Quan Sách

Chương 50: Đây chính là quan trường!

Sở thành đang ở giữa mùa hè, rất nóng!

Hai bên sông Sở, sông Sở trong bóng đêm được hai bên bờ ánh sáng hồng trang điểm, trông thật đẹp!

Đầu sông Sở có nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, một chai bia, vài xiên thịt nướng, mấy miếng đậu hủ thối, Trần Kinh tự rót tự uống.

Hôm nay, hắn ở Phòng di dân tỉnh xem như là làm náo loạn một phen, việc làm loạn này có thể nói là vô cùng dễ chịu, thoải mái cả người.

Hắn nhớ tới nét mặt của Trưởng phòng Phòng di dân tỉnh Vương Phượng Phi, từng ly từng ly rượu uống vào, hắn cảm thấy mát lòng mát dạ, Vương Phượng Phi rõ ràng là đã quen với việc đi tới đi lui rồi, không gặp được người như Trần Kinh dám cả gan đập bàn chửi thề ở Phòng di dân, còn là người càng chửi càng không khống chế được bản thân.

Vì trấn an cảm xúc Trần Kinh, y đóng cánh cửa chính của phòng họp, xém chút nữa đâp nát ngực mình!

- Chỉ cần cậu bình tĩnh thì mọi thứ đều có thể thương lượng được!

- Trên đời này không có vấn đề nào là không giải quyết được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp!

Những câu nói này đều là lời mà lúc đó Vương Phượng Phi đã hứa với Trần Kinh.

Không thể không nói, việc Trần Kinh lần này nổi loạn xem như là rất thành công, di dân Lễ Hà từ Lễ Hà đến tỉnh, hơn nữa còn xuất hiện trước cổng Sở Thủy lợi và Phòng di dân tỉnh, điều này đã khiến cho Sở Thủy lợi và Phòng di dân tỉnh kinh hoàng. Bây giờ Trần Kinh nổi loạn như vậy, thái độ lộ ra là chính phủ Huyện ủy Lễ Hà đã bất lực, hết cách.

Nếu thật sự là như vậy thì người khiếu nại Lễ Hà tiến vào Huyện ủy, thậm chí còn đến trung ương, việc này cuối cùng bàn về bên nhận trách nhiệm, Sở Thủy lợi và Phòng di dân tỉnh khó mà thoái thác.

Trần Kinh đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nhưng Sở Thủy lợi tỉnh và Phòng di dân tỉnh lại là những đơn vị quan trọng nhất của tỉnh, bọn họ tại sao có thể vì vấn đề về Lễ Hà mà khiến cho quyền uy và thanh danh của mình bị ảnh hưởng? Có thể nói nó đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Sở Thủy lợi và Phòng di dân.

Vương Phượng Phi luống ca luống cuống, cuối cùng Phó giám đốc sở Đơn Kiến Hoa cũng bày tỏ thái độ đối với Trần Kinh, việc tỏ thái độ của y càng quan trọng hơn với Vương Phượng Phi, y nói:

- Cậu đừng làm loạn, chuyện của ngày hôm nay là chúng tôi đã mở ra hội nghị Đảng ủy sở, hội nghị quyết định vấn đề của Lễ Hà, cho dù thế nào thì hôm nay cũng phải giải quyết.

- Vấn đề liên quan đến huyện Lễ Hà kéo dài nhiều năm, sở dĩ chậm chạp giải quyết như vậy, chắc chắn là đang tồn tại nhiều nguyên nhân khách quan.

- Nhưng lần này, chúng tôi có thể đưa ra những nguyên nhân khách quan này, chúng tôi có thể nghĩ ra nhiều mặt, nhiều con đường để tìm ra cách ứng phó, chỉ cần chúng tôi trên dưới đồng lòng thì có chỗ nào mà không giải quyết được chứ?

Rõ ràng việc thay đổi thái độ của Vương Phượng Phi và Đơn Kiến Hoa là có ý quyết định, nhưng lần này Trần Kinh làm loạn, thành quả căn bản mà hắn đạt được chính là có được thái độ khá chính xác của bọn họ.

Coi như là thành công sao?

Trần Kinh thầm lắc đầu, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, qua chuyện này, hắn mới thật sự biết được mình nhỏ bé cỡ nào.

Trần Kinh bước vào Sở Thủy lợi, hắn đột nhiên ý thức được hành động này của mình là thử thách của Mã Bộ Bình, thử thách có lẽ là về nhiều mặt, đầu tiên có thể là dò xét Trần Kinh, sự gan dạ, quyết đoán và tính cách của mình.

Hơn nữa, cũng là cuộc thăm dò Sở Thủy lợi và Phòng di dân, thăm dò thái độ thật sự của họ, thăm dò điểm mấu chốt của họ.

Chuyện này lại làm hỏng mối quan hệ, cuối cùng vị trí của Trần Kinh khá thấp, nhiều nhất cũng chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, thật sự phải truy cứu trách nhiệm, Trần Kinh không thể thay mặt cho chính phủ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, một nhân vật nhỏ, lãnh đạo huyện, lãnh đạo phòng làm sao truy cứu đây?

