Cô kéo lê thân thể mệt mỏi đi tìm taxi.
Nhức đầu, vô cùng nặng trĩu.
Cô gượng ép chính mình không thể té xỉu.
Cố Cảo Đình nói rất đúng, coi như cô muốn chết, cũng không muốn chết trên địa bàn của anh.
Có nhiều chuyện, không phải cô muốn là được.
Mắt Hoắc Vi Vũ tối sầm lại, ngã rầm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Cũng không biết qua bao lâu.
Cô mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa.
"Tỉnh rồi à." Duật Nghị vui vẻ nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn Duật Nghị, nhíu mày, ngồi dậy:
"Sao lại là anh?"
"Hôm qua tôi lái xe trở về, nhìn thấy cô té xỉu trên mặt đất, liền nhặt cô về, thế nào rồi?" Duật Nghị chỉ chỉ mặt mình, hiếu kỳ nói:
"Bị người đánh sao? Muốn tôi bắt người đánh cô về không?"
Hoắc Vi Vũ sờ mặt mình, sưng lên rồi.
Đánh thật mạnh tay nha.
"Không cần, cảm ơn anh, tôi phải về rồi." Hoắc Vi Vũ đứng dậy.
"Vậy tôi đưa cô về." Duật Nghị ân cần nói, mở cửa.
Tổng thống đi vào, thấy Hoắc Vi Vũ, ngây ra một lúc.
Duật Nghị không nghĩ tới ba ba sẽ tới lúc này, cầm nắm tay cửa, nhô đầu ra:
"Ông già, sao lại đến lúc này, tôi và bạn gái vừa mới rời giường đây."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Bạn gái?" Tổng thống kinh ngạc.
Hoắc Vi Vũ không muốn tổng thống hiểu lầm, đá vào mông Duật Nghị.
"A." Duật Nghị đau đến giơ chân, nói với tổng thống:
"Ba, chờ con chút, con giáo huấn cô ta một chút."
Duật Nghị đóng cửa lại.
"Ai là bạn gái của anh, tò mò nha." Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
"Bạn giới tính nữ, gọi tắt là bạn gái, tôi không nói sai." Duật Nghị đương nhiên nói.
"Chúng ta không phải bạn bè, ba của anh sẽ hiểu lầm đấy. Anh qua giải thích chút đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng yêu cầu.
"Sáng sớm cô đã nằm trên giường của tôi, tôi nói cô không phải bạn gái của tôi, lão cáo già kia nhất định không tin, càng tô càng đen, ông sẽ càng chắc chắn hơn, hơn nữa, lúc đầu tôi cũng có dự định muốn cô làm bạn gái của tôi, vừa vặn thăm dò chút thái độ của ba." Duật Nghị cười hì hì nói.
Hoắc Vi Vũ lười để ý đến anh, mở cửa, gật đầu với tổng thống, nói:
"Hôm qua tôi té xỉu, là điện hạ mang tôi về, nhưng tôi không phải bạn gái của điện hạ, tôi có việc, đi trước."
Hoắc Vi Vũ nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Duật Nghị mất mác đi ra, dựa vào cửa, không vui nhìn lão ba nói:
"Sáng sớm là đến cười nhạo con sao?"
Tổng thống nhíu mày:
"Cho con đi theo Cố Cảo Đình, sao lại không theo?"
"Anh ta bện thần kinh, không biết bị sao, trở về liền đập phá đồ đạt, còn bảo con cút đi. Con liền cút." Duật Nghị lười biếng nói ra, ngồi lên sofa.
"Con phải đến chỗ anh ta, cho người ta biết, Cố Cảo Đình coi trọng con, anh ta là người của ba, hiểu chưa?" Tổng thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Duật Nghị không hiểu, nhìn ông một chút, cầm quả táo lên, cắn một cái, cười hì hì nói sang chuyện khác:
"Lão ba, phụ nữ vừa rồi rất xinh đẹp, có cá tính, con thích cô ta."
Tổng thống: "..."
Ông thở dài một hơi, con của mình vẫn chưa trưởng thành, cái gì cũng không hiểu.
"Hình như cô ta không thích con." Tổng thống đả kích nói.
"Chỉ cần ba suy nghĩ một chút biện pháp, nếu con có được cô ta, về sau tất cả đều nghe theo ba." Duật Nghị làm nũng nói.
Đôi mắt tổng thống trầm xuống.
Đứa con trai này không được, nói không chừng, cháu của ông có thể.
"Tốt nhất con nên theo đuổi cô ta." Tổng thống ý vị thâm trường nói.