Quan Sách

Chương 545: Sự phức tạp của Hoành Châu

-Cậu, cậu có thể hát cùng cháu được không?

Cô nhóc Linh nhi chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng với Trần Kinh.

Hôm nay hai vợ chồng nhà Trần Xán qua, cả nhà có hai anh con trai trông tụi nhỏ, Linh nhi đang biểu diễn điệu múa mới học ở nhà trẻ.

-Con thỏ nhỏ í a, mau mở cửa hang nào....

Cô nhóc vừa hát vừa múa, cả nhà vỗ tay cổ vũ, cô nhóc có chút đắc ý, cảm thấy chưa đã, liền muốn kéo Trần Kinh lên hát cùng.

-Tảo Tảo, lên hát cùng chị đi chứ, sao vậy?

Trần Kinh nhéo nhéo tay Trần Xán ngọt ngào nói.

Tên nhóc nghịch ngợm chuyên gây sự này mặt đỏ bừng lên, không dám tiến lên mà không lên cũng không được.

Tiểu tử này bình thường trời không sợ, đất không sợ, ở nhà khiến ông bà vất vả ứng phó, nhưng lại vô cùng sợ Trần Kinh, vừa đến nhà bà ngoài, thấy Trần Kinh mà không có nhà, lại như cũ phá phách tung trời.

Chỉ cần Trần Kinh vừa về đến, nhóc liền trở nên thông minh ngoan ngoãn, ngượng ngùng như một cô bé con.

Trần Kinh thấy đứa nhỏ này sợ mình, vẫn có ý tạo quan hệ với nó, nhưng không hiểu sao, hắn cố gắng thế nào thì đứa nhỏ vẫn sợ hắn, xem ra ấn tượng về một Trần Kinh mặt đen trong lòng đứa nhỏ này đã ăn sâu vào trong tiềm thức rồi.

Trần Kinh cổ vũ nhóc nói:

-Sao vậy? Tảo Tảo, không lẽ cháu không bằng chị cơ à?

Tảo Tảo nhìn chằm chằm Trần Kinh, thật lâu sau lắc lắc đầu.

Trần Kinh cười, nói:

-Cậu biết ngay cháu sẽ nhận thua mà, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nhận thua dễ dàng như vậy, đúng không nào?

Tiểu tử kia ra sức gật đầu, tiến lên nói với Linh nhi:

-Chị, chúng ta hát bài ca bán báo nhé!

Linh nhi cũng không cam chịu yếu thế, nói:

-Hát thì hát, ai sợ ngươi chứ?

-A....a....a, ta là tiểu hành gia bán báo....

Hai tiểu tử kia liền đồng thanh hát, giọng hai đứa đều tốt, không biết so sánh kiểu gì, đành so xem tiếng ai to hơn, hát đến đỏ mặt tía tai.

Hát xong một khúc, Trần Kinh cười nói:

-Được rồi, được rồi! Hôm nay trận đấu kết thúc tại đây, hai đứa đều rất ưu tú, cùng đạt giải nhất, cậu cho hai đứa mỗi đứa một đóa hoa hồng lớn như vậy nè, các cháu ra ngoài chơi trước được không?

Linh nhi vỗ tay nói:

-Yes sir, Tảo Tảo, chúng ta đi chơi thôi!

Tảo Tảo liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái, do dự một chút , một lát sau, đỏ mặt nói:

-Cậu, cháu vừa nãy hát sai một câu mà...

Một lời này của nhóc khiến cả nhà sững sờ, Trần Kinh cũng rất giật mình, vội nói:

-Ừ, Tảo Tảo rất thành thật, cho nên cũng đáng được thưởng, cũng đáng được hoa hồng!

Trần Kinh nói xong Tiểu tử kia mới vui vẻ trở lại, cùng chị đi chơi.

