Quan Sách

Chương 843: Làm một trận lớn hơn

Cầm tập tài liệu liên quan tới Liêu Vĩnh Huy, Trần Kinh khẽ nhíu mày.

Liêu Vĩnh Huy người này cũng không phải đèn cạn dầu.

Trước kia ở Sở thương mại chính là một người nổi tiếng hay gây sự, tính cách cực kì cố chấp lại hẹp hòi, không đối tốt với đồng nghiệp, quan hệ với mọi người rất căng thẳng.

Ông ta ham đánh bóng bàn.

Nhưng không có cái đức của người chơi bóng.

Có một lần Sở thương mại tổ chức cuộc thi tam bóng, Liêu Vĩnh Huy thua, dám vênh mặt mắng trọng tài chơi xấu, còn nổi lên xung đột kịch liệt với trọng tài, khiến tình huống khi ấy rất khó xử.

Đúng lúc hôm đó Sở thương mại làm tuyên truyền, mời mấy phóng viên tới đưa tin.

Nhưng hiện trường đáng xấu hổ như vậy, khiến mấy lãnh đạo Sở thương mại mặt xầm xì, Liêu Vĩnh Huy cũng vì vậy mà trở thành cơn đau đầu của lãnh đạo Sở thương mại.

Sau khi Ban hợp tác kinh tế thành lập, Liêu Vĩnh Huy được điều tới trước tiên nhận chức vụ Trưởng phòng chính sách pháp quy.

Nhưng ông ta không làm tròn nhiệm vụ trưởng phòng, cả ngày tụ tập rủ người đi chơi bóng bàn, đi làm không có tính tích cực, tan làm liền hăng hái.

Chủ nhiệm Hoàng nhậm chức liền thẳng thắn miễn chức Chủ nhiệm của ông ta, thuận thế miễn chức luôn mấy trưởng phòng cũ, thay đổi một loạt trưởng phòng trẻ mong có thể chăm lo việc nước.

Nhưng Liêu Vĩnh Huy không làm trưởng phòng nữa, lại đi làm bậy khắp nơi, Trưởng phòng mới căn bản không quản nổi ông ta.

Cho nên bên trong Ban hợp tác kinh tế, ông ta cũng là một người mà lãnh đạo không thích, không được đồng nghiệp quý.

Đối với việc mà Liêu Vĩnh Huy gặp phải lần này, bên trong Ban hợp tác kinh tế có rất nhiều người đều vui sướng khi người khác gặp họa.

Đâm phải cái đinh ở đại học Việt Châu, ông ta sẽ tìm ai xả giận?

Những sinh viên này tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa một đám lưu manh, căn bản không thèm để ý là ai.

Hơn nữa đoàn thể học sinh đồng lòng nhất, Liêu Vĩnh Hoa lại vô lễ trước, nếu quả thật muốn gây chuyện, e rằng cuối cùng cũng là đầu tóc đầy bụi.

Tuy nhiên vấn đề này đối với Trần Kinh mà nói, hàm ý lại khác.

Vương Quyền Trong sắc mặt xanh mét, trong đó cũng có nguyên do.

Ban hợp tác kinh tế đang mở năm mặt tiền hướng về phía đại học Việt Châu, chuyện này đã khiến đại học Việt Châu bất mãn. Cục xây dựng Việt Châu cũng ở giữa trợ giúp, cấp thông báo vi phạm quy định xây dựng đối với Ban hợp tác kinh tế.

Điều càng bất lợi với Ban hợp tác kinh tế là, hiện tại truyền thông đang khai thác chuyện này, phóng viên các kênh của thành phố Việt Châu đều đang truy tìm để phỏng vấn ai là người khởi xướng xây như vậy, yêu cầu phỏng vấn đã phát ra, đang tới văn phòng của Vương Quyền Trọng.

