Sư Mẫn vô cùng cảm kích vì Hạ Địch đồng ý nửa đêm nửa hôm đi gặp Trường Liễu. Nàng vội vàng dẫn Hạ Địch chạy về tiểu viện, đến trước tấm màn, thấp giọng thông báo: “Công chúa, Hạ Địch Vương tử đã tới.”
Người bên trong hiển nhiên đã thấp thỏm chờ đợi từ rất lâu rồi, lập tức lên tiếng: “Mời vào đi, đại sự trước mắt, không nên chú trọng nhiều tới mấy quy củ vặt vãnh làm gì.”
“Vâng, xin mời Vương tử.”
Trường Liễu Công chúa không câu nệ nhiều, Hạ Địch lại càng xem đó là chuyện nhỏ nhặt. Hắn cho tới bây giờ vẫn luôn là một người không theo quy củ, cứ thế đi theo Sư Mẫn nghênh ngang tiến vào nội thất cấm địa của vương tử phi Đồng quốc. Vừa vén rèm lên, chỉ thấy Trường Liễu Công chúa đang hơi nghẹo người khó khăn ngồi dậy, động tác yếu ớt, thấp giọng nói: “Làm phiền vương tử điện hạ rồi, đêm khuya mời ngài tới đây thực sự là chuyện bất đắc dĩ.”
Nước mắt còn vương trên khuôn mặt, nhan sắc xinh đẹp của nàng hiện nay đã có phần tiều tụy.
Bộ dáng tựa hồ không nơi nương tựa như vậy, quả thực nam nhân trên khắp thiên hạ nhìn vào, mười người thì sẽ có tới chín người không kìm được cảm giác muốn tiếc thương. Bất quá Hạ Địch trời sinh vốn không biết bốn chữ ‘thương hương tiếc ngọc’ viết như thế nào, cho dù có một chút đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sẽ không lãng phí ở trên người của Trường Liễu mà thôi.
Hạ Địch tự nhiên chọn một chỗ thoải mái để ngồi xuống, mở miệng liền nói: “Tốt lắm, cả hai chúng ta đều biết đêm đã khuya, không cần phí thời gian lặp lại mấy lời khách khí nữa, trước hết đem chính sự nói ra đi.”
Những lời suồng sã vô lễ như vậy, Trường Liễu công chúa trong lòng chất chứa tâm sự nghe vào trái lại lại thấy lọt tai hơn hẳn so với những lời phỉnh nịnh lừa bịp ngọt ngào. Nàng thầm nghĩ, đúng là Hạ Địch Vương tử, quả nhiên cách thức giải quyết chính sự hoàn toàn bất đồng với Khánh Ly, xem ra, nàng thật sự đã mời đúng người rồi.
Nàng kín đáo ra hiệu cho Sư Mẫn đưa mật thư tới tay Hạ Địch.
Hạ Địch lại là nhân vật nào? Hắn mới chỉ xem lướt qua phong thư kia một lần, đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Sau khi xem xong, hắn cũng không có hứng thú giả bộ khϊế͙p͙ sợ hay bi thương đồng tình già cả, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ bằng phong thư này, có thể xác định chuyện Minh vương trúng độc là mưu ma chước quỷ của Ly quốc. Công chúa định hồi âm cho Ly vương ra sao?”
Trường Liễu trong lòng cũng không biết phải làm như thế nào, cho nên mới mời Hạ Địch tới đây. Nàng trầm ngâm một hồi, thăm dò nói: “Ly quốc và Đồng Trạch cách xa như vậy, thư từ tin tức qua lại rất khó khăn. Như ý tứ trong phong thư này, chỉ cần ta nghe theo sự sai khiến của bọn chúng, che dấu sự tình Văn Lan với Minh vương, là có thể bảo toàn tính mạng cho phụ vương. Rõ ràng Ly vương hiện tại cũng không biết cái bẫy Văn Lan đã bị đám người của Minh vương vạch trần… Nếu… Minh vương vì ta giữ bí mật chuyện này, làm bộ như không hay không biết, ta có thể viết thư đáp ứng, tạm thời kéo dài thời gian…”
Hạ Địch cười lạnh nói: “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi. Ly vương lại dễ bị lừa gạt thế sao? Hơn nữa người biết rõ diễn biến chuyện Văn Lan, ngoài Minh vương và chúng ta, còn có một đám thị vệ và người hầu, Công chúa có thể đảm bảo bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài? Lại nói, giả sử Minh vương chịu giúp đỡ, nhưng là lai lịch tên Đỗ Phong giả mạo kia, Tây Lôi vương chắc chắn sẽ sai người điều tra kỹ càng. Một khi Tây Lôi vương tra ra được chân tướng, sẽ tuyên bố cho mọi người cùng biết, đến lúc đó thì còn lừa được ai? Tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Ly vương. Công chúa cho dù nói dối cũng chỉ trì hoãn được vài ngày, đến khi Ly vương biết đây chỉ là một trò lừa gạt, chắc chắn sẽ nổi giận mà hạ sát Chiêu Bắc vương.”
Kế hoãn binh mà Trường Liễu thật vật vả mới nghĩ ra đã bị vài ba câu nói của Hạ Địch băm nát thanh từng mảnh vụn. Nàng không thể không kinh hãi nói: “Vương tử nói vậy, nhưng hiện nay ta chỉ có thể nghĩ ra cách này để tạm thời ứng phó với Ly vương. Bằng không… phụ vương ta sẽ…”
Sư Mẫn ở một bên cầu khẩn nói: “Nữ nhân chúng ta chung quy kiến thức nông cạn, chỉ mong Vương tử điện hạ chỉ giáo cho một chút.”
Hạ Địch cười nói: “Chuyện này có gì đáng để nghĩ? Tất cả cũng chỉ có hai con đường.”
Trường Liễu công chúa vội kêu lên: “Mời vương tử nói.”
“Con đường thứ nhất, nếu Công chúa có bản lĩnh, lập tức quay về Chiêu Bắc, cứu lấy phụ vương, thuận tiện đem Phồn Giai lẫn Ly quốc tiêu diệt. Tác phong làm việc của nam nhân chúng ta trước nay đều là ‘ai mạnh hơn thì chính là kẻ thắng’.
Trường Liễu và Sư Mẫn đang đau khổ vô cùng, nào nghĩ tới đến lúc này rồi mà Hạ Địch còn có tâm tư đùa giỡn, thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức giận. Thế nhưng bây giờ trong ba người bọn họ, quả thực Hạ Địch là đối tác có kinh nghiệm tác chiến nhiều nhất, Trường Liễu chỉ có thể nhẫn nhịn mà tiếp tục thỉnh giáo: “Vậy còn con đường thứ hai?”
“Con đường thứ hai là…”
“Vương tử! Ngài đang ở đâu?”
Hạ Địch vừa nói được mấy chữ thì bất thình lình bị một tiếng gọi thất thanh cắt ngang. Vừa nghe, hắn liền nhảy dựng lên như mãnh báo, vén màn, quát lớn: “Không Lưu, có địch nhân sao?”
Hắn theo lối sống bất cứ lúc nào cũng chém chém giết giết của đám hải tặc, đối với chuyện Không Lưu bất thình lình bẩm báo đã sớm gặp mãi thành quen, liền theo phản xạ hỏi thăm tình hình quân địch, bất quá thái độ vẫn hết sức bình tĩnh ung dung.
Không Lưu nhanh như gió chạy đến, người còn chưa đứng vững đã hổn hển bẩm báo: “Không ổn rồi, nam nhân kia xảy ra chuyện! Thuộc hạ đã sai người…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt bình tĩnh ung dung của Hạ Địch bất ngờ đại biến, thoáng chốc hắn lao xuống khỏi bậc thang, bỏ lại tất cả mọi người nơi đây, hệt như tên vừa bắt khỏi cung nỏ hướng thẳng phía tiểu viện của Tử Nham mà điên cuồng phóng tới.