Trần Xán ở một bên, vui vẻ, nói:

-Anh. Được lắm! Về sau cứ để Tảo Tảo ở lại nhà bà ngoại đi, anh thật biết trông trẻ. Anh xem Tảo Tảo ở đây nghe lời như thế. Ở nhà bị ông bà trông nom, nuông chiều đến không ra thể thống gì rồi!

Cô dừng một chút, nói:

-Em thuê bảo mẫu về. Từ sau việc nấu cơm giặt giũ, những chuyện đó mẹ không cần làm, giao cho bảo mẫu làm là được rồi, anh thấy thế nào?

Chung Tú Quyên vui vẻ nói:

-Mẹ tán thành, dù sao trông một đứa cũng là trông, hai đứa cũng là trông. Tảo Tảo ở đây, mẹ khẳng định không bạc đãi nó đâu!

Trần Kinh tất nhiên cũng đồng ý, nhưng hắn nghiêm túc nói:

-Tiểu Xán à, em cứ trở về thương lượng một chút với ba mẹ bên kia đã, đừng tự quyết! Tính của em tùy tiện, hơn nữa không để ý tiểu tiết. Nhưng cũng đừng vì đứa nhỏ mà khiến cho gia đình bất hòa!

Trần Xán nói:

-Em biết rồi ông anh, em xem anh bây giờ sắp thành lão thái thái rồi đó, những chuyện này còn cần anh dạy em sao? Ba mẹ em bên kia không có vấn đề gì đâu, lần trước Sử Kiến Ba trở về, cuối cùng vẫn phải quyết định để đứa nhỏ đi, Linh nhi được bồi dưỡng quá tốt rồi!

Trần Kinh cười cười, Trần Xán nói:

-Anh à, em nói anh nghe, em “vuốt mông ngựa” bố chồng hạng nhất đấy, không phải em nịnh nọt anh đâu!

Cái bộ dạng này của Trần Xán khiến tất cả mọi người đều cười rộ lên, Trần Chi Đống trừng mắt nhìn Trần Xán, nói:

-Con bé này, có thể nói bố chồng mình vậy sao? Sau này không được bậy như vậy!

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trần Xán và Trần Kinh vốn tùy tiện, cái gì cũng đều tùy ý, nhưng cô sợ nhất cũng chỉ có Trần Chi Đống.

Cô thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Một lát sau, cô xoay người nói:

-Anh, chuyện nhà máy Mp3, kế hoạch của bọn em đã được chọn rồi, hàng mẫu thử nghiệm kết quả rất tốt, tháng sau hẳn có thể chính thức đưa vào sản xuất rồi!

Cô cười hì hì, nói:

-Em còn chưa có xuất hàng, đơn đặt hàng đã có đến mấy nghìn đơn, lợi nhuận có thể thấy rõ, cơ bản đều lời gấp bội. Cho nên, anh à, anh đợi ở nhà kiếm tiền đi!

Trần Xán và Trần Kinh tán gẫu chút chuyện nhà máy.

Chung Tú Quyên bỗng nhiên chen vào nói với Trần Kinh:

-Kinh à, chuyện của chú Thạch con đó, con đã làm xong chưa? Sáng hôm nay, hắn lại đem qua đây một phong bì lớn, ba con và mẹ nào dám nhận? Nhưng đẩy qua đẩy lại nửa ngày, cuối cùng chúng ta vẫn phải nhận.

Tầm buổi trưa, chú lại cho người đưa đến 2 cái điều hòa không khí, bảo thấy nhà chúng ta thiếu 2 cái điều hòa không khí, dù sao cũng phải lắp đặt cho chúng ta, mẹ và ba con không thuyết phục nổi chú ấy...

Trần Xán vừa nghe Chung Tú Quyên nhắc tới Thạch Kính Đường, sắc mặt cô liền khó coi, nói:

-Chú Thạch không phải người xấu, nhưng Tô Mai Phương kia chỉ cần nhìn đã thấy ghét rồi, còn tưởng con gái mình là bảo bối đó, anh xem cô ta ngày đó thái độ rõ như vậy, thật sự là mắt chó nhìn người cũng kém. Sao rồi? Hiện tại anh làm lớn rồi, cô ta lại muốn đổi mặt quay lại sao?

