Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 39: Nàng là một nữ nhân nhìn xa càng đẹp

Ngoài dự liệu, trong tình ý.

Bởi vì như gần như xa, khi được khi mất, chợt lạnh chợt nóng, lúc tốt lúc xấu, vừa yêu vừa oán như vậy, cho nên Thích Thiếu Thương càng say mê Bạch Mẫu Đơn Lý Sư Sư.

Có khi nàng đang trang điểm.

Thích Thiếu Thương vừa lúc băng qua trời đêm, vượt qua mái ngói đến thăm nàng, đang treo ngược thân hình, muốn phi thân vào các, bỗng liếc thấy Sư Sư đang thay quần áo, y cho rằng bất tiện, lập tức dừng lại.

Sư Sư phát giác, cười một tiếng, gọi y lại.

- Chải đầu giúp tôi!

Nàng bảo y.

Thế là y trở lại trong phòng, cầm lược lên, giúp nàng chải mái tóc đen như thác. Đêm hôm đó rung động tâm can như ca khúc, ôn như triền miên như giấc mộng.

Có lúc Sư Sư lại nói:

- Đầu tôi đau, ngài giúp tôi với!

Thế là y dùng đầu ngón tay tìm kiếm vị trí huyệt đạo trên chiếc cổ cong cong ưu mỹ của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

Ngón tay của y giống như ấn lên một khúc dây đàn khó quên, không đành kết thúc.

Ngón tay của y rất nhanh, rất linh hoạt.

Trong lòng y rất vui sướng.

Có lần nàng chợt vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay, nhíu đôi mày thanh tú, ưu oán nói với y:

- Chỗ này của tôi đau.

Sau đó lại hờn giận liếc y một cái:

- Ngài đấm bóp cho tôi, được không? Hả?

Nhìn thấy một đoạn cánh tay như ngó sen, thơm dịu khiến người ta mơ tưởng xa xôi, giống như một phần thưởng ngoài định mức mong chờ đã lâu, y có thể không dùng đầu ngón tay vừa nhanh vừa linh hoạt, vừa khoái vừa hoạt của mình đặt lên đó sao?

Nhưng có lúc y cũng khiến người ta bất ngờ, phản ứng hợp tình hợp lý:


- Không, ta không chạm vào cô.

- Tại sao?

Đối phương quả thật bất ngờ.

- Ta sợ chạm vào là bộc phát.

Đổi lấy là một thoáng không hiểu.

- Ta có tình hoài không kiềm chế được, lại không muốn mạo phạm giai nhân.

- Ngài… ngài không thích tôi nữa sao?

Nàng hỏi rất nghiêm túc.

- Cô hỏi vấn đề này, rất nguy hiểm… bởi vì cô rất dễ không từ chối được, hơn nữa cũng khiến ta không có đường lui.

Y lại trả lời không nghiêm túc.

- Ngài xấu.

Nàng lại nũng nịu.

- Ta vốn là không đủ xấu, không một ngụm ăn hết cánh tay như ngó sen của cô.

- Mỗi lần tôi nói ngài…

- Cô là một nữ nhân nhìn xa càng đẹp.

Thích Thiếu Thương nửa nghiêm túc nửa trêu đùa nói:

- Khiến ta thật sự có phần không dám tiếp cận cô. Tiếp cận rồi sẽ sinh ra dục vọng, sẽ biểu hiện xấu xa.

Lý Sư Sư cảm thấy đối phương cố ý bóp méo lời nói, rõ ràng là đang lui, nhưng rốt cuộc cũng không biết là tiến hay lui, cho nên nàng vẫn hờn dỗi, giậm chân trề môi nói:

- Tôi không chịu! Ngài nói tôi nhìn xa xinh đẹp, vậy nhìn gần thì không đẹp nữa… tôi không chịu!

Có lúc Thích Thiếu Thương cảm thấy bất đắc dĩ.

Nếu như Lý Sư Sư cự tuyệt y từ ngàn dặm, y có thể từ đây cách xa nàng vạn dặm, hơn nữa quên nhau trong giang hồ.

