Quan Sách

Chương 795: Bí thư Thành ủy Nam Cảng!

Hội nghị tổ chức không đạt được kết quả, Tỉnh ủy nổi giận.

Lãnh đạo hai thành phố Nam Cảng và Hải Sơn cũng rất sốt ruột.

Trong ngày nghỉ cuộc họp, Hải Sơn và Nam Cảng mỗi nơi đều tự tổ chức họp, mọi người cùng hiến kế sách, nghĩ xem làm thế nào có thể phá vỡ tảng băng đàm phán.

Vào lúc này, Bí thư Tỉnh ủy Miêu Kỳ biết được tin này, ông ta một loạt gọi điện cho Bí thư Diêu Quân Huy của Nam Cảng và Bí thư Hoàng Hoành Viễn của Hải Sơn, bảo hai người hỏa tốc đến Việt Châu để giải quyết vấn đề cho rõ ràng.

Bí thư hai thành phố đến Việt Châu, hai bên đều càng ngày càng lo lắng, tâm lý này rất phức tạp.

Bọn họ vừa muốn hợp tác thành công, vừa muốn giành lợi ích cho riêng mình, mâu thuẫn trong này, thực sự khiến mỗi cá nhân đều phập phồng, không biết làm thế nào mới phá được tảng băng, làm thế nào mới nắm được lập trường của đối phương.

Mà trong số những người do dự, không có Trần Kinh.

Bởi vì Chủ tịch Thanh Hương đã nói trước, Trần Kinh là nhân vật nguy hiểm, để cho Trần Kinh tránh xa một chút.

Cho nên hội nghị nội bộ Hải Sơn, hắn không tham gia, hắn dường như nghiễm nhiên trở thành cực thứ ba ngoài hai cực Nam Cảng và Hải Sơn.

Trần Kinh vui vẻ không can thiệp vào việc này, vừa hay Kim Lộ ở Việt Châu, hắn bèn trốn ở nhà Kim Lộ và hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp chỉ có hai người.

Kim Lộ hiện tại công ty làm ăn ngày càng lớn, bản thân dần dần lui về sau, thời gian rảnh rỗi khá nhiều.

Có cô ở bên Trần Kinh, cuộc sống của Trần Kinh tự do tự tại, rất vui vẻ.

Hai người cả đêm tiêu, Trần Kinh sáng sớm thức dậy, cảm thấy toàn thân lười biếng.

Tối hôm qua hơi điên cuồng quá, Kim Lộ tối qua rất mãnh liệt, hai người mấy hiệp triền miên liều chết.

Hai người từ phòng ngủ đến phòng tắm, lại đến phòng khách, mỗi ngóc ngách của căn nhà nghiễm nhiên trở thành chiến trường của hai người.

Kim Lộ đã sớm thức dậy, cô mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, trên đầu quấn khăn trùm đầu màu trắng, không trang điểm, nhưng rất đoan trang thiên thành, cử chỉ toát lên vẻ thục nữ.

Trần Kinh rời phòng ngủ, Kim Lộ đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho hắn.

Trần Kinh chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn mềm mại của Kim Lộ, trong lòng có một sự mãn nguyện không tả nổi.

Tối hôm qua Kim Lộ nói với hắn, muốn có một đứa con.

Trần Kinh lúc đó ngây ngẩn cả người, sau đó hai người đều không nói gì, một đêm điên cuồng hôm qua, Kim Lộ chủ động khác thường, dường như muốn ép khô Trần Kinh.

Trần Kinh có thể cảm nhận được khát vọng trong lòng Kim Lộ.

Là một người con gái, đến một độ tuổi nhất định khát khao muốn có con là rất bình thường, Kim Lộ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên đối với Kim Lộ mà nói, sự cô đơn của cô không giống các cô gái bình thường.

Trần Kinh không ở bên cô, cô có thể dựa vào ai?

