Quan Sách

Chương 701: Một lần nữa tới Bắc Kinh!

Phùng Nhân Quốc rất gầy, xương gò má rất cao, là một gương mặt ngựa điển hình.

Lúc cười, răng hàm trên hàm dưới đều lộ hết ra, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.

Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ cùng nhau đi thăm hỏi Phùng Nhân Quốc, Phùng Nhân Quốc tự tay pha trà mời hai người uống, cả ba người ngồi xuống, ông ta chỉ về món quà trên bàn nói:

-Tiểu Trần, Quốc Vĩ, lần sau hai người đến chỗ tôi, không được mang những món quà đến đây! Những lãnh đạo ở trong thành phố, tôi coi như là đứng đầu, việc mà ngày thường tôi rất thích làm đó là cùng những người trẻ tuổi như các cậu ngồi lại, nói chuyện với nhau, trao đổi suy nghĩ tư tưởng cuẩ nhau.

Các cậu tới đây mang nhiều quà như vậy, các cậu bảo lần sau tôi còn dám mời các cậu tới đây không?

Trần Kinh cười nói:

-Chủ tịch Phùng, chỉ cần không chê chúng tôi phiền, chúng tôi sẽ thường xuyên tới đây! Hiện nay có một số người trong thành phố nói chúng tôi và Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố không giữ được sự thống nhất với nhau, có một chút thành tích đã muốn bay lên, tôi và lão Lý suy nghĩ nên ngăn chặn ngay những cách nói như vậy.

Chúng tôi về sau nhất định thường xuyên duy trì quan hệ chặt chẽ với lãnh đạo trong thành phố, luôn luôn đồng nhất với thành phố!

Phùng Nhân Quốc khua tay nói:

-Những người ghen ghét với các cậu rất nhiều, cũng khó tránh được. Liên quan tới việc các cậu tự mình phải phát triển, nội bộ phải đoàn kết, đây mới là điều quan trọng.

Phùng Nhân Quốc liếc nhìn Lý Quốc Vĩ nói:

-Quốc Vĩ, trước khi tiểu Trần chưa đến, trong lòng cậu có chút oán trách. Cảm thấy Tổ Chức không coi trọng cậu, có thiên vị. Hiện nay cậu với Bí thư Trần hợp tác với nhau lâu vậy, cậu có còn nghĩ như vậy không?

Hiện nay nên biết núi cao còn có núi cao hơn, đúng không?

Lý Quốc Vĩ mặt đỏ lên, trầm ngâm một lúc, nói:

-Bí thư Trần là người tài từ xa tới, cậu ấy có thể làm chủ được Lân Giác, cũng là phúc của Lân Giác!

Phùng Nhân Quốc gật đầu nói:

-Lời của Quốc Vĩ rất có lý. Là người có quyền lực của chúng ta, quản một vùng, luôn luôn phải suy nghĩ tới quyền lợi của nhân dân. Chỉ cần là việc có lợi cho nhân dân. Chúng ta nên làm, tiêu chuẩn này rất dễ có thể nhận thấy được.

Vì vậy, các cậu cũng không nên bị áp lực quá. Cũng không nên quản những chuyện linh tinh, toàn tâm toàn ý làm tốt công việc của mình đấy mới là quan trọng.

Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ liên tục gật đầu, ngồi nghe rất nghiêm túc.

Hôm nay là lần đầu tiên Trần Kinh tới thăm hỏi Phùng Nhân Quốc, khoảng thời gian gần đây, quan hệ giữa Trần Kinh và Phùng Nhân Quốc càng ngày càng trở lên thân thiết.

Quan hệ ở thành phố, vì có sự can thiệp của Phùng Nhân Quốc, nên môi trường của Lân Giác so với trước đây đã mở rộng rất nhiều.

Vuốt mặt cũng phải nể mũi, Phùng Nhân Quốc là Chủ tịch đã lâu năm, hơn nữa là Phó chủ tịch thường trực, trong tay ông ta nắm quyền lực rất lớn.

