Quan Bảng

Chương 195: Mang đi (1)

- Tài chính này vốn do hệ thống giáo dục toàn huyện dùng cải thiện xây dựng lại phòng học mới, hiện tại thế nào? Đã bị Cao Thăng tiêu xài sạch sẽ. Tôi thật không biết người bên cục giáo dục làm việc thế nào vậy? Chẳng lẽ bọn hắn không biết giám sát? Chẳng lẽ một tòa lầu vốn được xây dựng làm phòng học lại biến thành ký túc xá công nhân viên chức, chuyện lớn như vậy sẽ không có người phát giác ra vấn đề?


Phanh!
Nhϊế͙p͙ Việt đem sổ sách ném mạnh lên bàn, không khí trong phòng nhất thời căng thẳng. Không ai nghĩ tới Nhϊế͙p͙ Việt lại bắt lấy chuyện này nhấc lên một trận mưa rền gió dữ.


Cao Bình, đúng là họa thủy! Hiện tại trong lòng Triệu Thụy An có nỗi khổ nói không nên lời, hắn biết rõ Cao Bình là người của mình, mình cần bảo vệ, nhưng làm sao mà bảo vệ? Người đàn bà này hoàn toàn không chiếm chút đạo lý, chẳng lẽ hắn còn có thể đổi trắng thay đen hay sao?


Nếu hắn còn tiếp tục bảo hộ người đàn bà kia, chuyện đã xảy ra hôm nay lại như vậy, nếu hắn ra mặt giúp đỡ, xem như sẽ đắc tội Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông, hai vị kia đều là cán bộ đoàn ủy tinh anh. Vị trí của hắn hiện tại còn có chút không ổn, không thể tiếp tục tái khởi phong ba.


- Nhϊế͙p͙ bí thư, các đồng chí, xét thấy vấn đề của Cao Thăng, tôi đề nghị do ban kỷ luật thanh tra huyện, chính pháp ủy huyện, ban tổ chức huyện liên hợp tạo thành tổ điều tra tiến hành tra xét tình huống của nhất trung. Còn nữa, xét thấy tính tồi tệ của sự kiện lần này, tôi đề nghị trong lòng tiến hành xây dựng văn minh tinh thần trong toàn huyện, nhất định phải tạo thành một lần hoạt động chuyên nghiệp đào tạo tư tưởng giáo dục khắp toàn huyện cùng hương trấn. Trong quá trình huấn luyện dạy học giáo dục, ai cũng phải tham gia.


Lý Kiều lên tiếng nói.
Một câu nói này làm trong lòng Triệu Thụy An có cảm giác muốn mắng to. Con mẹ nó tính cái gì? Các người liên hợp lại muốn hố tôi sao? Người nào không biết các cơ quan trong huyện Hình Đường đều nghe theo lời tôi, các người làm như vậy, tôi còn uy tín gì đáng nói?


Nhưng muốn chết chính là vào lúc này Triệu Thụy An không nói được một lời phản đối nào!
- Tôi đồng ý!
Nhϊế͙p͙ Việt lớn tiếng nói.
- Tôi cũng đồng ý!
- Tôi cũng đồng ý!


Rất nhanh một loạt thanh âm trước sau vang lên, không có cách nào không đồng ý, bởi vì sự kiện đánh người còn đè nặng ở trên, hiện tại rõ ràng phải có người ra gánh tội. Lần này tin tưởng chẳng những Cao Thăng đã xong, ngay cả chị của hắn là Cao Bình cũng không ngoại lệ, không cách nào tránh khỏi kiếp nạn lần này.


Hình Đường nhất trung.
Đoạn Bằng đã lấy được toàn bộ chứng cớ tới tay, đúng lúc này hắn nhìn thấy Cao Thăng cùng người đàn bà kia đang lảo đảo muốn đi ra, vội vàng gọi cho Tô Mộc.
- Ông chủ, bọn hắn xong việc, sắp rời khỏi, làm sao bây giờ?
- Động thủ!


Tô Mộc lạnh lùng nói. Vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn quyết định của hội nghị thường ủy, xem như cuộc diễn đã chính thức mở màn.


Làm hiệu trưởng Hình Đường nhất trung, dáng vẻ của Cao Thăng thật sự làm người không dám khen tặng. Người này chỉ cao chừng 1m60, đầu nhỏ, khuôn mặt thật đáng khinh, đôi mắt chuột quay tròn chuyển động, làm cho người ta có cảm giác thật không thoải mái. Nhưng người như vậy nếu có được thân phận không sai, lập tức trướng cao giá trị bản thân mình.


- Cao hiệu trưởng, vừa rồi chuyện anh đáp ứng người ta phải giữ lời!
Đi cùng Cao Thăng là một nữ nhân ăn mặc thật hợp thời, đôi mắt không ngừng phóng ra từng tia mị hoặc.
Em chính là nữ giáo viên nhất trung tên Lưu Phỉ.


