Tiễn Võ Khiêm và Hồng Vũ ra khỏi cửa, Phượng Minh bỗng nhiên nghe được một chuỗi tiếng ùng ục ùng ục.
Nghĩ nghĩ một chút, ồ, nguyên lai đã đói bụng rồi.
Cũng khó trách, từ lúc rời giường tới giờ từng chuyện từng chuyện kéo đến lũ lượt, đừng nói ăn cơm, ngay cả uống nước cũng không có thời gian. Bình thường còn có đám Thu Lam ở bên cạnh nhắc nhở, hiện tại cả đám đều bận chuyện lớn, chậc chậc.
Phượng Minh vừa cười khổ vừa đi ra khỏi phòng.
Dung Hổ còn ở trong phòng nghiên cứu mô hình trên bàn,vừa rời mắt lại bắt gặp Phượng Minh đang chạy vòng vòng quanh sân vội bước ra cửa hỏi, "Minh vương đang làm gì vậy?"
Phượng Minh nhìn đông lại ngó tây, "Trù phòng1 ở nơi nào?"
[ Phòng Bếp ]
Dung Hổ mặt biến sắc, vội hỏi, "Minh vương còn chưa ăn gì sao? Đáng chết! Thuộc hạ hồ đồ quá rồi, chuyện đó cũng không nghĩ đến."
Phượng Minh thân là Tây Lôi Minh vương, lại là Thiếu chủ Tiêu gia, dưới tay đâu chỉ có vài ba thị nữ hộ vệ, nhưng không phải đồ qua tay ai hắn cũng có thể ăn, mấy người Thu Lam Dung Hổ nếu không để ý đến, thật sự có thể bỏ đói hắn luôn đó.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, tuyệt đối có thể trở thành trò cười cho thiên hạ.
Phượng Minh thấy Dung Hổ vẻ mặt như gặp đại địch, vội vàng nhảy từ trên bậc thang xuống nhào đến chỗ hắn, thoải mái nói, "Ngươi biết trù phòng ở đâu sao? Vừa vặn ta cũng muốn đi, thuận tiện ăn vụng mấy món đồ ngon."
Dung Hổ hiển nhiên tâm tình không tốt, vẻ mặt trầm lặng, "Cái chỗ vừa nóng vừa bẩn đó Minh vương đến làm gì? Thu Lam các nàng cũng thật là... đến khi Đại vương trở về, xem các nàng ăn nói ra sao."
Phượng Minh đang muốn dặn dò Dung Hổ không được nói cho Dung Điềm thì thấy sau lưng dường như có động tĩnh, quay lưng nhìn lại thì thấy một thị vệ của Tiêu gia đi tới bẩm báo, "La tổng quản đã trở lại, còn dẫn theo một người bộ dạng giống như một thợ thủ công, nói là Thiếu chủ muốn gặp.Thiếu chủ hiện tại muốn tiếp kiến hay không?"
"Bọn họ đã đến rồi?" Phượng Minh mừng rỡ.
Dung Hổ đứng bên cạnh lên tiếng, "Mời bọn họ vào khách phòng chờ một chút, Minh vương dùng bữa xong sẽ tiếp kiến."
"Không, hiện tại lập tức gặp họ." Phượng Minh quả quyết.
Dùng bữa là chuyện nhỏ, nhân tài mới là việc lớn nha.
Người mà La Đăng dẫn tới, sau này có thể chính là một nhà chế tạo vũ khí vĩ đại lưu danh sử sách đó, sao có thể chậm trễ cơ chứ?"
Tuy rằng chưa nghĩ được biện pháp nào để "Chiêu hiền đãi sĩ" cho tốt, nhưng ít ra cũng muốn khiến cho đối phương cảm nhận được sự chân thành nhiệt tình của mình.
Phượng Minh trong lòng trù tính phải làm sao để cho đối phương có ấn tượng thật tốt với mình, vừa bước một bước đã bị Dung Hổ ngăn lại.
Dung Hổ một bên ngăn cản hắn, một bên quay đầu nói với thị vệ kia, "Nơi này ta làm chủ, ngươi trước hết đi gặp La Đăng, bảo bọn hắn ở khách phòng chờ."
