Nếu Cố Cảo Đình không ép ba ba.
Vậy tại sao ba ba lại ép cô gả cho Cố Cảo Đình?
Nhất định là có ẩn tình.
Chuyện ba ba chết, có lẽ, đằng sau cũng có ẩn tình.
Đều tại cô không tốt, tùy hứng chạy ra nước ngoài, lúc về, ba ba đã hỏa táng, còn cô thì bị đuổi ra khỏi nhà.
Coi như bên trong có manh mối, nhưng cô làm sao điều tra được đây.
Cố Cảo Đình bưng thức ăn ra, thâm sâu nhìn cô:
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Hoắc Vi Vũ nhìn sang đồng hồ treo tường:
"Chúng ta chỉ còn nửa tiếng để ăn cơm."
Cố Cảo Đình hơi hơi nhếch miệng, mị hoặc vô cùng:
"Không nỡ xa tôi à?"
"Thôi đi, ai không nỡ bỏ anh hả." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên, có chút bối rối, cúi đầu, không nhìn anh, ngịch đôi đũa.
"Làm sao bây giờ? Tôi không nỡ bỏ cô." Cố Cảo Đình hời hợt nói, đặt đồ ăn đến trước mặt cô.
Anh thật sự không nỡ bỏ cô.
Nếu anh không ở bên cô, cô có ngủ hay thức khuya không?
Không có anh chăm sóc, cô có ăn cơm hay không?
Lúc anh không ở bên, nhất định có người khác để ý tới sắc đẹp của cô.
Tóm lại, anh không yên lòng để cho cô ở nhà một mình, thật vất vả anh mới có cơ hội chủ động, nhất định không cho cô chạy theo người khác nữa.
"Thật hay giả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Cố Cảo Đình nói như vậy, rất giống trong giấc mộng của cô.
Cô nghi ngờ anh hả?
Ánh mắt của Cố Cảo Đình lạnh xuống chút, rũ mắt nói:
"Nấu."
Anh kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt muối bỏ vào miệng.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi:
"Món này, là lần đầu tiên tôi làm đấy."
"Ừm." Cố Cảo Đình tỉnh bơ nuốt xuống, ăn một miếng cơm.
Cô an tâm, cũng gắp một miếng bỏ vào mồm.
"Ừm..." Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ cứng lại.
Cô phun miếng thịt ra, nghi ngờ nói:
"Sao lại mặn như vậy, rõ ràng tôi làm theo giống trên mạng mà."
Cố Cảo Đình đưa nước cho cô:
"Chắc cô nhầm muối thành đường rồi."
Hoắc Vi Vũ bối rối nắm chặt ly nước, uống.
Lúc đó tâm trạng cô không tốt lắm, hồn vía lên mây, chắc nhầm thật rồi.
"Thật xin lỗi, anh ăn thịt trâu xào nấm kim châm với canh bí đao sườm heo đi, à, tôi còn làm một con vịt quay nữa, tôi cất trong tủ lạnh rồi." Hoắc Vi Vũ đứng lên, muốn đi lấy.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, kéo một cái, cô liền ngồi trên đùi của anh.
Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè gáy của cô, hôn lên môi cô.
Với anh mà nói, thức ăn ngon nhất chính là cô, sau khi ăn, tất cả các thức ăn khác, mặc kệ vị ra sao, đều không quan tâm.
Cũng chỉ có cô là ăn muốn ăn.
Trong đầu hiện lên bộ dạng tuấn tú của Lâm Thừa Ân, lãnh mâu đột nhiên xiết lại, bắn ra một tia sắc bén, hôn sâu hơn.
Hoắc Vi Vũ sắp bị anh hôn đến tắt thở rồi.
Anh mới buông cô ra.
Anh nhìn cô, nghiêm túc nói:
"Hoắc Vi Vũ, chờ tôi toàn thắng trở về, chúng ta sẽ kết hôn, được không?"
Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút do dự, dừng một chút.
Anh nhìn ra cô không nguyện ý, cắn môi cô một cái:
"Khỏi do dự cự tuyệt, cứ thế quyết định."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Vậy anh hỏi cô làm gì.
Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Cảo Đình quét về phía cửa, trầm giọng:
"Vào đi."
Thượng trung tá đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt khẩn trương, nhìn Hoắc Vi Vũ một chút.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.
Cô cảm thấy nhất định có chuyện quan trọng phát sinh, nếu không, Thượng trung tá sẽ không đường đột gõ cửa.
"Nói đi, cô ấy là phụ nữ của tôi." Cố Cảo Đình ra lệnh nói.
Câu "Phụ nữ của tôi", nói ngay trước mặt Thượng trung tá, giống như, đã cho cô một địa vị.