Gốc cây tùng trong rừng tùng cao lớn xanh biếc, cành lá rậm rạp ngăn trở phần lớn nắng thu nóng bức, mùi hoa quế hơi nồng đậm trong rừng quế ở
nơi này trở nên nhạt hơn, giống như ở trong nước có tiếng hát mơ hồ trên đài cao truyền tới, xa xăm mang theo một tia mông lung, mùi hương
thoang thoảng xen lẫn trong lá thông, làm lòng người thêm thư thái.
Trong lòng Phó Tạ cũng có chút phiền, trong mắt phượng hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nâng giày da hươu đạp lên lá thông dày đặt dưới chân lại
không phát ra một tiếng động.
Hắn cố gắng kềm chế, trong lòng dự định đếm tới mười liền đi.
Tôn Tử Y buồn bã khóc thút thít, từng giọt nước mắt óng ánh lăn trên đôi má bởi vì trẻ tuổi mà trắng noãn: “... Điện soái, thiếp thân đã hối
hận, thiếp thân muốn xuất cung, tìm một người bình thường yên ổn sinh
sống qua ngày...”
Phó Tạ yên lặng đếm tới mười, thoát khỏi cánh tay của tôn Tử Y đang bắt
lấy ống tay áo của hắn, thản nhiên nói: “Đây là ngươi tự mình lựa chọn,
ngươi cũng đã dự đoán được, không phải sao?” Là ngươi muốn trở nên nổi
bật, cầu xin ta đưa ngươi tiến cung; là ngươi phải lấy được Thánh sủng,
chủ động muốn giúp ta đối phó Trương Thiên Sư.
Tôn Tử Y ngạc nhiên, thế nhưng mỹ nhân dù cho nước mắt lưng tròng, bộ dáng vẫn lê hoa đái vũ xinh đẹp.
Trái tim Phó Tạ giống như sắt đá đúc thành, hắn nhíu mày nhìn Tôn Tử Y,
giọng nói trở nên lạnh lùng: “Còn có chuyện gì sao? Không nói thì bảo Lý Chân đưa ngươi hồi cung, đừng cho người khác thấy ngươi xuất hiện tại
nơi này!”
Thanh âm của hắn đè nén rất thấp, thế nhưng Tôn Tử Y vẫn từ trong lời
nói của Phó Tạ nghe được ý tứ lạnh như băng, không khỏi rùng mình, cúi
đầu: “Vâng, điện soái.” Thủ đoạn của Điện soái nàng đã gặp, vì cái mạng
nhỏ của mình, không nên làm con thiêu thân, thành thành thật thật cống
hiến thôi!
Thấy Lý Chân mang theo Tôn Tử Y biến mất trong rừng cây tùng, Phó Tạ lúc này mới đi ra, sải bước nhìn con đường nhỏ hướng đến phía nam giữa hồ.
Hắn và Trần Hi đã hẹn rồi, một lát nữa muốn ở con đường nhỏ phía nam
diễn một vở kịch hay.
Hàn Anh đột nhiên bị người ôm lấy, sợ tới mức trái tim mãnh liệt nhảy
một cái, dừng một chút mới khôi phục chút ít khí lực, giãy giụa liền nhớ tới trâm cài trên búi tóc có thể dùng đâm người.
Nàng đang muốn đưa tay rút trâm cài vàng ròng khảm hồng bảo thạch
trên búi tóc, lại nghe người nọ ở sau lưng siết chắt vòng eo của nàng
vội vàng nói: “Không nên nhảy xuống dưới!”
Hàn Anh nghe được là giọng nói của Thôi Kỳ, đầu óc lập tức bối rối.
Thôi Kỳ thấy Hàn Anh không giãy giụa nữa, liền ôm Hàn Anh thụt về phía sau
Hàn Anh thấy tình thế không đúng, vội nói: “... Ta không phải muốn nhảy
cầu tự sát! Thật sự!” Nàng đã từng thề, vô luận gặp được bao nhiêu khó
khăn, đều kiên cường sống, tuyệt đối sẽ không chủ động tự sát!
