Quan Sách

Chương 668: Họ hàng xa

Thành phố Thuận Sơn nằm sát Hải Sơn, nói về kinh tế thì phát triển hơn Hải Sơn một chút, tuy nhiên nếu nói về tiềm lực phát triển, Thuận Sơn đã phát triển gần tới mức bão hòa, có vẻ sẽ không đáp ứng được nhu cầu trong tương lai.

Trần Kinh lái xe đi Thuận Sơn là để ghé thăm người dì họ.

Mẹ hắn đã dặn đi dặn lại, muốn Trần Kinh tới thăm người họ hàng thân thiết duy nhất sống tại Lĩnh Nam này. Dù sao cũng là tư tưởng của người già, đại trượng phu cũng cần có kẻ phụ*, bán anh em xa mua láng giềng gần. (*chú thích: Nghĩa là cho dù có tài giỏi đến đâu cũng cần có người ủng hộ giúp đỡ, mở rộng ra có nghĩa: những người tài giỏi cũng cần được ủng hộ đồng tình, thì người bình thường càng cần điều này, cho nên con người với nhau cần phải biết cảm thông giúp đỡ lẫn nhau)

Tại Lĩnh Nam này, Trần Kinh đơn thương độc mã, một kẻ trợ giúp cũng không có, có thể tìm được một người thâm thích, cũng có thể coi là một sự giúp đỡ lớn, ít nhất về mặt tâm lý cũng không cảm thấy quá cô độc.

Theo như địa chỉ đã hỏi trước đó, Trần Kinh lái xe thẳng tới trung tâm thành phố Thuận Sơn

Bà Bạch biết hôm nay Trần Kinh sẽ tới, vô vùng bồn chồn, sớm đã đợi hắn ở đầu lối vào tiểu khu.

Trần Kinh vốn đã quên bà dì họ này trông như thế nào, nhưng xe vừa tới lối vào tiểu khu, bắt gặp ánh mắt bà cụ nhìn mình, lòng anh chợt dấy lên một cảm giác vô cùng thân thuộc, anh liền dừng xe tiến lại gần hỏi xem bà có phải người dì họ họ Bạch hay không.

Bà lão nhìn chằm chằm Trần Kinh, có phần kích động đáp:

- Bé Kinh đấy ư? Tú Quyên đúng là có phúc, sinh được một đứa trẻ xinh đẹp thế này, thật đúng là…

Bà lão kéo lấy tay Trần Kinh, nước mắt đã chảy dài.

Phía sau bà là cô con dâu, người phụ nữ ấy vào khoảng dưới bốn mươi tuổi.

Nhìn cách ăn mặc thì khá là giản dị, trên mặt mang nụ cười, Trần Kinh đánh giá một chút rồi gọi cô một tiếng chị dâu.

Vốn dĩ, Trần Kinh chỉ coi lần gặp gỡ này như một lần thăm hỏi theo lễ tiết, nhưng bà cụ lại xúc động như vậy, khiến hắn cũng cảm thấy chạnh lòng.

Tha hương gặp thân thích, loại cảm giác này chẳng phải càng thêm thân thiết sao.

Bà lão dẫn Trần Kinh về nhà, Trần Kinh lại tới vừa đúng giờ cơm tối, căn nhà ba phòng ở một phòng khách khá rộng rãi, trong phòng cũng sớm bày một bàn đầy đồ ăn.

Anh con trai của bà cụ tên Liễu Trại Quý cũng ở nhà, Liễu Trại Quý có hai cậu con trai, đứa lớn đang học cấp ba, còn đứa nhỏ thì mới học lớp ba. Hai đứa nhỏ nói đặc giọng Sở Thành, khiến Trần Kinh cảm thấy thêm phần thân thiết.

Bởi vì trước khi đến, Trần Kinh chỉ nghĩ tới chuẩn bị quà cho bà dì họ, lúc này lại có thêm những hai thế hệ nữa, vì vậy Trần Kinh cũng chỉ đành thay bằng hai bao lì xì, mỗi chiếc đựng hai trăm tệ, coi như có chút thành ý với hai vợ chồng và hai đứa nhỏ.

Có thể thấy, gia đình Liễu Trại Quý cũng khá sung túc, mua được nhà lại mua được xe, nghe nói còn có một công xưởng gần trăm thợ, là kẻ từ nơi khác tới, cuộc sống hiện nay được như vậy, xem ra anh ta cũng khá là tài giỏi đó chứ.