Nếu như có con, con của Trần Kinh, kiểu quan hệ huyết thống đó vĩnh viễn không hóa giải được, điều này đối với cô mà nói rất quan trọng.

Trần Kinh ôm Kim Lộ từ phía sau.

Bộ quần áo ngủ mỏng manh không che dấu được bộ ngực lồi lõm có tính đàn hồi của cô, Kim Lộ miễn cưỡng chống lại một chút, liền ngã vào lòng Trần Kinh.

Cô vươn đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng vuốt má Trần Kinh, cười nói:

-Buổi sáng thức dậy ăn sáng trước đã, ngoan!

Trần Kinh tiến lên nhẹ nhàng hôn bảo bối trong lòng, nói:

-Em hôm nay thật sự rất đẹp!

Kim Lộ cười đỏ cả mặt, phun Trần Kinh một ngụm.

Tuy nhiên cô chợt cười nói, thật sự mềm mại vô hạn.

Thật bất ngờ, Trần Kinh nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Nam Cảng Lưu Dương, trong điện thoại Lưu Dương rất khách khí, ông ta nói với Trần Kinh, Bí thư Thảnh ủy Nam Cảng Diêu muốn gặp hắn, hỏi hắn có thể bớt chút thời gian không.

Trần Kinh rất ngạc nhiên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lưu Dương nói:

-Là thế này, Bí thư Trần, Bí thư Diêu đã đến Việt Châu rồi. Gần đây hai thành phố chúng ta tổ chức hội nghị mãi không đạt được thống nhất, Bí thư Diêu của chúng tôi rất quan tâm đến chuyện này. Ông ấy hy vọng có thể trao đổi một chút với cán bộ Lĩnh Nam, tìm hiểu tình hình, tham khảo ý kiến và kiến nghị của các anh một chút.

Anh cứ thoải mái đi, không nói chuyện gì khác đâu.

Trần Kinh trầm ngâm rất lâu, gật đầu nói:

-Vậy được, anh định thời gian đi, tôi sẽ đến đúng giờ!

May mắn thế nào, Bí thư Diêu cũng ở khách sạn Lưu Niên, càng trùng hợp hơn nữa, ông ta lại ở phòng Bí thư Sa của Tô Bắc.

Khi Trần Kinh đến khách sạn, hỏi lễ tân mới biết.

Thì ra cả tòa khách sạn Lưu Niên, loại phòng cao cấp tổng cộng chỉ có hai cái, Diêu Quân Huy ở phòng Sa Minh Đức đã từng ở, việc này cũng không có gì là lạ.

Tuy nhiên thông qua điểm này Trần Kinh có một chút ấn tượng với Diêu Quân Huy mà mình sắp gặp.

Là nhân vật số một đặc khu, Diêu Quân Huy quả nhiên rất phô trương, ông ta so với Hoàng Hoành Viễn về mọi mặt có lẽ cao hơn một bậc.

Trần Kinh đến cửa phòng, ở ngoài liền bị một người trẻ tuổi ngăn lại.

Người trẻ tuổi rất sáng sủa, rất phấn chấn, anh ta bước đến khách sáo nói:

-Xin chào, xin hỏi anh có phải là Trần Kinh của Hải Sơn không?

Trần Kinh gật đầu.

Người trẻ tuổi cười với Trần Kinh, nói:

-Xin chào, Bí thư đợi anh rất lâu rồi, mời anh vào!

Anh ta giúp Trần Kinh đẩy cửa, đưa Trần Kinh vào trong, sau đó anh ta mới lặng lẽ ra ngoài.

Diêu Quân Huy Trần Kinh không hề xa lạ, Trần Kinh gần đây làm công tác của Lĩnh Nam, ảnh của các nhân vật số một trong Đảng ủy và Ủy ban mười mấy thành phố ở Lĩnh Nam hắn đều xem qua, bộ dạng của họ, Trần Kinh đều nhớ rõ.