Thôi Kỳ chần chờ một lát, nghĩ tới Ngũ tỷ Thôi phi dặn dò, cúi đầu nhìn
nhìn, thấy bãi cỏ xanh mềm mại như nhung đáng yêu, liền nhẹ nhẹ đặt Hàn
Anh lên bãi cỏ, mình một gối quỳ xuống đối diện Hàn Anh, tỉ mỉ nhìn Hàn
Anh: “Nàng thật sự không phải là muốn nhảy hồ tự sát?”
Hàn Anh liên tục gật đầu, lại bổ sung một câu: “Ta biết bơi, làm sao sẽ nhảy hồ tự sát?” Tuy rằng chỉ biết bơi chó...
Nàng mắt to quay mồng mồng xoay chuyển, thấy bốn phía yên tĩnh không
người, tim đập liền bắt đầu nhanh hơn —— mình và Thôi Kỳ cùng một chỗ,
thật sự quá nguy hiểm, phải vội vàng nghĩ biện pháp thoát thân!
Thôi Kỳ lúc này cách Hàn Anh rất gần, gần đến có thể thấy được lông tơ
trên gương mặt Hàn Anh, có thể nghe thấy được mùi hương thơm ngát trên
người Hàn Anh...
Tay hắn giấu trong tay áo dần dần nắm thành quyền, móng tay ngắn ngủn
đâm vào da thịt, nhưng biểu lộ trên mặt càng thêm trầm tĩnh: “Nhưng nàng vẫn còn rơi lệ.”
Hàn Anh: “...”
Nàng lúc này mới cảm giác được trên mặt mình lành lạnh, vội vàng từ
trong tay áo móc ra khăn lụa lau nước mắt lưu lại trên gương mặt
Thì ra chẳng biết lúc nào, nước mắt của nàng đã chảy ra.
Hàn Anh lúc này có chút hối hận, nàng phản ứng quá trì độn, vừa rồi nhìn thấy Phó Tạ và nữ nhân kia giống như thân mật mà đứng cùng một chỗ,
nàng không nên chạy trốn, mà có lẽ đi lên trước, cười hỏi “Các ngươi
đang làm cái gì”, cho Phó Tạ xấu hổ mới đúng...
Thôi Kỳ chăm chú nhìn nàng, thấy Hàn Anh lau đi nước mắt trên gương mặt, thế nhưng mắt to đen nhánh vẫn mịt mờ nước mắt, giống như động vật nhỏ bị khi phụ sỉ nhục, đáng thương vô cùng, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, trái tim của hắn tê tê dại dại ngứa ngáy, ước gì có thể ôm nàng vào
trong ngực ôn nhu an ủi, hôn lên mắt của nàng...
Thấy Hàn Anh không nói gì, hắn cho rằng Hàn Anh thật sự bởi vì Phó Tạ và những nữ nhân khác nói chuyện mà muốn tự sát, trong lòng rất là mâu
thuẫn, liền muốn thêm mắm thêm muối một phen, khiến Hàn Anh và Phó Tạ
sinh ra hiềm khích, lại muốn nói thật, để Hàn Anh không phải khổ sở.
Một lát sau, Thôi Kỳ đã có lựa chọn, hắn cúi đầu chăm chú nhìn Hàn Anh,
ôn nhu nói: “Nữ nhân nói chuyện với Phó Tạ họ Tôn, là mỹ nhân gần đây
được sủng ái trong nội cung,... Cũng là quân cờ của Phó Tạ, vì hắn đã
làm nhiều chuyện, thí dụ như...”
Hắn có chút khó xử nhìn Hàn Anh, không xác định có nên để Hàn Anh hiểu
rõ những sự thật dơ bẩn hay không, thế nhưng mắt to che tầng một lệ
sáng lóng lánh của Hàn Anh nhìn hắn, dường như đang khích lệ hắn tiếp
tục nói tiếp, làm trong lòng hắn không đành lòng, liền nói: “Thí dụ như
câu dẫn Trương Thiên Sư.” Phó Tạ có thể từ thanh y vệ thái giám chưởng
ấn Hứa Lập Dương nhận được tin tức, Thôi gia hắn cũng có phương pháp
tình báo của mình, chuyện Phó Tạ uy hiếp Trương Thiên Sư tuy rằng bí
mật, cũng đã bị hắn nhìn thấu.
Đôi mắt Hàn Anh sáng ngời nhìn về phía Thôi Kỳ: “Thật vậy chăng?”
