Quan Sách

Chương 800: Kết cục của Thái Tinh Vũ!

Vương Lâm là một nhân vật kỳ cựu của xí nghiệp gỗ Vĩnh Hưng.

Lúc Mai Tài Hoa vẫn chỉ là một tên thợ mộc nhỏ, Vương Lâm đã dạy ông ta rất nhiều.

Sau đó Mai Tài Hoa từ một tên thợ mộc bắt đầu kinh doanh nhà xưởng, từng bước từng bước để có được ngày hôm nay, xí nghiệp gỗ Vĩnh Hưng trở thành một xí nghiệp có danh tiếng trên toàn quốc, Vương Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Mai Tài Hoa, không rời đi.

Trong ký ức của ông ta, Chủ tịch ít nhất cũng năm năm rồi không tức giận như thế này.

Mai Tài Hoa một khi tức giận, thì trời đất cũng phải thay đổi, cả xí nghiệp Vĩnh Hưng không có một người nào dám phát ra âm thanh gì, ai cũng im như hến.

Mà nhất là Diêm Ninh, sắc mặt bà ta trở lên rất khó coi.

Bà ta và Mai Tài Hoa đã làm vợ chồng nhiều năm, luôn luôn tôn trọng lẫn nhau, dù cuộc sống và công việc có nảy sinh mâu thuẫn, cùng lắm cũng chỉ cãi nhau hai ba câu, thường thì sự việc sẽ nhanh chóng trôi qua, sẽ không có mâu thuẫn hay xung đột nào nghiêm trọng.

Nhưng lần này, Mai Tài Hoa không giữ thể diện cho bà ta chút nào, trước mặt nhiều người của công ty như vậy, lại phê bình bà ta như vậy, nói thật thì trong lòng có chút không phục.

Nhưng Mai Tài Hoa ở công ty là người có quyền uy tuyệt đối, Diêm Ninh sao dám cãi nhau với ông ta?

-Mọi người im lặng!

Mai Tài Hoa ồm ồm nói, ông ta ra hiệu cho thư kí bên cạnh đưa điện thoại cho ông ta.

Ông ta hít một hơi thật sâu, dường như có chút căng thẳng.

Một lúc lâu sau, ông ta mới cầm điện thoại bấm số.

Ông ta gọi cho Trần Kinh, Trần Kinh lúc đó đang lái xe về nhà.

Giọng Mai Tài Hoa nhẹ nhàng, ông ta nói:

-Là Bí thư Trần phải không? Tôi là Mai Tài Hoa của Vĩnh Hưng đây.

Trần Kinh không nghe rõ, nói:

-Alo, anh nói to một chút được không? Tôi đang lái xe!

Có thể trong lòng cảm thấy không thích lắm, giọng của Trần Kinh trong điện thoại nghe có chút không thiện cảm lắm, ông ta hít một hơi thật sâu, lên giọng nói:

-Bí thư Trần, tôi là Mai Tài Hoa của xí nghiệp gỗ Vĩnh Hưng đây, anh hiện giờ có tiện nói chuyện không?

Trần Kinh nghe ra đó là giọng của Mai Tài Hoa, hắn cười nói:

-Chào Mai tổng, lần này đi Châu Âu thu hoạch không ít phải không? Có phải là có ý tưởng gì mới?

Mai Tài Hoa ngượng cười nói:

-Bí thư Trần, cảm ơn sự quan tâm của anh, lần này đi Châu Âu tôi đã học được rất nhiều, ngày mai tôi sẽ đích thân tới Quận ủy báo cáo với anh!

Ông ta ngừng lại một lúc, sau đó nói:

-Hôm nay tôi gọi điện là có một việc, tiểu Ân lần trước anh giới thiệu, lần này tôi đi Châu Âu mấy ngày, nội bộ công ty có vấn đề, có người đã bôi nhọ cô ta, việc này chúng tôi đã điều tra rõ ràng, tôi đã xử lý người liên quan…

-Việc của tiểu Ân à! Việc này cô ta đã nói với tôi, thật là ngại quá, người em họ này của tôi hơi ương ngạnh một chút, gây ra rất nhiều phiền toái cho tôi! Lại để anh phải gọi điện tới đây…

Trần Kinh nói.