Dưới tình hình như vậy, Phùng Nhân Quốc ra mặt đứng về phía Lân Giác, thì môi trường Lân Giác sẽ có sự thay đổi lớn.

Cũng như Trần Kinh trong hội nghị Quận ủy Lân Giác đã nói, một Lân Giác đoàn kết là không thể đánh thắng được. Lân Giác có thể ổn định phát triển hay không, những khó khăn gặp phải trên con đường trước mắt của Lân Giác có thể dễ dàng giải quyết được không, quan trọng nhất đó là sự đoàn kết trong nội bộ Lân Giác.

-Tiểu Trần, Thành ủy ngay lập tức sẽ tổ chức hội nghị công tác kinh tế, hội nghị này là cơ hội để cho Lân Giác các cậu lộ diện, cậu nên vạch ra một kế hoạch tốt, cần phải cố gắng làm tốt công tác mọi mặt, nhất định phải thể hiện tốt Lân Giác các cậu trước mặt toàn thể nhân dân trong thành phố.

Phùng Nhân Quốc nói với Trần Kinh.

Trần Kinh cười nói:

-Đây là điều đương nhiên, từ cuối năm trước. Dự án thành phố đồ gia dụng của chúng tôi đã ngay lập tức hoàn thành, đến khi khai mạc chúng tôi sẽ mời lãnh đạo trong thành phố, Chủ tịch Phùng, tôi xin nói với anh trước, anh nhất định phải tới tham gia đó!

Phùng Nhân Quốc ngẩn người, lễ khai mạc thành phố đồ gia dụng Lân Giác chắc chắn sẽ lớn, theo như thông lệ, thì sẽ phải là sẽ cử một nhân vật lớn trong thành phố tới mới đúng quy cách.

Hiện giờ Trần Kinh lại muốn trao cho Phùng Nhân Quốc cơ hội đó sao?

Phùng Nhân Quốc nhìn sâu vào mắt Trần Kinh, trong lòng thầm ưng ý.

Người thanh niên Trần Kinh này, khi là đối thủ của hắn, thì tên tiểu tử này rất đáng hận, đáng ghét, nhưng khi đã kết thành đồng minh, hắn ngay lập tức trở nên rất hiểu chuyện, có đôi lúc “hiểu chuyện” khiến cho người khác bất ngờ.

Về điểm này, Trần Kinh thậm chí còn khiến cho Phùng Nhân Quốc vừa ý hơn Lý Quốc Vĩ, tận sâu trong lòng, Phùng Nhân Quốc cũng rất muốn ông ta có thể tới tham dự lễ khai mạc thành phố đồ gia dụng.

Một lần tới hỏi thăm, hai bên nối chuyện rất vui vẻ, Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ ra về.

Trần Kinh nói:

-Quốc Vĩ, dựa vào tình thế phát triển hiện nay, ngày này năm sau, Lân Giác chúng ta có thể đứng trong top ba của thành phố, đến lúc đó, tôi và anh mới thực sự nở mày nở mặt!

Hắn khua tay lên nói:

-Trong vòng ba năm, Lân Giác có thể trở thành top mười của cả nước, mục tiêu này nên viết vào trong báo cáo công tác kinh tế năm nay! Sau khi hội nghị công tác kinh tế thành phố kết thúc, khẩu hiệu của chúng ta sẽ là, chúng tôi nhất định tạo ra khí thế mới, tạo ra khí thế lớn!

Lý Quốc Vĩ theo sau Trần Kinh, nhìn Trần Kinh khua múa tay, trong lòng ông ta thầm thở dài.

Trong lòng nghĩ may mà lúc đầu ông ta không liều mà đối đầu với Trần Kinh, thì cũng không có cục diện như ngày hôm nay, đúng như những gì Trần Kinh nói, nửa năm sau phải khiến cho Lân Giác trở thành top 3 của thành phố, ông ta sẽ là một nhân vật trong Ủy ban và có tầm ảnh hưởng.