Nếu như Lý Sư Sư quá lạnh lùng với y, y cũng có thể dứt khoát, dùng lưỡi đao cắt băng chém tuyết, còn lạnh hơn gió đao để chém đứt tất cả dư tình, thà rằng thường thường tưởng niệm, cũng không muốn đêm đêm triền miên.

Thế nhưng không phải.

Sư Sư đối xử với y không lạnh lùng. Lúc y gặp nàng, thường được nàng cho dùng canh hạt sen hầm bằng lửa nhỏ, từng miếng từng miếng từ đầu lưỡi ấm đến trong lòng.

Sư Sư đối xử với y cũng không xa cách. Lúc y gặp nàng, luôn sinh ra một cảm giác thân cận. Có lúc vào buổi tối đầu hạ có trăng, nàng mặc áo trong sát người, cầm chiếc quạt nhỏ, chợt dùng tay che miệng cười một thoáng, còn ưu oán nói với y:

- Ngài cảm thấy tôi có đẹp không? Có phải lớn hay nhỏ một chút không?

Lúc nàng hỏi, cười một thoáng thật đẹp, lộ ra sáu phần răng trên, ba phần răng dưới trắng tinh, cho nên mới dùng tay đặt bên môi che đi một chút. Bất kể có phải cố ý hay không, khi khuỷu tay của nàng duỗi về phía trước một cái, bộ ngực lộ ra một nửa khiến người ta xao xuyến khẽ động đậy, hình thành hai đường cong ưu mỹ một trên một dưới.

Ngay cả nhân vật đã trải qua chiến trận như Thích Thiếu Thương, nhất thời cũng không kìm được ngây ra một lúc.

Chết người!

(Nàng nói với ta như thế!)

Nếu không phải xem ta là người thân thiết, thân cận nhất, sao nàng lại chẳng hề e ngại nói với ta những lời như vậy!

Vì thế, trong lòng Thích Thiếu Thương lại vui mừng không thôi.

Chỉ có điều, mỗi khi y tiến một bước muốn nàng “bày tỏ thái độ”, nàng lại dùng điệu múa mê hồn như yêu xà khéo léo tránh né, vẫn luôn suy đoán không được, nắm bắt không xong.

Y mời nàng đến Kim Phong Tế Vũ lâu một chuyến.

Nàng luôn từ chối:

- Gần đây không có thời gian.

Thích Thiếu Thương năm lần bảy lượt thúc giục mời mọc, nàng vẫn kiếm cớ từ chối.

Y hỏi một cách sốt ruột, nàng liền nói:

- Trong kinh thành vừa mới cách chức Thái Kinh, đại nghiệp của ngài vừa hưng thịnh, cơ nghiệp vừa vững chắc, vụ án hành thích lần trước vẫn chưa kết thúc, lúc này nếu tôi ra vào Phong Vũ lâu, e rằng đối với ngài cũng… không được tốt…

Nàng dựa sát vào lồng ngực của y, hà hơi nói nhỏ:

- Tôi chỉ vì muốn tốt cho ngài, ngài phải hiểu được tâm ý của người ta…

Thích Thiếu Thương thương tiếc khẽ vuốt mái tóc mềm của nàng, chợt sinh ra suy nghĩ, có lẽ chúng ta thật sự là một đôi do trời đất tạo nên. Nàng thích dựa sát vào lồng ngực rộng rãi của ta, ta lại say mê dùng tay khẽ vuốt mái tóc đen như thác của nàng.

Nếu Kim Phong Tế Vũ lâu không tiện, y liền đổi chỗ:

- Đến Tượng Tị tháp cũng tốt, nơi ấy có đồ tốt để mua, có rất nhiều thứ để ăn. Địa phương do Vương Tiểu Thạch thành lập luôn rất náo nhiệt, dân chúng già trẻ cũng có thể cùng nhau vui vẻ. Cô đi đến đó sẽ không ai có thể nói gì.

Lý Sư Sư hé miệng cười:

- Được.

Sau đó nói thêm một câu xa xăm:

- Ngài bảo tôi đi tôi sẽ đi.

Ngữ điệu khi nói câu này mang theo một chút vị đắng.

Lời này nghe vào tâm lại ngọt.

Ngọt mà lại đắng.

