Sáng sớm ngày thứ hai nhiều đại thần ở bên ngoài cửa cung chờ tảo triều, Thôi Kỳ luôn đứng ở bên cạnh Thôi Thế Trân, dường như như muốn nghe
Thôi Thế Trân và thân tín nói chuyện, trên thực tế hắn liên tục chú ý
Trần Hi ở cự ly không xa. Hắn đêm qua nhận được thơ báo Phạm Tinh Tinh
sai người đưa tới, trong thơ báo nói sau khi trở lại trong phủ, Phó Tạ
bởi vì chuyện Trần Hi, đối đãi thê tử Hàn thị vô cùng lãnh đạm.
Đối với thơ báo này, Thôi Kỳ bán tín bán nghi. một mặt hắn tin tưởng Phó Tạ sẽ bởi vì Trần Hi ngấp nghé Hàn Anh mà tức giận, một mặt khác hắn
cũng không tin với tư cách nam nhân, Phó Tạ lại có thể vắng vẻ nữ nhân
như Hàn Anh
Bởi vậy, hắn chuẩn bị tiếp tục quan sát rồi mới suy tính.
Trần Hi mặt trầm như nước đứng ở đó, bên trái là nhị ca Trần Nghĩa mới
từ Nam Hải chạy đến báo cáo công tác, bên phải là đại ca của hắn Xu Mật
Sứ Trần Ân.
Trần Ân Trần Nghĩa dường như đang giáo huấn Trần Hi, mà Trần Hi yên lặng không nói cúi đầu trầm tư.
Trước khi mở cửa cung, điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ mới trong vòng vậy tướng lãnh dưới trướng cưỡi ngựa vội vàng chạy đến.
Thường ngày Phó Tạ vào triều, với tư cách trợ thủ của hắn, Trần Hi luôn
muốn tiến lên cùng hắn hàn huyên vài câu, hôm nay Trần Hi lại tựa hồ như không nhìn thấy Phó Tạ, mà Phó Tạ cũng giống như không nhìn thấy hắn,
chỉ dẫn một nhóm võ tướng đi thẳng vào cửa cung mở rộng.
Mọi người liên tưởng đến xung đột phát sinh hôm qua của Phó Tạ và Trần
Hi ở phủ Khang Trữ trưởng công chúa, không khỏi đều toan tính cười cười: ôi, thật sự là người trẻ tuổi, có sức sống như vậy!
Trong triều Phó Tạ và Trần Hi trái ngược với sự phối hợp ăn ý thường ngày, cả buổi thiết triều không nói lời nào.
Thừa Dận Đế tuy rằng lười biếng hoang đường, nhưng chưa bao giờ buông
lỏng đối với khống chế triều chính, sớm từ chỗ thái giám chấp bút Hứa
Hoán Hà biết được Phó Tạ Trần Hi bởi vì chuyện Trần Hi nhìn thê tử Phó
Tạ xum xoe sinh ra hiềm khích, Phó Tạ chẳng những đạp Trần Hi lọt xuống
hồ, hai người còn hẹn hôm nay sau khi tan triều sẽ đến đài điểm binh
quân doanh ở Kim Minh trì quyết đấu.
Đối với tin tức này, Thừa Dận Đế rất thích nghe ngóng. Hắn vẫn cho rằng, với tư cách Hoàng Đế, hắn chỉ cần làm tốt việc làm nằm trong khả năng
con người, thông qua làm tốt việc làm nằm trong khả năng mà khống chế
được những đại thần này là được rồi, thời gian còn lại đại đa số thích
làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng, Thừa Dận Đế vẫn có chút không yên lòng.
Sau khi tan triều, hắn lặng lẽ dặn dò Hứa Hoán Hà: “Phái người đi Kim Minh trì xem náo nhiệt.”