Thôi Kỳ thấy nàng vui vẻ, trong lòng thở dài một hơi lại có chút đố kỵ với Phó Tạ, liền rũ mắt xuống “ừ” một tiếng.
Trong lòng Hàn Anh cũng thở dài một hơi, nàng rốt cuộc phát hiện, nếu
như mình chủ động tỏ ra yếu kém, Thôi Kỳ cũng không phải lúc nào cũng ở
vào trạng thái chó điên, xem ra hắn cũng là loại người ăn mềm không ăn cứng“.
Lúc này sau lưng Hàn Anh mơ hồ truyền đến thanh âm của Phó Du: “Tam tẩu tẩu! Chị dâu!”
Trong lòng Hàn Anh vui vẻ, nhanh chóng bò dậy, cười dịu dàng đứng dậy
nhìn Thôi Kỳ hành lễ: “Cảm ơn ngươi Ngũ công tử, bằng không ta liền hiểu lầm Phó Tạ nhà ta rồi!”
Thôi Kỳ vẫn quỳ một gối ở trên cỏ, đang ngẩng đầu nhìn Hàn Anh, trong mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một chút khổ sở: “...”
Hàn Anh thấy hắn tuy không nói lời nào, nhưng trên mặt lại biểu lộ như
giống như nuốt hoàng liên, trong lòng không khỏi cười thầm, lại làm lễ, khẽ lui lại mấy bước, sau đó xoay người đi ra.
Nhìn thấy Phó Du lập tức vội vàng chạy tới tìm nàng, Hàn Anh cơ hồ cười
to ba tiếng vì đã may bản thân mắn thành công thoát khỏi miệng sói Thôi
Kỳ.
Phó Du mang theo làn váy chạy tới, một phát bắt được Hàn Anh, cao thấp
trái phải đánh giá một phen, thấy nàng không có gì không ổn, lúc này mới yên lòng lại, trái tim đập bịch bịch cũng yên lòng lại: “Chị dâu, chỉ
chớp mắt không tìm thấy tẩu, làm ta vội muốn chết!”
Hàn Anh nhìn thoáng qua phía sau, thấy đã không thấy Thôi Kỳ, lúc này
mới cười hì hì nói: “Ta đi hái hoa quế, không biết chuyện gì xảy ra liền đi tới đây!”
Nàng nhìn trong tay, phát hiện cành hoa quế Trần Hi giúp mình hái đã không thấy, không biết ném đi nơi nào.
Phó Du hoảng hồn vừa bình tĩnh lại, không có chú ý tới chi tiết này, đỡ
Hàn Anh đi về phía họa cầu phía nam —— Phạm Tinh Tinh còn chờ ở đằng
kia.
Hàn Anh cười híp mắt trở tay ôm eo nhỏ của Phó Du, trong lòng vui rạo
rực nghĩ: sao người Phó gia, bất kể là nam hay nữ, cũng có eo thon nhỏ
nhỉ? Không riêng cô bé Phó Du này, ngay cả Phó Tùng Phó Tạ Phó Lịch Tam
Huynh Đệ eo cũng gầy teo!
Cô tẩu mới vừa đi tới họa cầu phía nam, liền thấy Phạm Tinh Tinh nghiêng người đứng trước bụi hoa hồng quay về phía các nàng, không biết đang
làm cái gì.
Nhìn thấy Phạm Tinh Tinh, nụ cười trên mặt Hàn Anh càng thêm sáng lạn, lúc này gọi một tiếng “Phạm biểu tỷ“.
Phạm Tinh Tinh từ khi dùng ám hiệu cho Thôi Kỳ chỉ điểm Hàn Anh ở phía
sau, liền luôn ở chỗ này, cùng đợi tin tức tốt Hàn Anh bị vũ nhục truyền đến.
Trong lòng của nàng muôn phần kỳ vọng, cũng không dám vui mừng quá mức, chỉ có thể bày ra vẻ mặt không biểu tình.
Nghe được âm thanh mang theo vui sướng của Hàn Anh “Phạm biểu tỷ”, Phạm
Tinh Tinh cả người lập tức cứng lại, dừng một chút, lúc này mới xoay
người lại ngẩng đầu nhìn nhìn Hàn Anh, nụ cười trên mặt tựa như màn thầu ở trong hầm băng vài ngày mới được lấy ra, vừa lạnh vừa cứng: “Đệ muội, ngươi đi đâu vậy? Để chúng ta tìm nãy giờ!”
