Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 65: Mệnh ta do trời không do người

Canh hai ba giờ.

Tiếng mõ từ đường dài ngõ sâu truyền đến, khiến người ta cảm giác được một loại an định thiên hạ thái bình, vạn dân cùng mộng.

Nhưng thiên hạ không hề thái bình.

Ít nhất hoàng thành tối nay tuyệt đối không thể xem là an định.

Nóc nhà lớn cổ xưa kia vừa sụp xuống, tiếng rầm rầm vang lên đã đánh thức rất nhiều người đang ngủ say ngon giấc.

Bọn họ đang lim dim mắt, nam nhân trong nhà vội khoác áo ra xem, cho dù không muốn tự mình ra “mạo hiểm”, cũng sai gia đinh đầy tớ xem thử đã phát sinh chuyện gì? Rốt cuộc là nhà nào xảy ra chuyện?

Lúc này người kinh động còn không coi là nhiều.

Người bị kinh hãi phần lớn là những người phản ứng khá nhanh, hoặc là gia đình ở khu vực phụ cận nơi này, đương nhiên trong đó còn bao gồm một số cao thủ cấm quân, hảo thủ đại nội có nhiệm vụ phòng thủ vương thành, bảo vệ kinh sư.

Đối với biến động này, bọn họ tất nhiên là phản ứng còn nhanh, còn gấp, còn cấp bách hơn so với ai khác.

Bởi vì hiện nay thiên hạ lòng dân đã sớm sôi sục bất an, quần chúng dễ phẫn nộ, một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, đoàn người tụ tập rất dễ xảy ra chuyện, thậm chí còn tụ hợp thành lực lượng phản kháng và tạo phản.

Làm cấm quân, công sai, đương nhiên phải bảo vệ hoàng thành ổn định phồn vinh, do đó bọn họ chỉ muốn an định, không muốn loạn.

Thế nhưng thiên hạ vì sao phải loạn? Lòng dân vì sao không thể an định?

Những điều này bọn họ không quản đến, cũng không quản được.

Bọn họ chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, chỉ cầu giữ gìn an ổn hiện giờ.

Thế nhưng nếu như cấp trên tham ô hủ bại, quan lại đục khoét, ức hiếp vạn dân, bách tính làm sao lại không nghĩ đến chuyện thay đổi, lòng người làm sao có thể không loạn?

Phải đổi mới có loạn.

Loạn sau đó đổi.


Đây là định luật từ xưa đến nay.

Lúc này lòng người đang sôi sục.

An ổn lại là tiếng mõ đêm khuya vang lên trong đường dài yên tĩnh, hai dài ba ngắn, canh hai ba giờ.

Buổi tối mỗi ngày đều có canh hai ba giờ, giống như mỗi ngày đều có giờ tý buổi trưa.

Buổi tối mỗi ngày đều có lúc này, chỉ xem ngươi có phát giác được thời khắc như vậy hay không. Mỗi ngày đều sẽ có thời điểm như vậy, chỉ xem ngươi có nghe được tiếng mõ báo canh hay không, có nghe được vào trong tai, trong lòng hay không.

Mỗi buổi tối đều có canh hai ba giờ, chỉ không biết khi đó ngươi đã ngủ hay chưa? Đang suy nghĩ gì?

Đã có nhà hay chưa?

Nhà có ấm áp không?

Phu nhân có đẹp không? Ôn nhu không? Con cái có ngoan không?

Hay là ngươi vẫn ngủ một mình, đang hoài niệm nàng hoặc hắn ở phương xa?

Canh hai ba giờ.

Tiếng mõ từ sâu trong hẻm truyền đến.

Người điểm canh còn ở trên lầu đường dài, thắp một ngọn đèn lồng nửa sáng nửa tắt, nối gót đi tới.

Thế đạo an ổn, vui vẻ thanh bình, mới có phu canh, phu quét đường, thậm chí là người đổ dạ hương, lúc mọi người đều ngủ chỉ mình hắn tỉnh, sẽ xóa đi một phần chìm đắm, tận một phần sức lực.

Tiếng mõ tầm thường, từ trong sân nhà của bách tính tầm thường vang lên.

Nhưng tiếng canh này lại không tầm thường.

Chẳng những không tầm thường, hơn nữa còn rất không tầm thường.