Hứa Hoán Hà kính cẩn đáp “Vâng“.” Trong cung tứ đại quyền giam, Thừa Dận Đế tin tưởng nhất nhất theo thứ tự là chịu trách nhiệm tin tức thái
giám chưởng ấn Hứa Lập Dương cùng với thái giám hầu hạ chấp bút thường
ngày đi theo hắn Hứa Hoán Hà, Thừa Dận Đế cũng giao một vài chuyện bí
mật tương đối khó giải quyết cho Hứa Lập Dương và Hứa Hoán Hà làm.
Sau khi Thừa Dận Đế an bài việc này, hơn phân nửa tâm lực liền không đặt ở chỗ này, lúc này dặn dò tiểu thái giám: “Tuyên Thôi Kỳ yết kiến!”
Trước kia hắn tu đạo luôn do Tể Tướng Thôi Thế Trân làm bạn, hôm nay
Thôi Kỳ trò giỏi hơn thầy, đạo hạnh ngộ tính đều hơn cha hắn Thôi Thế
Trân, Thừa Dận Đế liền thường tuyên Thôi Kỳ tiến cung cùng hắn đi thanh
thiên quan tu hành ngộ đạo.
Sau nửa ngày ngộ đạo ở thanh thiên quan, Thừa Dận Đế hôm nay có phần ngộ ra, long tâm cực kỳ vui mừng, liền mang theo Trương Thiên Sư và Thôi Kỳ hồi cung tiếp tục cắt gọt mài giũa.
Bởi vì Phó hoàng hậu hiện tại đang sống ở Kim Minh uyển ngoài thành tĩnh dưỡng chờ sinh, cung quy thùng rỗng kêu to, Thừa Dận Đế vô câu vô thúc, liền mang Trương Thiên Sư và Thôi Kỳ về Vạn Hoa Cung nơi ở của Thôi
phi.
Vạn Hoa Cung nằm ở cuối Ngự hoa viên phía đông, bởi vì xây dựng Vạn Hoa lâu ở trên cao để ngắm hoa mà đặt tên là Vạn Hoa Cung.
Khi Trương Thiên Sư cùng Thừa Dận Đế lên lầu Lâm Phong trông về phía
trời cao tiến hành cảm ứng, bên ngoài lầu bích thủy chỉ còn lại có Thôi
phi và Thôi Kỳ.
Thôi phi thấy hầu hạ chung quanh toàn bộ là người của mình, liền dẫn
Thôi Kỳ dọc theo trên họa cầu đi tới đình giữa hồ, xác định lời nói
không bị nghe lén, lúc này mới thấp giọng hỏi: “A kỳ, ngươi hôm nay muốn cái gì nhất?” Vẫn là thê tử Hàn thị của Phó Tạ sao?
Mắt hoa đào trong suốt của Thôi Kỳ khẽ híp lại, ngắm hoa cỏ xanh um trên núi giả bên bờ hồ đối diện: “Hàn Anh.” Từ khi gặp Hàn Anh, trong mắt
trong lòng hắn không nhìn thấy kẻ khác.
Thôi phi còn chưa kịp nói chuyện, Thôi Kỳ lại nói: “Thế nhưng Phó Tạ quá mạnh mẽ, cho nên để đạt được Hàn Anh, ta phải cường đại lên, so với Phó Tạ cường đại hơn, như vậy mới có thể đoạt lấy Hàn Anh.”
Nghe vậy thôi phi nhìn Thôi Kỳ. Thôi Kỳ từ khi gặp Hàn thị, vẫn đối với
Hàn thị si tâm không thay đổi, đến nỗi giống như một loại bệnh trạng,
nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp, trước khi vào
cung nàng đã viết tám chữ sai người đưa cho Thôi Kỳ “Lấy lui làm tiến,
tích trữ thế lực mà phát” để ổn định Thôi Kỳ, không nghĩ tới lại còn
thật sự có hiệu quả.
Thôi Kỳ là loại người học một biết mười, thấy tám chữ này của thôi phi,
lúc ấy đã nghĩ thông suốt, cho nên hắn mới từ lãng tử cải tà quy chính
bước vào con đường làm quan, ở phủ Khang Trữ trưởng công chúa hắn mới
biểu hiện như vậy.