Ban hợp tác kinh tế muốn là ba mặt, thoáng cái liền thành gây rối với trật tự dạy học giáo đục đại học, làm trái quy định xây dựng, phạm tội đơn vị chính quyền mợn cơ hội vơ vét của cải.

Mà chuyện của Liêu Vĩnh Huy, cũng là một cách biểu hiện sự bất mãn của đại học Việt Châu.

Nếu Trần Kinh không nghĩ cách bãi bình những chuyện này, không gánh trách nhiệm, danh tiếng của Ban hợp tác kinh tế chắc chắn sẽ giảm đến âm, lòng người nội bộ Ban hợp tác kinh tế sẽ càng thêm bất an.

Trần Kinh châm một điếu thuốc, bỏ tài liệu liên quan tới Liêu Vĩnh Huy xuống, hắn hít một hơi sâu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Phải nói cục diện hiện tại, Trần Kinh có thể đoán trước được.

Công tác của Ban hợp tác kinh tế phải tiến hành, nhất định phải có cửa đột phá, Trần Kinh lựa chọn làm việc này, chính là tìm cái cửa đột phá đó.

Thời buổi này người hiền dễ bị người khác bắt nạt, ngựa thiện bị người cưỡi. Ban hợp tác kinh tế không có quyền lợi gì, không có tác dụng gì.

Khó tránh sẽ bị những đơn vị khác khinh thường, có một số việc cần làm quá lên một chút.

Trần Kinh nhất định phải thông qua chuyện này dạy bảo mọi người, Ban hợp tác kinh tế cứ tiếp tục như vậy, mọi người sẽ sống một cách không có tôn nghiêm, không có thể diện.

Ngoài ra, thông qua chuyện này, làm lớn ảnh hưởng như nào, nếu khiến tác dụng của Ban hợp tác kinh tế phát huy ra được, đây cũng là việc Trần Kinh đang suy tính.

Thật lâu sau, hắn cầm điện thoại lên thông báo mở cuộc họp cán bộ cấp Phó phòng trở lên.

Trong phòng hợp lớn, Trần Kinh gọi Liêu Vĩnh Huy tới, quan tâm hỏi han tình hình vết thương của ông ta.

Liêu Vĩnh Huy vốn không có chuyện gì.

Nhưng Trần Kinh vừa quan tâm, ông ta liền hăng hái.

Ông ta chỉ cánh tay phải băng bó của mình nói:

- Chủ nhiệm, đại học Việt Châu quả thực là khinh người quá đáng, không phải là muốn thu chút tiền sao, nhưng đám thanh niên này như sài lang hổ báo, ức hiếp tôi tuổi già sức yếu, đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, làm gãy tay tôi.

Tôi chụp x quang rồi, có dấu hiệu nứt xương, tôi đã ngần này tuổi…

Liêu Vĩnh Huy vừa nhắc tới liền kích động, gân cổ xanh lộ rõ, Trần Kinh khẽ vỗ vai ông ta nói:

- Chuyện này hôm nay chúng ta bàn xem, anh về chỗ trước đi.

Liêu Vĩnh Huy ngồi xuống, thần sắc Trần Kinh trở lên vô cùng nghiêm túc nói:

- Chuyện của Trưởng phòng Liêu mọi người đều biết rồi, chuyện của anh xảy ra chỉ là biểu tượng, nguyên nhân sâu xa bên trong là đại học Việt Châu không hài lòng về việc chúng ta xây 5 mặt tiền.

Hắn chỉ về phía cửa nói:

- Theo kế hoạch của họ, bọn họ muốn sửa phòng ở bên đó, nhà ăn và cửa chính, chúng ta lại làm như vậy, chẳng khác nào tước việc buôn bán của họ.

Trần Kinh cười ha hả, vỗ bàn một cái nói:

- Đáng giận hơn là Cục xây dựng thành phố Việt Châu không ngờ cũng khoa chân múa tay với chúng ta, dùng cái gì mà nghi ngờ chúng ta vi phạm quy định xây dựng, đúng thật là ức hiếp người quá đáng.

