“Tôi không phải…” Hoắc Thuần muốn giải thích.
Hiển nhiên, Cố Cảo Đình không hứng thú với cô, nhìn Hoắc lão gia, hỏi lại lần nữa:
“Hoắc Vi Vũ đâu?”
Người Hoắc gia đưa mắt nhìn nhau, không biết Cố Cảo Đình có ý gì.
Nhưng mà, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
“Cô ta vừa mới tới được xíu, xong lại đi rồi.” Hoắc lão gia gượng cười nói.
“Thật sao?” Cố Cảo Đình hỏi ngược lại, giọng nói lạnh lùng.
“Nha đầu này, đủ kiêu ngạo, mắng hết tất cả người trong nhà, xong phủi mông đi rồi.” Tần Diệu Ni nói giúp vào.
Cố Cảo Đình nhìn Thượng trung tá, phân phó nói:
“Gọi điện thoại cho Hoắc Vi Vũ.”
Tần Diệu Ni: “…”
Cô lén nhìn nét mặt Hoắc lão gia, sắc mặt ông tái nhợt, chột dạ cúi đầu xuống.
Gọi được, nhưng không có ai bắt máy.
Thượng trung tá nhìn Cố Cảo Đình, lắc đầu.
Cố Cảo Đình nhíu mày, cầm điện thoại của mình gọi.
Hoắc Vi Vũ đang ở trong vườn hoa, còng lưng mài dây thừng.
Cô xem trên tivi, bất kể đàn ông hay phụ nữ khi bị bắt trói, dây thừng chỉ cần mài một chút liền đứt.
Cô cọ xát rất lâu rồi, sao còn chưa đứt vậy.
Chết tiệt, phim ảnh chỉ toàn là lừa đảo.
Điện thoại di động trong túi kêu lên, Hoắc Vi Vũ do dự một chút, dùng miệng kéo khóa, cắn một góc túi, đổ hết toàn bộ đồ vật bên trong ra.
Chuông điện thoại dừng lại.
Cô ngồi xổm bên điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô có thể báo cảnh sát, nhưng mà, gia tộc Hoắc gia cũng có chút tiếng tăm trong giới thượng lưu, nếu lên đầu trang báo, sẽ bị người khác chế giễu.
Cô cũng không muốn bị người khác chỉ chỏ bàn luận.
Hồi nãy cô nói những lời như vậy, chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.
Chuông di động tiếp tục vang lên.
Nhìn tên Cố Cảo Đình hiện lên trên màn hình, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị.
Anh ta đến Hoắc gia là vì cô sao?
Hay vì chuyện khác?
Cô dùng cằm ấn lên nút trả lời màu xanh trên màn hình, nghe.
“Ở đâu?”
Hoắc Vi Vũ trầm mặc.
Hình như anh ta đến Hoắc gia là vì cô, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, không hiểu sao mắt có chút ẩm ướt.
“Nói? Bị câm rồi hả?” Cố Cảo Đình hỏi, mày kiếm nhíu lại.
“Bên trong vườn hoa của khu nhà cũ Hoắc gia.” Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Cảo Đình đứng lên, bước nhanh ra cửa.
Hoắc Vi Vũ ngẩn người ngồi trên bồn hoa.
Cô thật không nghĩ tới, người cứu cô lại là Cố Cảo Đình, người mà cô chán ghét nhất.
Khi cô tuyệt vọng, bất lực, anh ta liền cho cô hi vọng cùng trợ giúp.
Một vệt bóng mờ bao phủ lên đầu cô.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu.
Cố Cảo Đình mím chặt môi thành hình chữ nhất, ngồi xuống, nhìn cô một lượt, cởi bỏ dây thừng trên tay cô.
Ánh mắt nhìn vào vết thương trên tay cô, đồng tử co lại, sát khí tràn ra, hỏi:
“Ai đánh.”
Hoắc Vi Vũ bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh làm chấn động, đó là ánh mắt khi giết người.
Tuy nhiên bọn họ không phân biệt phải trái liền đánh cô, cô rất tức giận, cũng muốn trả lại gấp trăm lần.
Thế nhưng mà, nếu như Cố Cảo Đình ra tay, những người kia nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Như thế cũng quá khốc liệt rồi.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay Cố Cảo Đình: “Mang tôi rời khỏi nơi này, bỏ qua cho bọn họ đi.”
Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn Hoắc Vi Vũ, sau năm giây, bế cô lên, đi về phía biệt thự.
Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên nói:
“Chân tôi không có bị thương.”
“Im miệng.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, tâm tình không được tốt lắm, giống như đè nén lửa giận, sắc mặt u ám.
Tiến vào biệt thự, anh không thèm liếc mấy người kia, đi thẳng ra ngoài.