Quan Sách

Chương 446: Đập tan dũng khí

Huyện ủy Đức Thủy, không khí trầm lặng.

Vụ án về vấn đề công trình gần đây, rất nhiều cán bộ của Đức Thủy đã bị cách ly để thẩm tra, cùng với xâm nhập điều tra vụ án, các tình tiết cũng được công bố, những cán bộ thực sự phạm tội cũng dần lộ ra.

Vụ án của Đức Thủy lần này, số tiền và số cán bộ dính liếu khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.

Vì vậy cấp bậc của cán bộ dính đến vụ án cũng càng ngày càng cao, tạo ảnh hưởng càng lúc càng lớn ở Đức Thủy, chính đàn Đức Thủy cũng chấn động mạnh.

Văn phòng Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân tay cầm ly café, ánh mắt đỏ bừng, kinh ngạc ngồi sững sờ trên ghế.

Tâm tình của lão lúc này, không thể dùng ngôn từ biểu đạt được.

Lão nghĩ tới Hội nghị thường vụ ngày hôm đó, Phương Khắc Ba đột nhiên xuất hiện làm rối kế hoạch của lão, sau đó lão đã cùng Phương Khắc Ba tranh luận không ngừng, còn nổi trận lôi đình nữa.

Lúc đó Phương Khắc Ba phê bình lão, gặp chuyện không chịu động não, tự cho là thông minh, lại không biết mình luôn bị người khác lường gạt, bị người khác lợi dụng.

Lúc đó Lưu Tích Nhân trả lời lại một cách mỉa mai, nói Thành ủy can thiệp tư pháp, quấy nhiễu hệ thống tư pháp phá án, khiến hệ thống pháp chế, cải cách chính trị Đức Thủy bị thụt lùi.

Phương Khắc Ba bị những câu của lão chọc tức đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, đã mắng:

- Dù có quấy nhiễu tư pháp hay không, dù sao chuyện này cũng phải lập tức dừng lại! Đuôi của Lưu Tích Nhân anh cứ vểnh mãi lên trời, chí lớn nhưng tài mọn, đúng là đồ đầu heo!

Phương Khắc Ba mắng lão mấy năm nay ở Đức Thủy kiêu ngạo tự mãn, chẳng chịu nghe ý kiến bất đồng, chỉ biết khư khư cố chấp.

Lúc ấy hai người chia tay không ai vui vẻ, trong lòng Lưu Tích Nhân còn hận Phương Khắc Ba.

Nhưng hiện tại, cuối cùng lão cũng đã hiểu, ngày đó Phương Khắc Ba đã cứu lão

Nếu ngày đó, ý chí của lão quán triệt, đến giờ mà lật lại vụ án này, Lưu Tích Nhân lão đã phải xuống đài rồi.

Là Bí thư huyện ủy, Phạm sai lầm lớn như vậy, sĩ đồ của lão rất đáng lo lắng, lão có muốn Đông Sơn tái khởi, phỏng chừng cũng chẳng có cơ hội!

Nhưng dù là như thế. Đã trải qua vụ án này, hiện tại Lưu Tích Nhân ngày nào cũng hoang mang lo sợ. Vì lão không rõ, rốt cuộc vụ án này có dính đến mình không.

Lưu Tích Nhân ở Đức Thủy chấp chính nhiều năm như vậy, vẫn biểu hiện rất mạnh mẽ. Vì tính cách này, lão cũng đắc tội với không ít người.

Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá?

Lưu Tích Nhân cũng có lúc phạm sai lầm, chẳng qua vì lão nắm quyền lớn, uy vọng cao, thỉnh thoảng phạm sai lầm người ta cũng không để ý.

Nhưng hiện nay, ở Đức Thủy, Trần Kinh trải qua việc lần này, uy vọng và điều kiện mọi mặt đều vượt qua lão.

Nếu lúc này, Trần Kinh phản kích, lão sẽ không còn sức đánh trả, nói không chừng còn vì dính đến vụ án này, không khỏi bị Ủy ban Kỷ luật điều tra thẩm tra, nhưng chỉ cần điều đi là không cần phải thấp thỏm nữa.

Cứ như vậy rời khỏi Đức Thủy, Lưu Tích Nhân cũng chẳng thu hoạch được gì.

- Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lưu Tích Nhân ngẩng đầu nói:

- Mời vào!

Thư ký Nguyễn Sơn Lâm nhanh chóng bước vào, tiến đến nói bên tai Lưu Tích Nhân:

- Điện thoại của Ủy ban kỷ luật thành phố, Chủ tịch quận Nhiếp bị nghi vi phạm kỷ luật, đã bị cách ly thẩm tra!

Lưu Tích Nhân hơi sửng sốt, đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nói:

- Cái gì, anh ta… anh ta… anh ta…

Lão tiên tiếp nói ba chữ anh ta, sau đó không nói tiếp được nữa.

Nhiếp Quang bị cách ly thẩm tra tin tức này quá kinh người.