Nhắc tới Lưu Phỉ đúng là thượng hạng trong trường nhất trung, nhưng thành danh nhờ vào tính phong tao. Ai cũng biết Lưu Phỉ là nhân tình của Cao Thăng, vừa điều động tới đây chưa bao lâu liền bị Cao Thăng nắm vào tay. Nếu không phải nguyên nhân này, Lưu Phỉ mới đi dạy học được nửa năm lại lên chức tổ trưởng, còn được bầu thành giáo viên ưu tú.


- Yên tâm, trong tòa lầu kia còn phòng trống, hai ngày nữa em đi làm thủ tục chuyển vào, anh sẽ làm tốt cho em.
Cao Thăng vui vẻ nói.
- Vẫn là Cao hiệu trưởng tốt nhất.
Lưu Phỉ kiều mỵ nói.


- Tiểu phong tao, chỉ cần em đi theo anh, anh cam đoan em sẽ rất nhanh trở thành tổ trưởng trong năm, sau này trở thành chủ nhiệm giáo vụ, trở thành phó hiệu trưởng cũng không thành vấn đề.
Cao Thăng hung hăng xoa nắn đồi ngực cao ngất của Lưu Phỉ cười nói.
- Người ta nhất định sẽ đi theo Cao hiệu trưởng thôi.


Lưu Phỉ thật phối hợp cười quyến rũ.
- Ha ha!
Cao Thăng cười lớn kéo cửa ra, nháy mắt nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện, Cao Thăng thoáng sững sờ, lập tức hung tợn hô lên.
- Anh là ai? Ai cho anh xuất hiện ở nơi này? Tên hỗn đản Triệu Quang Minh, lại cho người chui vào, tôi xem hắn không cần làm khoa trưởng khoa bảo an nữa đi.


- Câm miệng!
Đoạn Bằng lạnh lùng nói.
- Anh dám bảo tôi câm miệng? Anh có biết đây là nơi nào hay không? Có biết tôi là ai hay không?
Cao Thăng tức giận hô.


Đoạn Bằng lạnh lùng đảo mắt nhìn Cao Thăng, đụng chạm với ánh mắt của hắn, đáy lòng Cao Thăng không nhịn được dâng lên hàn ý, không tự chủ được lui ra sau vài bước, muốn đóng cửa lại. Tô Mộc cười lạnh đẩy cửa tiến vào, liếc mắt đánh giá Cao Thăng.
- Lưu Phỉ, tại sao em ở chỗ này?


Dương Tri Liễu theo sát phía sau nhìn thấy Lưu Phỉ kinh ngạc nói:
- Không phải em đã nói có ước hẹn với Vương Kiến sao? Tại sao lại ở chỗ này? Trời ạ, hay là…


Dương Tri Liễu cũng không phải phụ nữ vô tri, nhìn bộ dáng Lưu Phỉ, ngửi được mùi vị còn chưa tản mất trong phòng, nghĩ tới lời đồn đãi trong trường, không nhịn được tức giận kêu lên.
- Lưu Phỉ, em quả thật quá đáng!


- Dương Tri Liễu, em nói ai quá đáng? Em có biết đây là địa phương gì sao? Em dám mở miệng nói bậy, có tin tôi lập tức cách chức điều tra cô!
Cao Thăng hét lớn.


Cao Thăng vốn cũng nổi lên lòng ngấp nghé Dương Tri Liễu, chẳng qua vì em không chịu phối hợp cho nên hắn không thể tới tay. Hiện tại ngẫm lại, hẳn phải dùng thủ đoạn chiếm thân thể em trước, cũng không cần sầu em sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Dù sao việc này hắn cũng không phải làm lần đầu tiên, ngựa quen đường cũ vô cùng.


Đúng vậy, hai ngày tới liền hành động.
Nghĩ tới thân hình uyển chuyển của Dương Tri Liễu rất nhanh sẽ rên rỉ hầu hạ dưới chỗ kín của mình, Cao Thăng không nhịn được lửa dục thiêu đốt, thứ đồ vật kia vừa ổn định lại thăng lên, trong mơ hồ lại nổi lên lều nhỏ.
- Hỗn đản! Vô sỉ!


Dương Tri Liễu đã phát hiện vẻ dị thường của Cao Thăng, phẫn nộ mắng.


- Các người là ai? Là Dương Tri Liễu dẫn tới ah? Dương Tri Liễu, em giỏi lắm, không có lệnh của tôi cũng dám mang người vào đây? Có ý tứ thế nào? Cầu tôi phải không, muốn cầu tôi cho em trở thành tổ trưởng năm nay? Được thôi, chỉ cần em thuận theo tôi, tôi cam đoan lần này em có thể trở thành tổ trưởng năm nay, thế nào?


Nói xong hắn vươn tay sờ vào mông Dương Tri Liễu.
Người này quả thật quá kiêu ngạo!
Hoàn toàn không để ý trước mắt còn có người khác!
- Cầm thú!


Tính tình Dương Tri Liễu cũng không phải nhu nhược, nhìn thấy Cao Thăng dám làm bẩn chính mình trước mặt sinh viên của mình, không nhịn được vung tay tát tới.