Chung Tú Quyên cười cười nói:

-Người khác để ý làm gì, ba con và chú Thạch là bằng hữu nhiều năm, chuyện đó sau này đừng nhắc lại nữa!

Trần Xán thật sự đoán đúng, hôm nay Tô Mau Phương lại qua cùng Chung Tú Quyên nói chuyện phiếm, vẫn là dò hỏi chuyện hôn sự của Trần Kinh, bày ra bộ dạng kia, chính là hy vọng quay lại hâm nóng chén cơm đã lạnh, muốn cho Thạch Anh và Trần Kinh qua lại.

Chung Tú Quyên hiện tại đã có con dâu, tất nhiên sẽ không có hứng thú với Thạch Anh, cự tuyệt rõ ràng.

Nhưng chuyện này, bà tất nhiên sẽ không nói trước mặt con gái, chỉ cảm thấy mình nuôi được một đứa con quý hóa, giúp bà lấy lại thể diện này.

Tô Mai Phương là người nói nhiều, lời lẽ lại cay nghiệt. Nhưng bây giờ người ta chủ động gõ cửa muốn gả khuê nữ nhà người ta cho nhà mình, đây là chuyện trước đây muốn cũng không dám nghĩ, nếu không phải con bà có tài năng, chuyện này bà đâu dám nghĩ đến chứ?

Trần Kinh không tham dự vào câu chuyện của mẹ và Trần Xán.

Vừa nãy cùng bọn nhỏ vui đùa, bây giờ bọn nhỏ đi chơi rồi, hắn liền trầm tĩnh suy nghĩ chuyện công việc.

Hôm nay Biên Kỳ tìm hắn nói chuyện, hai người nói tới chuyện của Hoành Châu.

Nhắc đến Hoành Châu, vẻ mặt Biên Kỳ rất nghiêm trọng, không biết nói sao cho Trần Kinh hiểu:

-Hoành Châu là huyện lớn thứ hai ở Sở Giang chúng ta, gần với Sở thành nhưng so với Sở thành lại phức tạp hơn nhiều!

Có lẽ trọng điểm của Biên Kỳ chính là nằm ở hai chữ “phức tạp” kia.

Biên Kỳ cảm thấy chuyện gì phức tạp, thì chắc chắn là chuyện phức tạp, Trần Kinh thậm chí có chút hối hận khi mình bị Hứa Minh Đông thuyết phục, khiến bản thân bị quấn vào chuyện này...

-Thật sự là thấy ghê người, hơn vạn mẫu đất Du Trà bị thiêu cháy sạch sẽ...

Trần Chi Đống bỗng nhiên cảm thán một câu.

Trần Kinh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV.

TV đang phát một bản tin ngắn, đề mục là Hoành Châu bị hỏa hoạn cháy rừng đặc biệt nặng nề, hơn vạn mẫu đất Du Trà bị đốt sạch.

Trên màn hình TV, một mảng rừng lớn cháy rừng rực, ánh lửa bốc khói nghi ngút, đội phòng cháy cầm ống nước xả xối xả vào đám lửa nhưng không có tác dụng, trên không trung phi cơ dập lửa cũng cùng lúc tiến hành, vụ cháy lớn vô cùng.

-Theo thống kê không hoàn toàn, trận cháy rừng này đã khiến hơn 10 người tử vong, 2 người mất tích và hơn 10 người bị thương.

Bởi vì sự cố phát sinh gần lâm trường của Hoành Châu, vùng này dân cư đông đúc, trong khi sự cổ xảy ra đã dời đi hơn 6 nghìn hộ dân, tổng cộng hơn ba mươi ngàn người...