Tốc độ di chuyển của Hạ Địch thật kinh người, một hơi đã quay về tới tiểu viện, hắn vung chân ‘ầm’ một phát đá văng cánh cửa, hét lên: “Tử Nham!”
Trước khi hắn rời đi, trong phòng chỉ có Tử Nham toàn thân bất động, lúc này lại có thêm một vài thị vệ tâm phúc. Bọn chúng ai nấy cũng đều toát đầy một thân mồ hôi lạnh, đang lo lắng vô cùng mà đè chặt Tử Nham còn đang giãy giụa không ngừng xuống tấm thảm ở giữa phòng.
“Vương tử!”
Nghe thấy âm thanh cửa phòng bị đá ra, đám thị vệ kinh hãi ngẩng đầu, vừa thấy Hạ Địch liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bẩm báo: “Vương tử vừa đi khỏi, người này đột nhiên lại cử động…”
“Thuộc hạ đã kiểm tra, nhưng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.”
“Nên Không Lưu đã chạy đi báo cho vương tử…”
“Hắn giãy giụa rất kịch liệt, bọn thuộc hạ cố gắng giữ lại nhưng không được!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã vô tình buông lỏng tinh thần, Tử Nham ngay lập tức phát lực, thiếu chút nữa đã thoát ra được, khiến cho mọi người lại ba chân bốn cẳng một lần nữa dùng sức đè hắn xuống.
Hạ Địch thở phào một hơi, hừ lạnh nói: “Độc tính vừa giải đã muốn bỏ trốn?”
Hắn bước nhanh tới phía trước, dự định giáo huấn nam nhân này một trận, thế nhưng vừa thấy sắc mặt của Tử Nham, liền cả kinh, thất thanh quát: “Chết tiệt! Là ai làm?”
Kẻ mù cũng có thể thấy được, người này đang thống khổ vô cùng, từng cơ bắp trên khuôn mặt đoan chính đều vặn vẹo co quắp. Hắn cực lực giãy giụa, cơ hồ muốn hất mấy thân thể cường tráng đang đè trên người mình ra, tất nhiên trong lúc vô thức cũng tự làm đau chính mình.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm này, ngay cả thủ lĩnh hải tặc không có nhân tính như Hạ Địch cũng phải xót đến muốn nứt cả hốc mắt, nhanh tay đẩy những kẻ xung quanh ra một bên, mạnh mẽ ôm lấy Tử Nham. Đám thị vệ thấy thế đều thức thời buông tay.
Không ngờ Tử Nham đang trong cơn đau đớn, khí lực hoàn toàn khác với bình thường, không có mọi người hỗ trợ, ngay cả Hạ Địch cũng không cách nào khống chế hắn, trong nháy mắt đã bị khuỷ tay của hắn đẩy ra, cái trán thẳng một đường đập lên vách tường.
“Tử Nham!” Hạ Địch bị dọa đến hồn phi phách tán.
Một tên người hầu liều chết xông về phía trước, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc mà lao vào chắn ở trước tường, bị Tử Nham đụng phải thì kêu thảm một tiếng, xụi lơ như con tôm khô.
Hạ Địch không chút do dự giữ chặt Tử Nham, gắt gao đè xuống. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như con thú dữ bị thương, hung hăng quát: “Tất cả xông lên đè người xuống!”
Mọi người vội vã đồng loạt lao tới, một lần nữa dốc sức áp chế Tử Nham, Hạ Địch lúc này mới rảnh tay, cuống quýt sờ trán đối phương, chỉ thấy nhiệt độ đang giảm đi, một chút ấm áp cũng không có. Nhất thời xúc cảm lạnh toát dưới lòng bàn tay khiến Hạ Địch giống như đang rơi thẳng xuống hầm băng.
Hạ Địch xuất thân là hải tặc, đã từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, những chuyện chấn động nhân tâm từ trước đến nay đối với hắn mà nói cũng chỉ là thứ gia vị tăng thêm kích thích. Rốt cuộc, hiện tại hắn cũng biết được trên thể gian này có một nỗi sợ khiến cho người ta kinh tâm động phách đến như vậy.
Tử Nham bị mọi người đè chặt xuống, mặc dù không còn sức để giãy giụa thoát ra, thế nhưng vẫn ra sức làm loạn, liều mình lắc đầu, từng thớ thịt ở phía sau gáy căng đến chặt cứng, dường như có thể nứt ra bất cứ lúc nào.
Đôi mắt mở lớn hết cỡ mặc dù tựa như đang nhìn Hạ Địch, kỳ thực đã sớm thất thần.
“Tử Nham, Tử Nham, này, ngươi có thể nghe thấy không? Trả lời ta, mau trả lời ta!” Hạ Địch trầm giọng gọi bừa một câu, nhất thời không biết phải làm như thế nào. Hắn vươn tay lau mồ hôi không ngừng túa ra trên trán Tử Nham, trái tim như bị dao cắt, ngay cả bàn tay cũng dần dần run lên.
Trong vốn từ của hắn chưa bao giờ có hai từ ‘sợ hãi’ và ‘yêu thương’, mà thậm chí ngay lúc này đây hắn cũng không biết lòng mình đang vừa sợ lại vừa đau, phát hiện bàn tay đang run nhè nhẹ, chỉ cảm thấy một cơn nộ khí khó lòng đè nén ngùn ngụt bốc lên đỉnh đầu.
Nếu để hắn điều tra ra được chuyện này do ai làm, hắn nhất định khiến cho kẻ đó phải chịu hết mọi cực hình trên thế gian rồi mới đau khổ mà chết đi! Kể cả thân nhân lẫn bằng hữu của kẻ khốn kiếp kia, cũng đều sẽ thiên đao vạn quả hết một lượt, ném vào chảo dầu sôi rồi đem quăng ra biển cả!
Là kẻ nào?!
Hỗn đản!
Dám chạm vào Tử Nham của hắn?
Đúng là muốn tìm chỗ chết! Cư nhiên lại còn đâm đầu đi tìm kiểu chết đáng sợ nhất thiên hạ này!
Đúng lúc ấy, Không Lưu bị Hạ Địch bỏ lại phía sau cũng thở hồng hộc mà chạy vào trong phòng, thấy mọi người vẫn đang áp chế Tử Nham điên cuồng náo loạn, còn Hạ Địch thì đang liên tục lau mồ hôi cho hắn, nhịn không được vội vã la lên: “Xem ra độc dược mà Diêu Duệ phu nhân nói tới lúc trước đã phát tác, giải dược của vương tử đâu?”
Lời này của Không Lưu giống như một tiếng sấm, đem não bộ đang nhũn như tương của Hạ Địch đánh đến bừng tỉnh.
Thì ra là thế!
“Giải dược!” Hạ Địch điên cuồng hét một tiếng, nhảy dựng lên lôi ra một cái lọ. Ngay sau đó, hắn tựa như gió bão, mạnh mẽ lật Tử Nham lại, chỉ trong nháy mắt liền rút nắp, dốc ngược bình dược vừa tìm thấy, đổ ra lòng bàn tay một viên thuốc nho nhỏ màu đen gần như trong suốt, thoạt nhìn đã biết rất không tầm thường.
Kỳ thực Tử Nham ngoài trúng huyễn hương mê dược, còn trúng phải một loại kịch độc khác. Diêu Duệ phu nhân đã sớm nói thẳng ra như vậy, còn cố ý đưa cho Hạ Địch giải dược có công hiệu trong vòng một năm.
