Quan Thanh

Chương 179: Làm người quan trọng hơn làm việc(1+2)

Tiêu Hoàng thở phì phì mà trở lại phòng làm việc chờ.

Gần đến lúc giữa trưa, nghe thấy xe jeep trở về, gã liền chuẩn bị xuống lầu rời xe rời khỏi. Vừa muốn rời cửa, liền phát hiện Lương Mậu Tài hát một điệu dân gian, mang theo một bao đồ vật đi qua cửa văn phòng mình, tới văn phòng An Tại Đào. Tiêu Hoàng cắn răng, không kìm nổi cúi đầu hừ một tiếng.

Một tiếng hừ lạnh âm trầm này của gã, Lương Mậu Tài dường như cũng nghe được, nhưng chân cũng không chút dừng lại.

Đi thẳng tới cửa văn phòng An Tại Đào, tuy rằng cánh cửa mở rộng, nhưng gã vẫn kính cẩn mà gõ cửa. An Tại Đào đang dựa bàn xem tài liệu, mấy ngày nay, Văn phỏng Đảng ủy và Văn phòng UBND kết hợp muốn làm ra một chế độ kỷ luật công tác mới, đưa tới trước bàn hắn, chỉ cần hắn ký tên là có thể lấy hình thức văn kiện của Đảng phát xuống chấp hành.

Thấy là Lương Mậu Tài, An Tại Đào cười cười:

- Vào đi, cửa không khóa.

Đối với Lương Mậu Tài, ngay từ đầu An Tại Đào liền ôm nguyên tắc "sử dụng tăng thêm khống chế". Người này giỏi về xoay theo chiều gió, nhưng có năng lực phối hợp công tác tiêu chuẩn nhất định, nếu có thể ở trong phạm vi khống chế của mình, đại khái có thể để gã làm việc cho mình, mà nếu một khi mất đi khống chế, nhất định không chút do dự xuống tay chèn ép gã.

Lương Mậu Tài cười ha ha đi vào, thuận tay đóng chặt cửa phòng An Tại Đào, đi tới phía trước, đặt bao đồ trong tay lên bàn An Tại Đào, nhỏ giọng nói:

- Bí thư An, đây là một chút lạp xườn tê cay vị Tứ Xuyên, hương vị cũng không tệ lắm, là em vợ nhà tôi đi công tác mang trở về, cho tôi một ít, tôi lấy đến cũng cho Bí thư An nếm thử trước!

Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười thản nhiên:

- Ồ, sao anh biết tôi thích ăn món cay Tứ Xuyên vậy? Xem ra, Chủ nhiệm Lương là người có lòng đó! Được rồi, đặt đó đi, nếu là thứ khác, tôi thật sự không thể nhận của anh, nhưng món lạp xườn tê cay này, tôi thật sự không kìm nổi hấp dẫn!

Lương Mậu Tài thấy An Tại Đào đồng ý nhận lấy, tự cảm thấy quan hệ với Bí thư An lại gần hơn một chút, vội vàng cười đặt lạp xườn ở một bên, lại lấy ra một điếu thuốc của bản thân vội tới châm cho An Tại Đào một điếu.

Từ sau khi An Tại Đào tung ra hấp dẫn "có thể tiến vào bộ máy lãnh đạo" với gã, Lương Mậu Tài liền rất để tâm đối với việc này. Hai ngày này gã càng nghĩ càng hưng phấn: đúng vậy, hiện giờ bộ máy chính quyền Đảng ủy thị trấn mới có 5 người, giống như là Bí thư Tiểu An nói, nhân sự rất không đủ! Thị trấn khác, bộ máy nhân sự nào không phải bảy tám thậm chí mười mấy người?

Nói đến tư lịch, bản thân mình tham gia công tác mười mấy năm, ở vị trí Chánh văn phòng UBNDthị trấn này cũng đã bảy tám năm, nói tới năng lực công tác, bản thân mình hầu hạ vài lượt lãnh đạo, trình độ phục vụ rõ như ban ngày ---- bản thân cũng nên được đề bạt. Lương Mậu Tài nhớ tới Bí thư Tiểu An không chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu hắn một lòng muốn đề bạt mình, còn có thể có vấn đề gì? Làm Phó Chủ tịch thị trấn không có vấn đề!

