Quan Sách

Chương 236: Lòng dạ thư ký

Từ Lễ Hà về Đức Cao, mời dự họp hội nghị ủy viên thường vụ khẩn cấp, Bí thư huyện ủy huyện Lâm Hà Mâu Cường bụi đầu bụi mặt lại báo cáo hiện trường tình huống, Ngũ Đại Minh mệnh lệnh khẩn cấp điều động cảnh sát có vũ trang duy trì trật tự quanh đập chứa nước. Lại mệnh lệnh Phòng Công an thành phố thành lập tổ chuyên án điều tra người khởi xướng làm nổ đập chứa nước, một trận rối ren.

Trần Kinh gần như cả ngày đều gọi điện thoại, hoặc là truyền lại bí thư chỉ thị, hoặc là có người gọi điện thoại lại hướng Ngũ Đại Minh báo cáo công tác, hoặc là có người gọi điện thoại lại hỏi tình huống, tìm hiểu tin tức. Dù sao một chiếc điện thoại di động thêm một chiếc điện thoại bàn riêng, điện thoại cũng không quá tải.

Có đôi khi điện thoại bàn đang tiếp điện thoại, di động lại vang lên, thường thường cần làm nhiều việc cùng lúc mới kịp.

Trần Kinh trước kia ở Hội đồng nhân dân, có người nghe người ta thông tin đối ngoại người oán giận, tiếp điện thoại có thể tiếp nhiều quá thành bệnh thần kinh, Trần Kinh hôm nay một ngày tiếp điện thoại không thành bệnh thần kinh, cũng kém không xa.

Trạng thái như vậy vẫn liên tục đến hơn chín giờ tối, khoảng chín giờ, còn có điện thoại gọi đến, Trần Kinh sức cùng lực kiệt cầm lấy điện thoại, điện thoại đầu kia thanh âm hùng hậu:

- Là Trần Kinh phải không? Còn chưa nghỉ ngơi?

Trần Kinh hơi sửng sốt, nghĩ lại hiện tại gọi mình như vậy không còn nhiều nữa, thanh âm này có chút quen thuộc.

- Chào lãnh đạo, hôm nay sao có thể sớm nghỉ ngơi, bí thư đều còn chưa nghỉ ngơi!

Trần Kinh nói, hắn nhất thời không phán đoán được thân phận của đối phương , liền gọi là lãnh đạo.

- Ha hả!

Đối phương trong điện thoại cười

- Nghe không ra tiếng ai phải không? Tôi Lưu Minh Minh đây, bí thư còn đang công tác?

Đối phương tự giới thiệu, Trần Kinh cả kinh, vội hỏi:

- Chào Phó Chủ tịch thành phố Lưu, bí thư đang làm việc!

Lưu Minh Minh ở điện thoại đầu kia thở dài một tiếng, nói:

- Bí thư rất vất vả! Chuyện Lâm Hà tính chất rất ác liệt, nhất định phải nhanh một chút giải quyết chuyện này, chuyện này giải quyết, chúng ta theo một phía là không đủ, các mặt đều phải suy xét đến!

Trần Kinh hơi sửng sốt, không phản ứng lại, Lưu Minh Minh vì sao nói với mình điều này.

Nhưng chợt, Trần Kinh liền hiểu được, lời Lưu Minh Minh, kỳ thật là muốn mình hướng Ngũ Đại Minh báo cáo. Hôm nay buổi chiều, làm sao giải quyết vấn đề đập chứa nước Lâm Hà, trong bộ máy có sự khác nhau khá lớn, bởi vì sự tình khẩn cấp, hiện tại làm một số sách lược, đều là khẩn cấp.

Lưu Minh Minh muộn như vậy gọi điện thoại, trực tiếp liền nhắc tới chuyện đập chứa nước Lâm Hà, đây là chủ động xin đi giết giặc sao?

Trần Kinh hơi hơi trầm ngâm một chút, nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Lưu, nếu không tôi hỏi một chút bí thư, ngài tự mình cùng ông ấy nói chuyện?

Lưu Minh Minh ở điện thoại đầu kia xấu hổ khụ khụ, nói:

- Cái kia... Thời gian không còn sớm , hôm nay liền coi như hết! Đúng rồi, Trần Kinh, tôi có nghe cậu là cao thủ trà đạo, tiếp theo có cơ hội chúng ta phải cùng nhau uống uống trà, nhấm nháp nghệ thuật này thôi!

Trần Kinh có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), hắn hiểu được, đối với người như Lưu Minh Minh, y không tất yếu cùng mình lôi kéo làm quen, y muốn cùng mình uống trà, đó là để mắt đến mình.

Trần Kinh không chút do dự, nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Lưu, thực sự có cơ hội như vậy tôi liền rất vinh hạnh!

Chấm dứt trò chuyện với Lưu Minh Minh, Trần Kinh rón ra rón rén đẩy ra cửa phòng làm việc của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh dựa ở sô pha ngủ gật, Trần Kinh vừa định lui ra cửa.

Ngũ Đại Minh lại tỉnh, y mở to mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đứng dậy nói:

- Ai nha, chín giờ ! Còn không tan tầm sao?