Hàn Anh đánh giá nàng một phen, lúc này mới chậm rãi nói: “A, thì ra phạm biểu tỷ chính là ở lại chỗ này "tìm" đó hả!”
Thấy biểu cảm trên mặt Phạm Tinh Tinh cứng ngắc, Hàn Anh nhớ tới Phó Tạ
dặn dò, lúc này mỉm cười nói sang chuyện khác: “A? hoa hồng nở đẹp quá,
ta cũng hái một đóa cài lên tóc!”
Nàng đang muốn xoay người lại ngắt đóa hoa hồng xanh nhạt đang lung lay
đón gió, chợt nghe bên tay phải truyền đến giọng nam trong trẻo quen
thuộc: “Cây hoa hồng có gai, nếu đâm trúng đầu ngón tay non mịn của
thiếu phu nhân, thì làm sao đây? Hãy để tại hạ vì thiếu phu nhân cống
hiến sức lực a!”
Hàn Anh ngẩng đầu, thấy Trần Hi đứng ở đó, mặc la bào ngọc bạch, tay đeo ngọc ban chỉ bằng ngọc bích, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ấm áp,
quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, mà phía sau hắn gần gần xa xa đứng
không ít nữ quyến, có người còn cầm quạt tròn chỉ trỏ bên này, rõ ràng
là đang nhìn nàng chê cười.
Vừa nghĩ như thế, nụ cười trên mặt Hàn Anh càng thêm cứng ngắc: “Đa tạ Trần đại nhân! Nhưng, ta bỗng nhiên không muốn hoa hồng!”
Trần Hi tính toán thời gian Phó Tạ xuất hiện, lên trước tới gần một
bước, môi mỏng phong lưu khẽ cười cười, giọng nói càng thêm ôn nhu:“Thiếu phu nhân nghĩ muốn hoa gì? Chỉ cần một câu nói của thiếu phu, tại hạ xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”
Hàn Anh thấy hắn bỗng nhiên trở nên nhàm chán như thế, liền hung hăng
trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người lại muốn đi lên con đường nhỏ
giữa hồ.
Phó Du tất nhiên là theo sát đằng sau che chở nàng.
Các nữ quyến vây xem cũng nở nụ cười.
Bầu không khí Đại Chu triều cởi mở, trong kinh lại càng là nơi phong
lưu cẩm tú, nhưng không nghĩ tới quý công tử Trần Hi luôn giữ mình trong sạch lại có thể coi trọng tiểu kiều thê của Phó điện soái, bị tiểu mỹ
nhân cự tuyệt, còn dám trước mặt mọi người xum xoe!
Trần Hi nhướng mắt thấy Phó Tạ mang theo mấy gã sai vặt đi tới, vội vàng làm bộ như muốn đuổi theo Hàn Anh đang chạy nhanh như chớp, trong miệng còn nói: “Thiếu phu nhân không nên cự người ngoài ngàn dặm, cho tại hạ
một cơ hội cống hiến sức lực a!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Tạ đã sải bước chạy tới, nhắm ngay Trần Hi vẫn đang ồn ào nhìn theo bóng lưng Hàn Anh đạp tới.
Trần Hi cả người cao to lập tức bay lên, “Phù phù” một tiếng rơi vào trong hồ, ở trong hồ giãy giụa.
Gã sai vặt đi theo Trần Hi vội vàng nhảy vào trong hồ cứu chủ tử.
Phó Tạ cũng không quản Trần Hi ở trong nước lúc chìm lúc nổi, đi vào con đường nhỏ giữa hồ đuổi theo Hàn Anh.
Qua họa cầu, Phó Tạ rốt cuộc đuổi kịp Hàn Anh.
Hắn chặn ngang kéo ống tay áo Hàn Anh.
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt luôn mang theo ý cười trước kia một chút biểu lộ cũng không có.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trắng bệch, mắt phượng híp lại, mím môi, nhưng không có lên tiếng.