Thế nhưng, thật lâu sau Lý Sư Sư vẫn không đi Tượng Tị tháp với Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương năm lần bảy lượt hỏi đến, Lý Sư Sư lại nói:

- Đã đi rồi.

Thích Thiếu Thương trong lòng không vui, hỏi:

- Đi khi nào? Sao ta lại không biết.

- Không phải ngài bảo tôi đi xem một chút sao?

Lý Sư Sư thản nhiên nói.

- Ngày đó ở chợ tôi đã đi một chuyến.

Trong lòng Thích Thiếu Thương cười lạnh, trăm cay ngàn đắng mời nàng đi, nàng lại không chịu đi cùng ta. Y chỉ nói:


- Đi rồi à? Đi rồi thì tốt, nơi ấy thật náo nhiệt đúng không.

Lý Sư Sư giống như đã nhìn ra, liền thúc thúc tay áo của Thích Thiếu Thương, nói:

- Ngài đừng tức giận mà, hôm đó tôi đi theo theo mỗ mỗ. Bà ấy nóng lòng muốn mua tơ lụa từ Tây Vực, cho nên kéo tôi đi cùng… Tôi vốn định đợi ngài.

Thích Thiếu Thương thấy hai hàng lông mi rũ xuống của nàng có mấy phần sầu não, liền không đành lòng, vỗ vỗ bờ vai mềm của nàng, ngược lại khuyên giải:

- Không sao cả, đi rồi thì đi rồi. May mắn là không hẹn ta cùng đi, mấy ngày đó ta bận bàn đại sự kết minh với đám người huynh đệ họ Trần của Lục Phân Bán đường… Lần sau lại cùng đi thăm Phát đảng Hoa gia và Mộng đảng Ôn trạch cũng được, nơi đó có hai lão bất tử kia, càng náo nhiệt vui vẻ.

Điểm này chính xác.

Thủ lĩnh Phát đảng Hoa Khô Phát, thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành, hai người tổ hợp hai đảng Phát Mộng, phong cách hành sự tự thành một phái. Đây là tổ chức tầng lớp thấp nhất của lực lượng chính nghĩa võ lâm kinh thành, phối hợp chặt chẽ với lực lượng do Gia Cát tiên sinh cao cao tại thượng trong triều đình tổ hợp.

Mà hai thế lực lớn này lại đối lập nhau. Ngày đó người dẫn dắt bọn họ liên kết lại chính là Vương Tiểu Thạch, nhân vật số ba của Kim Phong Tế Vũ lâu đương thời.

Hắn rất có lòng làm những chuyện này.

Vì thế lực lượng của hai đảng Phát Mộng có thể tăng cao, trong đó có không ít huynh đệ xuất thân hàn vi, nghèo hèn đã được đề bạt thành nhân vật quan trọng triều đình.

Vì vậy thế lực của Gia Cát tiên sinh cũng càng ăn sâu vào nhân dân, bọn họ lấp lánh trên bầu trời, lại cắm rễ trong lòng người.

Lý Sư Sư dĩ nhiên từng nghe nói đến cặp đôi già hài hước kia. Hai đại “thủ lĩnh” Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát, ngày thường đấu đá ngươi chết ta sống, nhưng một khi gặp chuyện, lập tức vì đối phương giành chết quên sống, cùng một trận tuyến.

Vì vậy nàng cười ngọt ngào nói:

- Từ lâu tôi đã muốn gặp bọn họ. Một đôi lão nhân gia khả ái như vậy, thế gian này thật hiếm thấy.

Thích Thiếu Thương rất tán thưởng cách nói của Lý Sư Sư.

Y thích cô gái này khen ngợi một số nhân vật đáng khen ngợi (ví dụ như vẫn giữ tính tình thật, chí tình chí tính, có tình có nghĩa).

Như vậy mới làm được “áp trại phu nhân” của y.

Trong lòng y vui vẻ như vậy.

Đáng tiếc…

Thế nhưng, Lý Sư Sư vẫn không đi, không đi cùng nhau.

Hỏi nhiều rồi, Thích Thiếu Thương cũng hiểu được.

Nàng không muốn đi cùng với ta!