Liễu Trại Quý rất hiếu khách, cũng rất chất phác thật thà. Anh ta xách ra hai bình rượu Lão Diếu của Sở Thành, cười vui vẻ nói:

- Chú em, anh em mình cùng uống, cũng bao năm rồi mới gặp được lấy một lần, tuy là lúc nhỏ chúng ta có gặp nhau qua, nhưng ấn tượng của anh về chú cũng chẳng được mấy. Hôm nay lại gặp nhau ở đây, cũng coi như có duyên.

Hôm nay hai anh em ta cùng uống vài ly!

Thế rồi hai người ngồi uống rượu, Liễu Trại Quý rất tự nhiên kể về những nỗ lực ngày trước của mình. Không ngừng trách ngày xưa ít học, ngữ khí khó giấu sự ngưỡng mộ với Trần Kinh.

Anh ta hỏi Trần Kinh hiện làm gì, Trần Kinh chỉ đáp mình là nhân viên công vụ, anh ta cau mày nói:

- Tiếc thật đấy chú ạ! Nhân viên công vụ là cái nghề vất vả, nếu chú đồng ý, cứ sang đây làm với anh, anh trả chú một năm hai mươi vạn!

Trần Kinh đáp:

- Anh Quý, như vậy không được, dì và dượng anh nhất định không đồng ý đâu.

Anh ta cười thoải mái, gật đầu nói:

- Chú nói cũng phải, nhà chú là dòng dõi có học, dì dượng đều là người có văn hóa, chắc chắn họ cũng muốn con cháu mình sau này được sự nghiệp vẻ vang rồi!

Trần Kinh cứ chuyện trò với Liễu Trại Quý như vậy, dần dần cũng nảy sinh thiện cảm với người anh họ xa đã lâu không gặp này.

Ngoài kia, những người làm ăn có tính cách thuần phác như vậy rất ít, rất hiếm gặp, lúc nói chuyện chẳng cần che giấu gì cả, chỉ nghĩ sao là nói vậy.

Cũng không có ý xấu gì cả, tình cảm chân thật, cảm giác này lâu lắm rồi Trần Kinh đã không bắt gặp!

Sau bữa rượu, Liễu Trại Quý đưa cho Trần Kinh một tấm danh thiếp.

Bên trên viết:

- Giám đốc cửa hàng Đồ gia dụng Sở bá vương Liễu Trại Quý.

Trần Kinh đơ người, suýt thì bị sặc. Liễu Trại Quý cũng đúng là khá thật, xuất thân là người Sở Giang, tới Lĩnh Nam làm bá vương?

Cuối cùng Trần Kinh vẫn là không nhịn được cười lớn, Liễu Trại Quý ngồi cạnh cũng cười thoải mái, nhếch miệng nói:

- Thế nào chú em, anh học hành không tới đâu, không biết đặt tên, thấy Sở Hán tranh bá không phải có Tây Sở bá vương sao? Thế nên anh lấy luôn cái tên Sở Bá vương này.

Nếu không khi khác chú nghĩ cho anh một cái tên được không?

Trần Kinh gật đồng chấp thuận, khoát tay đáp:

- Để lần sau vậy! Lần sau đi!

Bữa rượu kết thúc, trời cũng gần tối, bởi vì uống rượu, Trần Kinh không tiện lái xe, lại cộng thêm bà cụ nước mắt rưng rưng nhất định giữ hắn ở lại, giữ chặt Trần Kinh nhất định không để hắn đi, vì vậy Trần Kinh đành phải nghỉ lại một đêm ở Thuận Sơn.

Buổi tối, hắn và hai cậu con trai của Liễu Trại Quý nói chuyện tới rất khuya, dù sao cũng không hề thấy tẻ nhạt…

Về tới chỗ ở ở Hải Sơn, vừa ở cửa, Ân Đình Đình đã thò cái đầu từ trong phòng ra gọi to:

- Ai da, Trần Kinh, hôm qua anh đi đâu thế? Sao cả đêm cũng không thấy về nữa?

Trần Kinh liếc nhìn cô gái này một cái, anh đặc biệt không thích ánh mắt ấy của Ân Đình Đình, ánh mắt dò xét của cô bé này cứ kỳ quặc thế nào, dường như chỉ cần liếc qua là có thể bắt thóp được người khác vậy.

Trần Kinh cũng không trả lời cô, cô liền chui từ trong phòng ra, cười hi hi nói:

- Ai da, Trần Kinh, anh đã đồng ý sẽ đi “Cây cọ” với tôi rồi đó nha!