Nhưng là Hạ Địch sau khi ôm Tử Nham trở về, lại nghĩ, nếu đã là giải dược trong vòng một năm, chí ít độc tính kia cũng phải ba tháng sau mới phát tác, trì hoãn vài ngày cũng không sao. Vì thế hắn liền cất giải dược đi, tất cả tinh thần đều dùng để tính toán làm sao thừa dịp này mà thỏa thích ức hϊế͙p͙ Tử Nham thêm mấy ngày.
Nếu hỏi ai là kẻ đầu sỏ khiến cho Tử Nham thảm hại như hôm nay, thật sự phải trả lời: chính là bản thân Vương tử Hạ Địch ɖâʍ dục đầy đầu mới đúng.
Bất quá Hạ Địch là người như thế nào? Nhận lỗi về mình đương nhiên không bao giờ là tác phong hành sự của hắn. Vì thế, hắn một mặt sai thị vệ mang nước tới, một mặt trợn mắt nghiến răng, mắng to: “Nữ nhân chết tiệt kia đúng là thích xen vào chuyện người khác! Nếu người của ta xảy ra điều gì bất trắc, ta nhất định đem lửa đến phá sơn cốc bắt sống bà ta, lại cho tất cả huynh đệ mỗi người cưỡng gian bà ta mười lần sau đó bán vào kĩ viện! Chẳng những đối phó ả, mà tên nhi tử hỗn đản của ả, ta cũng sẽ một đao thiến sạch!”
Mắng chửi đến đây, đã thấy thị vệ mang nước trở về, Hạ Địch đoạt lấy, nghĩ nghĩ một chút. Hắn nhận ra rằng giải dược chỉ có một viên duy nhất, thần trí Tử Nham lại mơ hồ, nếu không cẩn thận để vuột mất viên thuốc này thì thực là vô cùng không ổn.
Hạ Địch nhìn Tử Nham ở bên cạnh, lại ra hiệu cho đám thuộc hạ tiếp tục dùng sức khống chế, ngàn vạn lần không thể để người nọ thoát ra. Hắn cũng không thèm đếm xỉa tới chuyện giải dược mà Diêu Duệ phu nhân đưa cho kia rốt cuộc có phải lại là một loại độc dược khác nữa hay không, cứ thế ngửa đầu thả viên dược vào trong miệng, nhai nát, ngậm thêm chút nước. Đến khi hắn cảm thấy thứ hỗn hợp này đã hoàn toàn hòa quện vào nhau, mới cúi đầu phủ lên đôi môi của Tử Nham, cạy mở khớp hàm đối phương truyền thủy dược vào. Hạ Địch khẩn trương như muốn ngừng thở, vội vàng quan sát tình trạng Tử Nham.
Giải dược này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.
Diêu Duệ quả không hổ là ‘dụng độc phu nhân’ nổi danh thiên hạ, giải dược vừa được đưa vào đã đã có hiệu quả tức thì. Tử Nham vốn đang điên cuồng giãy giụa, trong nháy mắt toàn thân liền buông lỏng, dường như khí lực khắp cơ thể đều bị rút ra, hoàn toàn không còn một chút uy hϊế͙p͙ nào nữa.
Bọn thị vệ áp chế hắn lúc này mới dám thở phào một hơi, sống lưng ai nấy cũng đều đã ướt đẫm mồ hôi. Sau khi buông tay, từng người từng người một lục tục lui ra bên ngoài, để sự việc vô cùng bất thường này lại cho vương tử điện hạ tự mình giải quyết.
“Tử Nham?” Hạ Địch ôm lấy Tử Nham như ôm bảo bối, thấp giọng gọi một tiếng: “Sứ giả đại nhân?” Hắn lại vươn tay sờ lên vầng trán người nọ, vẫn còn lạnh lẽo như băng, hô hấp mỏng manh, lồng ngực phập phồng rất khẽ, thanh quản yếu đuối tựa hồ không thể lên tiếng được.
Hạ Địch ôm chặt Tử Nham, tâm tư hiếm thấy mà trở nên ôn nhu mềm mại. Hắn thương tâm vô cùng, trong lòng mắng chửi Diêu Duệ phu nhân hung ác kia càng thêm thậm tệ, ngay cả Thiếu chủ Tiêu gia – Tây Lôi Minh vương cũng bị hắn gộp chung thành người không tốt. So sánh một chút, hắn lại thấy Tử Nham có khả năng từ chỗ đám người không bằng cầm thú kia mà rơi vào tay mình, thật sự là phúc lớn vô cùng.
Chi ít, chính mình dù có hạ dược trên người hắn thì cũng chỉ là mị dược, còn có thể cho hắn một đêm sung sướng yêu thương.
Vì thế Hạ Địch lập tức phát thệ, sau này nếu có kẻ nào khiến cho nam nhân của hắn chịu khổ, hắn sẽ tự tay phanh thây kẻ đó ra! Nhất định sẽ cắt đứt tứ chi, rồi tùng xẻo từng chút từng chút một cho đến khi kẻ đó chỉ còn là miếng thịt treo lủng lẳng ở cột buồm!
Không Lưu ra khỏi phòng, vừa vặn bắt gặp Sư Mẫn lúc này đang hấp tấp chạy tới hỏi thăm tin tức. Trường Liễu đáng thương vừa định cậy nhờ Hạ Địch chỉ giáo về con đường thứ hai, bỗng nhiên sự tình có biến. Nếu như có thể, nàng thực muốn mời Hạ Địch lại sang chỗ mình một chuyến nữa.
Sư Mẫn nhân tiện hỏi thăm ‘bệnh tình’ của Tử Nham: “Không biết thân thể của sứ giả có khá hơn chút nào không?”
Nàng vừa mở miệng, sắc mặt Không Lưu liền lộ vẻ quỷ dị.
Chuyện Vương tử đặc biệt cố chấp đối với nam nhân kia, Không Lưu đã sớm biết. Nhưng nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay, hắn căn bản cũng không nghĩ tới sự cố chấp kia lại nghiêm trọng tới mức này.
Vương tử vốn dĩ vẫn luôn coi rẻ mạng người, thế mà trước tình trạng bi thảm của Tử Nham cư nhiên lại như ruồi nhặng mất đầu mà hoàn toàn mất đi lý trí.
Hoàn toàn!
Nếu là ngày thường, Vương tử dùng đầu ngón tay cũng có thể trong vòng một giây nhớ ra lời cảnh cáo độc phát của Diêu Duệ phu nhân trước đó. Ai mà ngờ được, Vương tử vốn dĩ dũng mãnh hơn người, cho dù bị đâm vài nhát máu chảy đầm đìa cũng vẫn nở nụ cười, thế mà vừa thấy nam nhân kia lăn lộn đau đớn liền trở nên u mê như thế?
Trời ạ! Nếu những sự việc như thế này mà xảy ra khi đang huyết chiến trên biển thì…
Không Lưu không dám nghĩ tiếp nữa.
Thấy Sư Mẫn hết lần này đến lần khác thỉnh cầu, Không Lưu đành phải miễn cưỡng bẩm báo với Hạ Địch rằng Trường Liễu Công chúa vẫn đang đau khổ chờ tin. Hắn cách cửa phòng nói vọng vào: “Vương tử, Trường Liễu công chúa…”
Lời còn chưa nói hết, bên trong đã truyền ra một tiếng rống giận, khiến cho cả Không Lưu lẫn Sư Mẫn đều sợ đến hồn phi phách tán: “Bảo nàng ta cút đi! Chiêu Bắc Đại vương cũng không phải phụ thân của ta, hắn chết thì liên quan gì đến bản vương tử? Bản vương tử còn chưa tìm tới chỗ bọn họ tính sổ đâu! Nếu không phải bọn họ đêm hôm khuya khoắt mời bản vương tử tới, Tử Nham sao có thể ra nông nỗi này? Bảo hai nữ nhân kia cứ chờ đấy!”