Phó Du xưa nay sợ Tam ca, sợ tới mức nơm nớp lo sợ mà đầu run lên, nhưng kiên cường đi đến bên cạnh Hàn Anh, mở miệng giải thích cho Hàn Anh:“Tam ca, huynh đã hiểu lầm, là Trần công tử dây dưa chị dâu, chị dâu căn bản không phản ứng đến hắn!”
Phó Tạ dùng sức ôm Hàn Anh vào trong ngực, gắt gao siết chặt nàng vào
trong ngực, sau nửa ngày mới buông Hàn Anh ra, ở trên trán nàng hôn
xuống, thấp giọng nói: “A Anh, chúng ta đi về nhà thôi!”
Hàn Anh cũng muốn tìm hắn tính sổ, thấy thế liền “Hừ” một tiếng, nói: “Được.”
Phó Tạ nắm tay Hàn Anh đi lên phía trước.
Phó Du tuy biết mình theo sau cũng là chân đèn lớn sáng ngời, thế nhưng lại sợ Tam ca khi dễ Tam tẩu, liền kiên trì đi theo.
Ở cửa lớn phủ Khang Trữ trưởng công chúa, Phó Tạ ngồi trên lưng ngựa lại gặp Trần Hi.
Lúc này Trần Hi cũng ngồi trên lưng ngựa, trên người sớm thay đổi quần
áo, khoác một kiện áo choàng lụa màu đen, chỉ có tóc dài còn ướt, nhìn
có hơi chật vật.
Phó Tạ lạnh lùng nhìn Trần Hi, chắp tay trầm giọng nói: “Trần đại nhân
thân thủ nhanh nhẹn cung ngựa thành thạo, Phó mỗ từ trước đến nay luôn
luôn khâm phục, sớm có ý lĩnh giáo. Ngày mai sau khi tan triều, ta và
ngươi ở đài điểm binh quân doanh Kim Minh trì phân cao thấp, Trần đại
nhân dám đi không?”
Trần Hi trước nhìn thoáng qua xe trầm hương bên cạnh người Phó Tạ, sau
đó nhìn Phó Tạ, trên mặt nở cụ cười như gió xuân, trong ánh mắt như sao lạnh (sao mờ trong đêm đông): “Trần mỗ nào dám không phụng bồi?!”
Hai người chắp tay nhau, từng người tạm biệt.
Hàn Anh lúc này đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, nhìn là đang trầm tư, trên thực tế là đang suy nghĩ.
Nàng cảm thấy dựa theo tính cách của Phó Tạ, nếu quả thật có người đùa
giỡn mình, phản ứng có khả năng nhất là hắn lặng lẽ chỉnh đốn đối
phương, thậm chí cũng có thể âm thầm giết đối phương, nhưng tuyệt đối
không phải là phát tác ở trước mặt như hôm nay, còn trước mặt mọi
người hẹn Trần Hi quyết đấu.
Về phần Trần Hi, dựa theo mấy lần tiếp xúc có hạn giữa Hàn Anh và hắn,
nàng cảm thấy Trần Hi là một quý tộc chân chính, không chỉ là bởi vì
xuất thân của hắn, cũng bởi vì thái độ đúng mực của hắn.
Chuyện hôm nay rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ là mưu kế của Phó Tạ và Trần Hi?
Nghĩ đến Phó Tạ lại dấu diếm mình làm nhiều chuyện như vậy, Hàn Anh liền có chút tức giận, lặng lẽ lên kế hoạch buổi tối dọn dẹp Phó Tạ như thế
nào.
Phó Du ngồi kế nàng, sợ trong lòng nàng không dễ chịu, nắm tay Hàn Anh im lặng dỗ dành.
Hàn Anh là người đầu tiên trong đời đối xử tốt với nàng, Phó Du rất thích Hàn Anh, thậm chí có chút không muốn xa rời Hàn Anh.
Nàng tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng âm thầm hạ quyết tâm, muốn cố gắng
hết sức bảo hộ Hàn Anh, hướng Tam ca giải thích chuyện hôm nay.
Phó Tạ đưa Hàn Anh, Phó Du, Phạm Tinh Tinh và Phạm gia cô phu nhân đến cửa viện bên ngoài Nữ Trinh viện liền rời đi.
