Quan Bảng

Chương 196: Mang đi (2)

Ba!
Trong tiếng vang thanh thúy, trên mặt Cao Thăng lưu lại dấu tay đỏ thẫm.
- Ah, Cao hiệu trưởng, anh không sao chứ?
Lưu Phỉ gấp giọng kêu lên, ngẩng đầu nhìn Dương Tri Liễu hô:
- Dương Tri Liễu, em biết em đang làm gì không? Em dám đánh Cao hiệu trưởng, em còn muốn làm việc trong nhất trung hay không?


- Tiện nhân, mày dám đánh tao, tao không đánh chết mày không được!
Cao Thăng ôm khuôn mặt bị đánh đỏ hồng, không chút nghĩ ngợi vung chân đá Dương Tri Liễu, nếu bị đá trúng em nhất định phải bị thương.
Phanh!


Nhưng một cước này của Cao Thăng không đá trúng Dương Tri Liễu, chẳng những không trúng ngược lại còn bị một cước của Tô Mộc đá bay. Trong tiếng vang rầm rĩ Cao Thăng bay ngược hất đổ vài chiếc ghế, nện lên cửa sổ rơi xuống. Trên người đau đớn kịch liệt làm cho hắn không nhịn được kêu thảm.


- A, Tô Mộc, em không sao chứ?
Lúc này Dương Tri Liễu mới giật mình kinh hô, một cước vừa rồi không nghĩ tới chính là Tô Mộc chắn ngang trước mặt em đá bay Cao Thăng.


- Dám mắng lão sư của tôi, ông tính thứ gì vậy? Cao Thăng, thật sự nghĩ ông là hiệu trưởng thì muốn làm gì thì làm sao? Chuyện ông đã vi phạm, ông đợi thừa nhận pháp luật thẩm phán đi!
Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.
Khái khái!
Cao Thăng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Tô Mộc:


- Tiểu bạch kiểm, mày là ai? Mày cho rằng chỉ tùy tiện nói hai câu thì muốn tao chịu thua sao? Có tin hiện tại tao báo công an bắt mày?
- Đúng vậy, hành vi hiện tại của các người chính là phạm tội, các người phải bị bắt giữ!
Lưu Phỉ hô lớn.


Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng đảo qua Lưu Phỉ, thật sự có người chịu đắm mình trong trụy lạc! So sánh với những phụ nữ bị Cao Thăng mạnh mẽ làm nhục, người đàn bà trước mắt thật sự không làm cho người ta sản sinh được chút hảo cảm. Nếu không phải đối phương là phụ nữ, Tô Mộc cũng muốn đánh cả nàng.


- Có nghe hay không? Là tiếng còi xe công an? Các người xong rồi, công an tới đây!
Đúng lúc này thanh âm tiếng còi xe công an vang lên trong sân trường, nghe được tiếng còi xe, Cao Thăng nanh cười nói.
- Phải đó, công an đã tới, ông cũng nên đi vào rồi!


Tô Mộc chẳng thèm nhìn Cao Thăng, cặn bã như vậy cũng làm cho hắn không chút hứng thú, sớm thẩm phán là tốt nhất.
Hoa lạp!
Không bao lâu tiếng bước chân vang lên dồn dập ngoài hành lang, người dẫn đội chính là Từ Tranh Thành, hắn nhìn Tô Mộc khẽ gật đầu, liền đi tới chỗ Cao Thăng, vẻ mặt lãnh đạm nói:


- Cao Thăng, ông bị hiềm nghi phạm tội về kinh tế, ɖâʍ loạn, theo chúng ta một chuyến đi. Đây là lệnh bắt, mang đi cho tôi!
- Dạ!


Hai hình cảnh liền đi tới kéo Cao Thăng lôi ra ngoài. Lúc này Cao Thăng mới ý thức được tình thế không đúng, mình chưa báo công an, công an làm sao mà tới? Hơn nữa còn là hình cảnh, dẫn đội là Từ Tranh Thành.


- Từ cục trưởng, là tôi ah, tôi là Cao Thăng, chị của tôi là Cao Bình, ông không thể bắt tôi đâu? Đánh người là hắn, là hắn đánh tôi, ông phải bắt hắn mới đúng!
Cao Thăng giãy dụa hô to.
- Để cho hắn câm miệng, mang đi!
Từ Tranh Thành khẽ nhíu mày hừ lạnh nói.


Hai hình cảnh thật lưu loát dùng tay cưỡng chế, Cao Thăng lập tức câm miệng, trên trán tuôn đầy mồ hôi rốt cục không hô thêm được lời nào, ngoan ngoãn bị mang đi.
- Tô bí thư, chứng cớ ở đâu?
Từ Tranh Thành cười hỏi.
- Từ cục trưởng, đồ vật ở trong kia!
Tô Mộc nói.


- Tốt, tôi còn có việc, đi trước.
Từ Tranh Thành nói.
- Tạm biệt Từ cục trưởng!
Tô Mộc gật đầu đáp.