Hạ Địch không ngừng rít lên, chẳng những hù dọa tất thảy những người không liên quan, mà ngay cả Tử Nham đang nằm trong vòng tay cũng bị hắn làm cho kinh động.
Phát hiện người trong lòng thoáng giật giật, Hạ Địch có chút căng thẳng thần kinh, cúi đầu quan sát: “Này, ngươi tỉnh rồi?”
Hắn dán môi lên gương mặt gầy gò của Tử Nham ý đồ thăm dò nhiệt độ cơ thể đối phương, đồng thời siết chặt vòng tay, tỉ mỉ quan sát trạng thái của người nọ.
Nam nhân này sinh ra trong hoàng thất thật là uổng phí, hắn trời sinh đã có tố chất làm hải tặc, thoáng cái trở mặt liền giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng vừa mới tỏ ra vạn phần thương tiếc, hiện tại nhận thấy Tử Nham đã có thể cử động lại được, xem ra độc dược trên người cũng đã tiêu tan, phản ứng đầu tiên của Hạ Địch là tăng cường dùng sức, mãnh mẽ áp chế không cho con mồi có khả năng chống cự.
Độc dược của Diêu Duệ phu nhân nổi tiếng khắp thiên hạ, há lại có thể coi là trò đùa?
Tử Nham liên tiếp phải chịu đựng những trò bỡn cợt của Hạ Địch, lại vừa như từ địa ngục trở về, tuy rằng độc tính đã mất, thế nhưng cũng cực kỳ suy yếu.
“Ưm…” Bị Hạ Địch dùng sức giữ chặt trong lồng ngực, hắn đau đến mức mơ hồ phát ra một tiếng rên.
Tiếng rên rỉ này so với thường ngày không giống nhau, nghe vào thực sự là thập phần yếu đuối, chọc người yêu thương, chẳng khác nào một xử nữ trong trắng tự cởi bỏ xiêm y, run rẩy ở trước mặt sắc lang dụ người phạm tội.
Hạ Địch sững sờ, trái tim bất ngờ loạn nhịp.
Bất quá, hắn bản tính xấu xa cực độ, chỉ vì muốn nghe được tiếng rên rỉ kia một lần nữa mà hai tay lại cố tình siết chặt hơn. Tử Nham trong lúc hôn mê, cảm thấy thân thể khó chịu giống như đang bị nghiền nát, nhịn không được mà bật ra một tiếng: “A…”
Lông mày vẫn luôn nhíu chặt, tựa hồ bị kẹt trong cơn ác mộng, hắn nhắm hai mặt, cái đầu đặt trên lồng ngực Hạ Địch không ngừng lắc trái lắc phải như thể đang cố sức giãy giụa muốn thoát ra.
Khuôn mặt cau có, động tác nhỏ vụn, bất luận rơi vào đáy mắt một thường nhân nào, đều khiến cho kẻ đó cảm thấy thân thể Tử Nham đang vô cùng suy yếu và khó chịu, nên sẽ thương tiếc gấp bội mà ôn nhu đợi chờ.
Nhưng là Hạ Địch tuyệt đối không phải ‘thường nhân’, ngược lại, trên người hắn mang danh Vương tử nhưng không có chuyện ác nào chưa làm, đê tiện hạ lưu, duy ngã độc tôn, vì để thỏa mãn mục đích thiên hạ đệ nhất của mình mà trở thành thủ lĩnh hải tặc.
Do đó, nhất cử nhất động của Tử Nham lúc này, tiếng rên rỉ động lòng cùng với bộ dáng nhíu mày dụ hoặc và cả cử động giãy giụa rất nhẹ chọc người yêu thương kia, đối với Hạ địch mà nói đều là — câu dẫn!
Đương nhiên, Vương tử điện hạ chính là một con cá sấu tinh quái, bị câu liền tự động cắn câu, không chút do dự cúi đầu, hôn lên đôi môi mỏng manh mà tái nhợt nhưng lại đầy khiêu khích của đối phương. Hắn một mạch cạy mở khớp hàm người nọ, điên cuồng tiến quân, dùng đầu lưỡi quét lên răng lợi của sứ giả đại nhân đang hôn mê mụ mị, tự nhiên như thể người nọ thuộc sở hữu của chính mình. Tất cả… cơ thể này, đầu lưỡi này… đều là của hắn…
Phía trên hưởng thụ, phía dưới cũng không nhàn rỗi, vừa kẹp chặt Tử Nham vào trong ngực, Hạ Địch vừa vươn tay, luồn vào khố hạ của đối phương, lần theo khí quan bé nhỏ mềm mại vô cùng quen thuộc còn đang say ngủ, dùng một lực đạo không nhỏ mà xoa nắn chà xát chơi đùa.
Làm loạn như vậy, cho dù là người chết cũng bị kinh hách mà tỉnh dậy.
Tử Nham mệt mỏi rã rời, thân thể suy kiệt, đầu óc mơ mơ hồ hồ, cuối cùng bị hành vi khuấy động này làm cho thanh tỉnh, chậm rãi mở mắt, nghiến răng thấp giọng nói: “Ngươi… ngươi cút ngay!”
Hạ Địch thấy mấy tiếng khàn khàn kia đối phương thốt ra đến là vô lực, thế nhưng đôi con ngươi đen láy vẫn một mực cường hãn và kiêu ngạo như lức trước, vì thế dục hỏa tà ác trong lòng lại bất chợt dâng lên, thoáng chốc đã bốc cháy hừng hực. Hắn âm hiểm cười nói: “A, nếu bản vương tử lập tức cút đi, làm sao có thể khiến cho sứ giả đại nhân khoái hoạt đây? Ngươi xem, đây không phải là sung sướng đến mức phải tỉnh dậy hay sao?”
Vừa nói, vừa liên tiếp chuyển động năm đầu ngón tay, chú tâm xoa nắn khí quan yếu ớt có thể làm cho tinh thần của Tử Nham sụp đổ. Hắn muốn nhìn thấy Tử Nham bất đắc dĩ bày ra vẻ mặt dục tiên dục tử rồi phát tiết trong tay của mình.
Nhưng tất cả chỉ là tính toán suy diễn trong đầu Hạ Địch mà thôi.
Hắn không nghĩ tới thể lực của Tử Nham đã sớm gần như kiệt quệ, lúc này sao còn có thể giống như ngày thường mà bị kích thích bởi dục vọng được. Cho nên kỹ xảo có tốt tới đâu thì cũng là uổng phí.
Hạ Địch đem Tử Nham bắt lại như diều hâu bắt gà con, bàn tay tựa như gông cùm, hung hăng đùa bỡn một hồi, thế nhưng khí quan mềm nhũn kia cũng nhất quyết không hề biến động. Với tính cách ngang ngược nóng nảy vốn có, hắn cười lạnh nói: “Muốn đối đầu với bản vương tử, ngươi tự chuốc khổ vào thân rồi.”
Hạ Địch cao giọng, gọi Không Lưu tiến vào, lệnh cho hắn tìm một bình dược khác mà Diêu Duệ tặng cho, mang tới.
Không Lưu rất nhanh liền tìm thấy, đem bình dược trở lại cho Hạ Địch xem qua: “Vương tử, có phải cái này không?”