Thôi Kỳ cúi đầu nhìn sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt hồ, nói: “Ta biết,
càng thích một người, càng phải biểu hiện được không thèm để ý; đồng
thời tích góp lực lượng, chậm rãi thâm nhập, sớm muộn gì có một ngày sẽ
giành được tới tay.”
Thôi phi đồng ý gật gật đầu.
Nàng muốn chính là vị trí tôn quý nhất hậu cung Đại Chu, thế nhưng nàng
sẽ không nói ra, nàng muốn cho Thừa Dận Đế tự mình dâng vị trí kia cho
nàng.
Thôi Kỳ nhìn Thôi phi: “Tỷ tỷ, ngươi muốn nhất là cái gì?” trong năm tỷ tỷ, hắn và Ngũ tỷ tuổi xấp xỉ nhau, cũng thân nhất.
Thôi phi nhẹ nhàng cười cười, đôi mắt xinh đẹp sáng chói chói mắt: “Ta muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu.”
Thôi Kỳ nhìn tỷ tỷ: “Tỷ tỷ xin yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
Thôi phi đưa tay vỗ vỗ vai Thôi Kỳ, mắt hoa đào xinh đẹp nhìn hoa viên
trăm hoa rực rỡ, chậm rãi nói: “Hai tỷ muội chúng ta, phải luôn nhìn về
phía trước, luôn phòng thủ, luôn cường đại, sớm muộn gì cũng có một
ngày, chúng ta cũng tìm được vị trí và người chúng ta muốn.”
Thôi Kỳ khẽ vuốt càm, nói: “Ngũ tỷ, ta muốn tích lũy quân công.” Nếu như hắn ở lại cung đình, bò được cao hơn cũng chỉ có thể chiếm được danh
tiếng lộng thần, không bằng đi ra chiến trường đao thật thương thật đấu
tranh giành công danh đạt tước vị.
Thôi phi hiểu ý cười cười: “Tây Cương đang có chiến sự!” Hai mươi vạn
đại quân tây chinh xuất phát sắp tới, do điện soái Phó Tạ làm thống soái là không thể nghi ngờ, thế nhưng chức giám quân, Thôi Kỳ ngược lại có
thể tranh giành với Trần Hi.
Nghĩ đến Trần quý phi đang ở độ tuổi niên hoa, trên khuôn mặt tinh xảo
xinh đẹp của Thôi phi hiện lên ý cười. Hôm nay hoàng hậu vì con nối dõi
tránh ở Kim Minh uyển, sánh như lưu đày. Tần thất kỳ lộc, quần hùng cộng trục chi[1], trong nội cung Tần phi thế nhưng là quần long vô thủ rục
rịch a!
[1] Tần thất kỳ lộc, quần hùng cộng trục chi: Vua Tần mất “hươu“. Mọi người có thể tìm google đọc truyện này.
Cả thiên hạ đuổi bắt. Mà nàng hiện nay muốn làm chính là yên lặng theo
dõi kỳ biến để lấy Thánh sủng, ngao cò tranh nhau, nàng ngư ông đắc lợi, thay thế Phó hoàng hậu, trở thành chủ nhân hậu cung, lại liên hợp lực
lượng gia tộc, sẽ có một ngày, trở thành đương triều Thái hậu mẫu thân
của tiểu hoàng đế...
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp như tranh, nụ cười trên mặt Thôi phi càng rực rỡ.
Sáng sớm Hàn Anh đang trang điểm, Sấu Đông đi vào bẩm báo, nói Phạm cô nương và Tứ cô nương đã đến.
Nghe vậy Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Mời Phạm cô nương và Tứ cô nương vào đi!”
