"Lão gia, không xong rồi, tôi về phòng thay quần áo, quay lại đại tiểu thư không thấy nữa." Dì Quế lo lắng nói.
"Ai cho cô trở về phòng thay quần áo, cô là ai, cô có tư cách gặp tư lệnh sao?" Ông Hoắc nổi giận mắng.
Dì Quế cúi đầu, kéo kéo vạt áo.
"Ông xã, vậy phải làm sao bây giờ? Xe của tư lệnh càng ngày càng gần rồi." Tần Diệu Ni lo lắng hỏi Hoắc Dương.
"Chúng ta đều ở cửa cô ta trốn không thoát đâu, cửa sau là vườn hoa dày đặc, khi thiếu tá đi rồi, thì cho người lục soát, bắt cô ta lại." Hoắc Dương nói, nhìn về phía ông Hoắc.
"Đóng cửa sau lại, đừng cho cô ta tới quấy rối, trong nhà việc xấu không được để lọt ra bên ngoài, trước kia không biết xấu hổ còn đào hôn, thể diện của tư lệnh cũng bị cô ta làm mất hết, bây giờ có thể rất hận cô ta, đừng đế cô ta nhìn thấy thiếu ta, miễn cho gây họa đến Hoắc gia." Ông Hoắc nhắc nhở.
Dì Quế lập tức đóng cửa sau lại.
Xe của Cố Cảo Đình đến.
Một trăm quân sĩ từ trên xe bước xuống, chậm rãi, cầm theo súng trường chỉnh tề chạy chậm tới, mặt không chút thay đổi bước vào Hoắc gia, bao vây mọi người lại, khống chế tất cả hoàn cảnh.
Còn những quân sĩ khác, chỉnh tề đứng thành hai đội, nhường ra một lối đi.
Ông Hoắc bị khí thế này dọa cho sỡ hãi, động cũng không dám động.
Trung tá Thượng mở ra cửa sau xe Rolls-Royce, Cố Cảo Đình từ trên xe bước xuống.
Khuất bóng đứng đó, mặt bị che phủ trong bóng đêm, không giận mà uy.
Anh từ trong bóng tối đi tới, bước chân trầm ổn, ung dung.
Ông Hoắc bị khí tràng của anh làm cho rung động, rất nghiêm túc kính chào.
Những người khác nhìn ông HOắc cúi chào, cũng nhốn nháo bắt chước làm theo.
Cố Cảo Đình nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, đi về phía phòng.
Hoắc Thuần đắm đuối đưa tình nhìn Cố Cảo Đình.
Trước kia, cô ta chỉ nhìn anh trong TV, hoặc đứng ở phía xa nhìn Cố Cảo Đình.
Lúc đó, cô đã cảm thấy anh rất đẹp trai, dáng người thẳng tắp, cao thẳng uy vũ, đó là một vương giả chân chính, chiếm lấy trái tim của thiếu nữ.
Nhìn anh gần như vậy, anh quả thật rất đẹp khiến người ta nín thở, điên đảo chúng sinh, lãnh khốc cương nghị, lại khiến người ta như say như mộng.
Người đàn ông này, không cần nói tới gả cho anh, có thể ở bên cạnh làm ấm giường cho anh, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Cố Cảo Đình quét mắt nhìn cả căn phòng, ánh mắt dừng lại ở trên mặt trung tá Thượng.
Trung tá Thượng hơi lắc đầu.
Đôi mắt của Cố Cảo Đình tối sầm lại, càng lạnh lùng hơn, ngồi ở trên ghế sofa.
Ông Hoắc xấu hổ cầm tay, dẫn cả gia đình, cung kính đứng ở trước mặt Cố Cảo Đình, khóe miệng nở nụ cười, khách khi nói: "Mới biết được tư lệnh tới đây, không có tiếp đón từ xa, mong tư lệnh thông cảm."
Cố Cảo Đình không nói gì, lạnh lùng nhìn ông Hoắc.
Không khí trong phòng càng ngày càng lạnh thấu xương.
Ông Hoắc nơm nớp lo sợ cúi đầu, tim đập rất nhanh, khẩn trương đến trên trán đổ mồ hôi lạnh.
"Thuần nhi, nhanh đi châm trà." Hoắc Dương là người đầu tiên khôi phục tinh thần, nói với Hoắc Thuần.
Ánh mắt của Cố Cảo Đình chuyển tới trên người Hoắc Dương, lãnh đạm nói: "Mấy người không phải quân nhân, không cần kính chào theo nghi thức quân đội."
Ông Hoắc rất sợ người Hoắc gia cúi chào đã chọc giận Cố Cảo Đình, giọng khẽ run nói: "Tư lệnh đừng giận, sau này tôi sẽ giáo huấn bọn họ."
"Tư lệnh Cố, xin dùng trà." Hoắc Thuần yểu điệu nói.
Cố Cảo Đình không có nhận chén trà trên tay Hoắc Thuần, hỏi ông Hoắc: "Hoắc Vi Vũ đâu?"
Hoắc Thuần giật mình, ly nước rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe ra ngoài.
Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Thuần, nhíu mày không vui nói: "Người làm nhà mấy người chút chuyện như vậy cũng làm không được sao?"
Vẻ mặt HOắc Thuần một lát đỏ, một lát trắng.
Cố Cảo Đình rõ ràng xem cô là người giúp việc, thật sự là mất hết mặt mũi rồi.