“Đúng, chính là cái này.” Hạ Địch gật đầu, quay sang nắm lấy quai hàm Tử Nham vặn hướng lên trên, buộc hắn phải nhìn về phía mình, tà mị cười, nói: “Thời điểm Diêu Duệ phu nhân đưa cái này cho ta, Sứ giả đại nhân cũng có mặt. Đó là do đám người kia bán ngươi đi, không phải do ta ép buộc. Sứ giả đại nhân nếu muốn oán trách thì bản vương tử chỉ mong ngươi đừng trách sai người.”
Tử Nham vừa nhìn thấy bình dược kia, liền âm thầm mắng chửi mười tám đời tổ tiên của Diêu Duệ phu nhân cùng Hạ Địch. Hắn biết rõ tên này lòng dạ nham hiểm, nói được làm được, mà Diêu Duệ phu nhân kia tuyệt đối có thể giày vò người ta đến chết đi sống lại mới thôi.
Tử Nham vừa mới trải qua thống khổ, cứ nghĩ đến cơn đau không gì sang được kia, thực sự chính là muốn sống không xong, muốn chết cũng không được, trái tim vì thế mà co thắt liên hồi. Hắn lập tức cắn răng nhắm mắt lại, hung hăng quay mặt sang một bên.
Hạ Địch nhìn bộ dáng của đối phương, chỉ biết nam nhân này dù là sợ hãi vẫn quyết không khuất phục, hết lần này đến lần khác không chịu cúi đầu, trong lòng cư nhiên nảy sinh một cảm xúc vô cùng hỗn độn, tựa như có cái gì đó ở trong lòng cứ cuồn cuộn trào lên.
Đại thủ lĩnh đệ nhất của hải vực Đan Lâm cho tới bây giờ vẫn luôn sát phạt quyết đoán không hề do dự, cư nhiên lần này, phá lệ cảm thấy mâu thuẫn trong lòng.
Vô cùng mâu thuẫn!
Hắn một mặt khâm phục nam nhân kiên cường này, người như vậy, cho dù ở trên chiến trường binh đao chạm mặt, cũng phải có thái độ kính nể khác thường; mặt khác lại càng thêm động tình, hận người kia kinh thường ánh mắt của mình, nhịn không được muốn giày vò làm nhục đối phương một phen…
Hạ Địch đấu tranh tư tưởng một hồi, liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, khó chịu bực bội mà hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, quan tâm hắn làm cái rắm gì! Dù sao đi chăng nữa, cũng cứ để bản vương tử vui thú một chút rồi sẽ giải quyết sau.
Hắn hạ quyết tâm, không chần chừ nữa, lập tức quay sang Không Lưu phân phó: “Ngươi đem dược kia…” Vừa muốn nói Không Lưu mang dược tới, đột nhiên lại nghĩ mị dược này là do nữ nhân quỷ dị khó lường kia chế ra, không biết có gì kỳ quặc ở bên trong hay không. Vạn nhất dược tính không tốt, đem con mồi hắn ưu ái phá hủy đến mức thảm hại thì sao. Vì thế hắn liền nuốt những gì định nói trở vào, rồi tiếp lời: “…Dược này cầm đi thử một chút, xem rốt cuộc có dùng được hay không.”
“Vâng.” Không Lưu theo hầu Hạ Địch lâu như vậy, cũng không phải là vô dụng, liền hiểu được Hạ Địch tìm người tới thử thuốc, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Vương tử, thuốc này dùng để uống hay dùng bên ngoài?”
Hạ Địch hừ nói: “Nếu như bản vương tử biết rõ còn cần nói ngươi đi thử sao? Nữ nhân khó đoán kia, nói chuyện thật khó hiểu, ngay cả dược dùng như thế nào cũng không chỉ điểm rõ ràng, tiện nhân!” Nói đến đây, hắn lại càng đổ hết việc Tử Nham bị độc phát lên đầu Diêu Duệ phu nhân. Tất cả cũng là do nữ nhân kia không nói rõ thời gian phát độc! Hạ Địch tức giận mắng nhiếc một hồi, lại quay sang Không Lưu khoát tay nói: “Ngươi cứ tùy tiện bắt đại hai nam nhân trên đường, một người cho uống thử, một người bôi bên ngoài, không phải là được rồi sao? Nhớ kỹ, phải bắt loại người thoạt nhìn đoan chính một chút, bằng không, tóm được một tiện nhân chẳng cần mị dược cũng có thể phát xuân thì còn có thể nhìn ra cái công hiệu gì.”–
Không Lưu cũng là hải tặc lãnh huyết giống như Hạ Địch, đối với chuyện bắt người như thế này vốn dĩ không hề cố kỵ. Cho nên hắn tức thì đáp ứng, cầm theo bình dược ra ngoài làm hành sự.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hạ Địch thoải mái nghiêng người nằm trên đống thảm gấm, gắt gao ôm Tử Nham vào trong ngực. Đã biết không thể làm cho Tử Nham đạt đến cao trào, cho nên hắn cũng dứt khoát rút tay trở về, vừa chờ hồi báo của Không Lưu, vừa ôm ấp đùa bỡn Tử Nham yếu ớt để giết thời gian.
Giỡn một hồi, lại không biết cái bộ não có kết cấu khác hẳn thường nhân của hắn nghĩ tới cái gì, chỉ thấy hắn đỡ Tử Nhan ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng đối phương, hỏi, “Ngươi vừa rồi phát độc đau đớn lăn qua lăn lại một hồi, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?” Vừa nói, cư nhiên vừa lộ ra vài phần thương tiếc.
Tử Nham vừa rồi chính tai nghe Hạ Địch lệnh cho Không Lưu đi bắt người thử dược, hiểu được loại dược liệu độc ác kia chỉ một lát nữa khẳng định sẽ được dùng lên chính người mình, vì thế nảy sinh cảm giác vừa sợ lại vừa hận. Có đánh chết hắn cũng không tin tên thủ lĩnh hải tặc đáng chết này lại quan tâm lo lắng cho mình.
Lòng tự tôn của hắn vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng hắn cũng thực lòng lo nghĩ cho Đại vương và Minh vương. Một khi hắn tự sát, nhất định Hạ Địch sẽ thẳng tay xé bỏ hiệp ước kia. Chỉ là, nếu như bị Hạ Địch bỡn cợt như vậy, quả thực là sống không bằng chết. Sau này đi đến Đan Lâm, những tháng ngày dài đằng đẵng như thế thử hỏi hắn làm sao chịu nổi? Nghĩ đoạn, Tử Nham nhịn không được, ương ngạnh nói, “Bản sứ giả đau hay là không đau thì có liên quan gì đến ngươi?”
Hạ Địch không ngờ đối phương vẫn còn có sức tranh cãi, cũng không tức giận, chỉ cười cười, vuốt ve quai hàm hắn, nói, “Như thế nào lại không phải chuyện liên quan ta? Ngươi là người của ta, người khác giày vo ngươi, ta đương nhiên phi thường tức giận.”
Hắn nói một lời nghiêm túc như thế, nhưng là Tử Nham nghe được lại âm thầm mắng chửi một hồi.
Nếu nói giày vò Tử Nham, Hạ Địch tiệt đối xứng danh đầu bảng, bất cứ ai cũng không đáng hận bắng hắn được!
Tên hỗn đản đê tiện hạ lưu bậc nhất thiên hạ này!
Hạ Địch còn tinh ranh hơn cả quỷ, vừa thấy biểu tình tức giận pha lẫn căm hờn của Tử Nham, đã biết đối phương đang suy nghĩ cái gì. Hắn mặt không đỏ, tim không loạn, càn rỡ nói, “Ta và người khác đương nhiên không giống nhau. Bọn họ không có tư cách chạm vào ngươi, nhưng ta thì có.”