"Này này! Ai nói nơi này do ngươi làm chủ?" Phượng Minh bị hắn ngăn cản, muốn đi cũng không thể, ló đầu ra uy hϊế͙p͙ thị vệ kia, "Không được đi, ta mới là Tiêu gia Thiếu chủ. Ngươi qua đây, giúp ta kéo Dung Hổ ra."
Dung Hổ nói, "Ngươi còn không mau đi? Còn có, Thu Lam các nàng đều đi đâu hết rồi, ngươi kêu ai đó đi tìm các nàng về, làm xong chính sự lại quay về làm mấy chuyện vụn vặt đó sau."
"Không được đi!"
"Mau đi."
Vị thị vệ kia cũng đủ khốn khổ, một bên nghe mệnh lệnh của Thiếu chủ, một bên nhìn nhìn Dung Hổ, cứ đứng đó không biết phải làm sao.
Dung Hổ cũng biết người này khó xử, cuối cùng đổi giọng, "Bằng không ngươi đi tìm Lạc Vân đến đây."
Xem ra địa vị của Lạc Vân trong lòng đám người của Tiêu gia còn cao hơn Phượng Minh không ít. Dung Hổ vừa nhắc tới Lạc Vân người nọ lập tức gật đầu, xoay người bỏ chạy.
Phượng Minh thấy thuộc hạ Tiêu gia lại không nghe lời mình như vậy, tức giận đến mức giậm chân bình bịch, trừng mắt lườm Dung Hổ một cái, tỏ vẻ không giải thích nổi, "Dung Hổ, ngươi rốt cuộc nổi điên cái gì? Ta muốn gặp người này, đối với Dung Điềm rất trọng yếu, ta đang nói chuyện nghiêm túc, không nói ngoa chút nào."
Loại chuyện qua mặt vượt bậc này, nếu như là người khác làm thì hắn còn không thấy lạ, thế nhưng đây lại là Dung Hổ – cái người trước nay hành xử luôn luôn rất quy củ, vì thế mới không thể hiểu nổi. Phượng Minh trừng mắt nhìn Dung Hổ một hồi lâu, cuối cùng rũ mi dịu giọng thăm dò, "Này, có phải ngươi có khúc mắc gì với chuyện này hay không? Hay là có gì muốn nhắc nhở ta, nên mới giữ ta lại? Dung Hổ, chúng ta quen nhau lâu như vậy, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng."
"Thuộc hạ chỉ hi vọng Minh vương ưu tiên chuyện trọng yếu trước."
Phượng Minh chăm chú nhìn hắn, "Chuyện trọng yếu gì?"
"Dùng bữa trước."
Phượng Minh tức giận đến trợn trắng mắt, cười khổ, "Ngươi đùa cái gì thế? Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi cơ mà."
Dung Hổ thiết diện vô tư, nghiêm chỉnh nói, "Minh vương thấy thuộc hạ giống như đang đùa giỡn sao?"
Hắn nghiêm túc như vậy, khiến Phượng Minh không thể không thu lại nét cười khổ trên mặt, kỳ quái nhìn hắn một lúc lâu mới hỏi "Này, cùng lắm thì đến tối ta ăn bù, cần gì phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế? Ta dù sao cũng là Minh Vương, tốt xấu gì cũng cho ta chút mặt mũi đi. Lại nói, ngươi vừa rồi làm như vậy, hình như... có chút phạm thượng đó."
Phượng Minh rất ít khi dùng quyền thế để ép người, trắng trợn nói những lời như thế lại càng hiếm thấy, vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Dung Hổ, trong lòng có điểm chột dạ.
Dung Hổ nét mặt không đổi, "Thuộc hạ tuyệt đối không dám phạm thượng."
Phượng Minh trừng mắt.
Trợn mắt nói láo!
"Nhường đường, ta muốn đi gặp La Đăng."
Dung Hổ che trước mặt hắn, tựa như một khối thiết bản, "Đợi Minh vương dùng cơm xong, muốn gặp ai cũng được."