Sau khi Sấu Đông ra ngoài, Hàn Anh lại soi gương, thu hồi nụ cười trên
mặt, biểu tình trên mặt miễn cưỡng vui cười, sau đó nhìn Nhuận Thu và
Như Ngọc trang điểm cho nàng: “đều nghiêm mặt lên, làm ra ra cẩn thận
từng li từng tí sợ sai sót là được!”
Nhuận Thu “phốc” cười cười: “Cô nương, giống như vậy sao?”
Nàng vừa lau mặt, lông mi đôi mắt khóe miệng đều rủ xuống, nhìn rất bi ai.
Hàn Anh bị nàng chọc cười: “Nha đầu ngốc, đây không phải là gọi cẩn thận từng li từng tí, cái này gọi là như cha mẹ chết!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của Sấu Đông: “Phạm cô nương, Tứ cô nương, xin đi bên này!”
Hàn Anh vội vươn ra ngón tay trắng noãn đặt trên môi “Xuỵt —— “
Nhuận Thu Như Ngọc đồng loạt le lưỡi, lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, mặt không thay đổi tiếp tục bận rộn làm việc.
Phó Du rất lo lắng Hàn Anh, bởi vậy sáng sớm liền mang theo Tương Lan
đến, vừa lúc ở trên đường gặp được Phạm Tinh Tinh, hai người liền cùng
nhau đi Nữ Trinh viện.
Nhìn thấy bầu không khí trong phòng Hàn Anh đông lạnh, khóe môi thường
mang ý cười của Hàn Anh cũng không thấy, bọn nha hoàn cũng đều là bộ
dạng cẩn thận từng li từng tí, Phó Du liền lo lắng hơn, từ trong tay
Nhuận Thu nhận chải tóc ngọc bích, một bên giúp Hàn Anh chải đầu, vừa
nói: “Tam tẩu, Tam ca hắn...”
Hàn Anh rũ mắt xuống: “Đừng nói những chuyện kia.”
Phó Du vội vàng không đề cập nữa, hết sức chuyên chú chải tóc đào tâm
kế[2] cho Hàn Anh, lại cài trâm hoa rủ vàng khảm hồng bảo thạch do
Nhuận Thu đã sớm chuẩn bị.
[2] tóc đào tâm kế
Phạm Tinh Tinh thờ ơ lạnh nhạt, thấy bầu không khí tiêu điều ở chỗ Hàn
Anh, trong lòng càng thêm vui mừng. Thấy Hàn Anh trang điểm hoàn tất,
nàng liền mở miệng nói: “Biểu đệ hôm nay sao không ở trong phòng?”
”Hắn vào triều rồi” Hàn Anh vẻ mặt u oán, “Hơn nữa, cho dù không vào triều, hắn cũng không chịu ngốc ở trong phòng nhiều.”
Phạm Tinh Tinh mỉm cười, tiến lên khẽ vuốt vai Hàn Anh: “Hôm nay trời
thu rất đẹp, không bằng chúng ta đi sân tập bắn bắn tên ở Cầm Vận
đường, giải sầu cũng tốt!”
Thấy trên mặt Hàn Anh như có điều suy nghĩ, Phạm Tinh Tinh nói tiếp: “Ta trước kia ở Miêu gia, nữ quyến nhà bọn họ biết hưởng thụ nhất, thường
thường mặc nam trang cưỡi ngựa bắn tên,rất tiêu sái!”
Trong lòng Hàn Anh cười thầm: Phạm Tinh Tinh đây là muốn đi Phó Tạ thư phòng a!
Trên mặt của nàng hiện ra vẻ động tâm: “Chúng ta lại không ngựa, cưỡi
ngựa làm không được; thế nhưng bắn tên ngược lại rất dễ dàng...”
Hàn Anh giống như hạ quyết tâm, đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta thay
đổi quần áo, ta mang bọn ngươi đi sân tập bắn tên Cầm Vận đường!”
Phó Du nghĩ đến có khả năng ở sân tập bắn gặp được Lý Chân, trong lòng giống như nai con đi loạn, nhịn không được lộ ra nụ cười vui mừng.