Cũng bởi như thế, trong lòng có một "Hi vọng" nào đó, công tác liền đặc biệt mạnh mẽ, tinh thần cũng đặc biệt "sục sôi". Hai ngày này, bà xã Lương Mậu Tài vẫn thúc giục gã khẩn trương tặng lễ cho Bí thư Tiểu An, rèn sắt khi còn nóng, nếu không chờ Bí thư Tiểu An quên mất đợt này, vậy có thể phiền toái!

Nhưng Lương Mậu Tài không có hành động. Nếu là lãnh đạo khác, gã hoặc sớm hạ vốn gốc tặng lễ đưa tiền, nhưng từ ngày đầu tiên gã bắt đầu nhìn thấy An Tại Đào, liền cảm giác tâm tư của Bí thư Tiểu An này đối với tiền tài ích lợi rất nhạt, càng coi trọng chiến tích và danh tiếng làm quan. Hơn nữa thấy An Tại Đào tự có xe con để lái có thuốc lá Trung Hoa để hút, liền càng rõ ràng đây không phải một lãnh đạo thích tiền ---- bởi vì bản thân người ta cũng rất có tiền.

Cho nên, Lương Mậu Tài không có tặng, mà chuẩn bị theo sát từng chút kéo gần quan hệ với Bí thư Tiểu An. Thường xuyên tặng trà, tặng đặc sản linh tinh quan tâm cuộc sống lãnh đạo một chút, thậm chí gã còn muốn để vợ mình bớt thời gian tới một chuyến, giúp Bí thư Tiểu An giặt chăn đệm quần áo.

Bình thường đi lại gẫn gũi, còn hơn tạm thời nước đến chân mới nhảy. Không thể không nói, Lương Mậu Tài này là một người thông minh, người này vẫn có vài phần đầu óc. Ít nhất, đối với phán đoán về An Tại Đào, vẫn cơ bản thích hợp. Nếu gã thật sự muốn đút lót An Tại Đào, chắc chắn sẽ bị "đóng chặt cửa", điểm này không thể nghi ngờ.

- Bí thư An, ngài một mình ở tại thị trấn chúng ta... Bí thư Tiểu An, nhà tôi ngay ở thôn Tư Hà, khoảng cách chính quyền trấn cũng chỉ hơn 100m, hai ngày trước vợ tôi còn cằn nhằn, nói tôi làm công tác phục vụ không quan tâm cuộc sống lãnh đạo... Về sau mời Bí thư An đến nhà chúng tôi ăn cơn, tuy rằng nông dân không có gì ngon, nhưng nhà mình làm vẫn tốt hơn nhiều so với cơm tập thể trong căn tin!

Lương Mậu Tài thử thăm dò, sau đó làm bộ như không có việc gì nhìn lướt qua đồng hồ thạch anh trên tường, kinh ngạc nói:

- Bí thư Tiểu An, xem sắp tới 12h trưa rồi, trong nhà tôi tự nuôi gà, nếu không lãnh đạo thưởng cho vài phần thể diện tới nhà tôi ăn chút cơm?

An Tại Đào mỉm cười, nhìn Lương Mậu Tài đầy thâm ý, chậm rãi gật đầu:

- Cũng được, tôi sẽ tới nhà anh xem, đến lâu như vậy, còn chưa tới nhà các đồng chí ngồi, thăm người nhà các anh!

- Đi, đi, Bí thư An.

Lương Mậu Tài lập tức hưng phấn lên, mặt mày không khỏi hơi hớn hở.

An Tại Đào đi theo Lương Mậu Tài ra khỏi cửa văn phòng, gặp Tiểu Lộ đang phơi đồ lau nhà ở cửa, liền vẫy tay một cái:

- Tiểu Lộ, đi theo tôi cùng tới nhà Chủ nhiệm Lương ăn gà!

Thấy An Tại Đào gọi Tiểu Lộ, trong lòng Lương Mậu Tài hơi không vui, gã vốn muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với An Tại Đào, có người ngoài nói chuyện không tiện. Nhưng nếu An Tại Đào đã gọi, gã cũng không có cách nào.