Mai Tài Hoa cảm thấy xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu.

Việc của Ân Đình Đình, nếu đúng là Ân Đình Đình làm việc có vấn đề gì, dựa theo quy tắc của công ty đuổi việc cô ta Mai Tài Hoa còn nói được gì nữa.

Nhưng việc này lại chỉ là bịa đặt, đều là do Diêm Ninh giở trò, tạo ra hiện trường giả, vu tội cho người khác, thì sao mà không tìm ra tội, thế chẳng phải là đánh thẳng vào mặt Trần Kinh sao?

Sau khi công ty của Mai Tài Hoa tới Lân Giác, Trần Kinh đã giúp ông ta không ít, cách làm của ông ta hiện nay hoàn toàn là lấy oán báo ân, ông ta là người sĩ diện, xảy ra việc như vậy, ông ta làm sao đối mặt được với Trần Kinh?

Ông ta cảm thấy mặt nóng lên.

Ông ta dừng một lúc, sau lại nói:

-Bí thư Trần, đây là một hiểu nhầm lớn! Tôi lập tức mang người gây ra chuyện này tới xin lỗi tiểu Ân, nói thật là, việc quản lý của công ty xuất hiện vấn đề lớn như vậy, tôi cảm thấy thật hổ thẹn, không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa!

Trần Kinh nhíu mày nói:

-Lão Mai, chuyện này tôi cũng không nắm rõ, hơn nữa tôi cũng không có quyền nói. Tôi cũng chỉ có một câu muốn nói, anh chỉ cần coi tiểu Ân như một nhân viên bình thường khác được rồi, không cần có chính sách đãi ngộ cô ta quá. Nếu quả thật cô ta không đảm đương được công việc, hoặc năng lực không phù hợp với vị trí đó, đuổi việc thì cũng không sao, việc này không thể trách ai được!

Vì vậy cuộc điện thoại này của anh cũng không có gì quan trọng, sau này những cuộc điện thoại kiểu như thế này không cần gọi nữa, vì tôi sẽ không can thiệp vào những chuyện như thế này!

-Phải, phải! Bí thư anh phê bình rất đúng, là tôi đã đường đột rồi!

Mai Tài Hoa liên tục gật đầu, trên trán ra rất nhiều mồ hôi.

Đã nhiều năm, Mai Tài Hoa qua lại với chốn quan trường.

Ông ta rất hiểu chốn quan trường, trên quan trường chỉ cần có một điều gì sai sót, một câu nói sai, đều có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

Tuy Bí thư Trần không phải là một cán bộ như vậy, hắn là một người chính trực, làm việc công bằng, ở Lân Giác được mọi người khen ngợi rất nhiều.

Nhưng hắn cũng là người, người ta ức hiếp tới gia đình hắn, ngang nhiên đánh thẳng vào mặt hắn, ai biết được trong lòng hắn nghĩ thế nào?

Nên biết danh tiếng của Trần Kinh ở Hải Sơn tương đối lớn, những người đối lập với hắn ở Hải Sơn, không có mấy người chiếm được lợi thế được ở trước mắt hắn.

Nhìn chung những người này, ai trong tay mà không nắm quyền cao, ở Hải Sơn chỉ cần hô một tiếng là cả trăm người tới?

Những người đó còn không phải là đối thủ của Trần Kinh, Trần Kinh thực sự biểu hiện thái độ với Mai Tài Hoa.

Dựa vào những gì mà Mai Tài Hoa đang có, ở mảnh đất Hải Sơn này thậm chí cả Lĩnh Nam này ông ta chắc chắn sẽ không có đất dung thân.

Dân không tranh đấu với quan, đây là câu cổ ngữ, Mai Tài Hoa là một người truyền thống, chẳng nhẽ ông ta lại không hiểu rõ đạo lý này?