Từ khi công an xuất hiện cho tới lúc rút lui, động tác thật nhanh chóng, nhanh tới mức làm người hoài nghi không biết chuyện xảy ra có thật hay không. Dương Tri Liễu ngây người quan sát một màn trước mắt, ánh mắt nhìn qua Tô Mộc, có chút chần chờ hỏi:
- Tô Mộc, người vừa rồi là cục cục trưởng công an huyện sao?


- Phải ah!
Tô Mộc cười đáp.
- Hắn gọi em là Tô bí thư? Em là bí thư gì vậy?
- Dương lão sư, vừa rồi em quên nói với cô, em là bí thư trấn ủy Hắc Sơn trong huyện Hình Đường chúng ta.


Bí thư trấn ủy? Dương Tri Liễu che miệng, không thể tin được nhìn Tô Mộc, sinh viên của mình thế nhưng đã trở thành bí thư trấn ủy huyện Hình Đường, hơn nữa còn là trấn Hắc Sơn nổi bật nhất trong huyện. Đưa mắt nhìn khắp huyện, ai dám nói hiện tại không biết trấn Hắc Sơn? Là địa phương nghèo rớt trước kia, hiện tại biến hóa nhanh chóng trở thành bánh trái thơm ngon.


Mà người sáng lập thần thoại truyền kỳ là sinh viên của mình?
Là Tô Mộc đang đứng trước mặt mình cung kính xưng hô mình là lão sư!
Thật sự khiến cho người ngoài ý muốn!


- Dương lão sư, em không phải cố ý giấu diếm cô, chuyện của em nói ra thật sự có chút phiền phức. Đây là số di động của em, sau này em có việc gì thì cứ gọi cho em. Hiện tại em còn việc cần phải làm, phải đi trước.
Tô Mộc nói xong lưu lại số di động cho Dương Tri Liễu.
- Ân, đi thôi!


Dương Tri Liễu có chút choáng váng gật gật đầu.


Mãi tới khi Tô Mộc đã rời khỏi phòng, Dương Tri Liễu vẫn chưa hồi tỉnh. Tô Mộc làm sao trở thành bí thư trấn ủy? Hiện tại hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi đi? Tuổi tác như hắn hiện tại còn đang giao tranh vì cuộc sống, thậm chí có người còn ngồi học trong trường, thế nhưng hắn đã trở thành bí thư trấn ủy, nắm giữ mọi việc trong một hương trấn, điều này không phải là thật chứ?


Đông!
Ngay lúc Dương Tri Liễu còn đang khϊế͙p͙ sợ, Lưu Phỉ vừa nghe được thân phận của Tô Mộc hơn nữa nhìn thấy Từ Tranh Thành mang đi Cao Thăng, lập tức có cảm giác như trời sập xuống. Em không chút chần chờ quỳ rạp trước mặt Dương Tri Liễu, đầm đìa nước mắt không ngừng khóc lóc.


- Dương tỷ, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, tôi nhận lỗi với chị. Ngàn vạn lần xin chị đừng chấp nhặt với tôi, chị đừng đem chuyện của tôi nói ra, tôi cầu xin chị. Việc này tuyệt đối không thể để cho Vương Kiến biết, thật sự không thể.


Dương Tri Liễu nhìn Lưu Phỉ đang khóc lóc, nguyên bản muốn bỏ đi, nhưng vẫn chưa nói ra lời nặng nề, điều này cũng không có nghĩa em là lạm người tốt. Trên thế giới này không có chuyện ai đã làm sai còn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không bị trừng phạt, ai cũng không được.


- Lưu Phỉ, em tự thu xếp ổn thỏa đi!
Nói xong lời này Dương Tri Liễu liền xoay người rời đi, Lưu Phi ngã bệch dưới đất, khổ sở khóc lớn lên.


Chuyện kế tiếp nên làm thế nào Tô Mộc cũng không quản được, hắn chỉ muốn làm được công chính. Đợi khi hắn rời khỏi nhất trung thời gian còn sớm, cũng không cần lập tức đi gặp Trịnh Kinh Luân, như vậy tốt hơn là đi tìm Chương Trạch Quang. Chuyện phát sinh hôm nay tin tưởng công an sẽ tìm hắn, trước đó báo tin cho hắn biết trước dặn hắn không cần khẩn trương, chỉ dựa theo tình huống thực tế nói ra là được.


Bệnh viện nhân dân huyện Hình Đường.


Là bệnh viện tốt nhất trong huyện, nơi này thu phí thật không thấp. Vì muốn chữa khỏi bệnh của vợ mình, Chương Trạch Quang đã vét sạch tài sản trong nhà. Hiện tại chỉ còn thiếu phải bán cả nhà, nếu quả thật không cách nào, Chương Trạch Quang cũng sẽ không do dự đi tới bước đường này