Bây giờ điều mà Lý Quốc Vĩ lo nhất đó là ba triệu tệ của Lưu Thịnh, ba triệu tệ đó sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thùng thuốc nổ, một khi nó phát nổ, thì nó sức ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Vào lúc này, điện thoại của Lý Quốc Vĩ vang lên.

Ông ta nhìn thấy tên người gọi đến là Bành Triều Huy, mặt ông ta liền trở lên u ám, xin phép Trần Kinh, tìm một chỗ kín nghe điện thoại.

Mà điện thoại Trần Kinh gần như cũng cùng lúc đó gieo lên, hắn cầm điện thoại, đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ:

-Ai chà, Bí thư Trần, hôm nay sao lại nhận điện thoại nhanh vậy! Thế nào, dạo này chiến dịch tuyên truyền về mô hình phát triển của Lân Giác làm cũng không tồi! Truyền hình trung ương có vẻ cũng rất quan tâm tới việc này.

Cuộc gọi đó là từ Đường Ngọc, về vấn đề tuyên truyền quảng bá của Lân Giác, Đường Ngọc đã tốn rất nhiều công sức, đặc biệt về cái khái niệm mô hình phát triển Lân Giác, cũng là lần đầu tiên cô ta sử dụng cụm từ này trên truyền thông.

Hơn nữa cái khái niệm này hiện giờ rất thông dụng, không thể không nói tới công sức của cô ta.

-Cảm ơn, cảm ơn nhà báo Đường! Đây đều là công lao của cô. Tôi rất vui khi sự phát triển của Lân Giác nhận được sự đồng tình, quan tâm của truyền thông như vậy, đây là một sự động viên rất lớn đối với chúng tôi!

Sau khi có thể thuận lợi dựa vào thế của Phùng Nhân Quốc, áp lực mà Lân Giác phải đối mặt giảm đi rất nhiều, tuy rằng vẫn có rất nhiều người chưa ủng hộ, ví dụ như Trịnh Quốc Hoa của Lam Hà gần đây càng trở lên tinh danh hơn. Đến đâu anh ta cũng giở trò làm giảm uy tín của Lân Giác, một số hành động của anh ta khiến cho Trần Kinh không chịu được nữa.

Nhưng ngoài những tình huống tiêu cực đó ra, thì rất nhiều mẫu thuẫn gay gắt trước đây, giờ đang dần dần được hóa giải.

Từng bước đi trên quan trường đều là anh chết tôi sống, tình thế thay đổi, có những mẫu thuẫn tự nhiên được hóa giải, mà mẫu thuẫn được hóa giải là một điều vui trước mắt đối với Lân Giác.

Đầu dây bên kia Đường Ngọc cười rất đắc chí, nói:

-Bí thư Trần, cảm ơn không chỉ nói bằng mồm thế chứ! Cần phải có những hành động thực tế! Anh xem thế này có được không, hiện nay Lân Giác tôi vẫn biết nhiều về núi Bạch Thạch, nơi đó đẹp như vậy, tôi nghĩ trước tiên phải tới đó thăm quan đã.

Tìm thời gian thích hợp anh làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, tiện thể tôi cũng muốn biết sự hiểu biết của anh về văn hóa của Lĩnh Nam thế nào.

Trần Kinh trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói:

-Được thôi! Cuối tuần nào đó rảnh rỗi, tôi sẽ dẫn cô đi tới núi Bạch Thạch, phong cảnh ở đó thực sự rất đẹp, là một nơi có giá trị nhất của Lân Giác chúng tôi!

-Vậy cứ định như vậy đi, anh không được nuốt lời!

Đường Ngọc cười nói.

-Không nuốt lời, không nuốt lời! Cô là người có công lớn trong sự phát triển của Lân Giác, phải được hưởng những đại ngộ đặc biệt của lãnh đạo!

