Quan Sách

Chương 525: Nghị luận ở Kinh Thành !

Kinh Thành, sau một cơn mưa, khó lắm mới có được một bầu không khí mát mẻ trong lành thế này.

Trong sân lớn nhà họ Phương, mấy hôm từ khi trở về từ Lĩnh Nam, Phương Lộ Bình ở nhà chăm sóc cha già, Phương Lộ Kiên cũng thường xuyên đến chăm nom, cả nhà vẫn đoàn tụ rất thường xuyên.

Căn cứ vào thông tin mới nhất về sự điều chỉnh nhân sự của Trung ương, Phương Lộ Bình được bổ nhiệm làm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông, một bước xuyên tỉnh từ nam đến bắc, Phương Lộ Bình trải qua quá trình lột xác hoàn toàn từ chức Chủ tịch thành phố để trở thành bí thư tỉnh ủy.

Làm bí thư tỉnh ủy của một tỉnh, coi như đã chính thức là chư hầu một vùng rồi, nhưng ở vào độ tuổi của Phương Lộ Bình mà đã lên được chức vụ như thế, tương lai và tiền đồ có thể nói là vô hạn.

Mấy hôm nay, Phương Lộ Bình ở Kinh thành, cứ thỉnh thoảng lại có không ít người đến chúc mừng ông ta.

Hôm nay, Từ Tự Thanh, nhân vật có tiếng của cả khu phía tây bắc Sở Giang, phó chủ tịch tỉnh Sở Giang, ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy tỉnh Sở Giang tới Bắc Kinh, Phương Lộ Bình và Từ Tự Thanh gặp nhau ngay trong sân nhà Phương Lộ Bình.

Từ Tự Thanh và Phương Lộ Bình trước giờ cũng không thường qua lại, vì trước kia, Phương Lộ Bình vẫn chưa đủ khả năng đại diện vùng tây bắc, và vẫn chưa nổi lên ở vùng tây bắc này.

Lúc đó, hai người họ cũng có tiếp xúc vài lần, nhưng chỉ là ngồi cùng nhau, đôi bên còn hết sức khách sáo, và rất ít bàn về công việc.

Còn lần này, Phương Lộ Bình có được bước tiến lớn, nắm được đại quyền một tỉnh, địa vị ở vùng tây bắc được nâng cao, sau này hoàn toàn có khả năng trở thành một trong những người đứng đầu khu tây bắc.

Văn Trác Nam và Cổ Minh Phàm, những nhân vật có tiếng ở khu tây bắc, đều có ý muốn dìu dắt Phương Lộ Bình, điều này cũng làm cho những thế lực bên dưới đua nhau chạy về phía Phương Lộ Bình, Từ Tự Thanh lần này đến thực ra cũng vì mục đích này.

Các loại trà ở Lĩnh Nam, nổi tiếng nhất là trà Đơn Tung.

Đặc điểm lớn nhất của trà Đơn Tung là những cánh hoa thơm được bao bọc bên trong, Phương Lộ Bình nấu trà, lại thêm cảnh ngoài sân tươi sắc, rực rỡ, với cảnh tượng như thế này làm cho người ta có cảm giác như muốn siêu thoát ra khỏi thế trần tục.

Cuộc nói chuyện giữa Phương Lộ Bình và Từ Tự Thanh bắt đầu từ chén trà.

Từ Tự Thanh nói:

-Bí thư Phương, cảnh vật của nơi đây đẹp như thế này, đúng là một nơi lý tưởng để tu thân dưỡng tính. Lão tướng quân tu dưỡng ở đây, hoàn toàn có thể thọ bỉ nam sơn!

Phương Lộ Bình cười thản nhạt, nói:

-Trà này tôi mang từ Lĩnh Nam đến, phụ thân tôi cả đời binh mã, tính khí cương trực, với người cao tuổi mà nói, nơi tu dưỡng tốt nhất đáng lẽ phải là Lĩnh Nam, mùa đông ở đó ấm áp lắm! Nhưng phụ thân tôi lại nhất quyết không định đi Lĩnh Nam, nói mình gốc gác người tây bắc, về miền nam làm gì?

Anh em tôi đều không khuyên nhủ được ông!

Anh ta ngập ngừng một lát rồi hỏi Từ Tự Thanh :

- Chủ tịch Từ là người Trung Nguyên, Trung Nguyên cũng là một nơi không tồi mà !