Sau khi trở về nhà chính ngồi xuống, Hàn Anh lười biếng dựa vào gối mềm
cẩm tú nằm trên giường gấm, mặc cho đám người Tẩy Xuân hầu hạ nàng rửa
tay thoa nước thơm
Phó Du lo lắng nhìn Hàn Anh, nhưng không lên tiếng.
Phạm gia biểu cô mẫu chỉ biết là Phó Tạ và Hàn Anh tức giận, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra.
Phạm Tinh Tinh nghĩ đến một màn kia ở phủ Khang Trữ trưởng công chúa
trong lòng liền vui mừng, nghĩ đến Phó Tạ vứt bỏ Hàn Anh ở bên ngoài Nữ
Trinh viện phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng nàng càng thêm hân hoan, cố
gắng đè nén nhảy nhót vui mừng trong lòng xuống, nàng chuẩn bị xuất ra
vẻ mặt xót xa: “Đệ muội, ngươi vậy mà phóng khoáng quá!”
Hàn Anh làm ra dáng vẻ “hết sức bi thương”, không nói một lời từ trong
tay Hoán Hạ nhận một chén nước lê đường phèn, mở nắp ra thổi thổi
Ý bưng trà tiễn khách tất cả mọi người đều hiểu, Phó Du nghĩ đến Tam tẩu sợ là muốn một mình liếm láp vết thương, không muốn quấy rầy nàng, lập
tức đứng dậy cáo từ.
Phạm Tinh Tinh tuy rằng không nhìn thấy vở kịch hay, cũng chỉ giống như đứng dậy cáo từ.
Phó Tạ ngồi ngay ngắn trong thư phòng, nghe Phó Bình hồi báo nói Phạm
Tinh Tinh rời khỏi Nữ Trinh viện rồi, suy nghĩ một chút, phân phó một
tiếng: “Cho người tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ta.”
Rất nhanh Phó An lại tiến vào hồi báo: “Bẩm điện soái, An Thanh Hoa lấy
cớ bả vai đau nhức, muốn đi ra ngoài mua thuốc dán, đi tiệm bán thuốc
Thuần An đường bên trong Đại Lương môn.” An Thanh Hoa là thám tử Thừa
Dận Đế an bài ở phủ An quốc công, Hứa Lập Dương sớm dò xét được thân
phận của hắn bẩm báo cho Phó Tạ.
Ngón tay thon dài của Phó Tạ gõ gõ trên thư án, trầm giọng nói: “An bài
người tiếp tục lan truyền ta ở phủ Khang Trữ trưởng công chúa đánh Trần
Hi, ngày mai muốn quyết đấu cùng Trần Hi ở Kim Minh trì.” Thế cục Tây
Cương hết sức căng thẳng, nhưng Thừa Dận Đế tuy chuyên tâm tu luyện một
lòng phi thăng, nhưng thủy chung không muốn chính thức giao quân quyền
cho hắn, một lòng đều muốn phân công Thôi Kỳ vào làm giám quân của đại
quân tây chinh, để tránh hắn một nhà chuyên quyền.
Vì có thể sớm ngày thuận lợi xuất chinh, giải quyết rối loạn Tây Cương, Phó Tạ và Trần Hi đành phải hợp tác ra kế sách này
Phó Tạ xử lý công sự xong, lại đi sân tập bắn phía trước thư phòng luyện tập bắn tên, mãi cho đến đêm khuya, mới trở về Nữ Trinh viện.
Bên trong khách viện phía tây của Phủ An quốc công, Phạm Tinh Tinh hầu
hạ mẫu thân dùng cơm tối, lại cùng bà trò chuyện trong chốc lát.
Phạm gia cô phu nhân than thở nói: “ôi, chuyện tìm chức quan cho huynh
đệ ngươi, Phó Tạ biểu đệ ngươi thủy chung không mở miệng, tiền đồ huynh
đệ ngươi... ôi!”
Thấy Phạm Tinh Tinh không nói lời nào, lão nhân gia bà lại tức giận:“Ngươi nếu như mệnh tốt, coi như là mượn họ Miêu trèo lên Phủ Thôi Tể
Tướng, nhưng mạng của ngươi sao lại cứng như vậy! Miêu gia đón ngươi đi
xung hỉ, ngươi ngược lại khắc chết cô gia...”