Mặt khác, Trần Kinh làm loạn một phen cũng không sao cả, Trần Kinh chính là một nhân vật nhỏ, cán bộ trẻ tuổi không biết lợi hại, không nhận thấy được sự lợi hại, có chút thật tình, khá ngay thẳng, lời nào cũng có thể nói ra. Việc này lãnh đạo huyện đã phê bình vài câu, sau đó khiến Trần Kinh lại phải chịu đòn nhận tội, nhiều nhất chính là điểm này, không được làm tổn hại đến mối quan hệ giữa Lễ Hà và Phòng di dân cùng với Sở Thủy lợi, phá hư hình tượng của chính phủ Huyện ủy Lễ Hà.

Mã Bộ Bình lợi hại, chỉ cần từ câu chuyện đơn giản này mà nhìn ra được ý đồ bên trong.

Tạo điều kiện cho Trần Kinh vào Sở Thủy lợi, đây vừa là cuộc khảo nghiệm của Trần Kinh, vừa là chiêu độc đối với Sở Thủy lợi và Phòng di dân.

Trần Kinh vốn không tin vụ làm loạn ở Phòng di dân sáng nay là tự phát, tất cả chuyện này nhiều khả năng chính là một quyền tổ hợp, Mã Bộ Bình đã đợi ở tỉnh từ rất lâu, mọi sự chuẩn bị có thể là quyền tồ hợp này.

Trong tổ chức này, Trần Kinh sắp thành một quân cờ, nhưng nước cờ này cũng thật tuyệt vời, nước cờ này thể hiện tác dụng sâu sắc của Mã Bộ Bình.

Hôm nay Trần Kinh đã hiểu được thủ đoạn và cách suy nghĩ làm việc của Chủ tịch một huyện, đồng thời hắn cũng biết được Mã Bộ Bình biết người, giám sát người, dùng người bất kỳ lúc nào và trong lòng run sợ.

Lại nói, hôm nay Trần Kinh đóng vai một quân cờ, ai cũng đồng ý làm tướng cầm lấy lá cờ xuất trận, ai lại muốn làm quân cờ chứ?

Nhưng Trần Kinh lại biết rõ, việc dễ dàng của bản thân ngày hôm nay có thể được xem như quân cờ của Chủ tịch Huyện, có thể việc rất nhiều người Lễ Hà đều ao ước là sự thật! May mà Trần Kinh chó ngáp phải ruồi, cả câu chuyện từ lúc bắt đầu, mỗi một nhịp bây giờ, hắn không ngờ lại chưa phạm phải sai lầm rõ ràng nào.

Nếu khi Văn Kiến Quốc gọi điện thoại để Trần Kinh đi đến Sở Thủy lợi và Phòng di dân, Trần Kinh có chút do dự hoặc do tư tưởng đong đưa, tất cả nỗ lực mà lần này Trần Kinh trăm phương ngàn kế đến làm được đều hóa thành hư vô, hắn sẽ mãi mãi mất đi niềm tin của Mã Bộ Bình, hắn và Mã Bộ Bình mãi mãi là hai đường thẳng song song.

Nghĩ lại điểm này, Trần Kinh chịu không nổi một hơi uống cạn ly rượu.

Năm đó, tuổi trẻ bồng bột, luôn tin rằng người có tài bẩm sinh như mình chắc chắn sẽ được trọng dụng, luôn tin rằng chỉ cần mình có tài thì nhất định sẽ có triển vọng.

Trần Kinh giữ lấy niềm tin này, bất cứ nơi nào hắn cũng đều gặp trắc trở, có một lần, nỗi nghi hoặc và sự uất ức của hắn dâng đến tột cùng. Cho đến hôm nay, lòng hắn đã rõ, cái mà trời cao biển rộng kia không hề thiếu chính là những người có tài, từ xưa đến nay, có tài nhưng không gặp thời nơi nào cũng có! Thứ mà thế giới này còn thiếu đó là nhìn rõ được lòng dạ con người, hiểu được đạo lý sinh tồn.

Lấy Mã Bộ Bình ra mà xem, bên cạnh y có bao nhiêu nhân tài? Có bao nhiêu người tài giỏi muốn tiếp cận y? Con số này có thể khiến người ta giật mình, nhưng có bao nhiêu người có thể được Mã Bộ Bình đồng ý đây? Tỉ lệ này thật sự rất thấp.

Đây là quan trường!

Trần Kinh cảm nhận sâu sắc cách lý giải vô hình về quan trường, có lẽ Trần Kinh cho rằng mình vẫn còn rất may mắn, vì mình vẫn còn cơ hội được làm một quân cờ!

- Tích, tích , tích!

Âm thanh của máy BP vang lên, Trần Kinh đứng dậy kêu chủ quán tính tiền, đi dọc đường tìm chỗ gọi điện thoại.

Cuộc điện thoại này do Văn Kiến Quốc gọi đến, giọng nói của y rất lớn:

- Phó phòng Trần, như thế này, Chủ tịch huyện Mã sẽ đã lên tỉnh, ngài ấy kêu tôi nói với cậu, đến quán rượu Thiếu Khang, cậu tới ngay nha!