Nói đến ba chữ ‘có tư cách’ này, Hạ Địch lại càng cố ý siết chặt Tử Nham vào trong lòng mình, dùng ngón tay lần mò bên dưới vạt áo của đối phương, vuốt ve bờ ngực bằng phẳng mà tráng kiện của người nọ, mãn nguyện tấm tắc khen, “Da thịt mềm dẻo hơn so với nữ nhân rất nhiều.”
Đang trong lúc tán thưởng không thôi, Hạ Địch lại nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa rất có tiết tấu vang lên.
Hẳn là Không Lưu được phái đi thử dược đã trở về.
Chỉ cần nhìn vào sắc mặt của Không Lưu, ai cũng có thể nhận thấy thứ mị dược được Diêu Duệ phu nhân chính tay chế ra kia không thể coi thường.
Không Lưu biểu tình bội phục tới cực điểm, chưa vội bẩm báo, chỉ cảm thán một câu, “Trách không được các quốc gia trên toàn thiên hạ đều kinh sợ dược vật của Diêu Duệ phu nhân như là rắt rết. Thuốc này hiệu quả vô cùng mãnh mẽ, dược tính ác liệt, thuộc hạ quả thực cũng là lần đầu được chứng kiến.”
Cái mà Hạ Địch quan tâm nhất không phải là bản lĩnh của Diêu Duệ phu nhân, hắn ngắt lời Không Lưu, “Nói chi tiết về dược tính của nó đi.”
“Dạ, Vương tử.” Không Lưu khôi phục vẻ mặt nghiên chỉnh, lập tức cẩm thận bẩm báo lên, “Dược này dùng ngoài da, dược hiệu phi thường đáng sợ, hơn nữa còn không hạn chế vị trí sử dụng, toàn thân trên dưới, chỗ nào cũng có thể dùng.”
“Toàn thân?”
“Đúng, dược này là dạng bột vê lại thành viên, chỉ cần sát nhẹ một chút lên trên da thịt, để bụi phấn thẩm thấu vào thì không đầy một khắc sau, da thịt tiếp xúc với dược vật sẽ phiếm hồng, vô cùng nhạy cảm.”
Hạ Địch nghe đến đó thì phì cười một tiếng, “Còn tưởng là cái gì ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ như vậy, xuân dược của Đan Lâm chúng ta cũng không thua kém bao nhiêu.”
“Khác biệt rất lớn.” Không Lưu nghiêm mặt nói, “Xuân dược của Đan Lâm sau khi bôi lên, tuy rằng có thể làm cho người ta cảm thấy hư không ngứa ngáy, nhưng vẫn có vài người mạnh mẽ mà chịu đựng được, nhưng thứ này thì tuyệt đối không. Cảm giác ‘mẫn cảm’ mà thuộc hạ vừa nói, là một loại mẫn cảm vô cùng đáng sợ, vùng da tiếp xúc với dược vật nếu không được xử lý thỏa đáng, sẽ ngứa ngáy đến tận xương tủy, loại thống khổ này đủ để giày vò người ta tới mức phát điên.”
Hắn chắc nịch nói xong mấy lời như vậy, chỉ thấy Hạ Địch hừng hờ mà “A” một tiếng, lại hỏi, “Nói như vậy, bất cứ người nào dùng loại dược này, cho dù tính cách có cứng rắng đến đâu, cũng đều nhịn không được mà cầu xin tha thứ, khao khát nam nhân thượng hắn sao?”
Tử Nham nằm trong lòng Hạ Địch ngay cả quyền được bịt tai cũng không có, nghe đến dược tính khủng khϊế͙p͙ kia thì liên tục hít khí lạnh, sống lưng cũng từng đợt từng đợt phát run.
Không ngờ, Không Lưu lại nói, “Vương tử, nếu nghĩ như thế thì đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của Diêu Duệ phu nhân rồi.”
Lần này ngay cả Hạ Địch cũng sửng sốt.
Dùng dược bức ép dụ dỗ, sau cùng chiếu đoạt thân thể. Xuân dược trong khắp thiên hạ không phải đều chỉ có một nguyên tắc như thế thôi hay sao, còn có cái gì ngoại lệ?
Không Lưu giải thích, “Điểm mà loại dược này khiến cho người ta không dám khinh thường nhất, chính là sự khống chế đáng sợ tột cùng của nó lên trên da thịt.” Hắn xem ra có ấn tượng cực kỳ sâu đậm đối với loại dược này, vì thế một lần nữa dùng đến từ ‘đáng sợ’ chậm rãi nói, “Vùng da bị dược thẩm thấu vào, nếu như không có cái gì chạm tới sẽ ngứa ngáy tới tận xương, khiến cho người bị trúng dược chịu đủ giày vò hành hạ, thế nhưng nếu bị cọ sát vào, cho dù là lực đạo cực nhẹ, cũng sẽ đau đớn giống như vạn lưỡi dao đâm, bất quá đây chỉ là trường hợp dùng dược lên những ví trí thông thường của cơ thể. Nếu như dược này dùng lên chỗ mẫn cảm ở bên trong kia, vậy thì lại càng thêm khủng khϊế͙p͙. Vương tử khí lực cường đại như vậy, chỉ sợ động thân một cái, nam nhân này sẽ đoạn khí chết tươi. Cho nên vùng da thịt sau khi thoa dược, cách duy nhất để không gây đau đớn, đó là liên tục thổi hơi lên đó, thổi không ngừng không nghỉ trong nửa canh giờ.”
Dược tính ngoài sức tưởng tượng này khiến cho một con cáo già như Hạ Địch cũng không thể không sửng sốt.
Một lúc lâu sau, vị Vương tử điện hạ nào đó mới thô tục chửi một tiếng, phẫn nộ nói, “Đây rốt cuộc là cái loại dược quỷ quái gì? Không chạm cũng thảm mà chạm cũng thảm, còn muốn thổi thổi thổi. Chỉ có nữ nhân độc ác như Diêu Duệ kia mới có thể nghĩ ra cái thứ chết người này!” Dứt lời, lại khen ngợi Không Lưu một câu, “Quan sát không tồi, ngay cả ngứa ngáy đến tận xương cũng nhìn ra được, nói vậy, hai người bị ngươi bắt thử dược kia hẳn là rất thê thảm đi?”
“Hai tên kia một chút cũng không sao cả, đã bị thuộc hạ ném trở về phố chợ rồi.”
Nói xong, hắn vươn hay ngón tay đỏ chói ra trước mặt Hạ Địch, cười khổ, “Thuộc hạ không cẩn thận, không biết dược vật của Diêu Duệ phu nhân lại lợi hại như thế, cho nên lúc lấy thuốc đã trực tiếp dùng tay véo một viên, kết quả bị dính dược. Đầu ngón tay nhất thời vừa đau vừa ngứa không thể chịu nổi, còn thống khổ hơn so với việc bị đâm mấy chục kiếm lên người nữa. Nếu không phải nhờ các huynh đệ bên người ra tay ngăn cảm một phen, thuộc hạ thiếu chút nữa đau khổ đến mức rút kiếm ra tự sát rồi. Sau khi đánh liều thổi thổi một hồi, mới tạm thời đỡ đi, sau mọi người lại cùng nhau thổi nửa canh giờ, cuối cùng dược tính cũng tiêu tán.”
Không Lưu nghĩ lại mà kinh hãi, còn phi thường thành khẩn mà đề nghị Hạ Địch, “Thời điểm Vương tử lấy dược, ngàn vạn lần phải cẩn trọng, không được dùng tay không mà lấy. Lúc dùng dược lại càng phải cẩn thận hơn, dược tính thực sự vô cùng ác liệt, cho dù muốn dùng, cũng đừng dùng cả viên, chỉ cần sát sát lên da hai cái là đã đủ để không một kẻ nào có thể chịu đựng được rồi.”