Kết thúc cuộc điện với Trần Kinh, sắc mặt của Mai Tài Hoa liên tục thay đổi.

Kết thúc cuộc điện thoại, ông ta nói hết lời, nhưng vẫn chưa biết thái độ của Trần Kinh với việc này như thế nào.

Mai Tài Hoa hiểu rõ, hiện giờ đúng là mất bò rồi mới lo làm chuồng, nhưng vẫn phải hành động ngay lập tức, phải dùng một vài thủ đoạn mới xong được việc!

Mà lúc đó, tất cả mọi người ở đó đều ngơ ngác.

Nhất là Diêm Ninh!

Bà ta không ngờ tới Ân Đình Đình lại có hậu thuẫn như vậy, tuy bà ta không biết Mai Tài Hoa vừa gọi điện với ai, nhưng thái độ của Mai Tài Hoa nói chuyện với người này rất cẩn trọng, chắc chắn đó là một nhân vật lớn.

Không phải ngày thường Chủ tịch đi tới đâu cũng đều oai phong lẫm liệt sao? Lại có thể nhìn thấy ông ta dùng thái độ đó nói chuyện với người khác sao?

Bà ta trộm nhìn Mai Tài Hoa, mới nhìn đã thấy trán Mai Tài Hoa đẫm mồ hôi, trong lòng bà ta hơi căng thẳng, cuối cùng cũng cảm nhận được, chuyện bà ta làm lần này đã gây cho Mai Tài Hoa nhiều phiền phức rồi!

Sau đó, Mai Tài Hoa không chỉ yêu cầu làm rõ việc này, mà phải làm rõ từng chi tiết cụ thể của việc này.

Vốn Diêm Ninh hi vọng có thể kéo dài vài ngày, trong khoảng thời gian đó bà ta sẽ nghĩ cách đối phó.

Nhưng điều làm bà ta không ngờ tới nhất đó là Mai Vân sớm đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu.

Trong đó có việc Thái Tinh Vũ trêu chọc nhân viên nữ ở trong công ty, hơn nữa việc của Ân Đình Đình cũng là do Thái Tinh Vũ gây ra.

Thái Tinh Vũ quấy rối Ân Đình Đình nhưng bị cô ta từ chối, xấu hổ đâm ra tức giận, sau đó bịa ra sự việc, Diêm Ninh lại cả dạ tin những lời bịa đặt đó, cuối cùng mới xảy ra sự việc đó.

Mai Tài Hoa xem hết những tài liệu đó, tức giận đến mức run hết cả người lên, lúc đó muốn báo cảnh sát ngay, để cho cơ quan công an điều tra vụ án Thái Tinh Vũ quấy rối nhân viên nữ và bịa chuyện hại người.

Thái Tinh Vũ ở đằng sau bị dọa tới mặt trắng bạch, dáng vẻ bệ vệ ngày thường không còn nữa, anh ta biết lần này anh ta đa gây ra tai họa lớn.

Đáng thương là mấy ngày nay anh ta vẫn nghĩ tới chuyện rủ mấy anh em của anh ta tới làm phiền Ân Đình Đình, hiện giờ anh ta đã gặp phải khó khăn rồi, nếu thật sự Mai Tài Hoa làm tới cùng chuyện này, vậy chuyện anh ta biện thủ tiền của bộ phận tiêu thụ cũng sẽ bị điều tra ra, đến lúc đó anh ta chỉ có nước vào tù bóc lịch thôi.

Hai chân anh ta run lên, quỳ bụp xuống đất, khóc cầu xin Mai Tài Hoa, sau đó lại khóc nhờ Diêm Ninh nói dùm, khung cảnh lúc đó rất hỗn loạn, khiến sắc mặt của tất cả những người giữ chức cao trong công ty đều rất khó coi.