Từ Tự Thanh đáp:

-Tôi ở về phía tây bắc Trung Nguyên, thuộc người Ký Bắc, khí hậu ở chỗ chúng tôi không khác gì lắm với tây bắc, nhưng hoàn toàn không giống với Trung Nguyên rồi!

Phương Lộ Bình cười ha ha nói:

-Cũng đúng, Ký Bắc trong mắt chúng tôi cũng chính là tây bắc ! Quê nhà tôi và anh chỉ cách nhau một quả núi mà thôi!

Từ Tự Thanh có chút cảm động, nói:

-Xã hội phát triển nhanh như hiện nay, địa hình hiểm trở đến mấy cũng có thể vượt qua, khoảng cách một ngọn núi có đáng gì đâu!

Hai người nói chuyện vài câu như thế, trông có vẻ thân thiết hơn rất nhiều.

Trong giới quan trường, coi trọng tình bạn học, thầy trò, đồng hương, mấy năm gần đây, vùng tây bắc tự thân vươn lên, tiến hành kêu gọi nhân tài trên khắp cả nước, nhưng trong số những người này, chiếm số đông và chủ chốt vẫn là người ở tây bắc.

Phương Lộ Bình nói Từ Tự Thanh là người tây bắc làm cho quan hệ giữa hai người tự nhiên đã gần nhau hơn.

Phương Lộ Bình chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói:

-Chủ tịch Từ, anh nhìn hoa hoa cỏ cỏ ngoài kia, phần lớn đều là anh hai tôi tự tay vun trồng, mấy anh em chúng tôi, tôi thì suốt ngày bôn ba bên ngoài, anh cả lại tuổi tác cao, người cứ sinh bệnh suốt, thực sự ở bên cạnh phụ thân chăm sóc ông chỉ có anh hai tôi thôi!

Từ Tự Thanh nói:

-Chủ tịch Phương của tập đoàn Kinh Cương danh tiếng lẫy lừng như sấm đánh bên tai, chỉ có điều tôi không có duyên được gặp mặt, sâu trong đáy lòng cảm thấy hết sức đáng tiếc!

Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp:

-Tôi lần này tới Kinh thành, đến thăm lão tướng quân cũng không có gì làm quà, chỉ mang đến hai chậu hoa lan, tôi vốn không hiểu gì về chơi hoa lan, hai chậu nhỏ này đều là do bạn bè mang tặng, không biết có vừa mắt chủ tịch Phương không?

Phương Lộ Bình cười cười, cầm điện thoại lên quay số, một lúc sau có một người đi ra từ cửa bên hông phòng khách.

Người đi vào diện mạo giống Phương Lộ Bình vô cùng, không phải Phương Lộ Kiên thì còn là ai nữa?

Phương Lộ Bình nói:

-Anh hai, hôm qua chẳng phải anh cứ nhắc tới hai chậu hoa lan kia sao? Anh biết là ai tặng không? Là chủ tịch Từ, chủ tịch Từ tỉnh Sở Giang đấy!

Phương Lộ Kiên vỗ tay nói:

-Chủ tịch Từ khách sáo quá, hai chậu lan này đều là loại quý hiếm, được coi là quý nhất trong các loại hoa lan đấy!

Từ Tự Thanh đã sớm đứng lên hướng về trước bắt tay với Phương Lộ Kiên, nói:

- Chủ tịch Phương, hoa lan có quý nữa nhưng để chỗ tôi thì cũng chỉ là uổng phí mà thôi, chỉ khi đến tay những người am hiểu như anh mới thể hiện được giá trị vốn có của nó!

-Ngồi, ngồi!

Phương Lộ Kiên mời khách sáo.

Ba người ngồi xuống, Phương Lộ Bình lấy thêm chén trà cho Phương Lộ Kiên.

Ba người hàn thuyên một hồi, không khí trong phòng khách hòa hợp hơn rồi, anh em Phương Lộ Bình và Phương Lộ Kiên đều đã có thiện cảm với Từ Tự Thanh.

Chốn quang trường, tặng lễ nhiều khi cũng cần hết sức chú trọng, Từ Tự Thanh tặng hoa lan, không những vô cùng hợp lý, điều này còn nói lên rằng ông ta tương đối hiểu biết về nhà họ Phương.