Tiểu Lộ hiện giờ là thư ký của An Tại Đào, tuy rằng lãnh đạo thị trấn không có phân phối thư ký tùy tùng chuyên trách giống như lãnh đạo thành phố, nhưng An Tại Đào cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Văn phòng Đảng ủy an bài một thư ký đặc biệt phục vụ cho An Tại Đào cũng là bình thường. Tiểu Lộ thấy Bí thư Tiểu An muốn rời cửa, vội vàng lên tiếng, chạy tới, thuận tay liền nhận lấy ba lô màu đen trong tay An Tại Đào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

An Tại Đào và Lương Mậu Tài ở phía trước, Tiểu Lộ đi theo phía sau hai người.

Đi xuống lầu, vừa lúc gặp Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy Lão Lộ. Lão Lộ thấy An Tại Đào, vội vàng tiến đến chào hỏi:

- Bí thư An, ngài muốn rời khỏi sao?

- Ha ha, Lão Lộ, giữa trưa tôi không cơm ăn, đi tới nhà Chủ nhiệm Lương kiếm bữa cơm, ông thế nào, nếu không cùng đi?

An Tại Đào cười ha ha, khoát tay áo.

Trên mặt Lão Lộ tươi cười nhẹ nhàng nói xin miễn, nhưng trong lòng lại cười lạnh, thầm nghĩ: Lương Mậu Tài ngươi thật sự là cẩu nô tài thấy gió quay đầu, hiện tại xem Bí thư Tiểu An có bối cảnh có năng lực, liền một lòng một dạ chuyển động quanh Bí thưu Tiểu An. Trong lòng ngươi có chủ ý gì, ông còn không biết?

Cũng khó trách Lão Lộ tức giận, gã là một Chánh văn phòng UBND, hơi một chút lại chạy trước chạy sau tới chỗ Bí thư Đảng ủy thị trấn, vẫy đuôi a dua, đây không phải là muốn cướp bát cơm của mình?

Nhưng nói thật, ý thức phục vụ của Lão Lộ kém Lương Mậu Tài quá xa. Hoặc là, Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy công tác chính trị ở cơ sở gần 20 năm này, trong lòng vốn không có suy nghĩ phục vụ vì lãnh đạo. Đương nhiên, có thể ông ta cũng không muốn quá mức khúm núm bán đứng tôn nghiêm.

Cũng may An Tại Đào đồng ý để Tiểu Lộ làm thư ký của hắn, ở ý nghĩa nào mà nói, cũng là khẳng định đối với công tác của ông.

Đứng ở một bên thoáng nhìn trong mắt Lão Lộ và Lương Mậu Tài va chạm ra "tia lửa" nào đó, An Tại Đào khẽ cười. Hắn cần chính là hiệu quả này, sở dĩ đồng ý nhận Lương Mậu Tài "a dua", là bởi vì hắn muốn thông qua Lương Mậu Tài tiến thêm một bước khống chế chính quyền trong lòng bàn tay mình, vì không để Lão Lộ "chống lại", hắn liền đồng ý để Tiểu Lộ đi teo làm thư ký của hắn.

Đây là một loại nghệ thuật giữ cân bằng quyền lực rất tinh tế, không có quy tắc nhất định. Nếu ngay cả loại nghệ thuật lãnh đạo cơ bản này cũng không nắm giữ được, nói rõ không phải là một người làm quan giỏi, đề nghị sớm đổi nghề, nếu không trong quan trường sẽ sống rất áp lực rất thê lương.

Trong quan trường có hai loại tình huống khá thống khổ. Một loại là không có bối cảnh không có chỗ dựa vững chắc, lâu dài không đạt được đề bạt, làm vài chục năm cũng chỉ là một nhân viên hoặc trưởng phòng nhỏ, chỉ có thể buồn bực đến khi về hưu, áp lực có thể khiến tâm lý người ta vặn vẹo, còn một loại là, thanh niên cán bộ vốn tiền đồ rộng mở, bởi vì không hiểu thuật cân bằng nghệ thuật, trong tranh đấu quan trường ngươi lừa ta gạt dần dần bại trận, hoặc là bị các bên xa lánh, con đường làm quan thăng chức gặp chướng ngại thật lớn, bị người cản tay khắp nơi ---- cuộc sống quan trường như vậy cực kỳ ngột ngạt và khó chịu.