MC thanh âm rất thấp, chìm dần vào thanh âm đám cháy, càng khiến cho hình ảnh trên TV như rung động, khiến cho người ta nảy sinh lòng cảm thông và thương tiếc.

Tiếp đó là hình ảnh phóng viên phỏng vấn lãnh đạo chủ chốt của Hoành Châu, Bí thư Thành ủy Hoành Châu, Tôn Ngàn Thạch, Chủ tịch thành phố Hoành Châu, Mã Đồng, đều xuất hiện.

-Ba đã từng đi qua Hoành Châu thì phải!

Trần Kinh hỏi.

Trần Chi Đống đáp:

-Đã từng qua rồi, năm kia ta được đơn vị an bài đến Hoành Châu du lịch, lúc đó Hoành Châu rất phát triển, chỉ tiêu công nghiệp chỉ kém mỗi Sở thành, Hoành Châu cũng xứng đáng là thành phố lớn thứ hai của Sở Giang. Nhưng hiện tại không còn được như thế nữa, hẳn là đã kém hơn cả Định Thủy rồi!

Chung Tú Quyên nói:

-Haizz, Hoành Châu kia nghe đâu rất loạn, nhất là vấn đề xã hội trị an, nơi đó nhà ga đầy rẫy cướp bóc, lần trước lão Trương không phải bị người Hoành Châu cướp mất hơn 300 đồng sao?

Trần Kinh cười cười, nói:

-Được rồi, được rồi mẹ à, nồi canh của mẹ chín tới rồi đó, chúng ta không phải nên ăn cơm rồi sao?

-Ăn cơm, ăn cơm rồi!

Vừa nghe đến ăn cơm, Linh nhi liền từ trong phòng phấn chấn chạy ra.

Phía sau cô nhóc, Tảo Tảo vội vàng chạy theo, Trần Xán liền kéo vào lòng nói:

-Tảo Tảo về sau ở lại nhà cậu có được không? Để bà ngoại trông con, mỗi ngày đều có thể gặp cậu rồi!

Tảo Tảo ngẩn người, nhìn chằm chằm Trần Kinh, một lời không nói, nước mắt lại lã chã rơi.

-Vậy...vậy...ông nội và bà nội phải làm sao?

Cậu nhóc kinh ngạc một lúc lâu, nói.

Trần Kinh cười, nói:

-Tiểu tử này coi như cũng còn có chút lương tâm, coi như ông bà không có phí công trông cháu, việc này còn thượng lượng lại, sẽ thương lượng cẩn thận!

Trần Kinh đứng dậy, vừa đúng lúc này, di động chợt vang lên.

Ngũ Đại Minh vào thành, điện thoại là anh ta gọi, muốn kéo Trần Kinh ra ngoài ăn cơm....

Chung Tú Quyên vừa thấy Trần Kinh đứng ở đó không nhúc nhích, bà nhíu mày hỏi:

-Sao vậy? Lại phải ra ngoài sao? Mẹ nói con đó, công việc bận rộn đến vậy sao? Ăn bữa cơm cũng không được à?

Trần Chi Đống nói:

-Cần đi thì cứ để nó đi, nhất định có việc phải đi, đứa nhỏ này so với chúng ta hồi trẻ còn vất vả hơn nhiều!

Trần Kinh thay quần áo, vừa ra đến cửa, Ngũ Đại Minh lại điện thoại đến, ông ta nói:

- Trần Kinh, thật ngại quá, có lẽ bữa ăn này phải để khi khác vậy! Bí thư Sa mới gọi điện đến, kêu tôi qua bên đó, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cậu, hẹn cậu lúc khác nhé!

Trần Kinh ngẩn người, Ngũ Đại Minh đột nhiên nói:

-Đúng rồi, có câu phải nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng chọc vào chuyện ở Hoành Châu kia, cái chỗ đó....

Ông ta nói được một nửa rồi ngừng lại một chút, nói tiếp:

-Coi như hết đó, không được đâu. Cậu tự mình suy nghĩ đi...