Quan Sách

Chương 675: Thiêu thân xuất hiện!

Lái xe một vòng Hải Sơn như bình thường, Trần Kinh chạy lên đường cao tốc Nam Hoàn Thành.

Đường cao tốc Nam Hoàn Thành xây dựng lấy đại Hải Sơn làm gốc, cái được gọi là đại Hải Sơn chính là biến toàn bộ thành phố Hải Sơn thành một thành phố nối liền các quận.

Sau khi đường cao tốc Nam Hoàn Thành này được xây xong, tất cả các quận của Hải Sơn đều được bao phủ bởi đường cao tốc.

Lấy Lân Giác làm ví dụ, trước kia từ Lân Giác muốn đến Lâm Cảnh hoặc Việt Châu, phải đi qua một con đường quốc lộ dài, phải đi qua đường cao tốc đến quận Lam Hà, nhưng giờ có Nam Hoàn Thành rồi thì có thể đi thẳng trên cao tốc Nam Hoàn Thành, không cần đi qua đường quốc lộ.

Thay đôi như vậy có thể khiến môi trường giao thông các quận trong Hải Sơn thay đổi lớn, tất cả các quận cơ bản cũng thực hiện được bao trùm mạng lưới đường cao tốc.

Hôm nay thời tiết tốt, Trần Kinh hưởng thụ cảm giác lái xe trên đường cao tốc, đặc biệt là khi xe đến gần thị trấn Bạch Thạch, có thể nhìn thấy dãy núi Bạch Thạch chập chùng, cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc đẹp vô cùng.

Địa khu Lĩnh Tam Giác của Lĩnh Nam vì nằm ở hạ lưu sông, lại gần biển, cho nên địa hình hầu hết bằng phẳng, rất ít khi thấy núi.

Cho dù có núi, phần lớn cũng chỉ dạng đồi, cơ bản không có hững đỉnh núi chập chùng như núi Bạch Thạch.

Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.

Núi Bạch Thạch không phải núi cao, nhưng rất nổi tiếng, có rất nhiều sự kiện lịch sử có liên quan đến ngọn núi này.

Trước kia chống lại Oa Khấu, Lâm Tắc Từ hổ môn khói súng, núi Bạch Thạch chính là lá chắn phòng ngự, trong cuộc chiến tranh sau dân quốc, núi Bạch Thạch chính là pháo đài quân sự quan trọng đáng giá của Lĩnh Nam.

Muốn chiếm Hải Sơn, phải chiếm được Bạch Thạch trước, có Bạch Thạch trong tay thì không lo gì Hải Sơn nữa!

Bạch Thạch là cửa ngõ của Hải Sơn, là phong nhãn của Hải Sơn, nhìn Bạch Thạch là có thể thấy được sự tinh túy này.

Trần Kinh thưởng thức cảnh sắc núi Bạch Thạch, nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái, cả người thư thái.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một tấm biển quảng cáo lớn, tấm biển dựng sừng sững trên núi Bạch Thạch, trên đó viết “Bán sơn hào đình, lăng giá tôn quý phủ khám phồn hoa!”

Trần Kinh sửng sốt, hắn nhìn chiếc xe chở GPS. Nơi này không phải địa bàn trấn Ngọc Vân sao? Sao ở đây lại khai thác bất động sản?

Trần Kinh nhanh chóng tìm lối đi xuống đường cao tốc, sau đó chạy thẳng đến hướng có bảng quảng cáo.

Nơi này tuy không phải trấn Bạch Thạch, nhưng vẫn thuộc phạm vi trấn Bạch Thạch, có hai đôi núi nhỏ đã bị ủi bằng, ngoài ra giữa sườn núi từ đường quốc lộ đi vòng lên, bên đó có một khoảng đất trống lớn. Diện tích rộng mênh mông.

Lúc này tuy rằng đã xế chiều, nhưng trên công trình vẫn có xe ủi đường, đủ các loại xe công trình, máy xúc, xe nâng đang hừng hực khí thế bận rộn, Trần Kinh mơ hồ có thể thấy được mấy lán công trình đã được dựng, trên đó còn viết câu khẩu hiệu rất bắt mắt: “An toàn là trách nhiệm đầu tiên, chất lượng là chỉ tiêu hàng đầu.”

Từ lúc nào trên vùng đất trấn Ngọc Sơn đã làm nên chuyện lớn như vậy? Bản thân mình là Bí thư Lân Giác, người khác làm chuyện Ngu Công dời núi trên địa bàn của mình sao bản thân lại chẳng biết gì?

Trần Kinh mơ hồ ngửi được mùi thú vị.

Khai thác trong phạm vi núi Bạch Thạch phải thận trọng, nhiều năm như vậy, núi Bạch Thạch vẫn được người ta coi trọng. Vẫn được coi là rất có giá trị khai thác, nhưng vẫn chưa từng được khai thác, đó là vì bất cứ khai thác nào trên núi Bạch Thạch đều dẫn đến tranh luận khá lớn.

Nhưng hiện nay, Trần Kinh lại trơ mắt nhìn người ta Ngu Công dời núi, khai thác rầm rộ trên núi Bạch Thạch, hơn nữa còn là trên địa bàn của hắn mà hắn hoàn toàn không biết gì!

