Quan Sách

Chương 781: Tiểu bảo mẫu chuyên nghiệp!

Sự thật chứng minh Trần Kinh phán đoán là chính xác.

Về việc tác động chậm chạp của phía bên chính quyền, phía dưới nhân dân đối với yêu cầu hợp tác càng thêm bức thiết.

Ở Lân Giác Trần Kinh phóng ra hai tin hợp tác, lập tức ở phía dưới hưởng ứng tích cực.

Năm nay lợn thì ngẩng mặt lên, gà chạy sau, mỗi người đều có mối quan hệ và đường đi riêng của mình, chỉ cần có lợi ích, thì sẽ thu hút vô số người theo đuổi.

Cho tới nay, bởi vì nguyên nhân truyền thống, việc hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng vẫn chưa thiết lập được, nguyên nhân này chủ yếu vẫn là phía bên chính quyền bảo thủ, rất nhiều hạng mục phía chính quyền không phê duyệt, các nơi đều muốn bảo vệ quyền chủ nghĩa của mình.

Mà dưới tình huống này, mâu thuẫn giữa hai nơi càng ngày càng nhiều, bởi vì mâu thuẫn nhiều, cho nên hai bên thường có một số phương châm trả thù nhau, dần dần, ngay cả một số nơi hợp tác đều bị phía chính quyền can thiệp, hạn chế không cho hợp tác.

Đối với việc này Trần Kinh đã điều tra nghiên cứu tương đối sâu, hắn cho rằng muốn hợp tác, nhất định phải phát động đầy đủ lực lượng nhân dân.

Trần Kinh nhận chức ở Lân Giác vẫn luôn kêu gọi hai bên hợp tác, lời kêu gọi của hắn được rất nhiều người phía dưới ủng hộ, hiện tại Trần Kinh dẫn đầu về việc hợp tác, rõ ràng là cổ vũ hai địa phương hợp tác.

Nhân dân đã bị áp lực từ lâu, giống như đê vỡ hồng thủy vậy, đã phát ra thì không thể cứu vãn nổi.

Căn bản không cần khu Lân Giác làm bất kỳ quan hệ giao tiếp nào với Nam Cảng, các mối quan hệ đều có người khai thông, trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi.

Lân Giác đã khai thông tổng cộng hai mươi lăm khu giao thông công cộng nối thẳng đến Nam Cảng, trừ việc này ra, nhân viên đi lại giữa hai địa phương, Lân Giác cung cấp nước cho Nam Cảng, công trình nông nghiệp rau xanh, bên cạnh đó một loạt các công trình được phê duyệt nhanh chóng lên ngựa.

Hai bên hợp tác vẫn chưa hình thành được nhận thức chung, phía dưới nghiễm nhiên là hừng hừng khí thế rồi.

Ủy ban tuyên truyền ở Lân Giác và Nam Cảng đều treo những khẩu hiệu quảng cáo trên mỗi quốc lộ.

Trên đó viết:

- Đất không phân Nam Bắc, tất cả đều là đất của Trung Hoa, người bất luận là Hải Cảng đều là truyền nhân của long.

Câu đối này do Trần Kinh tự mình viết, sau đó công ty quảng cáo đi phóng to ra, đánh vào biển quảng cáo trông vô cùng bắt mắt.

Mà vô hình chung, biển quảng cáo này đã trở thành một bức tranh đẹp, rất nhiều người đi lại qua đường đều chụp ảnh lưu niệm, mà dấu hiệu này, dường như biểu thị cho thời đại hợp tác đã đến rồi.

Chủ nhật, Ân Đình Đình thức dậy rất sớm.

Sáng sớm tinh mơ cô vác túi đi chợ mua tôm tươi, còn nấu cả nồi súp long cốt, hạt sen, nhiều thứ nấu tổng hợp vừa nhiều màu sắc, lại rất ngon miệng, sau đó hừng hừng khí thế chuẩn bị cơm trưa.

Trong khoảng thời gian gần đây, cô nhập vai bảo mẫu càng ngày càng đạt rồi.

Trần Kinh không những trả lương cho cô, hơn nữa những thức ăn này, Trần Kinh còn cho cô riêng một tấm thẻ, để cô dùng tiền trong này chi trả.

Thẻ đến tay rồi, cô đến ngân hàng kiểm tra, trong này có hơn hai vạn đồng, cô mừng đến nỗi thiếu chút nữa thì ngất đi.

Cô lại nghĩ hay là Trần Kinh đưa nhầm rồi, sao lại đưa cho mình nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ mình tham ô?

Cô bớt chút thời gian báo cáo cho Trần Kinh việc này, nói trên thẻ có quá nhiều tiền, có những hơn hai vạn đồng, chỉ mua thức ăn, làm sao có thể tiêu nhiều như vậy?

Ai dè Trần Kinh có chút mơ hồ hỏi ngược lại:

- Có nhiều như vậy sao?

- Vậy cô cứ cầm trước đi, bình thường có thể cho cuộc sống tốt một chút, ngoài ra, cô xem nhà tôi thiếu thứ gì, cô giúp tôi mua vào nhé, tôi không cần quan tâm việc đó nữa.

