽ không ra mặt, do Triệu thị ra mặt tiếp đãi. Xong rồi, dựa theo phong bì lớn nhỏ của người tặng lễ, ông sẽ quyết định chuyện này xử lý hay không, nên làm tới trình độ nào.

Đồng thời, ông còn có một nguyên tắc thu lễ ba không thu: Giá trị dưới 1000 đồng không thu, rượu thuốc đường trà không thu, đồ trang sưc không thu. Tiền quá ít ông căn bản không để trong mắt, rượu thuốc linh tinh ông lại không thiếu, phải bỏ qua đồ vô dụng này, mà đồ trang sức xử lý rất phiền toái, hơn nữa dễ dàng lưu lại tai họa ngầm. Nói cách khác, ông chỉ nhận phong bì

Đối với sở thích này của ông ta, kỳ thật quan trường Quy Ninh này sớm không phải chuyện mới mẻ gì. Truyền thuyết từng có một nhân viên Huyện ủy không hiểu quy củ, tặng Tôn Cốc hai bình Mao Đài ---- tặng cũng tặng rồi, nhân viên này nghĩ rằng mình mất không ít tiền, Tôn Cốc nhất định sẽ đề bạt mình, nhưng đợi hơn một năm cũng không có động tĩnh, gã bắt đầu oán giận trong lòng, trong lúc vô tình trên một tiệc rượu nói lỡ chuyện Tôn Cốc nhận lễ không làm. Ngày hôm sau, Tôn Cốc liền để thư ký của ông ta đem hai rương rượu đến Huyện ủy, đặt ở cửa phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, người đút lót này lập tức bị Ủy ban Kỷ luật xét xử… Đương nhiên, đây chỉ là một lời nghe đồn trên phố, cũng không biết là thật hay giả.

An Tại Đào hô tiếng này khá lớn, Tôn Cốc lập tức nghe ra là tiếng của An Tại Đào. Trong lòng ông ta hơi kinh ngạc, vội vã xách quần đi ra khỏi phòng WC, thấy thật sự là An Tại Đào, lập tức lộ ra nụ cười giả dối, cười ha ha:

- Tôi đang đại tiểu tiện, tôi còn cho là ai, lớn giọng như vậy, hóa ra là Bí thưTiểu An của chúng ta!

An Tại Đào hơi mỉm cười:

- Không có cách nào, nếu tôi không hô tiếng ngày, sẽ không gặp được Bí thư Tôn!

Tôn Cốc liếc An Tại Đào một cái, trong lòng đột nhiên rùng mình.

Tôn Cốc vừa nghĩ tới, An Tại Đào chọc tức Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu, hẳn là không có trái ngọt để ăn, nói không chừng Lý Vân Thu giận dữ sẽ mời Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy miễn chức vụ ủy viên thường vụ Huyện ủy của hắn, hoặc là ít nhất, cũng điều chuyển hắn tới một bộ phận rõ ràng, nhưng kết quả lại ngoài ý liệu của ông ta, Lý Vân Thu không những không làm gì An Tại Đào, trái lại buổi sáng hôm nay khi rời khỏi Quy Ninh, dùng một câu không nóng không lạnh ám chỉ ông ta, không nên chủ động gây khó dễ cho An Tại Đào.

Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự rất có lai lịch? Nhưng không giống, hắn không có cha, trong nhà chỉ có một người mẹ giáo viên ---- chỗ dựa vững chắc duy nhất của hắn, vị hôn thê của hắn là con gái của Phó Bí thư thành phố Tân Hải, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hạ Thiên Nông. Nhưng điều này tính cái gì? Hạ Thiên Nông ở Tân Hải có thể có năng lực, nhưng tại Phòng Sơn này, ba chữ Hạ Thiên Nông rắm cũng mặc kệ. Không cần nói Lý Vân Thu, cho dù là Tôn Cốc, cũng không coi ra gì.

Tôn Cốc vừa nghĩ trong lòng, vừa đi tới, nắm tay An Tại Đào:

- Bà Triệu, bị này chính là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư hà đồng chí An Tại Đào tôi từng nói qua với bà.

Sắc mặt Triệu thị hơi xấu hổ, nhưng cũng không quá để trong lòng, cho dù An Tại Đào là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng chồng bà chính là nhân vật số một huyện Quỷ Ninh, tại huyện Quy Ninh này, chính là thái thượng hoàng. Bà cười ha ha:

- Hóa ra là Bí thư Tiểu An, xem, anh không nói sớm, nhanh ngồi đi!

Tốc Cốc liền ngồi xuống sô pha phòng khách với An Tại Đào, đúng lúc này, Tôn Cương con ông ta bĩu môi bỗng nhiên đứng dậy, hầm hầm mà tắt TV:

- Thực đáng ghét, muốn xem trận bóng cũng không yên.

Nhìn Tôn Cương đá dép lê đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa rầm một cái, Tôn Cốc hơi xấu hổ. Đứa con trai này của ông ta, hai năm này ngày càng kiêu ngạo, hơn nữa đang lúc trưởng thành, lòng bướng bỉnh rất mạnh, ở trong nhà này, hai vợ chồng căn bản quản không được gã.

