Khí lực của anh rất lớn, giốnng như sấm sét đánh vào mặt cô.
Hoắc Vi Vũ choáng váng lợi hại, trước mắt sao vàng bay vòng vòng, mê man nhìn Cố Cảo Đình.
Ánh mắt anh tinh hồng nhìn cô, còn đáng sợ hơn cả Satan, nắm tay cô rất mạnh như muốn bẽ gãy tay của cô.
"Muốn chết thì đi chổ khác mà chết, chết trước mặt tôi thì chết làm gì! Cô muốn tôi áy náy hay tự trách, tôi cho cô biết, không có khả năng! Cô chết, tôi sẽ không rơi bất cứ một giọt nước mắt nào, vẫn sống như bình thường, tôi sẽ lấy vợ, sinh con, quên hết sạch về cô!" Cố Cảo Đình tức giận, kéo cô lên bờ.
Hoắc Vi Vũ bất lực giãy dụa.
Trên mặt cô bị thương, đau như bị dao róc thịt, giống như không còn là mặt của mình nữa.
Chẳng qua, tâm cô càng đau hơn.
Anh ta nói rất đúng.
Cô chết rồi, anh vẫn sống một cuộc sống bình thường, cao cao tại thượng, được người ta kính ngưỡng, được phụ nữ yêu thích.
Anh sẽ không nhớ gì về cô nữa, quên sạch sành sanh.
Cô có thể làm được gì sao?
Cô không ép được bất kỳ người nào!
Nếu như có thể cưỡng cầu, cô hi vọng ba mẹ còn sống, nếu như có thể cưỡng cầu, cô muốn vĩnh viễn không quen biết anh.
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nhặt lại nhẫn kim cương thôi." Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.
"Nhặt làm gì, ngay cả tôi cô cũng không cần, giữ vật đó còn ý nghĩa gì!" Cố Cảo Đình tàn bạo nói.
Hoắc Vi Vũ nhưng so sánh nhếch miệng, dấu ngón tay trên mặt làm cô yêu dã như yêu tinh:
"Nhưng có giá trị hơn anh."
Gân xanh trên trán của Cố Cảo Đình nổi lên.
Tốt lắm!
Cô hoàn toàn chọc giận anh rồi.
"Cô muốn bao nhiêu tiền? Phi cơ, hòn đảo, biệt thự, nếu chưa đủ, cho cho cô luôn Cố thị nhé? Coi như cô gả cho tôi vì tiền!" Cố Cảo Đình gắt gao nhìn cô, trong mắt đều không có một chút nhiệt độ, lạnh lùng nói.
"Gả cho anh, giống như là dùng mạng của ba tôi, ngại quá, tôi dùng không nổi." Trong mắt Hoắc Vi Vũ không chút nhiệt độ, giống như là một người sắp chết.
Cố Cảo Đình cắn chặt răng:
"Nếu cô cảm thấy tôi là hung thủ hại chết ba cô, vậy thì tìm tôi báo thù đi, tôi chờ. Chết thì tính làm gì?"
Lông mi Hoắc Vi Vũ khẽ run, liếc Cố Cảo Đình.
Bị anh nói trúng rồi.
Trong nháy mắt hồi nảy, cô thật muốn chết, chấm dứt kiếp này.
Cố Cảo Đình nhếch miệng, mắt sâu thẳm, khiến người ta không nhìn ra được gì cả, nụ cười kia, tà ác lợi hại:
"Cô cũng biết, Khuê An Quyền đã gia nhập vào quân đội của tôi, cô đoán thử xem, tôi sẽ chơi như thế nào đây."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ khủng hoảng, bật thốt lên:
"Như vậy ba Lâm sẽ không tốt, Cố Cảo Đình, anh muốn làm gì?"
"Ba Lâm? A, cô và Lâm Thừa Ân là vợ chồng sao?" Cố Cảo Đình châm chọc nói.
Mặt anh trầm xuống, trở nên âm u khủng bố:
"Hoắc Vi Vũ, cô nghe cho rõ, cha ruột của cô tôi còn có thể bức chết, chứ đừng nói là ba Lâm, nếu như chưa được sự đồng ý của tôi mà tự sát, tôi sẽ cho cả Lâm gia chôn cùng, đến báo thù đi, tôi chơi với cô hết cả cuộc đời."
Cố Cảo Đình quay người, mở cửa xe, lên xe.
Tương Tử Viện cầm khăn tay lau giọt nước trên mặt Cố Cảo Đình.
Anh khởi động xe rời đi.
Hoắc Vi Vũ đứng lên.
Gió thổi qua, lạnh vô cùng.
Vì sao, ngay cả cái chết, cô cũng không thể lựa chọn.
Tay mở ra, nhẫn ở trong lòng bàn tay.
Trước khi Cố Cảo Đình kéo cô ra khỏi nước, cô đã nhặt lên được.
Nhưng mà, giống như Cố Cảo Đình nói, chiếc nhẫn này còn ý nghĩa gì nữa?
Vậy để chiếc nhẫn này, thay thế cô chôn vùi vào trong hồ đi.
Hoắc Vi Vũ ném nhẫn vào trong hồ, mặt nước dao động một chút, lại yên tĩnh lại...