Phạm gia cô phu nhân ở trước mặt Phó Tạ Hàn Anh nịnh bợ, thế nhưng ở
trước mặt nữ nhi của mình lại trở nên ác độc cực kỳ, càng không ngừng
chỉ trích Phạm Tinh Tinh, nói chuyện vừa khó nghe vừa ngoan độc, châm
kim thấy máu.
Phạm Tinh Tinh sắc mặt tái nhợt, không nói một lời ngồi ở chỗ kia, nhưng trong lòng càng hận Hàn Anh hơn—— nếu không phải Hàn Anh chiếm lấy lực
chú ý của Phó Tạ, Phó Tạ đã sớm chú ý tới Phạm Tinh Tinh nàng rồi!
Nghĩ đến từ nay về sau Hàn Anh mất đi sự sủng ái của Phó Tạ, trong lòng
Phạm Tinh Tinh một hồi sảng khoái, lời mẫu thân phàn nàn dường như cũng
đã đi xa...
Đêm đã khuya, gió thu dần dần nổi lên, thổi hoa cỏ trong nội việnxào xạc rung động
Phó Tạ mang theo Phó An Phó Bình đi vào nội viện.
Lương ma ma mang theo Tẩy Xuân Thiến Ngọc đang lo lắng đợi ở hành lang,
thấy Phó Tạ đi vào, vội vàng quỳ gối hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Điện soái, thiếu phu nhân đã ngủ.”
Phó Tạ khoát tay áo, ra hiệu các nàng lui ra.
Lương ma ma mang theo bọn nha hoàn và Phó Bình Phó An cùng một chỗ lui
xuống, còn tỉ mỉ đóng cửa viện lại, lưu cho điện soái và thiếu phu nhân
không gian hòa hảo hoàn mỹ
Phó Tạ đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn vàng năm màu chạm khắc đốt một ngọn
nến đặt trên bàn trang điểm, lúc này giọt nến chồng chất, ánh lửa chập
chờn, phát ra âm thanh nhỏ vụn “Bành bạch“.
Phó Tạ đi đến bên giường, nhấc màn trướng bạch lăng họa tranh chữ thủy mặc lên móc ngọc, ở bên giường ngồi xuống.
Hắn đưa tay vuốt ve lưng Hàn Anh, nhưng lại bị Hàn Anh lập tức hất ra.
Phó Tạ thấy Hàn Anh tỉnh, liền trước đứng dậy cởi áo ngoài vắt lên giá áo đầu giường hoàng hoa lê, đi vào tắm rửa.
Cũng không lâu lắm, Phó Tạ tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc trung đan
bạch la và quần dài bạch lăng đi tới, ở bên giường ngồi xuống.
Hắn vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng Hàn Anh đi đã dời vào bên trong, cho chừa chỗ cho hắn
Khi nàng di chuyển, chăn gấm thêu uyên ương màu đỏ dịch xuống, Phó Tạ
vừa hay nhìn thấy lưng nàng trắng nõn như tuyết, không khỏi có chút
miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cởi sạch bản thân, thuận thế xốc chăn gấm
lên, nghiêng người nằm xuống dán sát vào Hàn Anh.
Hàn Anh phát giác được Phó Tạ nằm xuống, trước khi hắn đưa tay ôm mình
liền vén chăn lên đứng dậy, ôm nguyên bộ chăn gấm gối thêu uyên ương màu đỏ đặt ở bên kia giường, đưa lưng về phía Phó Tạ nằm xuống.
Phó Tạ: “...”
Hàn Anh mặc dù cuộn mình nằm ở một đầu, nhưng chân dài của Phó Tạ đụng
tới thân thể mềm mại ấm áp của Hàn Anh, nghĩ đến Hàn Anh không muốn ngủ
cùng một gối đầu với mình, trong lòng Phó Tạ có chút ủy khuất, hít sâu
một hơi ngồi dậy, cầm gối đầu của mình đặt bên cạnh gối đầu của Hàn Anh, sau đó vén chăn lên nằm xuống, cực kỳ nhanh chóng khóa Hàn Anh vào
trong ngực.
Thân thể Hàn Anh cứng ngắc, nhưng trong lòng cười thầm, chờ nhìn phản ứng tiếp theo của Phó Tạ.