Hôm qua Phó chủ tịch thành phố Triệu của Ủy ban nhân dân thành phố đến điều tra nghiên cứu, Nhiếp Quang còn đi cùng, hơn nữa trong bữa tiệc tối, y còn gọi điện cho Liễu Thanh, hỏi Lưu Tích Nhân có đi tiếp Phó chủ tịch thành phố Triệu không.

Lúc ấy Lưu Tích Nhân lấy cớ đâu đầu, không đồng ý thỉnh cầu này.

Sáng nay, Lưu Tích Nhân còn gọi điện cho Ủy ban nhân dân huyện, Nhiếp Quang còn xin ý kiến lão về mấy hạng mục công trình.

Sao bây giờ lại truyền tin Nhiếp Quang bị cách ly thẩm tra tin tức?

Động tác của Ủy ban kỷ luật quá nhanh khiến Lưu Tích Nhân kinh hồn táng đảm.

Đều là cán bộ như nhau, Lưu Tích Nhân cũng có cảm giác sợ hãi đối với Ủy ban kỷ luật.

Động tác của Ủy ban kỷ luật lại nhanh chóng quyết đoán như vậy càng làm cho nỗi sợ hãi tăng lên, trán lão cuối cùng đã toát mồ hôi lạnh

Nguyễn Sơn Lâm nói:

- Sáng nay Chủ tịch huyện Nhiếp nhận được thông báo của Chủ tịch thành phố Đàm, bảo anh ta đi báo cáo kế hoạch quy hoạch cải tạo Đức Thủy, lúc đó anh ấy đưa theo thư ký đi cùng, cả hai đi đến giờ chưa về!

Lưu Tích Nhân vô lực gật đầu, cuối cùng lão ngồi không yên, bắt đầu bước đi quanh phòng.

1 lúc lâu sau, lão mới bước đến trước bàn làm việc, bấm 1 dãy số nào đó không biết

Vào lúc này, lão gọi điện cho ai, ai có thể giúp được lão?

Đầu tiên là bên thành phố, Bí thư thành ủy Ngũ Đại Minh và Chủ tịch thành phố Đàm Phi Hoa, Lưu Tích Nhân đều không tiện gọi.

Còn Phương Khắc Ba, hiện nay Lưu Tích Nhân cũng không thể xác định ông ta có vấn đề hay không, nói không chừng gọi điện qua đó, Phương Khắc Ba cũng bị cách ly thẩm tra rồi.

Còn quan hệ ở tỉnh, giờ Lưu Tích Nhân đã làm công tác thành cái gì rồi, lão còn mặt mũi để gọi đi sao?

Hơn nữa, cho dù gọi điện thì cũng có tác dụng gì chứ?

Thành phố Đức Cao xử lý cnas bộ cấp cục, trong tỉnh chịu ra mặt sao?

1 cảm giác trơ trọi chưa từng có nảy sinh trong lòng Lưu Tích Nhân, tim lão như tro tàn, uể oải gục đầu trên ghế.

Nguyễn Sơn Lâm lại bước vào.

Lưu Tích Nhân đứng dậy theo bản năng, vì lão nghe ngoài cửa ồn ào, dường như có cả tiếng bước chân của ai khác.

Nguyễn Sơn Lâm bị hành động quái lạ của Lưu Tích Nhân làm mơ hồ, cả người đứng yên không biết nên làm sao!

- Chuyện… chuyện gì?

Lưu Tích Nhân vội nói.

Nguyễn Sơn Lâm chậm rãi nói:

- Phó bí thư Trần đến ạ!

Lưu Tích Nhân ngẩn người, nói:

- Hắn… Trần Kinh…

Giờ người Lưu Tích Nhân sợ gặp nhất là Trần Kinh, vì lão không biết phải đối diện với Trần Kinh như thế nào.

Trần Kinh là tồn tại mà hiện giờ lão sợ nhất, vì năng lực của Trần Kinh hoàn toàn khiến Lưu Tích Nhân mờ nhạt ở Đức Thủy, Lưu Tích Nhân để ý đến thể hiện nhất, và giờ Trần Kinh lại có thể giẫm lên nó.

- Bí thư Trần nói lễ khai mạc Tuần lễ thời trang sắp tới, các hạng mục công tác đã hoàn thành, anh ấy… anh ấy đến báo cáo tình hình với anh!

Nguyễn Sơn Lâm nói.

Lưu Tích Nhân uống cạn ly café nguội lạnh, lấy khăn tay ra lau miệng, cảm xúc dần dần ổn định, nói:

- Cho cậu ta vào!

Trần Kinh cầm xấp tài liệu dày bước vào

Lưu Tích Nhân nhìn thấy Trần Kinh, miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng còn khó coi hơn khóc

Trần Kinh rất tự nhiên nói với Lưu Tích Nhân:

- Bí thư, Lễ thời trang đã chuẩn bị xong, đây là tài liệu liên quan!