Trần Kinh thở một hơi thật dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất kích động, đây là có người đang muốn lừa dối giấu diếm mà!

Hiếm khi mới vui vẻ, lại bị chuyện này làm hỏng, Trần Kinh lập tức buồn bã, hắn lái xe trở về thành phố, đóng cửa lại ở trong phòng hút thuốc.

Trần Kinh tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhiều năm làm chính trị đã rèn cho hắn thói quen khống chế cảm xúc rất tốt.

Gặp một chuyện dù đáng giận thế nào, bất mãn thế nào, muốn chửi người thế nào, cũng đều có thể bình tĩnh lại trước, để cho cơn giận của mình tiêu tan, hoàn toàn bình tĩnh rồi mới nghĩ đối sách.

Không cân chắc thì không dám lên Lương Sơn.

Người khác dám giở trò quỷ ngay dưới mắt mình, hơn nữa còn khởi công thoải máu như vậy mà chẳng ai hỏi đến, điều này chứng tỏ người ta có chuẩn bị, thực sự có bản lĩnh.

Gần như theo bản năng, Trần Kinh ngửi được nguy cơ lớn chưa từng thấy, hắn cảm thấy Bán Sơn Hào Đình này là mở đầu cực kỳ không hay.

Trần Kinh ý thức được hiện tại mình vẫn chưa nắm chắc được cục diện Lân Giác, xảy ra chuyện lớn như vậy mà mình lại chẳng biết chút gì.

Nếu chuyện như vậy mà phát sinh nhiều lần, vậy Bí thư quận ủy như mình còn có quyền uy gì nữa chứ?

Mãi cho đến tối, Trần Kinh gọi điện cho Lưu Khúc Phong, nói tối nay mời anh ta uống café.

Hải Sơn có một quán café tương đối khá tên “Độc mại”, cái tên khá cổ quái, Trần Kinh cũng từng đến đó uống café, hương vị không tệ, quan trọng hơn là không gian đẹp, nên hôm nay Trần Kinh đã chọn quán này.

Lúc Trần Kinh đến, Lưu Khúc Phong đã đến từ sớm rồi.

Tất cả mọi thứ anh ta đều đã sắp xếp thỏa đáng, tất cả những giận dữ của Trần Kinh với anh ta, cũng vì vậy mà dần dần tan biến hết.

Đối với Lưu Khúc Phong Trần Kinh không thể yêu cầu quá nhiều, Lưu Khúc Phong không phải loại mạnh vì gạo, bạo vì tiền nhân, anh ta là kiểu người biết nghe lời.

Trần Kinh không thể trông cậy cả vào Lưu Khúc Phong, lúc này, trong lòng Trần Kinh cũng bình thản đi một chút, hắn bỗng ý thức được, chuyện trấn Ngọc Vân xảy ra trách nhiệm chủ yếu là ở mình, bản thân không biết gì thì sao có thể mong Lưu Khúc Phong có thể biết được?

Lưu Khúc Phong không biết trong đầu Trần Kinh đang suy nghĩ nhiều như vậy, anh ta thật sự nghĩ rằng buổi tối Trần Kinh ở nhà buồn chán nên mới rủ anh ta đi uống café giết thời gian.

Lúc uống café, anh ta giới thiệu với Trần Kinh vài nơi nổi tiếng ở Hải Sơn, trong đó có cả quán bar, trung tâm thể hình, làng du lịch…

Trần Kinh thở dài, khẽ cười nói:

- Lão Lưu, có lúc tôi cảm thấy khá đau lòng, quận Lân Giác lớn như vậy, mừ người tôi thực sự có thể thổ lộ tâm sự không nhiều, giờ cũng có anh là tôi cảm thấy có thể chân thành nói chuyện với nhau.

Lưu Khúc Phong ngẩn người, nói:

- Bí thư anh vừa đến, khó tránh chuyện mạng lưới quan hệ không rộng, tôi cảm thấy chỉ cần đợi một thời gian nữa chắc chắn có thể đổi được cục diện này!

Trần Kinh cười cười, nháy mắt nói:

- Thế nào? Anh tin vậy à?

Lưu Khúc Phong khẳng định gật đầu nói:

- Tôi tin chắc là như vậy, tôi tin Lân Giác chúng ta sẽ ngày càng phát triển tốt đẹp, Lân Giác dưới sự lãnh đạo của anh nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp!

Trần Kinh không nói gì, một lúc sau, hắn bỗng ngẩng đầu lên nói:

- Lão Lưu, anh cảm thấy cán bộ Thôi Đạo Quốc của trấn Ngọc Vân như thế nào? Có thể dùng được không?

Lưu Khúc Phong liếc mắt nhìn Trần Kinh, sau đó nói:

- Đạo Quốc có quan hệ tốt, rất có năng lực! Quan hệ với cấp trên tốt, được đưa xuống Lân Giác rèn luyện chắc chắn là sẽ được cất nhắc, dù sao năm nay anh ta cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi!