Bản tính mềm mỏng như Phượng Minh hiện tại cũng phải phát cáu.
Trước đây hắn để ý chuyện nhỏ, không màng đại cục, bị mắng là xứng đáng.
Thế nhưng hôm nay hắn suy nghĩ đại cục, không phải đang hồ đồ càn quấy, chỉ một bữa cơm mà thôi, có cần phải lề mề như thế không?
"Dung Hổ, ngươi nghiêm túc?"
"Minh vương không để ý tự chăm sóc bản thân, thuộc hạ không thể không thực hiện chức trách của mình."
"Ngươi vì thực hiện chức trách của mình thì có thể không xem lời nói của ta ra gì sao?"
"Không phải thuộc hạ không xem lời Minh vương ra gì, nhưng nếu như đó là mệnh lệnh ảnh hưởng đến thân thể của Minh vương, thuộc hạ đều có thể xem nhẹ."
Giỏi thật! Lại dám cãi lại một câu như thế!
Phượng Minh trợn mắt nhìn.
Quả nhiên ngựa tốt bị người cưỡi, người tốt bị kẻ khác khi dễ!
[Mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi.]
"Xem nhẹ mệnh lệnh của ta?" Phượng Minh nổi giận rồi, "Ngươi là thuộc hạ dưới tay ta, dựa vào đâu mà xem nhẹ lệnh của ta?"
"Dựa vào vương lệnh."
"Cái gì?" Phượng Minh trong lòng hẫng một nhịp, sửng sốt, "Vương lệnh của ai?"
"Vương lệnh của Tây Lôi vương."
Điềm báo không tốt rồi nha...
Phượng Minh âm lượng vặn nhỏ, thử thăm dò, "Dung Điềm?"
Dung Hổ gật đầu.
"Hắn cho ngươi vương lệnh?"
Dung Hổ lại gật đầu.
Phượng Minh âm lượng lại giảm thêm chút, "Ây... Đưa ngươi lúc nào?"
"Rạng sáng hôm nay."
Phượng Minh tò mò rồi, "Cái đó... không rõ trên đó viết gì nha?"
"Vương lệnh viết, phàm là việc liên quan đến thân thể sức khỏe của Minh vương, thị vệ Dung Hổ có trách nhiệm làm theo ý mình. Nếu phát sinh tranh chấp, người của Tây Lôi toàn bộ đều nghe lệnh Dung Hổ." Dung Hổ thong dong nói, "Vương lệnh ở ngay tại đây, nếu Minh vương muốn xem, thuộc hạ có thể lấy ra."
"Không cần..."
Phượng Minh cười không được, khóc không xong, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Cái tên Dung Điềm kia, trước khi đi còn ra một cái vương lệnh như thế, rõ ràng là không tín nhiệm hắn gì cả.
Buồn bực gãi đầu vài cái, Phượng Minh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghi hoặc nói, "Có phải ngươi vì chuyện hạ độc kia mà nổi giận không?"
Dung Hổ nghĩ một chút, thành thật gật gật đầu.
Phượng Minh bước lại gần hắn thêm một chút, hạ giọng nói, "Chuyện ta để cái tên giả dạng Đỗ Phong kia lên thuyền, còn giữ ngọc tiêu hắn tặng bên người, Dung Điềm rất để tâm sao?"
Dung Hổ gật một cái thật mạnh.
Phượng Minh le lưỡi.
Chọn tình nhân phải chọn cẩn thận nha, nếu không phải bất đắc dĩ, ngàn vạn lần đừng tìm một tên Đại vương làʍ ȶìиɦ nhân. Lúc y ăn giấm chua, không phải chỉ trách mắng hai câu là xong chuyện đâu, mà hắn thậm chí còn có thể quăng ra một cái vương lệnh, tăng cường cấp bậc giám thị!
Dung Điềm hắn ghen cũng thật là...
Dung Hổ chẳng những không đồng cảm với Phượng Minh mà còn hạ giọng bỏ thêm một câu, "Minh vương không dùng bữa đúng giờ, tổn hại thân thể, Đại vương cũng rất để tâm."