Trần Kinh dừng một chút nói tiếp:

- Hiện tại hay rồi, mỗi người Ban hợp tác kinh tế chúng ta đều biết rằng chúng ta là quả hồng nhũn. Đơn vị nào cũng có thể giẫm lên. tôi không nói những cái khác, chỉ nói đại học Việt Châu, có bao nhiêu hạng mục vi phạm quy định vẫn đang làm?

Còn nữa, mấy năm trước, sở Tài chính ở trước cửa lớn phía Đông của đại học Việt Châu chẳng phải cũng xây dựng rầm rộ sao? Nhưng bọn họ còn chẳng dám đánh rắm một cái, hiện tại lại tìm chúng ta.

Giọng điệu của hắn chậm dần nói:

- Thưa các đồng chí, thời buổi này chính là hiện thực như vậy, đơn vị chúng ta không tốt liền bị người khác bắt nạt, trước mặt anh em liền không dám đứng thẳng người.

Trần Kinh vô cùng tức giận, vừa nói liền rất có khí phách, tình cảm mãnh liệt dào dạt, cũng nói tới mức khiến mọi người đều bị lây cảm xúc.

Chuyện của kẻ không được ai thích, Liêu Vĩnh Huy, mọi người đều biết.

Nhưng Liêu Vĩnh Huy dù sao cũng là Phó phòng Ban hợp tác kinh tế. Ông ta bị người khác không coi ra gì, vậy chẳng phát là tát một cái vào mặt mọi người trong Ban hợp tác kinh tế.

Trần Kinh nói ra đạo lý này, mỗi người đều cảm thấy trong lòng có một nỗi giận kìm nén.

Nhất là mấy đồng chí lão thành bình thường không an phận, lập tức lên tiếng phải tranh đấu, nhất định phải nghĩ cách làm lớn chuyện này lên, phải phản ánh tình hình với Sở thương mại, thậm chí sở Công an.

Nhưng bàn tới bàn lui, những biện pháp này căn bản đều không thực hiện được.

Mọi người ai cũng nói rất hăng, càu nhàu, căn bản không có biện pháp mang tính thực tế nào để nghĩ.

Mọi người oán trách, Trần Kinh cũng không can dự vào bọn họ, để mọi người đều xả hết cảm xúc ra.

Ngay trong lúc mọi người đều vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận, Trần Kinh ho khụ khu, nói:

- Các vị, trong thời gian này chú ý tới công ty phần mềm Vạn Hữu của Lâm Cảng mọi người biết không. Công ty này là một công ty hợp tác giữa đại học Việt Châu và vườn kĩ thuật cao mới của Lâm Cảng.

Trên thực tế, tôi có thể nói rõ cho mọi người, công ty này nghi ngờ dính líu tới nhiều hạng mục hợp tác vi phạm quy định.

Vi phạm quy định chủ yếu bao gồm trong mấy năm qua, công ty này mang mác nghiên cứu khoa học để trốn thuế, thứ hai là công ty đang lợi dụng hạng mục giả để lừa tiền nghiên cứu của nhà nước, thứ ba là công ty này nhiều lần lợi dụng thủ đoạn tranh chấp bất chính để chèn ép các công ty cùng ngành, gây rối nghiêm trọng trật tự kinh doanh ngành công nghiệp phần mềm của Lĩnh Nam chúng tôi, vi phạm nguyên tắc cạnh tranh công bằng.

Chúng ta làm hợp tác để làm gì? Chính sách pháp quy của chúng ta để làm gì? Đối với tình hình vi phạm pháp quy trong việc hợp tác kinh tế, chúng ta bắt buộc phải ngăn chặn và sửa chữa, chúng ta không phải là một lũ bất tài mà tài chính nuôi, chúng ta là đơn vị có thể gánh vác chức trách mà chính quyền giao cho.