Khi Trần Kinh bước vào, trong phòng có hai người, Trần Kinh vừa nhìn đã nhận ra Diêu Quân Huy, hắn giơ tay ra nói:

-Bí thư Diêu, tôi là Trần Kinh quận Lân Giác thành phố Hải Sơn, chào anh!

Diêu Quân Huy và người bên cạnh ông ta đứng dậy, hai người bắt tay, Trần Kinh quay sang người trung niên bên cạnh nói:

-Trưởng ban thư kí Lưu, chào anh, nhận được điện thoại của anh, tôi rất vinh hạnh!

Trần Kinh không hề quen biết Lưu Dương.

Nhưng Trần Kinh mấy năm nay lăn lộn trên chốn quan trường cũng rèn được bản lĩnh nhận biết người.

Trí nhớ của hắn đối với giọng nói rất tốt.

Khi Trần Kinh vừa bước vào cửa, nghe thấy Lưu Dương nói chuyện với Diêu Quân Huy, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, Trần Kinh đã phân biệt được âm sắc của ông ta.

Đây không giống như lần đầu gặp mặt, Trần Kinh giống như rất thân với hai người này, đây mặc dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng phản ứng của Trần Kinh khiến hai người cảm thấy rất bất ngờ, và cũng khen ngợi Trần Kinh hơn.

Chủ khách ngồi xuống, Diêu Quân Huy chỉ ra ngoài nói:

-Hiện tại bên ngoài rất nhiều lời đồn đại về hợp tác giữa hai thành phố chúng ta, Tiểu Trần cậu bây giờ hình như có chút phiền phức. Một số ngôn luận của cậu bị rất nhiều người ở Hải Sơn phản đối, có phải vậy không?

Trần Kinh cười cười nói:

-Bí thư Diêu, tôi là Bí thư của Lân Giác, chịu trách nhiệm với sự phát triển của Lân Giác, chịu trách nhiệm với nhân dân quận lân giác là chức trách của tôi. Anh cũng biết tôi không phải là cán bộ Hải Sơn bản địa, không có nhiều tình tiết Hải Sơn. Tôi chỉ là thực sự cầu thị mà thôi.

Không phải là đang làm mất mặt Hải Sơn, cũng không phải đang nịnh bợ Nam Cảng.

Trần Kinh dừng một chút nói:

-Đặc khu là một thí điểm trong cải cách mở cửa của chúng tôi, đặc khu trong quá trình phát triển và cải cách có rất nhiều kinh nghiệm và kiến thức quý báu, đây là điều mà chúng tôi không thể không thừa nhận. Sự phát triển của chúng tôi phải tránh đi đường vòng, cần phải học tập kinh nghiệm của các nơi khác, phải dựa vào đặc khu.

Diêu Quân Huy không nói một lời nào, chuyện mà ông ta quan tâm là vấn đề hợp tác của hai thành phố ở trước mắt, về vấn đề ai dựa vào ai ông ta rất để ý, nhưng trước mắt không quan tâm lắm.

Ngay lập tức rất có thể Bí thư Tỉnh ủy Miêu muốn gặp ông ta nói chuyện.

Nếu như gặp Bí thư Miêu mà ông ta vẫn không đưa ra được ý tưởng của mình về vấn đề hợp tác, vậy tất nhiên đợi bị phê bình rồi.

Cho nên không phải nói quá, Diêu Quân Huy bây giờ đối mặt với khó khăn lớn, làm thế nào để hóa giải khó khăn này, đây là vấn đề mà ông ta cần phải giải quyết cấp bách.

Ông ta trầm ngâm một lúc, nói với Trần Kinh:

-Tiểu Trần, cậu có ý nghĩ như thế nào về hợp tác giữa hai thành phố? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu!