Trần Kinh cười cười, nói:

- Bí thư, là nên tan tầm ! Ngài nên chú ý nghỉ ngơi!

- Tan tầm, tan tầm! Ngất đi không đảm đương nổi! Chỉ có điều vừa nghĩ tới lúc này ở Lâm Hà bên kia còn có nhiều như vậy các đồng chí đang thủ vững ở một đường, tôi này trong lòng liền lo lắng!

Ngũ Đại Minh nói.

Trần Kinh nói:

- Bí thư, vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Lưu gọi điện thoại đến đây...

Ngũ Đại Minh mày chau lại, nói:

- Hắn là có biện pháp giải quyết vấn đề có phải hay không?

Trần Kinh hơi sửng sốt, gật gật đầu, trong lòng có chút tò mò, Ngũ Đại Minh thở dài một tiếng, nói:

- Biện pháp của hắn cái giá phải trả quá lớn, tôi nghĩ dùng đã sớm dùng!

Trần Kinh vội vàng câm miệng, hắn không hiểu bí mật giữa Ngũ Đại Minh và Lưu Minh Minh, nên không hỏi.

Không biết qua bao lâu, Ngũ Đại Minh quay lại hỏi Trần Kinh, nói:

- Cậu cùng Phương Uyển Kỳ kia rất quen thuộc sao?

Trần Kinh gật đầu:

- Nhận thức, cô là phóng viên đài truyền hình tỉnh thôi! Qua vài lần gặp gỡ, cô sau lại muốn làm một công ty, tôi giúp cô viết vài kịch bản!

Ngũ Đại Minh hơi hơi nhắm hai mắt lại, khóe miệng co rút giật mình, nói:

- Thật đúng là đen như chai xì dầu, nhìn không ra! Phương Uyển Kỳ kia cũng không phải là phóng viên bình thường, đó là kim chi ngọc diệp, ngày nào đó biến hóa nhanh chóng thành con rể Phương gia, có thể thật khó lường, tôi không dám trèo cao!

Trần Kinh liên tục xua tay, nói:

- Bí thư, ngài hiểu lầm ! Tôi và Phương Uyển Kỳ cũng không phải là loại quan hệ này...

- Được rồi, được rồi! Loại quan hệ nào không phải phạm trù tôi quản lý, ta xem còn không có đầu óc! Có một số việc tôi thấy còn muốn cân nhắc nhiều, đa dụng tâm lại vừa khiến chính mình trở nên thành thục!

Ngũ Đại Minh khoát tay, đem cặp công văn đưa cho Trần Kinh, y chắp hai tay sau lưng đi ra, sau này hết thảy giải quyết hậu quả đều giao cho Trần Kinh.

...

Buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, Trần Kinh nghĩ muốn nhắn tin cho Kim Lộ, lại lo lắng quấy rầy cô nghỉ ngơi, thật sự là chán đến chết, không biết làm gì.

Kim Lộ mấy ngày hôm trước đã trở về một chuyến, nhưng đến đi vội vàng, thêm Trần Kinh chính mình cũng vội, hai người ở Đức Cao chỉ có ăn một bữa cơm, rồi Kim Lộ liền lên xe lửa đi về Nam.

Trần Kinh một người cô đơn, cô đơn thật sự là khó chịu, nhất là buổi tối, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, rất khó ngủ, có đôi khi thậm chí thức trắng đêm, khổ sở miễn bàn, bao nhiêu khó chịu!

Hôm nay cả một ngày, Trần Kinh thật sự là quá mệt mỏi, buổi tối lại còn ngủ không yên, tâm tình bực bội.

Liền như vậy nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, Trần Kinh trong đầu hồi tưởng cả ngày điện thoại, đủ loại điện thoại, hội tụ thành đủ loại gương mặt, rất nhiều hình ảnh ở hắn trong đầu đan xen vào nhau, có chút hình ảnh rất quen thuộc, dường như ẩn chứa linh cảm nào đó, Trần Kinh muốn nắm bắt, rồi lại bắt không được.

Trần Kinh đến Đức Cao, hai mắt quầng đen cũng không quá phận, Đức Cao chính đàn là bộ dáng gì nữa, hắn căn bản không hay biết.

Tựa như đêm nay, Lưu Minh Minh gọi điện thoại tìm Ngũ Đại Minh, Trần Kinh sẽ không biết nói gì, không biết phương diện này có chuyện xưa gì, nhưng hiện tại, hắn nằm xuống đến, cẩn thận cân nhắc phân tích, lại có thể tìm được một chút dấu vết để lại.

Hắn nghĩ thầm rằng, Lưu Minh Minh và Phương Uyển Kỳ có thể là có quan hệ, hoặc là y có Phương Uyển Kỳ là tuyến trên. Không chỉ có là bởi vì Ngũ Đại Minh nhắc tới Phương Uyển Kỳ, là trọng yếu hơn là Trần Kinh và Lưu Minh Minh hai người vốn không nhận thức, y làm ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, căn bản là không cần phải hướng Trần Kinh thể hiện thiện ý.