Trần Kinh liếc xéo cô một cái, đáp:

- Đưa cô đi “Tông Lư( cây cọ)”, tới đó làm gì? Tới đó lập hội lừa người với cô sao?

Ân Đình Đình đờ người mất một lúc, sau đó lập tức trở nên kích động:

- Trần Kinh, sao anh lại nói như vậy được chứ? Lập hội lừa người là thế nào? Bây giờ doanh nghiệp nào hơi có tầm nhìn một chút đã cực kì coi trọng xây dựng mảng tin tức hóa, trong đó Tông Lư lại là một trong những vườn ươm có tiếng ở thành phố Hải Sơn này nữa, nếu như phát triển cả công tác pr qua mạng internet, nhất định hiệu quả đạt được sẽ rất khá, chúng ta lần này là tới giúp họ, mở ra cách đẩy mạnh tiêu thụ mới nhất cho họ!

Trần Kinh khinh khỉnh nhìn Ân Đình Đình, lắc đầu.

Nhóc con này, bị tẩu hỏa nhập ma rồi à, dù sao nó cũng quá cứng đầu, dồn hết cả tâm sức vào công việc.

Nếu làm những việc khác cũng nhập tâm như thế này, có lẽ cũng sớm thành công rồi ấy!

Khoảng thời gian ở tại Lĩnh Nam này, Trần Kinh không ngừng đi điều tra, nghiên cứu, giao thiệp với không ít người, cũng cảm nhận được sâu sắc rằng để tồn tại được ở nơi này cũng không hề dễ dàng, bởi vì những loại hình kinh doanh mới lạ vẫn không ngừng mạnh mẽ ra đời và cạnh tranh với nhau, khiến người ta được mở rộng tầm mắt!

Từ chối Ân Đình Đình, Trần Kinh nhốt mình trong phòng nghỉ ngơi cả một buổi sáng.

Vào buổi chiều, Tề Mậu Lâm và Hồ Thắng Lợi của thị trấn Bạch Thạch gọi điện cho anh, bọn họ muốn qua chào hỏi Trần Kinh một câu.

Trần Kinh không muốn nơi ở hiện tại bị quấy rầy, bèn hẹn họ tới nhà hàng Kim Tinh. Tuy rằng hiện nay Trần Kinh từ nội thành chuyển tới, nhưng vẫn có một văn phòng ở nhà hàng Kim Tinh. Khi Trần Kinh lái xe tới nhà hàng Kim Tinh, Tề Mậu Lâm và Hồ Thắng Lợi đã đợi hắn được một lúc rồi.

Quà biếu hai người họ mang tới cũng không hề nhẹ, một bình rượu Ngũ Nương, còn có mấy cây thuốc Ngũ Diệp Thần, ngoài ra còn có một chiếc phong bì.

Tặng phong bì cho lãnh đạo khá phổ biến ở Lĩnh Nam, nhất là lãnh đạo chính quyền Đảng ủy. Lần đó Trần Kinh giúp thị trấn Bạch Thạch giải quyết chuyện lùm xùm, thực ra là chuyện thuộc phận sự của hắn, thế nhưng mọi người vẫn tặng phong bì để tỏ lòng biết ơn.

Trần Kinh mở ngay phòng bì trước mặt hai người bọn họ, bên trong là năm nghìn tệ, Trần Kinh cười nói:

- Lão Tề, anh đừng trách tôi không né mặt anh, tôi không biết lệ thường gì cả, tôi chỉ biết tặng tiền là phạm pháp, là đút lót! Anh nói hai người các anh lại mang tiền tới tặng tôi, chuyện này còn ra thể thống gì nữa?

Trần Kinh chỉ đá qua một câu, gương mặt vẫn mạng nụ cười, nhưng lại khiến Tề Mậu Lâm và Hồ Thắng Lợi mặt biến sắc.

Trần Kinh nhét lại tiền vào phòng bì, rồi ném lại cho Hồ Thắng Lợi, nói:

- Cầm lấy đi, mang chỗ tiền này đi mua thứ gì đó có ích về tặng cho bà con khó khăn còn có ý nghĩa hơn là mang đi biếu!

Hắn lại quét mắt lên chỗ rượu thuốc đặt trên bàn, nói:

- Rượu thuốc thì tôi nhận, cũng không thể quét sạch mặt mũi của hai người được, không thì sau này khắp vùng lại nói rằng Trần Kinh tôi không có tình người.

