Quan Sách

Chương 441: Nước mắt của Trần Kinh

Hội nghị thường vụ tan, hội nghị thường vụ có kết cục này, tất cả mọi người không nghĩ tới, thậm chí bao gồm Trần Kinh.

Lúc Trần Kinh ra cửa, Chân Củng bước rất nhanh, đi cạnh hắn, Trần Kinh cảm nhận rõ, ánh mắt anh ta nhìn mình khác trước.

Trần Kinh thản nhiên cười cười, Chân Củng nói:

- Cây ngay không sợ chết đứng, trọc giả tự trọc, đây là khái quát tốt nhất cho hội nghị hôm nay!

- Đúng, đúng!

Chân Củng liên tục gật đầu, bước chân nhanh hơn, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, khiến người ta có thể cảm nhận được sự vui mừng trong lòng anh ta.

Trần Kinh có thể cảm nhận được sau lưng có rất nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm, những ánh mắt đó đều hàm súc ý tứ.

Được làm vua thua làm giặc là quy luật trực tiếp nhất của thế giới này.

Trước Hội nghị thường vụ hôm nay, Trần Kinh có thể cảm nhận rõ được sự bất hòa của mọi người dành cho mình, nhưng bây giờ, trong mắt người khác hắn đã trở thành 1 tồn tại huyền bí.

Trần Kinh không quay đầu lại, hắn cũng không cân nhắc suy nghĩ của người khác mà đi thẳng vào phòng làm việc của mình.

Trường phòng khoa 2 Mã Tiến đang bực dọc ngồi hút thuốc ở vị trí Thư ký, bộ dạng có chút suy sút.

Trần Kinh hỏi gã:

- Sao vậy? Uất ức à?

Mã Tiến đột nhiên ngẩng đầu, môi giật giật, trong miệng không phát ra âm thanh.

- Buổi tối sắp xếp 1 chút, tôi có bữa tiệc! Trong giai đoạn này, tôi sẽ không tiếp khách!

Trần Kinh nói.

Mã tiến liều mạng gật đầu, gã vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt lộ vẻ vẻ mờ mịt.

Trần Kinh đẩy cửa phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hít sâu 1 hơi không khí đầy mùi trà trong phòng, đến lúc này, tảng đá trong lòng hắn mới hoàn toàn được gỡ xuống.

Trong khoảng thời gian này, Trần Kinh phải chịu áp lực tinh thần vô cùng lớn

Hắn từ vị trí Thư ký Bí thư thành ủy đến Đức Thủy, trong lòng hắn luôn muốn làm tốt công việc. Tạo ra thành tích, hắn muốn dùng hành động thực tế, khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy tiềm lực và tài năng của hắn.

Hắn thừa nhận, ở phương diện này, tính cảnh giác của hắn tương đối yếu.

Cũng như chuyện gần đây, hoàn toàn là chuyện hắn không ngờ được, khi hắn trưởng thành, uy hiếp đến lợi ích của 1 số người, thủ đoạn người ta giành cho hắn vượt quá lối suy nghĩ thông thường.

Từ khi bắt đầu đấu thầu công trình cho đến khi công trình xảy ra chuyện, trong chuyện này từng mắc xích đều có người sắp xếp tỉ mỉ.

Sắp xếp thành 1 chuỗi liên oàn như vậy chỉ có 1 mục đích, đó là cuốn Trần Kinh vào sóng gió của trận tham nhũng, khiến hắn khó có thể xoay trở.

Đương nhiên, không thể phủ nhận, 1 số mắc xích trong chuyện này, người vạch kế hoạch có thể thu được nhiều lợi ích, mà lợi ích lớn nhất bọn họ đạt được, có khả năng là kết cục cuối cùng của Trần Kinh!

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh có chút sợ hãi!

Trong khoảng thời gian gần đây, suy nghĩ liều mạng của hắn đắc tội với nhiều người. vì hắn rõ, đại cục lớn như vậy, cho dù là Nhiếp Quang hay Lưu Tích Nhân, bọn họ đều không thể đơn độc hoàn thành, có người thực sự đứng sau lưng thao túng họ trong bóng tối.

Người này rất giảo hoạt, rất quen thuộc chính đàn Đức Thủy, gã lợi dụng cân bằng lợi ích của chính đàn Đức Thủy, từ kết quả hiện nay có thể thấy, Nhiếp Quang và Lưu Tích Nhân rất có thể đều bị gã sử dụng làm vũ khí.

Một bí thư, một Chủ tịch quận, đều là tồn tại có địa vị hiển hách. Tồn tại như vậy, cũng chỉ là 1 công cụ của người khác, Trần Kinh cũng cảm thấy sợ hãi đối với người này!

Hắn châm cho mình 1 điếu thuốc, bình tĩnh lại cảm xúc, chậm rãi bước đến bên cửa sổ mở cửa ra.