Trần Kinh giả vờ ngạc nhiên nói:

- Nhanh như vậy đã quay về à? Tôi.. tôi đi đến quán rượu Thiếu Khang sao? Điều này... chủ nhiệm Văn, hôm nay tôi...

- Phó phòng Trần à, Chủ tịch Mã cũng đã biết việc hôm nay rồi, cũng không ghê gớm gì, cán bộ thật tình mà thôi! Cậu giận dữ chỉ vì người dân ở Lễ Hà, ngài ấy làm sao có thể trách cậu được? Cao lắm là phạt ngài vài ly rượu. Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi đâu.

Văn Kiến Quốc cười nói trong điện thoại.

- Được thôi, tôi sẽ ghé ngay! Tôi ở thành đông, không biết đi xe nào đến đó đây!

Trần Kinh nói.

- Ai da, Trần Kinh liêm khiết à, kêu xe tới đây nào, ngài đường đường là Phó phòng Lâm nghiệp, sao lại làm ra vẻ khó coi vậy?

Văn Kiến Quốc nhẹ giọng nói.

Gác điện thoại, Trần Kinh nhìn điện thoại rồi lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra, một hồi lâu sau, hắn đột nhiên xoay người bước ra đường, giơ tay gọi một chiếc taxi:

- Bác ơi, quán rượu Thiếu Khang...

...

Một bữa ăn thật thịnh soạn, Mã Bộ Bình tổ chức buổi tiệc mời khách, khi Trần Kinh bước vào thì hắn cảm thấy hoa mắt.

Ở bên ngoài , Văn Kiến Quốc đã giới thiệu hắn biết, khách mời hôm nay gồm có Phó chủ nhiệm phòng Giám sát Tỉnh ủy Thiệu Danh, chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách của Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩ Cương, vài vị giáo sư của Trường Đảng, còn có Phó Giám đốc Sở Đơn của Sở Thủy lợi.

Trần Kinh bước vào, căn phòng toàn là lãnh đạo, hắn cúi đầu chào mọi người, nói:

- Chào các vị lãnh đạo!

Người trong phòng nhìn hắn, Mã Bộ Bình cười hi hi vẫy chào Trần Kinh, đợi cho Trần Kinh bước về phía trước, y mới nói:

- Trần Kinh cậu thật giỏi, lá gan không nhỏ chút nào, hôm nay cậu gây sóng gió ở Phòng di dân, nhưng cậu không nghĩ tới, cậu thật sảng khoái, tôi đến đây nên từ nơi nào bắt đầu giúp cậu chùi đít đây?

Y vỗ vai Trần Kinh, quay đầu nhìn lại Thiệu Danh – chủ nhiệm Phòng Giám sát tỉnh ủy - rồi nói:

- Ông Thiệu à, cán bộ được đào tạo ở Lễ Hà chỉ có hai chữ: ngay thẳng! Vừa nãy Phó Giám đốc Sở Đơn không phải nói cán bộ Lễ Hà chúng tôi thật khó lường sao? Hôm nay việc người đồng chí trẻ tuổi của làm loạn Phòng di dân chỉ là hành động lỗ mãng mà thôi!

Thiệu Danh còn trẻ, dáng người chưa đến bốn mươi tuổi, y có chút kiêu ngạo, nhìn về phía Trần Kinh, nói:

- Quả nhiên trẻ tuổi, thanh niên uống rượu là hảo thủ!

Mã Bộ Bình cười ha ha, vỗ vai Trần Kinh nói:

- Tiểu Trần à, hay là cậu kính rượu Phó Giám đốc Sở Đơn đi, không những phải kính rượu mà còn phải nhận lỗi bằng thái độ thành khẩn nữa!

Trần Kinh cầm lên một ly rượu ủ để bên cạnh Phó Giám đốc Sở Đơn, nâng ly lên rồi nói:

- Thưa Phó giám đốc Đơn, ban ngày tôi không có tâm trạng, không thể khống chế cảm xúc của mình, thật là bất kính với lãnh đạo, vô cùng có lỗi với ngài.

Phó Giám đốc Sở Đơn híp mắt nhìn Trần Kinh, trên môi không nở một nụ cười nào, đợi một lúc sau y mới mở lời:

- Lúc nãy tôi và Chủ tịch huyện của các người đã nói chuyện với nhau rồi, lần này Sở Thủy lợi có thể lấp hai chục triệu vào lỗ hổng, số tiền này là nguồn vốn giải quyết khẩn cấp. Sau đó chúng tôi đã công khai hoạt động, trong ba năm chúng tôi sẽ giải quyết triệt để vấn đề di dân Lễ Hà.

- Vấn đề tôi có thể giải quyết, nhưng tôi không có yêu cầu gì đối với hắn cả, yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi đã thấy qua tính nóng nảy của cán bộ trẻ tuổi ở Lễ Hà, tuy nhiên tửu lượng của họ tôi vẫn chưa thấy, Trần Kinh, cậu nói chuyện này nên giải quyết thế nào đây?