Quan Sách

Chương 716: Khó khăn chồng chất!

Mỗi lần tới tỉnh thành, nhật trình của Trần Kinh đều sắp xếp dày đặc.

Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chính Thanh, Phó bí thư tỉnh, Hồ Tuấn Trung, còn có chủ tịch hội đồng quản trị công ty Đông Thị Đông Kỳ Vi, còn có Tương Hằng Vân..., quan hệ của Trần Kinh với bọn họ đều rất thân mật.

Về phía Kiều Chính Thanh, Trần Kinh hiện tại sắp trở thành con rể của Phương gia, Kiều Chính Thanh lại là tam thúc chính cống của Phương Lộ Bình, có tầng quan hệ này, Trần Kinh ở trước mặt của Kiều Chính Thanh chính là vãn bối chính cống, duy trì mối quan hệ với Kiều Chính Thanh, việc này không chỉ là vấn đề thái độ, mà còn là lễ nghĩa.

Còn về Phó bí thư tỉnh Hồ Tuấn Trung, ông ta là quan chức có ảnh hưởng quan trọng ở Lĩnh Nam, ông ta rất ủng hộ Lĩnh Nam đón cán bộ từ bên ngoài tỉnh vào, cái gọi là nhân tài cả nước cho ta sử dụng, chính là quan niệm chính trị của Hồ Tuấn Trung.

Đáng tiếc, quan niệm chính trị này của ông ta không được đông đảo nội tỉnh Lĩnh Nam công nhận, ông ta dưới sự nỗ lực cố gắng, và dưới sự lãnh đạo của ban tổ chức, Lĩnh Nam mới có cái gọi là lần tuyển chọn cán bộ thu hút nhân tài đầu tiên.

Hồ Tuấn Trung rất kỳ vọng vào đám cán bộ trong lần tuyển chọn này, trong đó đặc biệt là Trần Kinh, hy vọng ông ta dành cho Trần Kinh rất lớn.

Trần Kinh là cán bộ biểu hiện vượt trội nhất trong đám cán bộ hiện tại, Trần Kinh chấp chính Lân Giác một năm, Lân Giác từ vô danh không ai biết đến cho đến nay mức độ nổi tiếng ngày càng cao, hơn nữa gần đây dư luận còn nói Lân Giác là nơi phá vỡ tảng băng hợp tác khai thác giữa hai thành phố Hải Sơn và Nam Cảng.

Có truyền thông cho biết, Hải Sơn và Nam Cảng vì vấn đề bất đồng quan niệm phát triển, rất nhiều năm quan hệ không tốt, hai vùng rất ít giao lưu, bất kể là chính trị hay kinh tế, đều thiếu giao lưu và tin tưởng lẫn nhau. Quan hệ ngượng ngùng như vậy dẫn đến quan hệ giữa hai địa phương vẫn luôn đình trệ không phát triển.

Hiện tại kinh tế phát triển hợp tác ngoài khu vực đã trở thành xu thế lớn, dưới sự thúc đẩy của xu thế lớn như vậy, Hải Sơn và Nam Cảng bổ sung ưu thế cho nhau, tiếng vang hợp tác phát triển ngày càng cao.

Ở tỉnh hiện tại cũng đang nghiên cứu để tài này, hi vọng hai thành phố kinh tế lớn này có thể tìm được phương thức phát triển hợp tác cùng có lợi, trong khung như vậy hai địa phương hợp tác trong phạm vi lớn, nhiều cấp độ.

Tuy nhiên tiến triển của công tác này rất chậm, nguyên nhân chính là cơ sở hợp tác của hai nơi yếu kém. Trong lịch sử hai nơi tồn tại mâu thuẫn rất nghiêm trọng.

Trong bối cảnh như vậy, quận Lân Giác của Trần Kinh đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.

Đầu tiên về khu vực mà nói, Lân Giác tiếp giáp Nam Cảng, ngoài ra, ý nghĩ của Trần Kinh về vấn đề phát triển Lân Giác chính là rất mở cửa, vô cùng hiện đại, trong báo cáo phát triển kinh tế của Trần Kinh, miêu tả một cách tốt đẹp kế hoạch hợp tác giữa Lân Giác và Nam Hải. Điều này cho thấy Trần Kinh có thái độ rất tích cực đối với việc triển khai hợp tác giữa hai địa phương.