Ở kiếp trước của An Tại Đào, hắn nhận biết một Trưởng phòng Ban Tuyên giáo Thành ủy Tân Hải, tham gia công tác năm 1985, vào đảng năm 1986, năm 1987 đã được đề bạt làm Trưởng phòng khoa lý luận giáo dục, tiền đồ vốn tươi sáng, nhưng bởi vì người này làm việc không đủ ổn thỏa, một phòng nho nhỏ bốn năm người thường xuyên nội chiến đấu đá nhau, cuối cùng không chỉ khiến thanh danh của phòng rất thối ở trong cơ quan, ngay cả bản thân Trưởng phòng này ở trong mắt lãnh đạo cũng "thối".

Mãi cho đến năm 2009 trước khi An Tại Đào đi huyện Hằng Thái giạm giữ chức, người kia đã sắp về hưu, vẫn là một Trưởng phòng Ban Tuyên giáo. Từ khoa lý luận giáo dục, đến đoàn giảng viên, lại từ đoàn giảng viên đến phòng nghiên cứu, lại từ phòng nghiên cứu đến Phòng tuyên truyền xí nghiệp. Phòng Ban tuyên giáo chính quyền gã đều vòng vo một vòng, nhưng chính là sống chết không đề bạt lên, trở thành một cán bộ cấp phòng tư lịch lão luyện nhất Ban Tuyên giáo. Mà nhóm Trưởng phòng cùng tuổi cùng kỳ được đề bạt cùng gã, phần lớn đều đã được lên cấp Cục cấp huyện, thậm chí có mấy người ngồi lên cương vị lãnh đạo chủ chốt của chính quyền Đảng ủy huyện, trở thành "Chư hầu" một phương.

Nhưng người này bất luận hành văn cũng tốt, trình độ lý luận cũng tốt, năng lực công tác cũng thế, đều phải nhắc đến trong Ban tuyên giáo. Trước khi An Tại Đào tạm giữ chức, gã từng kéo An Tại Đào đi uống rượu. Trên bàn rượu, gã uống say mèm, một bên nước mũi một bên nước mắt thở dài nói:

- Ông em, cả đời này của tôi đã xong rồi... Sở dĩ tôi làm binh đầu to cả đời, vài chục năm đều làm một Trưởng phòng nhỏ người người xem thường, nguyên nhân chủ yếu là tôi không học được "chơi người"... Hiện giờ về hưu, thật ra hiểu được, nhưng hối hận đã không kịp... Ông em, cậu nhớ kỹ một câu của anh, ở trong quan trường, chơi người quan trọng hơn làm người, làm người quan trọng hơn làm việc, năng lực càng mạnh càng phải học được thủ đoạn vận dụng quyền lực, nếu không căn bản không dùng được!

Kinh nghiệm cùng cảnh ngộ của người này, gã cảm thán và đau khổ, gã áp lực và ngột ngạt, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho An Tại Đào. Cũng chính từ khi đó quy luật quan trường "Chơi người quan trọng hơn làm người, làm người quan trọng hơn làm việc" liền khắc thật sâu vào đầu hắn. Đương nhiên, những lời này không chắc là đúng mọi lúc mọi nơi, nhưng tương đối mà nói, ngoại trừ người có hậu trường rất lớn rất sâu ra, cán bộ bình thường sống trong quan trường, nếu có thể nắm giữ nguyên tắc cơ bản này, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn. Ít nhất, nguyên nhân không tốt cho thăng chức sẽ không xuất hiện trên người, cũng sẽ ít đi rất nhiều chướng ngại vô vị.

- Bí thư An, tôi ăn ở căn tin là được, ngài đi thôi ---- Tiểu Lộ, đi theo Bí thưu An ra ngoài, con nhất định phải mở to mắt một chút, thông minh một chút.

Lão Lộ liếc Tiểu Lộ một cái, lúc này mới vội vàng lên lầu.