Ân Đình Đình không khỏi cảm thán, năm nay người với người, vẫn thực là tức điên lên được.

Hơn hai vạn đồng, đủ dùng cho bản thân ăn uống nửa năm, nhưng trong con mắt bí thư Trần người ta, đều chẳng thèm nhìn đến, chút tiền này người ta còn chẳng để ở trong lòng.

Cô ngẫm lại thì cũng hiểu ra, lần trước bà xã bí thư Trần tặng cho mình cái túi kia, khi đó cô còn chưa biết giá trị thực của cái túi đó.

Mặc dù biết là túi tốt, cô nghĩ chắc có thể là phải lên đến ngàn đồng, ai ngờ sau khi biết, chỉ riêng cái túi đó đã có giá trị đến hai ba vạn.

Làm hại Ân Đình Đình bình thường đi làm cũng không dám xách đi ra ngoài, sợ trị an hỗn loạn, bị người ta cướp mất, thế thì chẳng khác nào xé nát gan của cô.

Bà xã hắn ta tùy tiện tặng mấy vạn đồng giống như đùa, bí thư Trần cho mình mấy vạn đồng mua thức ăn, vậy cũng chẳng khác so với việc người bình thường ra tiệm ăn cơm a.

Nghĩ thông suốt việc này, công tác tích cực của Ân Đình Đình liền cao hơn.

Đi theo bên cạnh bí thư Trần, đây tuyệt đối là nổi tiếng rồi, uống cay đây, bảo mẫu thì sao?

Chế độ đãi ngộ của một bảo mẫu như mình còn cao hơn so với nhân viên công vụ của quốc gia, phúc lợi cũng tốt.

Bận việc một buổi sáng, Ân Đình Đình nấu xong đồ, sau đó đến nhà Trần Kinh dọn vệ sinh.

Chủ nhật Trần Kinh không đi làm, buổi sáng sẽ dậy muộn một chút, Ân Đình Đình nhẹ tay nhẹ chân lau chùi phòng khách, sợ phát ra tiếng động.

Hôm qua Trần Kinh thức đến hai giờ sáng mới ngủ, trong tỉnh lập tức mời họp bàn về việc hợp tác, trong thành phố phân công để Trần Kinh phụ trách hội nghị, chủ yếu là công tác viết bản báo cáo, dùng theo lời nói của Hoàng Hoành Viễn thì việc hợp tác giữa hai địa phương bây giờ là đại sự.

Tất cả đều cao hơn tiêu chuẩn, những người tham gia đều khai triển sở trường của mình, cán bút của tài tử Sở Giang Trần Kinh phải phát huy công lực mấu chốt.

Trong tỉnh khu vực hợp tác chủ đạo, trên thực tế chính là trong tỉnh điều để hai người chủ đạo đi đàm phán, trong khi đàm phán hai bên đều cho nhau xem điểm mạnh của mình, để trong khi đàm phán có thể tăng thêm lợi thế về phía mình.

Trần Kinh khá hiểu rõ về tình hình của Hải Sơn, cán bút lại cứng, cho nên Hoàng Hoành Viễn mới ủy thác trọng trách này cho hắn.

Thức đêm để viết báo cáo, đối với sức khỏe ảnh hưởng rất lớn, cường độ lao động trí óc kiểu này, khiến cho người ta cực kỳ mệt mỏi.

Mơ mơ màng màng, Trần Kinh nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng khách, như là có chuột gián gì đó chạy vậy.

Hắn rời khỏi giường, mặc áo ngủ đi ra phòng khách.

Ân Đình Đình đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức lau chùi sàn nhà.

Cô gái mặc chiếc áo T-shirt đơn giản, bên dưới là một chiếc quần bò mài, chân đi một đôi dép lê màu hồng, làn da trắng nõn nà, vô cùng đẹp đẽ.

Bởi vì ngồi xổm, từ đằng sau nhìn sang, hoàn toàn có thể nhìn thấy cô đang nhoài người lên phía trước để lau, với tư thế này, cô để lộ ra vẻ thanh xuân vô cùng gợi cảm.

Trần Kinh nhanh chóng chuyển dời ánh mắt, nhẹ nhàng ho khan.

Ân Đình Đình giống như một con thỏ bị giật mình, đột nhiên nhảy dựng lên xoay người lại.

Cô trừng to mắt nhìn Trần Kinh, bởi vì vừa mới làm việc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thấm ra một lớp mồ hôi mịn, khuôn mặt ửng hồng, vô cùng kiều diễm.

Cô chợt cười nói:

- Bí thư Trần, anh dậy rồi? vừa rồi tôi không quấy rầy anh chứ?

- Cô bận gì mà sớm vậy? không tranh thủ thứ bảy chủ nhật nghỉ ngơi nhiều một chút, cô đi làm sẽ có tinh thần sao?

Trần Kinh nói.

Ân Đình Đình liên tục gật đầu nói:

- Có tinh thần, có tinh thần, làm sao lại không có tinh thần? Tôi chỉ cần có việc làm, sẽ có tinh thần!