Ngày thường Thái Tinh Vũ ở công ty cũng không được nhiều người quý mến, ngoài việc nghe lời của Diêm Ninh ra, khó có ai có thể lên mặt với anh ta, ở công ty rất ương ngạnh, hiện giờ sự việc đã như vậy, không những không có một ai đồng tình với anh ta, ngược lại trong lòng mọi người cảm thấy rất vui, cuối cùng Mai Tài Hoa tuyên bố đuổi việc Thái Tinh Vũ, sau đó đưa việc này ra trước pháp luật, việc này mới gọi là yên ổn một chút…

Mấy ngày nay Trần Kinh rất bận, hiện nay vùng thí điểm cũng đã xác định được, hắn ngay lập tức tổ chức một đoàn cán bộ của Lân Giác tới Lân Loan thị sát, sau đó Lân Giác và Lân Loan cùng hợp tác làm dự án.

Hiện giờ việc hợp tác giữa hai quận đã mở cửa, đối với việc hợp tác lần này cả Thành phố và Tỉnh đều có cùng quan điểm.

Nhưng làm sao việc hợp tác này đúng chỗ, thì còn phải dựa vào kinh nghiệm của hai vùng.

Lần trước Trần Kinh cùng với Bí thư Đồ Nhất Sơ của Lân Loan đã có cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, ấn tượng của hắn là người này rất thực tế, nhưng cũng rất ngạo mạn, xem chừng cũng khó hòa thuận.

Trần Kinh sợ lúc đàm phán hợp tác, hai bên rơi vào thế giằng co không tin tưởng lẫn nhau, nếu như vậy, sau này công việc sẽ trở lên rất khó khăn.

Hi vọng của Trần Kinh về việc hợp tác là hai bên ít nhất có thể hợp tác với nhau vài dự án.

Dự án đầu tiên Trần Kinh hi vọng nhanh chóng thiết lập ranh giới giữa hai thành phố, thiết lập một vòng trao đổi lớn giữa hai khu vực.

Hiện tại vấn đề giao thông, Lân Giác đã có bước chuẩn bị trước nhưng phía Lân Loan vẫn chưa phối hợp lắm.

Vòng hợp tác lớn lần này giữa hai quận Trần Kinh hi vọng trong thời gian ngắn có thể phát triển, tốt nhất có thể làm trong năm sau, sớm khiến cho điều kiện hợp tác cơ bản của hai khu vực đạt tới mức tốt nhất.

Giao thông là sợi dây gắn bó giữa hai khu vực, điều này nhất thiết phải làm.

Cách nhìn thứ hai của Trần Kinh về việc hợp tác lần này, đó là hi vọng hai vùng sẽ hợp tác xây dựng một khu công nghiệp.

Nơi này chắc chắn cần tới sự giúp đỡ từ chính sách của chính phủ đối với đặc khu, xây dựng một nơi mà thuế, vốn đầu tư, các điều kiện thành lập đều được hưởng những chính sách ưu đãi của chính phủ.

Cố vũ những xí nghiệp vừa và nhỏ, đưa khoa học kĩ thuật vào khu công nghiệp đó, cổ vũ những người tài giỏi tới đây lập nghiệp, từ đó mở rộng xí nghiệp tư nhân và các xí nghiệp vừa và nhỏ, khiến cho nền kinh tế của hai vùng có sức sống.

Trần Kinh đề xuất phải học tập và làm theo đặc khu, tất nhiên là muốn những chính sách ưu đãi của chính phủ dành cho đặc khu, Lân Giác cũng được hưởng.

Mặt khác, Trần Kinh còn phải thuyết phục Đồ Nhất Sơ xây dựng một quận lớn.

Xây dựng quận lớn này, ý đồ của Trần Kinh là hi vọng có thể xem hai quận Lân Giác và Lân Loan như hai thành phố. Dựa theo con đường mà một thành phố đi áp dụng vào hai quận, việc này còn liên quan tới vấn đề đô thị hóa, mục đích trước mắt là cải thiện môi trường đầu tư và môi trường sống, từ đó thu hút càng nhiều những xí nghiệp phát triển và những người tài tới đây.

Trần Kinh hiểu rõ, hắn phải hiện thực hóa việc này, trước mắt còn rất nhiều việc phải làm!