Nhưng nếu giải thích đến cùng Phương Uyển Kỳ có liên quan, Lưu Minh Minh có động tác này, cũng rất dễ dàng lý giải!

Trần Kinh nghĩ vậy một lúc, hắn lại không kìm nổi nghĩ sau lưng Thanh Phi Hoa, Phương Khắc Ba, thậm chí là Ngũ Đại Minh, lại là ai?

Trong triều có người có chức vị, có thể làm được ủy viên thường vụ một thành phố, bất kể là ai, trên tay quan hệ đều là rắc rối khó gỡ, ai phía dưới không có ai, ai phía trên không có ai?

Có lẽ đúng là chỗ Ngũ Đại Minh cần cân nhắc, có thể rất rõ ràng nhìn ra, Đức Cao không phải một mình Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh muốn tìm đến một điểm chung cũng không dễ dàng, cũng cần suy nghĩ đắn đo trước sau!

Trần Kinh đem suy nghĩ kéo trở về, bỗng nhiên nghĩ , trở lại chuyện Lâm Hà này, chuyện này đến tột cùng nên xử lý như thế nào?

- Tít, tít, tít!

Điện thoại không ngờ vang lên.

Trần Kinh ngơ ngẩn một chút, từ trên giường dựng thẳng dậy bật đèn, mò tới vị trí điện thoại di động, vừa thấy tên trên điện thoại, lại là Hồng Nhâm Bác Lâm Hà. Trần Kinh nghĩ tới, hắn dặn dò qua Hồng Nhâm Bác, bảo y bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại tình huống Lâm Hà, thời điểm như vậy, cũng sắp rạng sáng, Hồng Nhâm Bác còn gọi điện thoại đến, hay là đã xảy ra chuyện gì?

- Lão Hồng, có phải lại có chuyện gì hay không?

Trần Kinh hỏi.

Hồng Nhâm Bác ở điện thoại đầu kia thở dài, nói:

- Chủ nhiệm Trần, đêm nay, liền vừa mới đây, dân chúng trên đê đập chứa nước Lâm Hà và cảnh sát đã xảy ra xung đột mãnh liệt, trước mắt mới thôi, tuy rằng cục diện đã khống chế được , nhưng vẫn gây nên cảnh tử vong, đã chết hai người dân, đã chết một cảnh sát!

Hồng Nhâm Bác dường như rất khẩn trương, ở điện thoại đầu kia tạm dừng đã lâu, nói:

- Hiện tại tình huống Lâm Hà càng khẩn trương! Thành ủy hẳn là phải áp dụng sách lược quyết đoán!

Trần Kinh cũng có chút kích động, nói:

- Muốn làm như thế nào ? Vì sao sẽ phát sinh loại xung đột này? Chẳng lẽ cảnh sát giữ gìn trật tự có hành vi gì quá đáng?

- Hiện tại ai có thể biết rõ ràng? Hiện tại chúng ta có thể làm chính là áp chế thất thố mở rộng, hết sức trấn an người nhà, dùng hết mọi lực lượng ổn định cục diện hiện tại!

Hồng Nhâm Bác nói.

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, hơi nhắm mắt lại, nói:

- Tôi đã biết! Nhất định phải khống chế được thất thố này!

Trần Kinh ngắt điện thoại, tự rót cho mình một chén nước, bắt đầu qua lại trong phòng bước đi thong thả.

Hắn lại cảm thấy đó là một khảo nghiệm, chuyện này có phải báo cáo Ngũ Đại Minh hay không? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy nếu không báo cáo tạo thành hậu quả gì?

Các loại ý niệm trong đầu Trần Kinh xẹt qua, hắn lại kích động gọi điện cho Chu Thanh, nhưng hắn ngẫm nghĩ một chút, vẫn là phủ định ý nghĩ này.

Bởi vì Chu Thanh lại hỏi tin tức này từ đâu tới, Trần Kinh làm sao trả lời? Càng làm lộ ra Hồng Nhâm Bác sao? Trần Kinh cảm thấy làm như vậy chung quy là không nói vẫn tốt hơn.

Một ly trà uống hết, Trần Kinh tự mình châm một điếu thuốc, hắn dùng sức hít một hơi, nghẹn trong phế quản, đến mức nghẹn chịu không nổi, một chút thở ra, lớn tiếng ho khan.

Hắn cố gắng đè nén hết kích động trong lòng mình, giống chính mình bao trong chăn.

Thư ký lãnh đạo rất khó, Hồng Nhâm Bác có thể gọi điện thoại tới di động của mình, các đại lão của Đức Cao, không có chỗ nào mà không biết, bốn phương có râu ria thông suốt, còn có thể giấu diếm được bọn họ sao?

Trần Kinh cảm thấy bản thân nên mang cái mặt nạ, không thể cái gì vậy đều lộ ở bên ngoài để cho người khác xem rành mạch. Cái gọi là lòng dạ đại khái chính là muốn làm như vậy, Trần Kinh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình trở thành người lòng dạ rất sâu, nhưng không có lòng dạ, làm sao có thể đảm nhiệm công tác hiện tại?

Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, chuyện Hoàng thượng quan tâm, thái giám không cần quan tâm...