Cô nhanh nhẹn dừng động tác trên tay lại, nhanh chóng rót một chén nước nóng đưa lại cho Trần Kinh.

Sau đó lại quay lại nhà mình, lấy một cốc sữa đậu nành, sau đó là vài miếng tam minh trị, còn có trứng gà luộc.

Trần Kinh ngồi ở đó, trước mặt liền bày ra một bữa sáng phong phú.

Trần Kinh nhìn Ân Đình Đình bận rộn, sau đó lại nhìn lại nhà mình, khoan hãy nói, biến hóa thực sự là rất lớn.

Trước kia một mình bận việc, trong nhà rất bừa bộn, Trần Kinh bận việc về, có thời gian thường không về nhà, trên bệ cửa sổ, đã tích một lớp bụi rất dày.

Trong nhà bố trí cũng không nhiều lắm, có đôi khi trở về mệt mỏi, cái gì cũng lung tung lộn xộn, lâu không động vào, vệ sinh cũng rất kém.

Mà hiện tại Ân Đình Đình thường xuyên đến dọn vệ sinh.

Cửa sổ thủy tinh sáng bóng, sàn nhà cũng không một hạt bụi, phía ngoài ban công mấy chậu cây xanh, cũng bừng bừng sức sống.

Trong phòng tất cả mọi thứ đều được sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận, hoàn toàn rất tốt.

Đến phòng vệ sinh rửa mặt xong, Trần Kinh tận tình hưởng thụ bữa sáng, hắn đột nhiên nhận thấy mình đã có một quyết định rất sáng suốt.

Cô bé Ân Đình Đình kia rất chăm chỉ, lại rất hiểu lòng người, mình mời cô ấy làm bảo mẫu, cô ấy tuyệt đối làm tròn bổn phận, mỗi tháng tiêu một ít tiền trong lòng cũng thoải mái.

Điều duy nhất khiến Trần Kinh cảm thấy không được tự nhiên là, cô bé Ân Đình Đình kia rất khách khí.

Trần Kinh bây giờ là đưa tay ra cơm đưa đến miệng, cuộc sống có xu thế hư hỏng nghiêm trọng.

Trần Kinh nói bao nhiêu lần với cô nàng, nhưng nha đầu này vẫn hoàn toàn không đổi được, Trần Kinh cũng chỉ có thể để cho cô làm theo ý mình.

Trần Kinh ăn điểm tâm, Ân Đình Đình cũng buông công việc trong tay xuống, lẳng lặng ngồi bên cạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng phục vụ Trần Kinh.

Trần Kinh nhíu mày nói:

- Tiểu Ân, công việc vẫn thuận lợi chứ? Có đảm nhiệm được không?

Ân Đình Đình liên tục gật đầu nói:

- Có thể đảm nhiệm, có thể đảm nhiệm. công việc rất nhẹ nhàng, so với trước kia thoải mái hơn.

Trần Kinh đặc biệt thích nhìn cô bé này cười, nụ cười của cô phát ra từ nội tâm, rất chân thành, rất thỏa mãn, có một loại thuần phác trong này, khiến Trần Kinh cảm thấy hết sức thân thiết.

Ân Đình Đình sột sột soạt soạt lấy từ trong túi ra một tờ giấy A4, rất nghiêm túc đưa cho Trần Kinh nói:

- Bí thư Trần, đây là chi tiêu tháng trước trong nhà, anh xem đi…

Trần Kinh cúi đầu nhìn sang, trêm tờ giấy ghi chép chằng chịt hằng ngày chi tiêu, chi tiết rõ ràng.

Một ngày mua đồ ăn tiêu hết bao nhiêu tiền, mua cây lau nhà, mua sữa tắm, dầu gội, thậm chí đến mua tăm, từng mục từng mục rõ ràng rành mạch, sau đó đằng sau có tổng số, một tháng chi chín trăm hai mươi bảy đồng năm hào.

Khóe miệng Trần Kinh cong lên một độ, gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, cô cất đi.

Ân Đình Đình cẩn thận đem trang giấy thu lại.

Cô làm việc cẩn thận tính toán tỉ mỉ giống như con người thật của cô, đây cũng là điều mà Trần Kinh cổ vũ.

Chút tiền ấy Trần Kinh căn bản không thèm để ý, nhưng thái độ này của Ân Đình Đình, hắn rất thích, người nhà nghèo sớm đã biết lo toan việc nhà, mà tuổi trẻ bây giờ, lại có mấy người hiểu chuyện chăm chỉ như Ân Đình Đình?

- Ồ, đúng rồi, tôi phải ra ngoài một chuyến.

Trần Kinh đột nhiên nhớ tới một việc, giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi rồi.

Hôm nay còn có việc phải làm.

Hôm trước Giang Chú gọi điện thoại, nhất định phải mời Trần Kinh ăn một bữa cơm, tụ tập một trận, việc của con anh ta Trần Kinh làm xong cho anh ta rồi, anh ta phải thể hiện tâm ý, vừa rồi Trần Kinh và Đình Đình nói chuyện, suýt nữa đã quên việc này…