Ngoài ra, Trần Kinh không phải là cán bộ Hải Sơn truyền thống. Hắn không có thành kiến với Nam Cảng như những người Hải Sơn khác. Mà các tầng lớp xã hội Nam Cảng chấp nhận Trần Kinh dễ dàng hơn chấp nhận những cán bộ Hải Sơn, thân phận này của hắn có lợi cho việc tiên phong mở đường cho hợp tác giữa hai địa phương.

Truyền thông đúng là phân tích đủ loại này nọ, rút ra được quan niệm và kiến nghị Hải Sơn và Nam Cảng hợp tác cần bắt đầu từ Lân Giác.

Không còn nghi ngờ gì, thành tích chính trị một năm ở Lân Giác của Trần Kinh rất nổi bật, bỏ qua không nói đến việc kinh tế Lân Giác phát triển nhanh chóng, chỉ riêng việc Trần Kinh phác thảo kế hoạch lớn cho sự phát triển của Lân Giác, tương lai của Lân Giác đều tràn đầy hi vọng.

Định vị của Trần Kinh với Lân Giác là thủ đô dụng cụ gia đình của nước cộng hòa. Ngoài ra, Trần Kinh còn tập trung cải tạo Lân Giác thành hậu hoa viên của Hong Kong và Ma Cao.

Hiện tại ngày càng nhiều người dân Hong Kong và Ma Cao đến nội địa định cư. Đến nội địa bất động sản, Trần Kinh hy vọng nhào nặn Lân Giác thành nơi có môi sinh sống tốt nhất Lĩnh Nam. Nhân cơ hội này thu hút càng nhiều người có tiền đến Lân Giác đầu tư, từ đó làm cho Lân Giác từ vô danh tiểu tốt, bắt đầu dần dần bước vào hàng ngũ quận huyện nổi tiếng toàn quốc.

Quy hoạch của Trần Kinh tốt như vậy, hơn nữa hành động của hắn lại đắc lực như vậy, Hồ Tuấn Trung đương nhiên càng coi trọng hắn hơn, trong hoàn cảnh như vậy, Trần Kinh mỗi lần đến tỉnh thành đều liên lạc với Bí thư Hồ, duy trì chiến tuyến Hồ Tuấn Trung này, trước mắt là việc vô cùng quan trọng của Trần Kinh ở Lĩnh Nam.

Lần này, Trần Kinh lại một lần nữa nhờ quan hệ của Tương Hằng Vân mà gặp được Hồ Tuấn Trung.

Hồ Tuấn Trung đến trường Đảng tỉnh ủy thị sát, trên đường đi có một tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, Trần Kinh gặp Hồ Tuấn Trung vào lúc đó.

Trần Kinh báo cho Hồ Tuấn Trung về việc kết hôn của mình, Hồ Tuấn Trung cười ha ha, nói:

-Tốt! Tốt! Nên kết hôn rồi, thời điểm này vừa lúc. Thành tích công tác của cậu hiện nay rất xuất sắc, tổ chức cũng đánh giá cậu rất tốt, chỉ có duy nhất một điểm vẫn chưa được chính là vấn đề cá nhân chưa giải quyết được.

Vấn đề này đã trở thành trở ngại trên con đường thăng tiến của cậu, bây giờ cậu kết hôn vào lúc này, giải quyết vấn đề cá nhân, cũng coi như nam tử hán chân chính rồi, trong công việc sau này cậu chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng trưởng thành.

Trần Kinh nói:

-Cảm ơn Bí thư, trước mắt điều mà tôi lo lắng chính là vấn đề công việc và kết hôn có xung đột, thờI điểm kết hôn lại đúng vào thời điểm cuối năm bận rộn nhất...

Hồ Tuấn Trung khoát tay một cái nói:

-Công việc làm mãi cũng không hết, xây dựng bộ máy Lân Giác thành công hay không, lần này cậu kết hôn chính là một lần khảo nghiệm.