Hắn thực sự không muốn lưu lại thứ ma dược này ở bên người mình. Vừa nói xong liền hai tay dâng dược, còn hiếm thấy mà thuận tiện tặng cho Tử Nham đang nằm trong lòng Hạ Địch một ánh mắt đầy cảm thông.
Hạ Địch tiếp nhận bình dược, tiện tay đặt xuống mặt thảm, lệnh cho Không Lưu ra ngoài.
Hắn biết rõ Tử Nham vẫn luôn nghe được những miêu tả sống động của Không Lưu về sự đáng sợ của thứ mị dược kia, cố tình vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của người nọ, “Sứ giả đại nhân, Không Lưu nói thứ này sẽ làm cho người khí phách nhất kiên cường nhất cũng phải khóc lóc cầu xin, ngươi có tin không?”
Tử Nham có phần kinh hãi.
Những lời này, nếu là trước đây, Tử Nham nhất định khinh thường không để vào trong mắt.
Thế nhưng, hôm nay chính hắn cũng đã trải qua một hồi thống khổ giày vò khi độc phát, cho nên hiểu được, danh tiếng dụng độc của Diêu Duệ phu nhân kia cũng không phải là đồn đại bâng quơ. Cảm giác đau đớn khi phát độc lúc vừa rồi, đủ để cho hắn thống hận chính bản thân mình, hận mình không thể một phen đâm đầu mà chết. Nếu như mị dược này cũng có đẳng cấp tương xứng với thứ độc dược kia, vậy thì những ngày tháng đang chờ đợi hắn, rõ ràng chính là một cái địa ngục khác mà ngay cả hắn cũng phải kinh hãi tột cùng rồi.
Tử Nham lạnh lùng cắn môi dưới, thế nhưng sâu trong đáy mắt vẫn là nhịn không được mà toát ra một tia kinh sợ.
Hạ Địch quan sát đối phương, vươn đầu ngón ngay đùa bỡn hầu kết trên cổ hắn, cười tà, dụ dỗ nói, “Không bằng nhanh chóng cầu xin ta đi, tránh cho phải chịu loại tra tấn giày vò này. Dược của nữ nhân Diêu Duệ kia thật sự không phải thứ hay ho gì đâu. Được rồi, bản vương tử kỳ thực rất kính trọng hảo hán, cũng không gây khó dễ cho ngươi nữa. Đơn giản một câu thế này thôi, ân, ‘Hạ Địch điện hạ, cầu xin ngươi tha cho ta đi’. Sứ giả đại nhân chỉ cần nói một câu như vậy thôi, nội trong ba ngày, ta tuyệt sẽ không dùng thứ dược này lên người ngươi.”
Thân thể Tử Nham vốn dĩ đang trong trạng thái suy kiệt, lúc này hô hấp lại bắt đầu dồn dập hẳn lên, lồng ngực buồn bực đến phát đau. Nghe được mấy lời uy hϊế͙p͙ của Hạ Địch, hắn liền nhẹ nhàng mở mắt, chuyển rời đường nhìn xuống bình mị dược độc ác ở trên tấm thảm ngay dưới cánh tay Hạ Địch.
Cái thứ tra tấn giày vò người khác như vậy, gọi là mị dược không bằng gọi luôn là hình dược đi.
“Nghĩ xong chưa?” Trên đầu, tiếng cười lạnh của Hạ Địch truyền tới.
Tử Nham liếc mắt nhìn chiếc mình sứ trơn tru sáng bóng kia một cái, lại cảm thấy trái tim như muốn vỡ tan ra. Theo như những gì Không Lưu đã nói, hắn chỉ là không cẩn thận chạm vào viên dược kia một chút mà đã thảm hại đến như vậy rồi. Nếu chính mình bị Hạ Địch tùy tiện sát lên trên người, thật không biết sẽ thống khổ như thế nào nữa.
Tử Nham và đám người Dung Hổ không giống nhau, hắn từ nhỏ đã là một bách tính bần cùng, sau khi tòng quân được Đại vương để mắt tới, điều đi luyện kiếm, nơi nơi chốn chốn khắc khổ vô cùng. Hắn tự cảm thấy sức chịu đựng của mình mạnh mẽ hơn người, chỉ cần là để báo đáp ân điển của Đại vương, bất cứ khổ đau nào cũng không thể làm khó được hắn.
Chẳng ngờ, hắn lại gặp phải tên ma vương Hạ Địch này, mới chưa đầy một tháng, tên hỗn đản ấy đã chỉnh hắn đến kinh hồn táng đảm, nhiều lần chỉ muốn chết cho xong.
Hạ Địch này cũng không biết là do loại súc sinh nào hóa thân mà thành, cứ hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho hắn. Cũng chỉ là mối thù một nhát kiếm kia, mà cũng có qua có lại rồi, như thế nào lại nhất định không chịu bỏ qua. Kể từ khi bước vào tiểu viện này, tên kia cứ như phát điên, thời thời khắc khắc đều không từ thủ đoạn để mà đày đọa hắn, chỉ vì muốn ép hắn phải hạ mình cầu xin.
Nhìn vào tình thế trước mắt, nếu như hôm nay hắn không chịu thỏa hiệp, chắc chắn tên kia sẽ dùng dược mà chỉnh hắn vài ngày. Cho dù hắn cố sức cắn răng chịu đựng chờ đợi đoạn thời gian sống không bằng chết đó qua đi, chỉ sợ, vài ngày sau tên kia cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác…
Tử Nham càng nghĩ, càng cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm.
Liên tục bị cầm tù và chà đạp, thân thể dần dần suy sụp, mà tinh thần cùng nghị lực cường đại cũng sẽ xuất hiện những rạn nứt không thể chữa lành. Tử Nham khẽ thở ra một tiếng, nản lòng thoái chí, thầm nghĩ, cầu xin một tiếng là xong. Hạ Địch này chẳng những thủ đoạn độc ác mà còn là một kẻ điên khùng, so đo với một kẻ điên để làm cái chi đây?
Hắn uể oải chậm rãi nhìn về phía Hạ Địch.
Tầm mắt hắn vừa khẽ động, Hạ Địch liều như có cảm ứng, tức thì thò mặt ra nghênh đón, cúi đầu cười nói, “Sứ giả đại nhân cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi.”
Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ta khí của người kia, Tử Nham lại không nhịn được mà biến sắc. —
Tên này đúng là một kẻ ti bỉ, vô sỉ, hạ lưu, đã không biết làm biết bao nhiêu việc xấu xa. Chính mình một lòng đi theo Đại vương, thanh tâm quả dục, đoan đoan chính chính, lại bị hắn xem như kĩ nữ để tra tấn bỡn cợt! Nghĩ tới việc này, đáy lòng Tử Nham lại dâng lên một sự phẫn nộ chỉ trực tuôn trào, không cách nào kìm nén được.
Một câu cầu xin tha thứ vốn là muốn nhanh chóng nói ra, lại cứ như thế bị mắc kẹt trong cuống họng, một chữ cũng không thể thốt lên được.
Cho đến hôm nay, sự nhẫn nại của Hạ Địch đã được tôi luyện trở nên tốt hơn rất nhiều, chờ đợi nửa ngày, hắn cũng chỉ phiền lòng nói, “Bất quá chỉ là một câu nói, còn chần chừ cái gì?”
Tử Nham ngửa đầu trừng mắt nhìn Hạ Địch, đôi môi tái nhợt, hai cánh môi không ngừng run lên. Một lát sau, hô hấp của hắn bỗng nhiên trở nên dồn dập, hé môi, khó khăn mà bật ra thứ thanh trầm thấp, khản đặc của mình, “Sau này, ngươi nhất định sẽ chết trên tay ta.”