Gió bên ngoài thổi vào mang theo lạnh lẽo. nhưng hắn không lùi bước.

Ánh mắt của hắn xuống đường phố sầm uất của Đức Thủy, nhìn tòa lầu thời trang cao ngất, cả đám người đang hối hả kia.

Không bị khống chế, nước mắt của hắn liền chảy xuống!

Hắn nghĩ đến những gian khổ của mình lúc mới đến Đức Thủy

Hắn nghĩ đến vài chuyện đại sự mình đã làm ở Đức Thủy, nghiêm chỉnh hệ thống giáo dục, chấn chỉnh hệ thống chính trị pháp luật và y tế, đẩy mạnh công tác cải cách cán bộ, còn bây giờ là Trung tâm thương mại và thời trang.

Những việc này là những việc đơn giản sao? Những việc này không phải hắn đã phải chịu biết bao gian nan cực khổ sao?

Chỉ có bản thân hắn rõ, đoạn đường này hắn đi gian nan đến nhường nào.

Ngay tại Đức Thủy, ngay tại cái ghế hắn đang ngồi, hắn thậm chí còn mất cả người yêu của mình

Nhiều suy nghĩ xoay quanh đầu hắn, hắn lấy kính xuống, tựa đầu trên bệ cửa sổ mà nước mắt tuôn trào.

Bỏ ra nhiều như vậy, suýt nữa bị hủy chỉ vì 1 chuyện, Trần Kinh lúc này đã không thể khống chế được cảm xúc.

Thật lâu sau, hai tay của hắn có chút run rẩy, tự rót cho mình 1 ly nước, hắn uống như uống rượu, 1 hơi cạn ly nước, dần dần, cảm xúc cũng bắt đầu bình phục.

Hắn lại đeo kính lên, vẻ mặt càng cương nghị hơn trước.

Con đường hắn đang đi là do chính hắn lựa chọn, cho dù có gian nan hiểm trở hơn nữa thì hắn cũng không được lùi bước.

Âm mưu của người khác và những khó khăn gặp phải chỉ có thể trui luyện cho hắn càng ngày càng kiên cường, càng ngày càng thành thục, tín ngưỡng của hắn, mơ ước của hắn, sự cố chấp của hắn dành cho sự nghiệp sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Đi 1 ngày đàng học 1 sàng khôn, sơ sẩy lần này, xem như gặp được đường sống trong cõi chết

Trong lòng Trần Kinh cũng không hận thù nhiều, cõ lẽ có 1 ngày, khi hắn ngồi lên vị trí đủ cao, quan sát được thương sinh trong thiên hạ, trong lòng có lẽ sẽ cảm tạ ngày hôm nay, cảm tạ kẻ chủ mưu đang ẩn nấp kia.

Vì, tất cả những chuyện và những người này, đều là nấc thang trưởng thành của hắn…

1 lần nữa hắn ngồi lên ghế, cầm điện thoại, đây là cú điện thoại đầu tiên của hắn.

Thành ủy, Triệu Khả cầm chồng giấy tờ, trong lòng do dự, không biết có nên đưa những văn kiện này cho Bí thư Ngũ phê duyệt không.

Mấy ngày nay tâm tình Bí thư Ngũ không tốt, nhất là hôm nay.

Tin từ Đức Thủy truyền đến, Trần Kinh bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, toàn bộ chính đàn Đức Cao đều nghi Trần Kinh tham ô, lợi dụng chức vụ để chiếm lợi cho người thân của mình, hiện nay công trình này bị đưa ra ánh sáng, Trần Kinh hiện tại đang chịu sự điều tra của Cơ quan kiểm sát.

Hôm nay, nghe nói có kết quả điều tra, chứng cớ về vấn đề Trần Kinh rất xác thực, Đức Thủy đang mở Hội nghị thường vụ để xử lý việc này.

Buổi sáng Ngũ Đại Minh không ăn sáng, vừa vào phòng làm việc đã vùi đầu đọc tài liệu, không chịu gặp ai.

- Reng, reng!

Điện thoại trên bàn vang lên, Triệu Khả vội buông chồng tài liệu xuống nhấc máy.

- Xin chào, tôi là Triệu Khả! Xin hỏi…

- Triệu Khả à, là tôi, Trần Kinh! Sao thế, Bí thư đang bận à?

- Trần… Trần…

Triệu Khả nhất thời không kịp phản ứng, lắp bắp nói không ra lời.

Trần Kinh ở đầu kia nói:

- Tôi muốn nói chuyện với Bí thư, cậu xem có thể chuyển máy giúp không?

Tiệu Khả quên mất đang gọi điện thoại, liên tục gật đầu, đặt máy xuống chạy như bay về phía văn phòng Ngũ Đại Minh.