Nhân vật quan trọng nhất hiện giờ của nhà họ Phương là ai? Vẫn là Phương lão tướng quân!

Đến tặng hoa lan, vừa có thể để cho Phương lão tướng quân ngắm nhìn thưởng thức, vừa thỏa lòng đam mê hoa lan của Phương Lộ Kiên, vả lại lễ vật như thế rất có phẩm vị, không làm cho người ta cảm thấy quá đường đột, Từ Tự Thanh tặng hoa lan có hàm ý như đã thân thiết như bạn bè.

Đương nhiên, ba người có bàn về bồn cảnh, hoa lan, nhưng rốt cục thì vẫn đều là người trần thế tục.

Một cách rất tự nhiên, mấy người lại nói đến chuyện về Sở Giang, vừa nhắc đến những việc của Sở Giang, Phương Lộ Bình liền nói:

-Chủ tịch Từ, Sở Giang là một nơi tuyệt vời, đất Sở nhiều tài à! Nhưng gần đây tôi nghe nói, ở Sở Giang, công việc của chủ tịch Từ triển khai không được thuận lợi lắm, rốt cục là gặp phải khó khăn gì vậy? Không biết tôi có giúp gì được không!

Thần sắc Từ Tự Thanh có chút ngượng ngùng, cười cười, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Sở Giang gần đây, Từ Tự Thanh luôn dằn vặt trong lòng hai chuyện, thứ nhất là việc bầu chủ tịch Dung Châu, ông ta mong muốn Quách Vĩ Toàn sẽ lên đảm nhiệm chức vụ đó, nắm trong tay chức vụ đó chính là cơ hội tốt để phát huy thực lực tại vùng tây bắc Sở Giang.

Nhưng giờ kết quả lại không được như mong muốn.

Ngoài việc này ra, là việc Từ Tự Thanh mong muốn tham gia vào quá trình cải cách tập đoàn khách sạn Sở Giang, nhưng hiện giờ vấn đề tập đoàn khách sạn Sở Giang không thể giải quyết được nữa rồi, Cao Thọ Sơn thì sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng không có cách nào làm thuyên giảm áp lực từ tập đoàn Âu Lãng (Oley), có thể nói là đã lâm vào tình cảnh sinh tử lưỡng nan.

Hai chuyện này không giải quyết được, việc phát triển vùng tây bắc Sở Giang sẽ không thể nào tiến hành được, và cũng vì những nguyên nhân này mà thanh danh của Từ Tự Thanh ở Sở Giang cũng bị ảnh hưởng nặng, không còn được như trước!

Về những vấn đề này, Từ Tự Thanh đã báo cáo lên cho Văn Trác Nam, nhưng hôm nay lại bị Phương Lộ Bình hỏi, ông ta vẫn có chút xấu hổ.

Ông ta trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói :

-Bí thư Phương, chủ tịch Phương! Không làm tốt công tác ở Sở Giang, tôi cũng cảm thấy hết sức hổ thẹn! Hôm nay đến đây tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu ý kiến của hai vị, Sở Giang hiện giờ xuất hiện nhiều tầng lớp mới, cô Phương trước giờ vẫn chỉ đạo ở Sở Giang.

Bây giờ bạn trai cô ta, cậu Trần được các lãnh đạo Sở Giang rất tán tụng, cậu Trần này, tác phong công việc vô cùng cứng rắn, không biết nể tình gì cả!

Trước tiên, chúng tôi thất bại trong việc tranh giành chức chủ tịch thành phố Dung Châu, nhân vật quan trọng trong vụ này chính là cậu Trần. Bây giờ, chúng tôi muốn cải cách tập đoàn khách sạn Sở Giang, nhân vật quan trọng vẫn là cậu ta...

Anh em Phương Lộ Bình kinh ngạc nhìn nhau, cả hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự sửng sốt.

Nhất là Phương Lộ Bình, ông ta trước giờ không để ý gì tới Trần Kinh, vì Trần Kinh chẳng phải vẫn chưa lên được chức bí thư huyện ủy sao? Một chức vụ nhỏ như thế mà đè ép thêm, thì làm sao có thể ngóc đầu lên được đây? Điều này ông ta đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến bao giờ!