- Xem, đứa nhỏ này, một chút lễ phép cũng không có.

Tôn Cốc nhún vai:

- Ài, Bí thư Tiểu An, cậu còn trẻ, còn chưa kết hôn sinh con, cậu không biết được, trẻ con hiện giờ thật đúng là khó quản!

- Ha ha, Bí thư Tôn, đây là con của ngài, thân hình cao lớn vừa thấy đúng là một nhân tài bóng rổ…

An Tại Đào tùy ý hai câu, Tôn Cốc đón lời cười ha ha:

- Cậu nói không sai, nó là đội viên chủ lực của đội bóng rổ Nhất Trung Quy Ninh, chẳng qua, cậu nói chơi bóng rổ xem bống đá làm gì… Cả ngày ôm lấy TV xem những tiết mục này, cũng không biết có cái gì xem!

Tùy ý tán gẫu chút chuyện với Tôn Cốc, lúc này An Tại Đào mới chuyển vào chủ đề chính:

- Bí thư Tôn, trải qua giới thiệu của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, kiều thương Nam Dương yêu nước Tiếu Kim Phong Tiếu Lão chuẩn bị quyên góp xây dựng một con đường cho thị trấn Tư Hà chúng tôi… Ngày mốt, Tiếu Lão chuẩn bị đến thị trấn khảo sát hiện trường, ý tứ Đảng ủy thị trấn chúng tôi là, muốn làm một nghi thức hoan nghênh, hôm nay tôi đến đặc biệt xin một chút chỉ thị của Bí thư Tôn, ngài xem thích hợp hay không?

- Bí thư Tiếu?! Bí thư Tiếu Tỉnh ủy?!

Tôn Cốc nghe vậy lập tức ngẩn ra, tiếp đó sắc mặt đỏ lên cực kỳ khiếp sợ mà nhìn An Tại Đào:

- Bí thư Tiểu An, cậu nói là Bí thư Tiếu tự mình giới thiệu kiều thương yêu nước tới quyên góp xây dựng đường?

An Tại Đào thản nhiên cười, gật đầu.

Trong đầu Tôn Cốc nháy mắt trống rỗng. Ông ta thật sự không ngờ, không ngờ chuyện thị trấn Tư Hà sửa đường kinh động Bí thư Tỉnh ủy Tiếu. Thằng nhóc này rốt cuộc là ai vậy, như nào động tĩnh gây ra càng lúc càng lớn ---- lúc trước có Cục trưởng Cục Giao thông, hiện giờ không ngờ ---- không ngờ trực tiếp kéo tới Bí thư Tỉnh ủy Tiếu!

Bí thư Tỉnh ủy Tiếu ---- thằng nhóc này có thể nói bừa hoặc là cáo mượn oai hùm hay không? Không, không, hắn không dám. Dám lấy Bí thư Tỉnh ủy Tiếu làm ngụy trang, đây cũng không phải là chuyện để nói giỡn, ông ta tin tưởng An Tại Đào không có lá gan này. Không cần nói An Tại Đào, ngay cả Lý Vân Thu, cũng không dám nói xằng nói bậy chuyện đề cập tới Bí thư Tiếu.

Lãnh đạo chính là lãnh đạo, tới độ cao nhất định, có trình tự lãnh đạo nhất định, trong quan trường, đó là một tòa núi cao nguy nga, khiến người ta thần thánh không thể xâm phạm.

- Bí thư Tiểu An, cậu không nói đùa với tôi chứ?

Tôn Cốc thở dài một cái:

- Chuyện này không đùa được!

- Bí thư Tôn, tôi sao lại nói giỡn? Việc này cực kỳ chính xác, không có nửa điểm giả dối. Vừa rồi tôi mới nói chuyện điện thoại với Hoàng Á Long trợ lý của Tiếu Lão, Tiếu Lão quyết định ngày một sẽ tới thị trấn Tư Hà.

An Tại Đào cười ha ha, thuận tay nhận điếu thuốc Trung Hoa Tôn Cốc đưa qua, dùng bật lửa châm thuốc cho Tôn Cốc, sau đó cũng tự châm cho mình.

Tôn Cốc hít một ngụm khói thật sâu, phun ra một vòng khói to, trầm ngâm một hồi, đột nhiên phất tay:

- Bí thư Tiểu An, anh đã lập một công lớn cho huyện chúng ta! Nhưng một kiều thương yêu nước tới huyện chúng ta là một chuyện lớn! Ừ, Bí thư Tiểu An, tôi hoàn toàn đồng ý ý tưởng của mọi người nghi thức hoan nghênh không chỉ phải làm còn phải long trọng một chút! Bí thư Tiểu An, do cậu tới phụ trách tổ chức nghi thức, nếu có gì cần, huyện sẽ ủng hộ, tôi sẽ để Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương giúp cậu làm việc!