Nhà Lương Mậu Tài ở thôn Tư Hà, theo con đường nhỏ bên cạnh đại viên chính quyền Trấn đi tới, hơn trăm mét là đến. Đây là một sân nhỏ nhà nông rất an tĩnh, đối diện có một bức tường hoa mẫu đơn nở rộ, đi vào trong sân nhà không có một hạt bụi, gạch ống lát lên trên, giữa khe gạch ống còn đổ hạt cát cẩn thận. Bên trái sân nhà là một giếng nước, bên phái là một bàn đá mài.

An Tại Đào hơi tò mò đi tới sờ sờ bàn đá mài, cười nói:

- Nhà Chủ nhiệm Lương thật sự là dọn dẹp rất sạch lẽ gọn gàng, nhìn ra được chị dâu là một bà chủ gia đình rất hiền lành!

Lương Mậu Tài cười ha ha:

- Bí thư An quá khen ---- Hàn Thúy, Bí thư An đến rồi, còn không nhanh đi ra!

Trong phòng bếp một bên, bà xã Hàn Thúy của Lương Mậu Tài bên hông kẹp tạp dề đi ra, người phụ nữ này cũng chỉ là ba bảy ba tám tuổi, khuôn mặt tươi cười quyến rũ chân thành, có vài phần thướt tha, khiến cảm giác đầu tiên của người ta chính là: người phụ nữ này rất gọn gàng. Từ khí chất của cô liền xem ra được, tuy rằng rất đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, tóc kẹp lên đơn giản, trên mặt không chút son phấn nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái.

Hàn Thúy cười:

- Bí thư An tới đây, mời Bí thư An vào nhà ngồi, ông Lương, tôi còn có mấy món ăn phải chuẩn bị, ông mang Bí thư An vào nhà ngồi trước, trà tôi đã pha rồi!

...

...

Nhìn ra được, bà xã Hàn Thúy của Lương Mậu Tài đã chuẩn bị bữa ăn này trước đó rất lâu, không chỉ đặc biệt giết một con gà, còn làm vài món thức ăn ngon, nổ một chậu củ lạc, làm hai bàn nhỏ dưa muối, một nồi cháo gạo, có thịt có đồ ăn cực kỳ phong phú, trong nhà nông tại thị trấn Tư Hà này, đây xem như bữa cơm rất xa xỉ.

Mặc dù cô làm đồ ăn không có "đẳng cấp" gì đáng nói, nhưng ăn vào hương vị cực kỳ ngon miệng. An Tại Đào vừa uống canh gà, vừa khen không dứt miệng.

- Lão Lương à, anh thật đúng là có phúc khí, chị dâu hiền lành như vậy ---- ồ đúng rồi, anh có con trai đúng không, năm nay bao nhiêu?

Lương Mậu Tài vừa nghe Bí thư Tiểu An đôi "Chủ nhiệm Lượng" thành Lão Lương, trong lòng liền cao hứng, liếc mắt nhìn bà xã ngồi một bên cúi đầu mỉm cười không nói:

- Bí thư An, dạ, tôi có con trai, năm nay mười ba tuổi, vừa lên cấp hai, đi học ở trấn trên.

- Ồ, vậy sao, học tập thế nào?

An Tại Đào thuận miệng hỏi, thấy Tiểu Lộ đang dùng cái thìa múc một chén canh gà cho hắn, không khỏi cười vỗ vỗ bụng:

- Tiểu Lộ, tôi không thể uống nữa! Trưa nay uống hai chén cháo kê của chị dâu nấu, lại uống vài bát canh gà, bung tôi đã hơi căng ra rồi!

- Đúng rồi, Lão Lương, tại sao không thấy con anh trở về ăn cơm vậy? Cách nhà gần như vậy!

An Tại Đào hỏi một câu.

- Ha ha, Bí thư An, trường học bọn họ rất nghiêm, thời gian giữa trưa rất ít, yêu cầu các học sinh đều ăn cơm ở trong trường học, trong trường bọn họ có căn tin.

Lương Mậu Tài còn không nói gì, bà xã Hàn Thúy của gã liền trả lời.

- Ồ, là như thế à, hiện giờ trẻ con cũng thật khổ, áp lực học tập quá lớn.

An Tại Đào cũng không quá để ở trong lòng, cười nói.