Cửa vừa mở, Ngũ Đại Minh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Triệu Khả kích động nói:

- Bí thư.. Bí thư Trần ở Đức Thủy gọi điện tới!

Ngũ Đại Minh nhíu mày, khoát tay, chén trà trên bàn bị ông chạm vào, ông cầm điện thoại lên nói:

- Điện thoại đâu?

Triệu Khả lúc này mới ý thức được mình phạm phải sai lầm, vội chạy về chỗ mình, cầm lấy điện thoại nói:

- Bí thư Trần, tôi nối máy ngay cho anh, anh chờ nhé!

Cuối cùng điện thoại cũng được chuyển.

Trần Kinh hít sâu một hơi, nói:

- Bí thư!

Ngũ Đại Minh nói:

- Thế nào? Họp xong rồi à?

Trần Kinh nói:

- Đúng, họp xong rồi! tôi gọi điện là để trịnh trọng mời anh tham gia Tuần lễ thời trang chúng tôi tổ chức, tôi cũng đã viết xong bài phát biểu giúp anh, lát nữa tôi sẽ đưa đến cho anh!

Ngũ Đại Minh thản nhiên cười, trên mặt dần dần cũng nhẹ xuống.

Ông có phần hàm súc nói:

- Không cần, cậu làm việc là tôi yên tâm rồi!

Ngũ Đại Minh nói mấy câu ngắn ngủi bày tỏ tâm tình của ông lúc này.

Đối với vấn đề của Trần Kinh, Ngũ Đại Minh không cách nào can thiệp vào, vì nó dính đến vi phạm kỷ luật, sau khi Ngũ Đại Minh đến Đức Cao luôn nhấn mạnh chống tham nhũng, cho nên, vấn đề của Trần Kinh ngày hôm nay cũng chỉ để cho viện kiểm sát điều tra.

Ngũ Đại Minh luôn bình tĩnh trước vấn đề của Trần Kinh, vì trong lòng ông có niềm tin, niềm tin này chính là sự tín nhiệm ông dành cho Trần Kinh

Ông không tin Trần Kinh lại vi phạm kỷ luật nghiêm trọng như vậy.

Dù thế, trong lòng Ngũ Đại Minh vẫn có chút lo lắng.

Ông lo Trần Kinh còn trẻ, bị người ta gài bẫy, hay có người cố ý bới móc hãm hại hắn.

Ngũ Đại Minh trong quan trường lăn lộn đã nhiều năm, ông hiểu sự hiểm ác của chốn quan trường hơn ai hết.

Nếu đằng sau này có gì đó, vậy thì thật đáng tiếp, sự nghiệp vừa đi vào quỹ đạo của Trần Kinh, nhân sinh vừa mới xác định đúng phương hướng, có thể nói là tiền đồ bừng sáng.

Cũng vì còn trẻ, không hiểu được sự hiểm ác của nhân thế mà đẩy mình vào vực sâu, đây là điều Ngũ Đại Minh lo lắng nhất.

Ngũ Đại Minh có nguyên tắc của Ngũ Đại Minh, ông lo lắng là 1 chuyện, nhưng ông tuyệt đối không ra mặt can thiệp, thậm chí không cho người chung quanh can thiệp vào chuyện này.

Một mặt, ông đích thân suy xét đại cục Đức Cao, mặt khác, ông cũng có những lý giải bất đồng về xã hội này, thế giới này.

Trên thế giới này, không ai giúp được ai, chỉ có mình tự giúp mình.

Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, đây là nguyên tắc tử nhiên, chẳng ai có thể thay đổi được quy luật này.

Trần Kinh tự gặp vấn đề, phải do hắn tự mình giải quyết, hắn không giải quyết được, hắn là kẻ bại

Thông cảm với kẻ bại, kỳ thực chính là sự tàn nhẫn lớn nhất!

Với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh cũng không nói quá nhiều.

Người thông minh nói chuyện với nhau rất mau lẹ, chỉ mấy câu ngắn ngủi là có thể truyền đạt chuẩn xác những thông tin cực kỳ phức tạp.

Ngũ Đại Minh nói với Trần Kinh câu cuối:

- Cậu chuẩn bị tốt tư tưởng, tổ chức vĩnh viễn sẽ không để cậu thành thạo đâu, người tài giỏi là người làm được nhiều việc, nhất là thanh niên các cậu, càng cần phải gánh vác nhiều, càng phải nhận nhiều nhiệm vụ quan trọng!

Trần Kinh nhẹ nhàng gác máy, khóe miệng lộ nụ cười.

Lời của Ngũ Đại Minh đã truyền thông tin quan trọng, đó là biểu hiện của mình ở Đức Thủy ông ấy đã hoàn toàn thừa nhận, điều này không dễ dàng gì, trong lòng Trần Kinh vô cùng kích động!