Bởi vì tiếng canh vừa vang lên, cục diện trên nóc nhà đột nhiên biến đổi.

Ban đầu, thư sinh mập mạp kia khoa tay múa chân, trong miệng niệm chú, đã dễ dàng chống lại hai người bịt mặt một thon dài, một lanh lợi đang vung tay múa chân, kêu lớn và gào thét.

Chẳng những có thể chống lại, hơn nữa còn thừa sức, thậm chí toàn thân còn phát ra ánh sáng kỳ lạ, âm nhạc tuyệt diệu và hương thơn.

Thế nhưng, khi người điên tóc rối kia ngồi xếp bằng dưới trăng, ánh trăng chiếu vào đầu, liền bắt đầu điên cuồng. Sau đó, Kinh Đào Thư Sinh niệm chú hiển nhiên không khống chế được người điên này, vì vậy bèn lấy ống tiêu kia ra.

Tiếng tiêu vừa vang lên, thế cuộc mới coi là miễn cưỡng ổn định.

Sau khi người điên tóc rối kia chỉ trời hô lớn một lần, mới xem như hơi yên tĩnh lại.

Hiện nay tiếng mõ vừa vang lên, người tóc rối lại toàn thân chấn động, ánh mắt đột nhiên biến thành màu xanh lá nhạt lạnh lẽo, đột ngột đứng lên, há miệng cười khằng khặc, nói một câu đứt quãng:

- Mệnh… ta… do… trời, nhưng vẫn không do người… cũng quyết không thể do các ngươi!

Kinh Đào Thư Sinh mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng.

Hai người bịt mặt ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, sợ hãi.

Dường như bọn họ đều biết, chỉ cần người điên này khôi phục nói chuyện, hồi phục thần trí, bọn họ sẽ hoàn toàn không thể khống chế y, thân lâm vào hiểm cảnh.

Vì vậy Ngô Kinh Đào vội thổi vang tiếng tiêu.

Tiếng tiêu gấp gáp, gấp như đốm lửa, nhưng tràn đầy sát khí.

Hai người bịt mặt cũng lập tức phát ra tiếng gào và tiếng kêu càng quái dị, càng kỳ lạ. Vào giờ phút này, dường như hai phe nhân mã này đã không còn chiến đấu với nhau, mà lại liên thủ cùng nhau khống chế ma điên đại địch số một này.

Tiếng tiêu, tiếng kêu và tiếng gào này khiến Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Chiêm Biệt Dã cũng cảm thấy choáng váng, chói tai, khiếp đảm.

Nhưng ba loại tiếng vang khác thường lại không phải nhằm vào bọn họ. Mặc dù như vậy, ba đại cao thủ này vẫn bị ba loại tiếng vang kỳ dị ẩn chứa công lực cực kỳ cao thâm này đoạt mất thần trí.

Bọn họ vốn cũng muốn ra tay, lên tiếng, thậm chí ngăn cản tiếng kêu, tiếng gào và tiếng tiêu này. Nhưng dưới ba loại âm thanh kỳ dị phức tạp này, bọn họ lại không ra tay được, không lên tiếng được, đừng nói đến đi ngăn cản cắt đứt tiếng vang quái dị này.

Ngay lúc này, ma điên kia đột nhiên đưa tay ra.

Tay y vừa động, liền nghe xích sắt trên người y phát ra tiếng vang kỳ dị khiến người ta tê răng.

Y đưa tay ra giống như đang bắt tay với người khác, ít nhất cũng thân thiện ôn hòa như vậy.

Chỉ có điều, y không phải thật sự bắt tay với người khác, không phải cùng Ngô Kỳ Vinh và hai người bịt mặt, cũng không phải cùng Tôn Thanh Hà, Chiêm Hắc Quang và Thích Thiếu Thương.

Y là hướng lên trời.

Hướng lên trời vươn tay của mình ra.

Trên trời có trăng, ánh trăng màu xanh nhạt.

Tay của y hướng lên trời, tay có màu trắng nhợt.

Lập tức, tay của y giống như bị nhiễm ánh trăng, từ ngón tay bắt đầu phát xanh, trong khoảnh khắc đã lan đến toàn thân, cả người phủ lên một lớp xanh nhạt như khói ráng lan tràn.