Trần Kinh đặt tài liệu trước mặt Lưu Tích Nhân nói:

- Quy mô tuần lễ thời trang lần này rất lớn, chúng ta có mời 10 khách mời ở tỉnh đến dự, truyền thông cũng đưa tin quy mô lớn, tổ trù bị của chúng ta rất có năng lực!

Không chỉ khách mời ở tỉnh chúng ta mà còn có những khách mời có sức ảnh hưởng ở địa khu Trung Nguyên, rồi mời được cả đài CCTV2 có sức ảnh hưởng trong cả nước.

Điều khiến người ta vui mừng là, tuần lễ thời trang của chúng ta lần này đã hấp dẫn được đầu tư và quảng cáo. Cho tới giờ quảng cáo và tài trợ đã vượt qua con số 5 triệu mà chúng ta dự trù, dùng số tiền này đã đủ để làm 1 bữa tiệc thời trang rồi.

Điều này khiến số tiền hai triệu lúc đầu chúng ta dự định bỏ ra đã có thể cancel, khoản tiền này coi như được tiết kiệm rồi!

Trần Kinh chậm rãi nói, Lưu Tích Nhân nghe có chút hoảng hốt.

Lão nhìn bộ dạng kích động của Trần Kinh, thấy Trần Kinh tràn đầy phấn chấn, lão thở dài một hơi.

Lần đầu tiên trong lòng lão hối hận, lão là người bảo thủ, tính cách ngang ngạnh, nhưng giờ khắc này, lão không thể không thừa nhận Trần Kinh đã dạy cho lão 1 bài học.

Tuần lễ thời trang!

Điều này khiến Lưu Tích Nhân nghĩ tới cục diện Đức Thủy hiện tại, không khoa trương mà nói, hiện tại Đức Thủy đang ở thời điểm mấu chốt.

Phát triển của Đức Thủy đang có cơ hội, cũng đang đối diện với thách thức, nếu lúc này, Đức Thủy nắm được cơ hội, chịu được áp lực của thách thức, phát triển Đức Thủy lập tức tiến lên 1 giai đoạn mới.

Nghĩ tới đây, Lưu Tích Nhân gật đầu nói:

- Tốt lắm, thương nghiệp hóa tuần lễ thời trang là 1 ý kiến hay, chúng ta không cần để ý người khác mồm năm miệng mười. Đây vốn là hành vi buôn bán, thêm chút mùi tiền đã sao chứ?

Hiện nay rất nhiều nơi thích thêm vào từ “văn hóa”, thời gian trước có người nói với tôi, tuần lễ thời trang của chúng ta nên đổi thành Lễ văn hóa thời trang, tôi thấy cách nói này quá bừa bãi. Chúng ta mở ra trung tâm thương mại, là nơi tập kết trang phục, liên quan gì đến văn hóa.

Mục đích cảu chúng ta là cung cấp cho các thương nhân nơi kiến tiền, thế mới đúng!

Lưu Tích Nhân và Trần Kinh không nói gì nhiều.

Hai người đều là người thông minh, bất luận có nói thêm gì cũng thừa thãi

Hôm nay Trần Kinh có thể đến, đã bày tỏ ý tứ rõ ràng. Hiện Đức Thủy đủ chán động rồi, không cần phải lung lay thêm nữa.

Phải ổn định, giữa Lưu Tích Nhân và Trần Kinh nhất định phải bỏ cảm giác đối địch trước kia.

Trần Kinh không muốn bức chết Lưu Tích Nhân, không muốn thừa thắng xông lên, đó cũng không phải bởi vì thương hại và rộng lượng, mà là vì Đức Thủy cần sự ổn định, cần sự đoàn kết.

Lưu Tích Nhân đối với Trần Kinh cũng chẳng chút cảm kích, lão chỉ thấy xấu hổ.

Trần Kinh hơn 20 tuổi, trong lòng đã nghĩ được như vậy, tầm nhìn của lão kém nhiều so với hắn.

Lưu Tích Nhân thích thể diện, lại cao ngạo, lão dám biến Đức Thủy phát triển hoàn toàn khác biệt với Đức Cao, điều này thể hiện sự đặc biệt, thể hiện tâm tính cao ngạo của lão.

Nhưng hôm nay, lão cảm giác mình đã thất bại!

Nếu Trần Kinh thừa thắng xông lên, hai người tiếp tục đấu sức, cuối cùng Lưu Tích Nhân phải rời đi, đối với Lưu Tích Nhân mà nói cố nhiên là một loại thất bại, nhưng loại thất bại này so với thất bại như hôm nay, sự công kích đối với lão nhỏ hơn rất nhiều.

Thắng bại là chuyện thường binh gia.

Những lời này không phải tự an ủi mình, mà người nói được câu này trong lòng phải có tự tin, anh ta tin sau này mình sẽ có cơ hội giành thắng lợi.

Nhưng lúc này Lưu Tích Nhân không có sự tự tin này

Thậm chí lão không còn dũng khí đối địch với Trần Kinh nữa, vì lần thất bại trước quá đau đớn thê thảm, quá khắc cốt ghi tâm.

Thế cho nên, dũng khí của lão bị phá tan rồi!