Trần Kinh uống một ngụm trà, trong lòng đã có dự tính, nói:

-Hiện trạng trước mắt, tôi cho rằng hợp tác toàn diện giữa hai thành phố còn phải đi một quãng đường rất dài, băn khoăn của hai bên rất nhiều, yêu cầu lợi ích của hai bên rất nhiều. Trong tình huống như vậy, tôi nghĩ nên đi theo con đường thí điểm.

Trong khi một phần của hai thành phố hợp tác, có thể lấy Lân Giác chúng tôi làm thí điểm, Nam Cảng cũng có thể làm khu thí điểm.

Khu thí điểm của chúng ta hợp tác hoàn toàn mở cửa, hai bên thỏa mãn yêu cầu của nhau, tôi tin rằng trong một vài năm, sẽ thấy được hiệu quả lớn.

Tới lúc đó, hai thành phố từ trên xuống dưới, mọi người đều thấy được ưu điểm của hợp tác, chúng ta tiếp tục cùng nhau hợp tác, tất cả chướng ngại đều trở nên vô hình rồi!

Diêu Quân Huy nhíu mày trầm tư, rất lâu sau, ông ta đập tay nói:

-Tốt! Cách làm này của Tiểu Trần rất tốt. Tôi thấy cách này được. Chúng ta hiện tại hợp tác toàn diện giữa quận với quận, mỗi bên từ bỏ một chút lợi ích. Chúng ta chờ hiệu quả. Đây là một phương án tốt! Chúng ta cùng lúc có thí điểm, hợp tác thống nhất khác chúng ta tiếp tục triển khai, biện pháp này rất có tính thao tác!

Ông ta quay đầu nhìn về phía Lưu Dương nói:

-Lão Lưu, cậu thấy thế nào?

Lưu Dương mỉm cười nói:

-Bí thư anh nói được, vậy chắc chắn không có vấn đề gì, tôi hoàn toàn tán thành!

Diêu Quân Huy trong lòng có phần chắc, tâm trạng liền trở nên thoải mái, cảm xúc cũng tốt lên, sau đó ông ta trao đổi rất nhiều với Trần Kinh.

Không trao đổi thì không biết, qua vài lần trao đổi, ông ta rõ ràng phát hiện Trần Kinh hiểu biết rất sâu về Nam Cảng và Hải Sơn, hơn nữa có lý giải rất độc đáo sâu sắc về hơp tác và phát triển giữa hai thành phố.

Một sô ý tưởng của hắn không chỉ rất nhiều người Nam Cảng không hề tìm hiểu qua, thậm chí đối với Diêu Quân Huy mà nói cũng rất có tính gợi ý.

Ví dụ như Trần Kinh đưa ra ý tưởng hai thành phố cùng hợp tác xây dựng sân bay, ý tưởng này là hai bên cùng bỏ vốn, hợp tác cùng có lợi. Mấy năm nay Nam Cảng vì chuyện xây dựng sân bay, phải trả giá rất lớn, nhưng cho đến nay, vẫn không có được tiến triển thực chất.

Nếu hai thành phố có thể hợp tác, nhu cầu trước đây của một thành phố biến thành nhu cầu chung của hai thành phố.

Điều này sẽ làm phân lượng tăng lên rất nhiều.

Nam Cảng và Hải Sơn hiện tại cũng đề dấn thân vào ngành phát triển kinh tế thị trường, hai thành phố gộp lại cùng với dân ngoại lai đến, cũng gần triệu người.

Một khu nhiều người như vậy, xây dựng một sân bay không có gì là quá đáng, việc này đối với thúc đẩy kinh tế khu vực, xây dựng hình ảnh cuả khu có ý nghĩa cực kỳ to lớn.

Vốn định gặp mặt nói chuyện một tiếng, hai người nói đến gần hai tiếng.

Cuối cùng Diêu Quân Huy dường như vẫn có chút chưa thỏa mãn, tiếc rằng thời gian không cho phép, ông ta mới thả Trần Kinh về…