Trần Kinh nói:

-Tôi cho rằng bộ máy chúng ta không có vấn đề gì, chỉ là trong lòng tôi có rất nhiều việc không bỏ được, chúng ta vừa trải qua một năm, thành tích lớn nhất chính là chúng ta biết được chúng ta nên bước lên phía trước như thế nào, giải quyết vấn đề phương hướng.

Mấy năm tiếp theo, chúng ta phải kiên định bất di đi theo con đường hiện tại, tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ thành công.

Trần Kinh trầm ngâm một chút, lại nói với Hồ Trung Tuấn ý tưởng của mình về việc muốn chỉnh lý hệ thống chính trị pháp luật và công an.

Trần Kinh đề xuất công tác toàn diện về trình độ trị an và pháp chế đều phải vươn lên trước các địa phương khác ở Lĩnh Nam, điều này quyết định công tác chính trị pháp luật của Lân Giác phải đi trước những địa phương khác.

Hồ Tuấn Trung nhìn chằm chằm Trần Kinh, hơi nhíu mày, không nói chuyện ngay.

Một lát sau, ông ta nhìn Trần Kinh nói:

-Cậu…có nắm chắc không?

Trần Kinh ngẩn người,gật đầu nói:

-Tôi cho rằng không vấn đề gì, tôi tự tin xử lý tốt tất cả các mâu thuẫn!

Hồ Tuấn Trung gật đầu nói:

-Vậy cậu cứ thoải mái làm đi, nhớ rằng lúc nào cũng không được quên đại cục, lúc nào cũng phải bảo vệ mình, cái gọi là lên núi không sợ không có củi đốt, điểm này cậu phải nhận thức đầy đủ.

Trần Kinh rùng mình, Hồ Tuấn Trung truyền đạt ý tứ rất rõ ràng, đó chính là công tác chính trị pháp luật rất nhạy cảm, không dễ gì tùy tiện động vào, Trần Kinh cần phải cực kỳ thận trọng mới được.

Lời nói thận trọng như vậy được nói ra từ miệng Hồ Tuấn Trung, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng...

Mà việc có thể làm cho Hồ Tuấn Trung đều cảm thấy nhạy cảm, độ khó của nó không cần nghĩ cũng biết, trong lòng Trần Kinh tự nhiên bồn chồn.

Tuy nhiên việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao, Trần Kinh cũng bắt buộc phải đi đến cùng!

Phó giám đốc Sở công an tỉnh Chương Nhất Quần quyền cao chức trọng, trên thực tế nhiệm vụ cụ thể của Sở công an đều do ông ta chủ trì, trên chiến tuyến công an Lĩnh Nam, danh tiếng của ông ta rất lớn.

Ông ta xuất thân là quân nhân, là cấp Trung đoàn từ bộ đội cảnh sát vũ trang chuyển về địa phương, trực tiếp chuyển đến chiến tuyến công an.

Những năm gần đây, kinh tế Lĩnh Nam phát triển nhanh chóng, lưu động nhân lực xã hội lớn, tình trạng xã hội phức tạp, Chương Nhất Quần ở trong hệ thống công an chủ trì một loạt cải cách, có thể nói là có hiệu quả rõ ràng.

Hơn nữa, ông ta còn đặc biệt đến Mỹ và một số nước phát triển khác để học quản lý trị an, xử lý những việc mang tính bộc phát, bảo vệ an ninh thành phố và các hoạt động lớn..., sau khi trở về được Sở công an tỉnh trọng dụng bổ nhiệm chức Phó giám đốc Sở công an.

Sau khi đảm nhiệm chức Phó giám đốc được hai năm, tỉnh quyết định cho ông ta chủ trì toàn bộ công việc của Sở công an, đến nay đã được vài năm rồi.

Trần Kinh thăm hỏi Chương Nhất Quần, ông ta đề xuất với Trần Kinh phải thanh trừng cách nghĩ về hệ thống chính trị pháp luật và công an có chút mâu thuẫn.