Trần Kinh cười ha hả nói:

- Anh nói tốt giúp anh ta vậy chứng tỏ nhân duyên của người này cũng không tệ, tuy nhiên có một chuyện tôi nghĩ cần phải nói trước với anh, tôi cho rằng người này không thích hợp để làm Bí thư đảng ủy trấn Ngọc Vân nữa, hãy nghĩ một cách để bãi miễn anh ta cho tôi!

Lưu Khúc Phong ngạc nhiên nói không ra lời, anh thực sự không biết Thôi Đạo Quốc đã làm gì khiến Trần Kinh tức giận, tại sao Trần Kinh bỗng nhiên đòi bãi miễn vị trí Bí thư đảng ủy của anh ta?

- Sao vậy? Anh không nghĩ được cách gì à? Chẳng lẽ Thôi Đạo Quốc này là thiên cổ vạn nhân, một cái thóp cũng chẳng vớ được hay sao?

Trần Kinh hừ giọng nói, giọng điệu tương đối không tốt.

Lưu Khúc Phong trán lấm tấm mồ hôi, lúc này anh ta biết, Trần Kinh thật sự quyết định như vậy, chắc chắn không phải đùa giỡn.

Từ lúc làm Chủ nhiệm văn phòng quận ủy, Lưu Khúc Phong tiếp xúc nhiều với cán bộ bên dưới, Lưu Khúc Phong hiểu rất rõ bối cảnh của Thôi Đạo Quốc, người này rất có căn cơ trên thành phố, là một nhân vật không dễ động vào.

Hơn nữa, Thôi Đạo Quốc và Lưu Khúc Phong quan hệ cũng tốt, lúc Lưu Khúc Phong lên chức, thị trấn Ngọc Vân đã tặng Lưu Khúc Phong một phong bao lì xì rất lớn.

Lưu Khúc Phong nghĩ đến đây, trong lòng có chút do dự.

Nhưng anh ta chỉ nhìn Trần Kinh một cái, tất cả do dự đều trở nên kiên định.

Trần Kinh lúc này đang nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một vườn hoa nhỏ, ngoài vườn hoa là một tuyến đường, người xe qua lại như nước.

Lưu Khúc Phong đi theo Trần Kinh đã lâu, anh ta hiểu sự kiên quyết của Trần Kinh, Lưu Khúc Phong nhất định phải dao sắc chặt đay rối cắt đứt toàn bộ những ảo tưởng không thực tế.

Anh ta trầm ngâm một chút, nói:

- Cũng không phải là không có cách, vấn đề của Thôi Đạo Quốc là…

Lưu Khúc Phong đem “vấn đề” của Thôi Đạo Quốc ra nói lại từ đầu đến cuối, Trần Kinh nhíu mày không nói tiếng nào, lát sau, hắn nói:

- Được, anh nói có vấn đề là được rồi! Sáng mai thông báo cho lão Khương và La Yến, chúng ta phải nhanh chóng rút Thôi Đạo Quốc xuống!

Trần Kinh thần sắc toát tia lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn đến mức Lưu Khúc Phong trong lòng phát lạnh.

Tim anh ta đập mạnh, Bí thư Trần đã quyêt đoán rồi, Thôi Đạo Quốc chắc chắn xui xẻo, hay là do Trần Kinh đang có kế hoạch trong phạm vi lớn.

Lưu Khúc Phong hiểu rõ, trong đầu Trần Kinh nghĩ rất nhiều thứ, người bình thường không thể sánh được, quyền mưu chi đạo có thể nói Trần Kinh cực kỳ tinh thâm.

- Anh còn phải làm một chuyện nữa!

Trần Kinh nói.

Lưu Khúc Phong đột nhiên ngẩng đầu.

Trần Kinh theo dõi anh ta, nói tiếp:

- Anh nghĩ cách dùng phương thức của mình nói với tất cả các cán bộ cấp xã trấn anh thân quen, bảo cho họ biết Thôi Đạo Lâm là do tôi chuyên quyền độc đoán bắt đưa xuống, nguyên nhân là vì “không nghe lời”, anh có thể làm được, đúng không?

Lưu Khúc Phong đỏ mặt, y như đít khỉ.

Lưu Khúc Phong lăn lộn nhiều năm, hiện nay đã lên đến vị trí Chủ nhiệm văn phòng quận ủy, cuối cùng cũng được coi là hãnh diện một phen.

Cũng vì vậy, bên dưới có thể hiện thiện ý anh ta cũng không từ chối, xã trấn bên dưới biếu tiền lì xì, anh ta cũng nhận.

Trong quận có chuyện gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, Lưu Khúc Phong sẽ lộ cho bên dưới biết, đôi khi lộ ra chút phong thanh gì đó, những phong thanh này đối với những người nhạy bén chính trị mà nói chính là tuyệt thế kỳ ngộ.

Trần Kinh khai thông mối quan hệ với Trưởng ban thư ký Thành ủy Chu Quốc Hoa là vì vậy, mối quan hệ của các quận huyện bên dưới với Lưu Khúc Phong cũng giống như vậy.

Quan trường là thế, nó luôn có một quy tắc, Trần Kinh hiểu rất rõ quy tắc này!