Dừng một chút, Tôn Cốc lại nói:

- Như vậy, chúng ta phân công hành đồng, cậu tổ chức nghi thức, an bài tiếp đón ở huyện ---- tôi lập tức trông báo Chủ tịch huyện Hạ và Đồng Hồng Cương cùng với các ban ngành liên quan của Huyện ủy, bất kể Bí thư Tiểu An cậu cần gì, huyện đều dốc sử ủng hộ! Tóm lại, chuyện này, nhất định phải làm trôi trảy!

An Tại Đào cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại mỉm cười:

- Được, nếu như vậy, Bí thư Tôn, tôi trở về trước, nếu có gì cần mà nói, tôi sẽ xin chỉ thị của Bí thư Tôn trước.

...

...

An Tại Đào đi rồi, Tôn Cốc do dự một chút, vẫn tự mình gọi điện cho Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu. Cung kính xin chỉ thị của Lý Vân Thu nửa ngày, ý ông ta vốn là muốn mời lãnh đạo thành phố cũng tham dự hoạt động này, nhưng Lý Vân Thu lại không mặn không nhạt nói:

- Đã có kiều thương yêu nước đến huyện các anh đầu tư, đây là chuyện tốt. Tuy nhiên, lãnh đạo ở thành phố công tác đều bận rộn nhiều việc... Chỉ là một thị trấn, một xã sửa đường thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, có lãnh đạo ở huyện các anh tham dự, là cho ông ta đủ thể diện!

Tôn Cốc hơi thất vọng mà treo điện thoại, lại gọi cho Chủ tịch huyện Hạ Canh. Hai người bàn bạc trong điện thoại một chút, ông ta lại gọi cho Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương, phân phó gã lập tức liên hệ với Bí thư Tiểu An, dồn toàn lực phối hợp Bí thư Tiểu An làm tốt hoạt động tiếp đãi lần này.

...

...

Phòng Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lý Vân Thu buông điện thoại trong tay, thở dài một cái, trước mắt một lát lại hiện ra khuôn mặt anh tuấn của An Tại Đào khiến bà mê ly, một lát lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng phẫn nộ kia của Lưu Ngạn.

Bà cắn chặt răng. Hoạt động như vậy bà tham gia cũng được, không tham gia cũng không sao. Hoặc là, bà không tới, cũng có thể phái một Phó Chủ tịch thành phố tới bổ sung mặt mũi của thành phố. Nhưng bà vừa mới bị Lưu Ngạn "nhục nhã" một hồi, làm sao còn muốn gặp lại An Tại Đào và Lưu Ngạn, cho nên nhận được điện thoại của Tôn Cốc, bà liền trực tiếp cự tuyệt theo bản năng.

Bà chậm rãi ra khỏi thư phòng, đi lên ban công nhìn ngọn đèn vạn nhà xa xa, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, khó chịu, xấu hổ, giận dữ và oán động linh tinh đủ loại. Bà không cam lòng nhận thua, nhưng lại không có cách nào khác. Lý trí nói cho bà, cần phải bình tĩnh, không nên đi chọc tổ ong vò vẽ này.

Tuy rằng ông nội Lưu Ngạn đã về hưu, nhưng lực ảnh hưởng của tướng lãnh lập nước như vậy trong quân đội ở Trung ương vẫn vô cùng lớn. Đương nhiên, bên trong lãnh đạo cao tầng Trung ương, không ít người đều là chiến hữu thậm chí là thuộc hạ của ông ta, mà cho dù là các nơi trong cả nước, nhất là trong quân đội, cũng có không ít "quan chức môn sinh" của Lưu gia và "quan hệ thế giao" họ hàng ---- bà biết, quyền quý màu hồng như vậy, bọn họ không phải chỉ có một cá thể, còn là một tổng thể, có thể nói là rút dây động rừng, gặp phải một liền có thể gặp phải một đám.

Hết thảy điều này, đều là Lý Vân Thu bà chọc không nổi. Ngay cả chỗ dựa vững chắc phía sau bà, chỉ sợ đối mặt với Lưu gia ở thủ đô cũng sẽ có chút cảm giác cực kỳ "khó giải quyết", cho dù không sợ Lưu gia, cũng sẽ không nguyện ý gặp phải loại phiền toái này. Trên ý nghĩa nào đó mà nói, đồng chí lão thành đi ra từ trong mưa bom bão đạn như vậy, cho dù là lãnh đạo Trung ương cũng sẽ cho vài phần mặt mũi, huống chi là lãnh đạo địa phương.

Đang trong cân nhắc, di động của bà đột nhiên vang lên. Cầm di động, bên trong truyền đến thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Trương Hiểu Minh:

- Bí thư Lý Thành phố Phòng Sơn sao? Tôi là Trương Hiểu Minh văn phòng Tỉnh ủy ---- vừa rồi Bí thư Tỉnh ủy Tiếu chỉ thị, ngày mốt ông muốn tới thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh tham dự nghi thức quyên tiền xây dựng đường của kiều thương yêu nước Tiếu Lão. Xin Bí thư Lý chuẩn bị sẵn sàng.