Trần Kinh vừa nhắc tới điều này, cả phòng choáng váng.

Công ty phần mềm Vạn Hữu ai mà không biết?

Ngành sản xuất phần mềm của Lĩnh Nam là doanh nghiệp mới lên, doanh nghiệp đi đầu Vườn kĩ thuật cao Lâm Cảng, nghe lời này của Chủ nhiệm Trần, ý như là muốn khai đao với công ty này?

Mọi người âm thầm líu lưỡi, cảm thấy việc này có chút không tưởng.

Tuy nhiên rất nhanh, đã có người hưởng ứng.

Liêu Vĩnh Huy là người đầu tiên nhảy ra:

- Đúng, chúng ta điều tra công ty này, chúng ta phải nghiêm khắc điều tra nó, nhất định phải điều tra nó.

Liêu Vĩnh Huy dường như nắm được cái phao cứu mạng, rất kích động, hai mắt sáng lên, cả người đứng dậy.

Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của ông ta.

Trần Kinh trong lòng âm thầm cảm thán.

Chức chủ nhiệm này làm thật vất vả, rất trái lương tâm, để làm thành một việc, còn phải dựa vào đám du binh tán dũng này.

Hắn âm thầm giận bản thân, tự nói với mình đây chỉ là tạm thời nhún với rắn.

Một khi tranh thủ được nhiều tài nguyên, công tác rõ ràng hơn, Ban hợp tác kinh tế nhất định phải thay máu, công tác phải nắm chắc, còn phải thu nạp thêm nhiều người giỏi.

Ban hợp tác kinh tế hiện tại giống như một bệnh nhân nan y, nếu lập tức dùng thuốc công hiệu cao, ngay lập tức sẽ tê liệt.

Cho nên, Trần Kinh hiện tại chỉ có thể từ từ, trước tiên tranh thủ chút tài nguyên từ cơ cấu nhân sự hiện tại, đợi cơ hội chín muồi, mới có thể làm động tác lớn.

Hội nghị hôm nay của Trần Kinh, nói dăm ba câu liền làm nổi lên mối thù chung của bộ máy.

Sau đó thuận lý thành chương ném ra sự việc công ty phần mềm Vạn Hữu, những thảo luận phía sau rất trôi chảy, thuận lý thành chương.

Những người đang ngồi đây đều là những lão cơ quan, kẻ lõi đời, bình thường giỏi ngáng chân người khác. Hơn nữa quan liêu khí trọng, thích gì liền nâng cao quan điểm, bình thường nhìn qua không học vấn không nghề nghiệp, hễ tới lúc quan liêu, các chính sách pháp quy ai cũng học thuộc trôi chảy.

Bởi vì mấy thứ này là công cụ để họ kiếm cơm ra oai, sao lại không nắm chắc?

Gần như không cần Trần Kinh tham dự, hội nghị thảo luận liền hoàn chỉnh, đưa ra phương án không chút kẽ hở.

Trần Kinh cẩn thận cân nhắc phương án này, phát hiện không ngờ không hề có lỗ hổng, hơn nữa cơ bản đều là dồn người khác vào chỗ chết.

Trần Kinh cũng không khỏi bội phụ sự lợi hại của đám giảo hoạt này.

Cán bộ trẻ bình thường nếu tới chỗ họ, không nhiều người có cái nhìn này, bị đám già này trêu đùa cũng không biết.

Trên quan trường, nhân tài đông đúc, chỉ có điều có nhân tài dùng tài hoa trên con đường chính nghĩa, còn một số người lại trí kế siêu quần, nhưng không có chỗ thi triển.

Đám già này bình thường không làm được chính sự, một khi đùa giỡn sự quan liêu của họ, ngầm giởi trò mưu quỷ kế, chỉ cần hơi cho họ chút xúc tác, bọn họ liền bật người, nhanh chóng áp dụng biện pháp.