Trần Kinh hào phóng nói.

Đầu dây bên kia, Đường Ngọc ngắt điện thoại, mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy rất tốt.

Vừa lúc đó biên tập Thẩm Hồng bước vào, nhìn thấy cô ta dập điện thoại trên mặt thì rất vui, liền cười nói:

-Ai chà, Đường Tổng có chuyện vui gì vậy? Đừng vội, để tôi đoán…

Cô ta cười cười nhìn chằm chằm Đường Ngọc, nói:

-Tôi đoán Đường Tổng của chúng ta có phải đang yêu không?

Đường Ngọc ngẩn người, mặt bỗng đỏ lên, tức giận nhìn Thẩm Hồng, nói:

-Nha đầu này lại nói linh tinh gì vậy, cái gì mà yêu đương? Đoán mò!

-Còn nói không phải, tôi nhìn thấy có người mặt đỏ rồi kìa!

Thẩm Hồng cười nói, cô ta than thở nói:

-Không biết người con trai nào mà lại có phúc lớn như vậy, không ngờ lại có thể cưới được một người con gái xinh đẹp giỏi giang như vậy, Việt Châu chúng ta không biết có bao nhiêu chàng trai giận tới mức phải nhảy lầu tự tử rồi!

-Cô còn nói?

Mặt Đường Ngọc nghiêm túc trở lại, nhưng cũng không thể lấy lại cái uy thế lúc trước, Thầm Hồng đương nhiên là cũng không sợ chút nào.

Đường Ngọc cuối cùng chịu không nổi, đẩy Thẩm Hồng một cái, hai người phụ nữ đùa nhau trong phòng làm việc, giống như những cô gái độ tuổi trăng tròn vậy.

Trong cái lúc mà trong lòng Đường Ngọc đang cảm thấy rất vui, thì Trần Kinh lại bay về Bắc Kinh.

Gia đình thì vội lo chuyện hôn nhân của Trần Kinh, hắn và Phương Uyển Kỳ yêu nhau lâu như vậy, hai bên gia đình vẫn chưa gặp mặt nhau nói chuyện, việc này cũng không được hợp lý lắm.

Lần này Trần Chi Đống và Chung Tố Quyên tới Bắc Kinh gặp mặt người thân, hai người cũng đã thảo luận là sẽ nói chuyện hôn sự của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ.

So với sự nóng vội muốn bế cháu của hai người Trần Chi Đống và Chung Tố Quyên, Phương gia còn nóng vội hơn vậy.

Tuổi Trần Kinh bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, với độ tuổi như của hắn mà có thể làm tới chức Bí thư Huyện có thể nói là đáng ngưỡng mộ.

Hiện giờ hắn phải tiếp tục hướng lên trên, nhưng vấn đề là hắn vẫn còn độc thân.

Làm lãnh đạo cao hơn chức Bí thư Huyện ủy, vẫn còn độc thân, trên Tổ Chức khó tránh được có cách nhìn khác.

Tư tưởng truyền thống của Trung Quốc, tu thân, lập nghiệp sau đó mới là trị nước, người con trai mà chưa có gia đình thì chưa được coi là một người con trai trưởng thành.

Vì vậy, Trần Kinh muốn được thăng chức, thì không thể không kết hôn.

Hơn nữa tình hình hiện nay của Trần Kinh, hắn là một người có năng lực, công tác mọi mặt đều làm rất tốt, danh tiếng ở Lĩnh Nam ngày một cao, là một ngồi sao mới ở chính đàn Lĩnh Nam.

Dưới tình hình như vậy, giải quyết vấn đề độc thân đối với Trần Kinh là một chuyện vô cùng khẩn cấp.

Việc này Phương gia cũng rất coi trọng, những biểu hiện hiện nay của Trần Kinh rất đáng trông đợi, có thể trong tương lai không xa, Trần Kinh sẽ khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên…