Quan Sách

Chương 554: Phong vân biến hóa kỳ lạ

Cẩn thận uống, Uông Minh Phong nhẹ nhàng đặt chén trà ở phía bên phải tay Sa Minh Đức.

Sa Minh Đức đang phê duyệt văn kiện, không ngẩng đầu lên nhìn Uông Minh Phong.

Uông Minh Phong do dự một chút nói:

- Bí thư…

Sa Minh Đức dường như không nghe thấy ông ta nói chuyện, tiếp tục cau mày trầm tư, Uông Minh Phong cắn răng một cái, lại nói:

- Bí thư….

Sa Minh Đức đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Uông Minh Phong nói:

- Có chuyện gì, Minh Phong?

Uông Minh Phong cắn môi, ông ta có một bụng đầy chuyện muốn nói với Sa Minh Đức, muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, ông ta sửng sốt nửa ngày, nói:

- Không… không có gì….

Sa Minh Đức nhíu mày nói:

- Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng làm gì?

Sa Minh Đức vừa nói như vậy, Uông Minh Phong lấy lại bình tĩnh, do dự nói:

- Có một việc rất kỳ lạ….

- Trưởng ban tổ chức Mễ gần đây đang chuẩn bị lên dự thảo cho hội nghị tỉnh ủy, ông ta rất coi trọng việc này, nghe nói có rất nhiều dự thảo ông ta sau khi xem xong đều không vừa lòng, anh biết chuyện này là thế nào không? Trưởng ban Mễ đột nhiên để Trần Kinh làm dự thảo cho ông ta, ông ta thực sự đã xem Trần Kinh làm thư ký của mình rồi a!

Sa Minh Đức nhíu mày, ngẩng đầu nói:

- Có việc này à? Haha, xem ra trưởng ban Mễ của chúng ta cũng xem Trần Kinh như ngọc rồi, việc gì cũng tính cho hắn một phần, cậu khoan nói, chuyện này còn có chút thú vị a!

Sa Minh Đức trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi Uông Minh Phong:

- Minh Phong, cậu cảm thấy Trần Kinh có thể làm được không?

Uông Minh Phon nói:

- Cái này nói không chính xác được, năng lực của Trần Kinh là có thực, nhưng làm tài liệu lớn như vậy, hắn là chưa có kinh nghiệm, tôi phỏng đoán là quá sức của hắn, nhưng cũng có thể tên tiểu tử này luôn mang lại cho người ta những biểu hiện không thể tưởng tượng được.

Sa Minh Đức cười nói:

- Minh Phong, cậu đừng quên khả năng nhìn nhận người của trưởng ban Mễ, Bá Nhạc của Sở Giang chúng ta, ông ta có thể nhìn lầm sao?

Uông Minh PHong kinh ngạc:

- Bí thư, ý của anh là…..

Sa Minh Đức nói:

- Trần Kinh nhất định có thể làm được, điểm này không cần phải nghi ngờ.

Sa Minh Đức dừng một chút nói:

- Hôm nay hoặc là ngày mai lúc tan ca, sắp xếp thời gian để tôi và Tiểu Trần nói chuyện một chút.

Uông Minh Phong nói:

- Anh muốn gặp Trần Kinh?

- Làm sao vậy? tôi không thể gặp Trần Kinh sao? Mễ trưởng ban thì có thể gặp Trần Kinh, tôi không thể sao?

Sa Minh Đức hỏi ngược lại.

- Tôi…tôi không có ý này…

Uông Minh Phong có chút lúng túng, ông ta dừng một chút, nói:

- Được rồi, tôi sẽ lập tức sắp xếp, sau khi sắp xếp xong tôi sẽ thông báo cho Trần Kinh…..

Uông Minh Phong mang theo một bụng đầy nghi hoặc quay trở lại bàn làm việc của mình.

Ông ta bỗng nhiên phát hiện, thế cục trước mắt ông ta dường như có chút không hiểu rồi.

Hiện tại Sa Minh Đức đối với Hoành Châu thái độ rất cương quyết, giải quyết vấn đề Hoành Châu nhất định là mục tiêu trước tiên của Sa Minh Đức.

Nhưng vấn đề của Hoành Châu không dễ giải quyết a, trong này liên quan đến nhiều phương diện lợi ích, hơn nữa nội bộ tỉnh ủy, mỗi người đều có tính toán riêng của mình, rất khó hình thành ý kiến thống nhất.

Nếu như Sa Minh Đức khăng khăng muốn chủ công Hoành Châu, đến lúc đó rất có thể sẽ kích động mâu thuẫn nội bộ.

Mặt khác, ở phương diện chính sách, bỏ qua nhân tố phát triển kinh tế không đề cập tới….

Sa Minh Đức nhìn xa trông rộng, thấy được Sở Giang trước mắt có rất nhiều vấn đề, thực sự muốn đem Sở Giang kiến tạo tốt, thực sự muốn để Sở Giang có thể tiếp tục phát triển, trong đó quan trọng phải là tăng cường đội ngũ cán bộ, phải thực hiện cải cách có hiệu quả đội ngũ cán bộ.

Nhưng ở trong phương diện này, ông ta lại gặp phải trưởng ban Mễ, là người cản trở ông ta.

Hiện tại, mâu thuẫn giữa Sa Minh Đức và trưởng ban Mễ bắt đầu chuyển từ tối ra sáng, lần này hội nghị toàn tỉnh ủy, có lẽ chính là thời điểm để hai người bùng nổ bất đồng.

Có nhiều vấn đề tồn tại như vậy, Sa bí thư rốt cuộc làm sao để nắm lấy mâm lớn Sở Giang?

- Đinh, đinh!

Điện thoại trên bàn vang lên.

Uông Minh Phong nghe điện thoại, anh ta cau mày, hạ giọng nói:

- Trưởng ban thư ký, ông có gì cần dặn dò?

Người gọi điện thoại chính là Đường Kiếm Bình trưởng ban thư ký tỉnh ủy.

Ngữ khí của Đường Kiếm Bình rất không tốt, trong điện thoại ông ta nói:

- Minh Phong, cậu có chuyện gì vậy? Nhật trình của bí thư không phải là sáng nay có cuộc họp hội nghị sao? Sao hôm nay không họp?

Uông Minh Phong cả kinh, vội vàng đem cặp văn kiện của bí thư, kiểm tra lại lịch trình, ông ta lấy lại bình tĩnh nói:

- Trưởng ban thư ký, nhật trình sắp xếp là chiều nay bốn giờ sẽ có buổi họp thường vụ….

- Ai nói với cậu là bốn giờ chiều? Rõ ràng là mười giờ sáng, cậu ngay cả nhật trình cũng không làm rõ ràng được sao?

Đường Kiếm Bình nói.

Uông Minh Phong đổ mồ hôi trán.

Hôm nay họp ủy viên thường vụ chủ yếu là nghiên cứu lập tức triệu khai toàn bộ công việc có liên quan đến tỉnh ủy, cuộc họp này rất quan trọng, nếu nhật trình làm sai, không họp được, vậy thì trách nhiệm rất lớn rồi.

Uông Minh Phong vội vàng mở ra lịch trình mà ông ta lấy từ chỗ Đường Kiếm Bình về, mặt trên rõ ràng viết là thời gian 16:00

Ông ta hít sâu một hơi nói:

- Trưởng ban thư ký, bên ngoài rõ ràng viết là mười sáu giờ a!

- Cậu nhìn kỹ một chút biểu lịch trình đi, rõ ràng là mười giờ, sao lại là mười sáu giờ? Cậu tự mình làm sai, lại còn trách rôi làm sai sao?

Giọng điệu của Đường Kiếm Bình càng thêm nghiêm khắc, như là sắp phát hỏa.

Uông Minh Phong nhìn lại nhật trình bên ngoài, 10:00 và 16:00, khác biệt chính là một cái 0 và 6, bởi vì Đường Kiếm Bình có thói quen viết tay, cho nên mỗi ngày nhật trình ông ta đều viết, sau đó để Uông Minh Phong mang đi.

Mà hôm nay trên biểu nhật trình, hai chữ này có chút lệch lạc.

Một chữ viết ngoáy, rất khó nhận ra chữ này rốt cuộc là 0 hay là 6.

Uông Minh Phong khi đó là xem từng mục từng mục một, ông ta liền cho rằng đó là bốn giờ chiều.

Nhưng nhật trình này rất kỳ quái, tổng cộng phân hai hàng, hàng thứ hai trên cùng là nhật trình này, đằng sau thì không có gì.

Phương thức sắp xếp như vậy, vừa có thể cho người ta cảm thấy là từ trên xuống dưới, mà cũng có thể nói là từ trái qua phải.

Nếu như là từ trên xuống dưới, Uông Minh Phong phán đoán không thành vấn đề.

Nhưng nếu từ trên xuống dưới….

Lúc này Uông Minh Phong cân nhắc một chút, trong lòng liền luống cuống.

Đường Kiếm Bình cũng không nói thêm với ông ta lời nào nữa, dập điện thoại luôn.

Uông Minh Phong đặt môn trên ghế, tức giận đến nỗi muốn đập bàn, lão hồ ly Đường Kiếm Bình này, không ngờ cho mình một cái phủ đầu, rõ ràng là ông ta thiết kế một cái lồng để cho mình chui vào.

Trong cơn tức giận Uông Minh PHong đem nhật trình vò nát, ông ta gọi điện thoại cho phòng thư ký, bên kia phản hồi lại kết quả là nhật trình hôm nay đúng 10 giờ họp.

Mười giờ không họp, lúc này phó trưởng ban thư ký phụ trách công việc hàng ngày nói là bí thư tạm thời có việc gấp, hội nghị có thể sẽ đổi ngày, lúc ấy phòng thư ký cứ dựa theo cách thông báo này để thông báo các ủy viên thường vụ khác..

Uông Minh Phong hỏi rõ ngọn nguồn, ông ta thiếu chút nữa hộc máu, ông ta ngàn vạn phòng bị, hôm nay vẫn bị trúng dao của Đường Kiếm Bình, chuyện này làm sao giải thích với Sa bí thư?

Vì hôm nay họp hội ý, Sa bí thư từ hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị lâu như vậy, nhật trình lại có sai sót, người tham dự đã sắp xếp nhật trình khác, căn bản không thể đến đầy đủ, hội nghị này làm sao để mở đây?

Cuộc họp này không mở được, toàn bộ kế hoạch của Sa Minh Đức không phải bị phá vỡ sao?

Mấu chốt là trách nhiệm còn đổ lên đầu Uông Minh Phong, bởi vì tất cả đều là sai lầm trong công việc của Uông Minh Phong…

Uông Minh Phong giống như một quả bóng cao su bị hết hơi, uể oải trên ghế.

Đường Kiếm Bình này, ông ta căn bản bất đồng với bí thư, ông ta muốn phá vỡ kế hoạch của bí thư, quấy rầy mọi kế hoạch của bí thư.

Nghĩ đến đây, trong lòng Uông Minh Phong lại vội vàng xao động, hiện tại cục diện vốn đã rất gian nguy, vào lúc này thế lực khắp nơi đều bắt đầu triển khai, ngay cả lão già Đường Kiếm Bình cũng cho mình một cái ngáng chân lớn như vậy, những người khác thì sao?

Sa Minh Đức đến Sở Giang lâu như vậy, vẫn luôn không đổi trưởng ban thư ký.

Không phải ông ta không muốn đổi, mà là Đường Kiếm Bình này không dễ dàng gì động vào.

ở Sở Giang, Đường Kiếm Bình có quan trường bất đảo, con đường làm quan của người này trần đầy truyền kỳ sắc thái.

Từ trình độ văn hóa, nghe nói, Đường Kiếm Bình chỉ học hết tiểu học lớp ba, mà ông ta sinh chuyển biến, nghe nói sau khi ông ta bỏ học về nhà, trong lúc vô ý tìm được một quyển châu toán thư.

Ông ta chăm chỉ hiếu học, liền khổ luyện tính châu toán, sau đó phòng tài vụ chính quyền xã cần kế toán, toàn huyện tìm người biết đánh bàn tính, khi đó Đường Kiếm Bình liền mượn cơ hội kia tiến nhập vào đội ngũ nhân viên công vụ.

Ông ta từ một nhân viên kế toán nhỏ, cuối cùng trở thành một giám đốc tài vụ của doanh nghiệp nhà nước, sau lại thăng chức làm tổng giám đốc của doanh nghiệp này.

Sau khi ra khỏi doanh nghiệp này, ông ta trực tiếp đảm nhận chức Phó bí thư của một thành phố, sau đó một đường lên mây xanh, cuối cùng không ngờ trở thành một trưởng ban thư ký của tỉnh ủy Sở Giang.

Thử nghĩ một người trình độ văn hóa bạc nhược như vậy, có thể từng bước từng bước đi đến địa vị cao như bây giờ, con người Đường Kiếm Bình không phải là hạng người dễ dàng.

Người này quan hệ mạng lưới trải rộng toàn tỉnh, các ngóc ngách, môn sinh lại nhiều vô số, hơn nữa, người này âm mưu giảo quyệt, thành một phái riêng, căn bản là chưa bao giờ gặp qua địch thủ.

Uông Minh Phong cũng là người chú ý cẩn thận, nhưng vài lần cùng Đường Kiếm Bình đối đầu, đều bị đụng đến sứt đầu mẻ trán, cũng không chiếm được một chút xíu tiện nghi nào.

Uông Minh Phong thở dài một hơi .

Ngoại trừ Sa bí thư ra, Chủ tịch tỉnh Lộ cũng không cần phải nói, mượn Đường Kiếm Bình lén nói với người khác một câu.

Hiện tại toàn bộ tỉnh Sở Giang, có hai người ông ta cân nhắc không ra, một là Sa Minh Đức, hai là Lộ Trọng Cường.

Mà dưới Lộ Trọng Cường, còn có phó bí thư tỉnh ủy Hách Quốc Dân, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Từ Tự Thanh, trưởng ban tổ chức Mễ Tiềm..

Một loạt danh sách này, có người nào không có tên tuổi? Trong đó có mấy người là hạng thường?

Mà ngay cả ủy viên thường vụ xếp hạng cuối cùng Đường Kiếm Bình, cũng là sâu không lường được, huống chi những người khác?

Mễ Tiềm là người mặt sắt như vậy, tính cách cổ quái đến Sa Minh Đức cũng không có biện pháp với ông ta, hiện tại Mễ Tiềm quản lý bộ phận tổ chức, ông ta và Sa Minh Đức vẫn duy trì bất đồng, lúc nào cũng chống lại Sa Minh Đức, ai có thể làm gì ông ta?

Tên ông ta chỉ có hai chữ Mễ Tiềm, ở Sở Giang chính là một tâm vương bài, “ Mễ mặt sắt” thanh danh đã sớm cắm rễ ở trong toàn bộ chính đàn của Sở Giang, cán bộ bên dưới nghe mà thất sắc, nếu muốn lay cây to này, cho dù là Sa bí thư tự mình động thủ, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong lòng Uông Minh Phong càng nghĩ càng lạnh, không khỏi vì Sa Minh Đức mà đổ mồ hôi lạnh, nắp đậy của Hoành Châu mà mở ra, có rất nhiều chuyện bên trong không còn cách che giấu nữa…