Còn Phương Lộ Kiên biết việc Trần Kinh lên tỉnh thành, hơn nữa nghe nói đảm nhiệm chức Trưởng phòng ban tổ chức, nhưng chỉ một Trưởng phòng thôi sao có thể làm cho Từ Tự Thanh cảm thấy hóc búa, gây khó dễ như thế chứ?

Từ Tự Thanh có chút tự giễu, cười cười nói:

-Cậu Trần đó không phải là cán bộ bình thường đâu, theo tôi, không biết có phải vì chuyện bí thư huyện ủy lần trước đã làm cho trong lòng anh ta có nhiều khúc mắc không, không thì những việc này sao cứ liên tiếp chất đống lại, thật sự là tôi không ngờ đến!

Sắc mặt Phương Lộ Bình hơi khó coi, trong lòng ông ta thầm trách Từ Tự Thanh làm việc không đến nơi đến chốn.

Trần Kinh chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng, một tay Trưởng phòng thì lợi hại đến đâu chứ, lại có thể làm khó cho cả một phó chủ tịch tỉnh?

Từ Tự Thanh là người tỉnh táo, ông ta nhanh chóng cảm nhận được tâm trạng của Phương Lộ Bình, ông ta cũng không muốn giải thích nhiều thêm, bèn kể lại một lượt những việc phát sinh gần đây ở Sở Giang, từ chuyện tập đoàn khách sạn Sở Giang cho đến việc điều chỉnh nhân sự Dung Châu.

Nghe ông ta kể lại mọi chuyện, Phương Lộ Bình và Phương Lộ Kiên đều đồng thời nhíu mày.

Bọn họ trước đây chỉ nghe nói qua Trần Kinh, không hể nắm rõ con người Trần Kinh, nhưng giờ nghe Từ Tự Thanh nói như thế, một Trần Kinh bằng da bằng thịt như hiện lên sống động trước mắt họ.

Từ bao giờ mà Sở Giang lại xuất hiện được một cán bộ tài ba, trẻ tuổi như thế? Chỉ dựa vào những hành vi của thanh niên này, thì đâu có giống như một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi mà đó rõ ràng là một con hồ ly già đã từng ẩn ngụ lâu năm trong chốn quan trường!

Từ Tự Thanh đột nhiên đứng phắt dậy, nói:

-Xin lỗi Bí thư Phương, tôi có một cuộc điện thoại, tôi xin phép ra ngoài nghe một lát!

Từ Tự Thanh khách sáo bước ra khỏi cửa, tầm khoảng một phút sau, ông ta quay vào, sắc mặt thay đổi một cách lạ thường.

Phương Lộ Kiên không nhịn nổi hỏi luôn:

-Chủ tịch Từ, có chuyện gì vậy?

Từ Tự Thanh cười cười, tỏ ra bần thần, do dự, nhưng sự tức giận vẫn hiện lên trên khuôn mặt ông ta, làm méo hết cả miệng.

Ông ta chỉ vào điện thoại di động nói:

-Dung Châu lại xảy ra chuyện rồi! Cái tên ngu ngốc Kế Tiểu Bình, sao có thể bất cẩn như thế, lại để cho Trần Kinh tóm được đuôi sam! Tôi thấy ông ta vẫn còn chưa thấm thía bài học lần trước! Lần này...

Từ Tự Thanh lúc đầu còn gọi là cậu Trần, nhưng bây giờ thì gọi tên trực tiếp tên hắn rồi.

Hiển nhiên, Trần Kinh năm lần bảy lượt nắm chặt đuôi của vùng tây bắc không buông, làm cho nhiều người khu tây bắc lâm vào cảnh khốn đốn, trong lòng ông ta cũng trở nên thực sự nổi giận rồi!

Nhưng câu oán giận này của ông ta nghe từ góc độ của anh em nhà họ Phương thì sự kích động đó trở nên càng khuếch đại.

Trần Kinh rốt cục là nhân vật như thế nào? Sao lại lợi hại như thế?

Hiện tại mới chỉ là một Trưởng phòng, hắn đã có thể làm bao nhiêu chuyện như thế, sau này trưởng thành hơn, thì không biết sẽ ra sao đây?

(Tobe continued~ Nếu bạn thích tác phẩm này, hi vọng các bạn chia sẻ và giới thiệu rộng rãi hơn. Sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất cho chúng tôi tiếp tục hoàn thành tác phẩm. Chân thành cảm ơn !)

----------oOo----------