Tề Mậu Lâm ra hiệu cho Hồ Thắng Lợi cất phong bì đi, cười đáp:

- Ngài bí thư quả là người có đức độ, hôm nay tôi và cậu Hồ coi như được mở mang. Bây giờ cán bộ được như cậu rất ít, thị trấn Bạch Thạch chúng tôi chịu sự quản lý của lãnh đạo huyện ủy như anh, tôi thấy cuối cùng cũng có triển vọng rồi.

Trần Kinh thản nhiên cười:

- Lão Tề, một chiếc kiệu hoa người người nâng, anh không cần lấy điều này ra đối phó với tôi! Tôi nói khó nghe một chút, nhưng thị trấn Bạch Thạch mấy năm gần đây phải nói là khó khăn của cả vùng, là một ngôi sao tai họa.

Cho nên sự phát triển của trấn Bạch Thạch, làm lãnh đạo Đảng ủy cấp một như các anh càng phải có thái độ rõ ràng, phải có lập trường trong sáng, các anh không thể chỉ bấu víu lấy những thứ giúp các anh chống đỡ ngoài mặt, tư tưởng như vậy là hết sức sai lầm!

Tề Mậu Lâm và Hồ Thắng Lợi đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng nhận thấy ánh nhìn hết cách trong mắt người kia.

Vốn là hôm nay hai người muốn qua đây bàn chuyện về thị trấn Bạch Thạch với Trần Kinh, hy vọng Trần Kinh phát huy được tác dụng từ vấn đề của Thị trấn Bạch Thạch, nhưng Trần Kinh chẳng mấy chốc đã nói ra hết ý đồ của họ, lại trực tiếp nói ra những lời chặn luôn đường lùi của họ.

Trong lòng Tề Mậu Lâm và Hồ Thắng Lợi đều đã rõ, thị trấn Bạch Thạch cần được phát triển, nhưng họ lại không muốn gánh trách nhiệm, không muốn bị mang tiếng.

Họ chỉ hy vọng tỉnh ra quyết định quy hoạch, tốt nhất là quy hoạch có lợi cho sự phát triển của Bạch Thạch, nếu được như vậy, tương lai của Bạch Thạch sẽ rất sáng lạn.

Với Tề Mậu Lâm mà nói, quan hệ giữa anh ta và Lý Quốc Vĩ đã không ra sao, về vấn đề mà thị trấn Bạch Thạch gặp phải, Lý Quốc Vĩ hiện không có ý kiến gì cả, cũng chẳng quan tâm.

Vậy nhưng, thực tế Lý Quốc Vĩ trước giờ vẫn luôn giữ sự quan tâm cao độ đối với thị trấn Bạch Thạch, nhất cử nhất động của Bạch Thạch ông ta đều nắm rõ.

Dưới tình hình ấy, Tề Mậu Lâm nhận ra muốn thực hiện công cuộc hát triển là vô cùng khó khăn. Không phát triển là sai, ủng hộ phát triển cũng sai. Thu nhập bình quân và mức sống của bà con không phải chỉ là một câu nói suông, mà cần thực sự vùi đầu vào giải quyết.

Theo tình hình hiện nay của thị trấn Bạch Thạch, thì quan trọng nhất là mấy ngọn núi sừng sững và mấy đoạn đường quốc lộ.

Vấn đề doanh nghiệp tham gia đầu tư khó càng thêm khó, hơn nữa những trở ngại gặp phải cũng không hề nhỏ, làm những hạng mục khác, các bên đều không dám đánh nhịp, mỗi khi tới thời điểm mấu chốt lại quay ra đùn đẩy trách nhiệm, làm quan phụ mẫu ở một nơi như thế này, phải nói cũng chẳng dễ tí nào.

Tề Mậu Lâm cũng là kẻ đã trưởng thành trong giới quan trường, những chiêu trước đó đều không dùng được, lập tức chuyển sang chiêu kể khổ.

Anh ta đem hết những khổ tâm chất chưa trong lòng mấy năm nay ra trước mặt Trần Kinh, Hồ Thắng Lợi ngồi cạnh cũng đệm thêm vào cho anh ta, hai người chỉ thiếu nước rơi nước mắt.

Trần Kinh là kẻ ưa mềm không ưa cứng, những chuyện họ nói hắn đều hiểu, nhất thời trầm tư, nghiêm túc suy nghĩ…