Nhưng Tiểu Lộ ở một bên nghe xong, không biết thế nào mày đột nhiên nhíu lại. An Tại Đào thoáng nhìn, biết ban đầu Tiểu Lộ là giáo viên Liên Trung, hẳn là rất quen thuộc tình hình Liên Trung, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.

- Bí thư An, trẻ con trong núi không khác bên ngoài, cũng chỉ có thành thật đến trường đọc sách, tương lai thi lên đại học nhảy ra cửa nông, bằng không cả đời này ở lại trong núi... Cho nên, tuy rằng điều kiện quản lý của trường học Liên Trung trên trấn chúng ta rất kém cỏi, lực lượng giáo viên cũng không mạnh, giáo viên tốt một chút đều điều vào trong thành ---- nhưng, những đứa trẻ của chúng tôi đều hiểu chuyện rất chăm chỉ, gần như trong cuộc thi hàng năm, Liên Trung thị trấn chúng ta đều có vài đứa xếp phía trước ở huyện.

Tiểu Lộ đột nhiên nói chen vào.

...

...

Ăn xong cơm, Lương Mậu Tài lại để Hàn Thúy pha một bình trà, thật cẩn thận nói một số chuyện phiếm với An Tại Đào. Thấy Tiểu Lộ giúp đỡ Hàn Thúy thu dọn bát đĩa ra ngoài, lúc này mới thấp giọng nói:

- Bí thư An, nếu không chê mà nói, về sau mỗi ngày ngài đến nhà ăn cơn đi, để bà xã nhà tôi mỗi ngày làm cơm chờ Bí thư An!

Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười. Hắn không trực tiếp trả lời Lương Mậu Tài, mà nâng chén trà hoa sứ thô của nhà Lương Mậu Tài lên nhấm một ngụm nước trà, sau đó dùng ánh mắt trong sáng liếc gã một cái, thản nhiên nói:

- Lão Lương, hiện giờ ở đây không có người ngoài, tôi không ngại nói vài lời trong lòng với anh.

- Tôi đến thị trấn công tác, chủ yếu là muốn làm chút chuyện thật sự... Anh cũng thấy đấy, hiện giờ thị trấn bận rộn sửa đường, còn phải đồng thời đẩy mạnh phát triển kinh tế, dẫn dắt phần lớn nông dân thị trấn thoát khó làm giàu, nhiệm vụ cải cách phát triển rất nặng, hiện tại tôi cần, hoặc là nói công tác thị trấn cần, là người có khả năng, có thể chia lo lắng với Đảng ủy thị trấn, anh hiểu được lời của tôi chứ?

An Tại Đào nhẹ nhàng buông chén trà trong tay:

- Anh chỉ cần an tâm công tác, làm ra thành tích, tổ chức sẽ nhìn thấy ---- mà cũng chỉ có như vậy, tôi mới dễ dàng nói chuyện với cấp trên về anh. Về phần những thứ khác, anh vẫn không cần sử dụng nhiều tinh lực quá thì tốt, không tất yếu, rất không tất yếu!

- Có lẽ anh cũng nhìn ra, tôi không phải một người thích đường ngang ngõ tắt… Ha ha, nói trắng ra đi, các anh đều không có điều kiện kinh tế dư giả như tôi, tôi cái gì cũng không thiếu ---- phía trước, bên chính phủ kia. Trong lúc Chủ tịch thị trấn Tiêu đang dưỡng bệnh, Chủ tịch thị trấn Trương là đồng chí lão thành lớn tuổi, Chủ tịch thị trấn Tôn sự vụ thị trấn phức tạp khó tránh khỏi có lúc không chiếu cố được, tôi hy vọng anh có thể nhô lên đòn dông vào lúc này!

An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, giơ tay:

- Lão Lương, cái khác tôi không dám nói, chỉ cần ở thời điểm công tác đặc biệt anh làm ra một chút thành tích rõ như ban ngày, tương lai tôi nhất định sẽ nói chuyện thay anh ở huyện, nhân sự bộ máy lãnh đạo chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng ta thật sự ít, Huyện ủy sớm đã có ý bổ sung điều chỉnh một chút bộ máy lãnh đạo của chúng ta…