Phó Tạ áp mặt vào giữa tóc đen thơm ngát của Hàn Anh, khe khẽ hôn.
Tóc dài Hàn Anh rất mẫn cảm, bị Phó Tạ hôn vài cái như vậy, phía dưới
lập tức có xuân thủy tràn ra, mùi thơm ngát kỳ dị lập tức tỏa ra lấp đầy cả không gian.
Phó Tạ đã sớm có phản ứng, lúc này phía dưới đã trướng đến độ có chút đau.
Hắn một đường đi xuống, tinh tế gặm cắn hôn phần cổ trắng như tuyết và phần lưng trắng mịn của Hàn Anh, liên tục đi xuống...
Hàn Anh chỉ cảm thấy bờ môi mềm mại của Phó Tạ nóng như lửa, dường như mang theo ma lực, làm nàng như lên tiên cảnh...
Thuận theo hai chân thon dài Hàn Anh “ừ” một tiếng, Phó Tạ lúc này mới đứng dậy, đè trên người Hàn Anh, dùng sức hôn Hàn Anh.
Hắn phảng phất như muốn nuốt trọn cả người Hàn Anh, triền miên lại hung
mãnh, Hàn Anh bị hắn hôn đến thiếu chút nữa hít thở không thông, cả
người sớm đã mềm nhũn như nước mùa xuân.
Một lát sau, nàng hét lên một tiếng, dùng sức đẩy Phó Tạ ra, lại không
đẩy được, tiếp theo giọng nói của nàng dần dần sầu triền miên...
Không biết qua bao lâu, ngọn nến sớm đã dập tắt, bên trong giường bạt
bộ[1], hương vị nhàn nhạt của bấc đèn cầy cháy hết khẽ len loie, xen lẫn mùi thơm ngát của dịch thể khi Hàn Anh động tình tiết ra và hương vị
mập mờ sau khi trải qua chuyện này, tạo thành khí tức áp lười biếng nơi
khuê phòng.
Phó Tạ ôm Hàn Anh ấm áp mềm mại vào trong ngực, nhẹ khẽ vuốt vuốt lưng
của nàng, ôn nhu nói: “Hôm nay ở phủ Khang Trữ trưởng công chúa ta gặp
được Tôn mỹ nhân trong nội cung, nàng là do ta an bài tiến cung, đã
nhiều lần giúp ta làm chuyện, hôm nay lại có ý nghĩ khác, đã bị ta khiển trách.”
Hàn Anh dịu dàng “vâng” một tiếng, duỗi thẳng cả người áp vào trên người Phó Tạ.
Phó Tạ tiếp tục nói: “Hôm nay ta và Trần Hi cãi nhau là chuyện đã thương lượng trước. Tây chinh sắp tới, bệ hạ muốn an bài Thôi Kỳ tòng quân.
Phó thị, Thôi thị và Trần thị chính là ba đại gia tộc của Đại Chu triều, thời gian qua luôn luôn mạnh ai nấy làm, chỉ cần ta biểu hiện địch ý
với Trần Hi, bệ hạ liền có thể phái Trần Hi làm giám quân, như vậy khi
ta đánh trận liền bớt chút trở ngại...”
Hàn Anh nghe Phó Tạ nói liên miên giải thích, trong lòng điềm mật, ngọt
ngào cực kỳ, đứng dậy đè lên người Phó Tạ, nhắm ngay bờ môi Phó Tạ hôn
xuống.
Thật lâu sau, Phó Tạ buồn ngủ, nghe được Hàn Anh hỏi: “Ca ca, ngày mai huynh và Trần Hi quyết đấu là đánh thật sao?”
Khuôn mặt Phó Tạ áp trên lưng Hàn Anh: “... Đương nhiên đánh thật chứ!”
Trần Hi dám ngấp nghé lão bà hắn, hắn không thể không mượn cơ hội này
hảo hảo đánh Trần Hi một trận!
Hàn Anh: “Ca ca, ngày mai muội cũng muốn đi xem cuộc vui!”
Phó Tạ “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại.
Hắn lúc này mệt mỏi đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được rồi, cả
người lười biếng, nhưng dị thường thoải mái dễ chịu buông lỏng.
[1] giường bạt bộ