Phạm Tinh Tinh nghĩ đến mình cách thư phòng Phó Tạ chỉ có một bước ngắn, trong lòng càng đắc ý, híp mắt cười dịu dàng.
Hôm nay thống lĩnh cấm quân ở lại canh giữ Cầm Vận đường đúng là Lý
Chân, hắn vốn rất bình thường hành lễ với Hàn Anh, kết quả không không
cẩn thận bốn mắt nhìn nhau với Phó Du, lập tức mặt đỏ rần, hơi có chút
luống cuống tay chân chỉ huy thân binh của điện soái chuẩn bị cung tên
cho ba người Hàn Anh
Trời thu mặt trời chậm rãi lên cao, ánh mặt trời càng ngày càng nóng, ba người Hàn Anh cũng không bắn tên, ở sân tập bắn bắn lung tung trong
chốc lát đổ đầy mồ hôi.
Hàn Anh lặng lẽ xem xét Phạm Tinh Tinh, thấy nàng cũng đang dùng khăn
lau đổ mồ hôi, liền đề nghị: “Chúng ta đi thư phòng uống chút trà nghỉ
ngơi một lát đi!”
Phạm Tinh Tinh mỉm cười gật đầu.
Phó Du chậm chạp nghi ngờ kéo ống tay áo Hàn Anh, thấp giọng nói: “Tam
tẩu, thư phòng của Tam ca chính là việc quân cơ trọng địa, chúng ta đi
qua sợ là không quá phù hợp a?”
Hàn Anh cố ý cười cười đáng yêu: “không sao đâu? Chúng ta bất quá là đi
vào uống chén trà nghỉ ngơi một chút mà thôi, có ảnh hưởng gì đâu?”
Thấy thiếu phu nhân mang theo Tứ cô nương và Phạm biểu cô nương đi ra,
Lý Chân lúc này mới thở dài một hơi, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên
trán.
Hắn biết rõ ánh mắt Tứ cô nương nhìn hắn không giống nhau, cũng có chút
động tâm, nhưng địa vị cách xa, hắn không dám trèo cao a!
Đến Phó Tạ thư phòng, gã sai vặt Phó Trữ chịu trách nhiệm thư phòng ra đón, vẻ mặt kính cẩn mời ba người Hàn Anh đi vào.
Hàn Anh hất càm lên, có chút ngạo mạn dặn dò Phó Trữ: “Tự chúng ta trong thư phòng chơi đùa, ngươi đưa trà bánh lên cho chúng ta liền đi ra
ngoài đi, không nên quấy rầy chúng ta!”
Phó Trữ đáp “Vâng”, tất nhiên đi thu xếp trà bánh.
Đợi trà bánh đầy đủ, Hàn Anh kiêu căng đuổi Phó Trữ đi, tự mình mang
theo Phạm Tinh Tinh và Phó Du ở trong thư phòng chơi bài hoa.
Phạm Tinh Tinh cùng Hàn Anh, Phó Du chơi bài hoa, nhưng trong lòng đang
tính toán làm thế nào tìm được phong ấn và phong thư có liên quan tới
minh hỏa thương (pháo).
Cũng không lâu lắm, nàng rốt cuộc tìm được một cơ hội.
Hàn Anh chơi một hồi, liền la hét mệt mỏi, cùng với Phó Du lệch leo lên giường gấm hàn huyên.
Phạm Tinh Tinh thấy thế, cố ý bĩu môi nói: “Hai người các ngươi đều
không để ý tới ta, thiệt là! Được rồi, tự ta đi vào tìm quyển sách xem!”
Hàn Anh đang cùng Phó Du nói chuyện phiếm, nghe vậy liền thuận miệng
nói: “Giá sách ở trong nhà, tự ngươi đi vào buồng trong tìm đi!”
Lúc Phạm Tinh Tinh tiến buồng trong, Hàn Anh nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng cong lên.