Trong lòng Hoắc Vi Vũ chấn động.
Cô không cần danh, không cần lợi, không cần tiềnm không cần quyền, cũng không có nhu cầu người đàn ông của mình đẹp trai xuất sắc, ưu tú.
Cái cô cần chính là sự công nhận.
Một phần, là trong lòng anh tôn trọng cô.
Cô đợi Ngụy Ngạn Khang bảy năm, đều không được công nhận dù chỉ một lần.
Bởi vì phần công nhận này, cô muốn trân quý nó.
Thượng trung tá khẩn cấp báo cáo:
"Tư lệnh, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, Tần Minh bên kia luôn giữ trung lập đã có động tĩnh, hắn bỏ phiếu cho Mai tướng quân, hội nghị lần này rất nguy hiểm."
Cố Cảo Đình nhíu mày.
Anh nhất định phải để thủ trưởng Hồng Việt Hải thắng lần này, như thế Khuê An mới đầu quân cho anh.
Tiểu Vũ, an tâm gả cho anh, chân chính làm phụ nữ của anh.
Ánh mắt Cố Cảo Đình lạnh xuống, bắn ra một đạo hung ác, câu môi, phân phó nói:
"Sử dụng phương án dự bị, có thể sử dụng thêm thủ đoạn, phi cơ chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chúng ta đi."
"Vâng." Thượng trung tá thận trọng gật đầu.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nhìn Cố Cảo Đình, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Từ xưa đến nay, phàm là công cao lấn chủ, phần lớn người ta sẽ kiêng kị.
Một khi đã kiêng kị, liền phòng bị.
Hàn Tín, Ngũ Tử Tư, Bạch Khởi, Nhạc Phi, Cao Dĩnh, Viên Sùng Hoán, chờ một chút.
Cô lại có thể nói ra một đống lớn danh nhân trong lịch sử.
Cố Cảo Đình vì cô mà bị người khác đưa lên đầu ngọn sóng.
Cô có tài đức gì mà anh lại nỗ lực như vậy.
Trong lòng một cỗ chua xót bao phủ.
"Cố Cảo Đình, anh sẽ gặp nguy hiểm sao?" Hoắc Vi Vũ không nhịn được hỏi.
Cố Cảo Đình xoay người, ánh mắt sâu u nhìn cô:
"Cô hi vọng tôi an toàn sao?"
"Đương nhiên, tôi hi vọng." Hoắc Vi Vũ không chút suy nghĩ nói.
Cố Cảo Đình vươn tay, kéo cô đến trước mặt mình, cúi người, hôn lên môi cô.
Anh rất vui vẻ, kích động.
Cô cũng không phải hoàn toàn không quan tâm anh.
Giống như, cuối cùng tình cảm cũng được hồi đáp.
Đối với chuyện cô có thể yêu anh, đã dấy lên chút hi vọng rồi.
"Chờ tôi về lấy cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ hơi lộp bộp một chút.
Sao cô lại cảm giác anh lao ra chiến trường, cửu tử nhất sinh.
"Rốt cuộc anh có bị nguy hiểm hay không?" Hoắc Vi Vũ truy vấn.
"Nếu như tôi không làm thủ trưởng Hồng Việt Hải thắng được, cô có gả cho tôi không?" Cố Cảo Đình hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Hiện tại trong đầu cô rất loạn.
Nhớ tới Lâm Thừa Ân tốt với cô, mẹ của anh cũng tốt với cô, nhớ tới lúc ba ba chết, nhớ tới Cố Cảo Đình vì cô làm tất cả...
Trong thời gian ngắn như vậy, cô không thể nghĩ thông.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, đáp án của cô anh đã biết, một tia tổn thương lướt qua mắt, cuồng ngạo đứng lên:
"Thu lại lo lắng của cô, tôi không thất bại đâu, chờ làm cô dâu của tôi."
Anh kiệt ngạo quay người, đi cùng với Thượng trung tá.
Hoắc Vi Vũ nghe được tiếng môtơ bên tai, thì ra phi cơ của anh dừng trên mái nhà.
Cô chạy ra cửa sổ, nhìn phi cơ dần dần đi xa, biến mất trong màn đêm.
Trong lòng cô có chút cảm giác buồn phiền.
Anh vì cô, bôn ba qua lại.
Trong kinh đô, thoạt nhìn chỉ là hội nghị lựa chọn, trên thực tế, bao nhiêu gió giục mây vần, bao nhiêu tranh chấp quyền lợi, bao nhiêu kẻ địch, cũng đều vì con đường rộng mở tương lai sau này mà ngày càng hiểm trở, cũng chỉ có người trong cuộc biết mà thôi.
"Cố Cảo Đình, cho dù anh thất bại, tôi cũng gả cho anh." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.