Ông ta khuyên Trần Kinh:

-Tiểu Trần, Lĩnh Nam có đặc trưng của Lĩnh Nam, chiến tuyến công an Lĩnh Nam chúng ta xây dựng trên cơ sở lấy thành phố làm trọng điểm, hệ thống công an các quận huyện chúng ta phải tập trung quản lý cao độ, mục đích làm như vậy là vì đón nhận tính lưu động cao độ của nhân khẩu xã hội, kết cấu nhân viên và môi trường phức tạp của Lĩnh Nam.

Chúng ta đang làm việc, xử lý những việc bộc phát, bảo vệ trị an xã hội, chúng ta liên kết toàn tỉnh, phương thức như vậy hiệu quả cao tiện lợi, phương thức như vậy có lợi cho công tác của toàn hệ thống công an chúng ta.

Trần Kinh nghe Chương Nhất Quần vừa nói, trong lòng hắn âm thầm lắc đầu.

Hắn có thể hiểu được một chút vì sao Chương Nhất Quần phản đối đề nghị của mình, nguyên nhân là ở chỗ hiện tại cải cách cơ cấu hệ thống công an toàn Lĩnh Nam đều là Chương Nhất Quần thúc đẩy, yêu cầu của Chương Nhất Quần là hệ thống công an toàn tỉnh tăng cường quan hệ chiều dọc.

Bởi vì quan hệ chiều dọc tăng cường, chủ quản bề ngang tự nhiên suy yếu, việc này cũng dẫn đến hệ thống chính trị pháp luật Lân Giác trở thành đuôi to khó vẫy, từ đó trở thành họa lớn trong lòng Trần Kinh.

Mọi việc có lợi tất có hại, nhưng đối với Trần Kinh mà nói, hắn không thể chấp nhận khiếm quyết trong cơ cấu chính trị pháp luật hiện tại.

Hơn nữa hắn cho rằng, cơ cấu hệ thống công an như vậy chỉ có thể giải quyết vấn đề nhất thời, nếu trường kỳ làm việc theo cơ cấu như vậy, sớm muộn cũng sẽ lộ ra vấn đề lớn.

Trần Kinh lúc đó lại bác bỏ quan điểm của Chương Nhất Quần, hắn nhấn mạnh bất kỳ Ủy ban Đảng ủy cấp nào đều bắt buộc phải có uy quyền tuyệt đối, bất kỳ chính pháp và công an cấp nào cũng đều bắt buộc phải làm việc dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy Ủy ban cấp đó, đây là vấn đề nguyên tắc, là vấn đề không dễ có nghi ngờ.

Tính khí Trần Kinh cứng rắn như vậy, Chương Nhất Quần bỗng chốc sửng sốt, ngay cả nhân viên bên cạnh ông ta cũng bị phản ứng kịch liệt của Trần Kinh là cho ngẩn người, trong lòng bọn họ đều đang lẩm bẩm.

Trong lòng nghĩ tiểu tử này là ai, lại dám nói chuyện với thái độ như vậy trước mặt Giám đốc sở Chương?

Chương Nhất Quần xuất thân quân nhân, trên người có một lượng hiển hoách oai vũ, ông ta nheo mắt nhìn Trần Kinh, nụ cười trên mặt dần tắt đi.

Trần Kinh thấy tư thế đối phương như thế này là muốn trở mặt, hắn vội nói:

-Giám đốc Chương, tôi hôm nay là tùy việc mà xét, chúng ta gặp nhau là vì công việc, không liên quan đến quan điểm cá nhân.

Hắn dừng một chút nói:

-Tôi biết, vấn đề mà tôi đưa ra bây giờ tương đối nhạy cảm, bởi vì sự việc liên lụy đến đại cục. Nhưng tôi có thể đưa ra vấn đề này, dám đưa ra vẫn đề này, trong lòng tôi đã có đủ sự chuẩn bị tâm lí rồi.

Những vấn đề tôi nói đều rất hiện thực, đều là vấn đề đang chờ giải quyết mà tôi phải đối mặt, tôi hi vọng anh có thể thận trọng suy xét ý kiến của tôi!