Nhưng ánh trăng dường như cũng bị nhiễm, trở nên vô cùng thê lương nhợt nhạt, giống như một khuôn mặt người chết đã mất đi ngũ quan.

Ánh trăng dường như đã cùng y hòa làm một thể.

Xanh xao như nhau.

Nhợt nhạt như nhau.

Cô tịch như nhau, cùng với oán hận và thê lương.

Ánh trăng giống như bị nước thấm ướt, trở nên mơ hồ, dường như còn hơi căng phồng, bành trướng ra.

Thân thể của y cũng giống như ánh trăng tỏa ra, bắt đầu chậm rãi bành trướng, cả người có vẻ không chân thực, tựa như một thần linh hay là gì đó giáng lâm xuống một góc mái ngói này.

Có lẽ bản thân y cũng không bành trướng, chỉ là khí thế trên người gia tăng, tăng cường, đồng thời cũng mở rộng, khuếch đại. Cho nên khi người ta nhìn bằng mắt thường, y có vẻ nhẹ nhàng phiêu diêu, đồng thời cũng dữ tợn đáng sợ.

Lúc này, dây xích sắt quấn quanh hai mắt cá của y vốn có màu xám loang lổ, hiện giờ đột nhiên giống như truyền điện, lưu thông một loại ánh sáng dị thường màu bạc, hơn nữa còn không ngừng lay động. Nguyên lai nó phát ra tiếng vang khiến người ta chân răng bủn rủn, cũng đột nhiên thay đổi. Giữa mỗi vòng móc của xích sắt, bởi vì khẽ rung động va chạm nên phát ra âm thanh, dường như cũng có giai điệu, có tiết tấu, rất trong trẻo dễ nghe, tựa như… tựa như một giấc mộng.


Trong mộng có một mỹ nhân màu lam, lại giống như một tinh linh màu trắng nhảy nhót, nhưng tay áo của nàng lại là màu đỏ, hơn nữa còn đỏ rực.

Kỳ quái là chỉ có tiếng vang giữa mắt xích va chạm vào nhau, lại khiến người ta nghĩ tới những thứ này.

Giấc mộng màu lam.

Mỹ nữ trong mộng.

Tinh linh màu trắng.

Tay áo màu nước.

Cùng với bóng người màu xanh nhạt sắp đi xa.

Thích Thiếu Thương nghĩ như vậy, Tôn Thanh Hà nghĩ như vậy, Chiêm Biệt Dã cũng phỏng đoán như vậy, ngay cả Lôi Niệm Cổn ở trên đường cái dưới mái hiên cũng có liên tưởng quái dị và kỳ lạ như vậy.

Nhưng bọn họ đều không quen biết Quan Thất, cũng chưa từng giao thủ, kết giao bằng hữu với Quan Thất, thậm chí còn không thể khẳng định người trước mắt có phải là Quan Thất hay không.

Nếu bọn họ không hề lên tiếng, chưa từng thấy qua, sao lại có ý nghĩ vô duyên vô cớ nhưng lại có nhân có quả này?

Chẳng lẽ dây xích trên người kẻ điên tóc rối này đang gắn liền với cơ mật tuyệt thế gì, biểu đạt thời cơ cao thâm gì? Hay là âm thanh cuối cùng có thể diễn biến thành một bức tranh, mà mỗi bức tranh cuối cùng chính là thơ, thơ cuối cùng lại trở thành âm nhạc?

Trong này cho thấy bí mật gì? Hay là công pháp nội lực không gì sánh được?

Trong này rốt cuộc ẩn chứa pháp lực to lớn gì, ngay cả Hắc Quang Thượng Nhân từng tu phật, mật, đạo, nhất thời cũng không cách nào cảm ngộ lý giải.

Thế nhưng nó cuối cùng lại dựng cột xem bóng *, lập tức nhìn thấy.

* Dựng sào trúc dưới ánh mặt trời, lập tức nhìn thấy cái bóng. Ý nghĩa là có công hiệu nhanh.

Bởi vì tiếng kêu, tiếng gào, tiếng tiêu, bất kể âm thanh có lớn, có sắc, có bén, đều bị tiếng nhạc dễ nghe này lấn áp.

Nhất thời trong trời đất chỉ còn lại tiếng nhạc kỳ dị này.

Cùng với một câu nói của người điên này:

- Mệnh ta do trời không do người… không do người.