Chỉ một câu này cơ hồ đã rút cạn khí lực của hắn, thanh âm gần như không thể nghe thấy, nhưng từng chữ lại rõ rệt một cách dị thường, yếu ớt mà chắc nịch như chém đinh chặt sắt.
Nghe được lời ngoài dự kiến, khuôn mặt đắc ý của Hạ Địch nhất thời cứng lại, một lúc sau mới kịp phản ứng. Đôi mắt lóe lên sự độc ác, hắn hung hăng nói, “Nói thật là hay! Không cần đợi đến ngày sau, hôm nay bản vương tử sẽ chết trên người ngươi!”
Thuận tay vớ lấy bình dược, Hạ Địch mạnh mẽ bập mở nắp bình, đổ ra một viên mị dược mà Diêu Duệ phu nhân cấp cho.
Hắn ngang ngược cả đời, chưa từng gặp gỡ một kẻ nào giống như Tử Nham vậy, cư nhiên lại có thể ba lần bốn lượt đem lòng từ bi của hắn xem như một chuyện nực cười, còn cố ý muốn chết mà khiêu khích.
Cho dù là tâm can bảo bối đi chăng nữa, cũng phải chỉnh cho đến khi người này biết được ai mới là chủ nhân thực sự.
Trong cơn phẫn nộ, Hạ Địch đã sớm quên sạch sẽ lời dặn của Không Lưu, cứ thế nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, dự định sát viên thuốc bột này lên tất cả những chỗ mẫn cảm của nam nhân đáng chết này, khiến cho hắn phải khóc cầu xin tha thứ.
Chẳng ngờ tác dụng của dược vật quả thật đáng sợ đúng như lời Không Lưu đã nói. Viên thuốc vừa chạm vào lòng bàn tay, Hạ Địch đã cảm thấy một trận ngứa ngáy nhanh chóng lan tràn, ngứa đến mức hắn phải nhíu mày chửi rủa. Bàn tay đã sớm kéo nội khố của Tử Nham xuống, ý đồ muốn sát bột phấn ác độc này lên bộ vị chết người kia rồi nhẹ nhàng xoa nắm, giờ phút này theo bản năng lại miễn cưỡng khựng lại.
Hô hấp của Hạ Địch nhất thời trở nên dồn dập lạ thường.
Tử Nham lúc này vẫn đang nằm ở trước ngực đối phương, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt kiên quyết mà an tĩnh chờ người hành quyết.
Hạ Địch hung hăng trừng người nọ một cái, biểu tình vốn dĩ vô cùng dữ tợn dần dần thay đổi, sau cùng biến thành kinh hãi và nghi hoặc không thôi.
Trong lòng hỗn loạn một hồi, Hạ Địch thầm nghĩ, dược tính mãnh liệt như vậy, nam nhân cường liệt nhất cũng đều không thể chịu nổi, nếu như dùng trên thân thể nửa sống nửa chết của hắn lúc này, nhất định có thể làm cho hắn khóc rống lên mà cầu xin tha thứ.
Một khi hắn đã sợ hãi cầu xin, từ nay về sau chắc chắn sẽ không dám rời khỏi ta.
Đúng, nhất định phải ép hắn nhận thua mới được!
Một suy nghĩ như thế mới vừa định hình trong đầu Hạ Địch, lại tức khắc biến chuyển.
Nhưng mà, nếu hắn vẫn không chịu cầu xin?
Với tính tình của hắn, ngộ nhỡ thà đau đớn đến chết, cũng không cúi đầu khuất phục thì sao?
Chẳng lẽ chính mình thật sự mặc kệ, nhìn hắn bị dược vật tra tấn đến chết hay sao?
Chính mình chờ nhiều ngày nhiều đêm như vậy, mất nhiều tâm tư như thế, mới có thể ôm hắn vào trong ngực. Khắp thiên hạ này chưa từng có cái gì khiến cho mình hao tổn tâm tư, chờ đợi và nhớ nhung sâu sắc đến thế này, vì cái gì lại muốn giết chết hắn cơ chứ?
Hạ Địch càng nghĩ, đầu óc lại càng rối loạn đến phát đau, giống như có ai đó đem một bó gai buộc lại thành từng búi rồi nhét vào trong đầu hắn vậy.
Đâu đâu cũng liên tục vang vọng từng hồi… ‘Vì cái gì muốn giết hắn? Vì cái gì muốn giết hắn?’
Câu hỏi kia một tiếng lại một tiếng không ngừng vang lên, giống như sấm nổ uỳnh oàng khiến cho Hạ Địch toàn thân chóang váng. Hắn trơ mắt nhìn xuống bộ dáng cảm tử chờ người hạ thủ của Tử Nham, thế nhưng tay lại không cách nào hạ xuống được.
Hắn nhìn Tử Nham, lại nhìn viên thuốc trong tay mình, đau khổ bất an xâm nhập vào tận sâu bên trong xương tủy, những ý niệm hỗn loạn này đích thực cũng khiến cho con người ta thống khổ vô cùng.
Một lát sau, bỗng nhiên cả người Hạ Địch chấn động.
Lúc này hắn mới cực kỳ hoảng sợ phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn không cách nào xuống tay được trong suốt cuộc đời mình…
Sau khi Không Lưu bị đuổi ra ngoài, vẫn trung thành tận tụy mà đứng chờ ở hành lang, âm thầm phỏng đoán tình thế diễn ra trong phòng.
Không cần phải nói, nam nhân quật cường kia nhất định đang bị giày cò đến chết đi sống lại. Nếu vương tử đã muốn dùng thuốc, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ nghe được tiếng khóc vô cùng liệt phế tê tâm.
Còn đang miên man suy nghĩ, chẳng ngờ cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy mạnh, Không Lưu theo bản năng nhảy dựng lên, ngẩng đầu quay lại. Vừa nhìn hắn liền ngạc nhiên hỏi, “Vương tử?”
Sắc mặt của Hạ Địch khó coi đến dọa người, ngoại trừ vẻ âm trầm ra, còn có một cảm giác buồn bã bất an không nói nổi thành lời. Hắn lạnh mặt đi đến bên thềm đá, ngồi xuống, đảo mắt tới chỗ Không Lưu, ngoắc đầu ngón tay ra hiệu người kia đi tới.
Không Lưu nhanh chóng tiến đến, nửa quỳ gối xuống trước mặt Hạ Địch đang ngồi trên bậc thềm cao cao, “Vương tử, có chuyện gì muốn thuộc hạ xử lý?”
Hạ Địch lạnh lùng liếc nhìn Không Lưu một cái, ánh mắt chợt lóe lên một tia quỷ dị.
Hắn vươn tay về phía Không Lưu, để lộ ra lòng bàn tay đỏ chói, cuối cùng, chỉ nhả ra một chữ, “Thổi!”
Không Lưu nghẹn họng, không dám tin mà nhìn chằm chằm bàn tay đỏ ửng ở trước mặt kia. Không cần phải nói, chuyện này tám phần là do thứ dược làm ra rồi.
Chính là, mị dược này vốn phải được dùng trên thân thể nam nhân tên Tử Nham kia mới đúng, như thế nào bây giờ lại giống như điện hạ tự dùng cho chính mình?
Bất quá, hiện tại hỏi vấn đề này, nhất định là tự tìm đường chết, đối mặt với một vị Vương tử giết người không chớp mắt, âm tình bất định, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ chết người ở bên cạnh này, Không Lưu thức thời, một chữ cũng không dám hỏi.
Việc cấp bách hiện nay, đương nhiên là, giúp Vương tử điện hạ giải trừ tác dụng của dược liệu.
Vì thế, hắn tận lực mà thổi!