Phượng Minh suy sụp..."Đã biết, vậy ta dùng bữa xong sẽ đi gặp La Đăng."
Dung Hổ có vương lệnh trong tay, chắc chắn là không lay chuyển được rồi.
Phượng Minh vừa suy nghĩ vừa đi theo Dung Hổ vào trong phòng, mới bước tới cửa đã thấy Lạc Vân vội vàng đi tới, phía sau còn có Thu Nguyệt đang thở hổn hển.
"Thiếu chủ." Lạc Vân đi đến phía sau bọn họ, chờ họ xoay người lại liền hỏi Dung Hổ, "Dung Hổ, ngươi phái người gọi ta đến sao?
Dung Hổ nói, "Đã giải quyết xong rồi. Vừa rồi Minh vương kiên trì muốn vác bụng đói đi gặp La Đăng."
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hít vào nặng nề.
Thu Nguyệt trợn tròn mắt, cứ như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm, bịt miệng nói, "Xong rồi! Minh vương chưa ăn gì hết sao. Ta lập tức đi chuẩn bị." Nói xong lập tức xoay người, chạy như bay khỏi bậc thềm.
Phượng Minh nhìn bóng dáng của Thu Nguyệt, chắp tay về phía Dung Hổ cầu xin, "Làm ơn, ta biết ngươi có vương lệnh, ngươi là lão đại ở đây. Thế nhưng cùng lắm chỉ là một bữa cơm thôi, nhịn một bữa không thể chết người được. Ngươi khoa trương như vậy, ta thật sự rất xấu hổ."
Vừa mới được nhìn cảnh Võ Khiêm lo lắng gấp gáp vì Hồng Vũ, còn nghĩ như vậy đã đủ lợi hại. Ai ngờ hiện tại rơi xuống đầu mình mới gọi là lên đến đỉnh điểm.
Khóe mắt đảo đến chỗ Lạc Vân còn đang xụ mặt ra, Phượng Minh oan uổng kêu oai oái, "Lạc Vân, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự vô tội. Đều là Dung Hổ, trong tay còn có cái vương lệnh chết tiệt kia, hại ta không có biện pháp gì với hắn. Ta thân là thiếu chủ Tiêu gia, mình đồng da sắt, đao quang kiếm ảnh ta còn không sợ, lại sợ đói bụng một chút sao? Được rồi, khi không lại quấy rầy ngươi và Thu Nguyệt chép sách, ngươi quay về đi." phất phất tay áo, ý muốn đuổi người.
Lạc Vân sao có thể bị Phượng Minh dùng mấy câu đuổi đi, y vẫn đứng tại chỗ, con ngươi âm lãnh đóng đinh trên người Phượng Minh dọa cho lông mao lông tơ của hắn dựng hết lên, ngữ khí chậm rãi mang theo ý tứ cảnh cáo, "Dung Hổ làm rất đúng, thỉnh Thiếu chủ tự biết nặng nhẹ. Thuận tiện nhắc nhở Thiếu chủ một câu, sau này nếu Thiếu chủ có chút hành vi liều lĩnh, có nguy cơ ảnh hưởng đến thân thể, thuộc hạ cũng sẽ tự tay giáo huấn Thiếu chủ."
"Cái gì??" Phượng Minh gào mồm, "Ngươi không phải là người của Tiêu gia sao? Từ bao giờ lại nghe theo Tây Lôi vương lệnh?"
"Cái mà ta nghe theo là lệnh của gia chủ Tiêu gia."
Phượng Minh giọng nói đều đã lạc đi, "Gia chủ Tiêu gia?"
"Đúng, chính là phụ thân của Thiếu chủ, gia chủ có quyền lực cao nhất của Tiêu gia."
Phượng Minh muốn hộc máu luôn, khuôn mặt đáng thương nhìn Lạc Vân, "Đừng có nói là cha ta bỗng nhiên quan tâm ta đến mức ngay cả mỗi ngày ta có dùng bữa đúng giờ hay không cũng muốn hạ quy định nha.."
"Không phải."
Vẫn may! Phượng Minh nhẹ nhõm thở phào một hơi, "Cái mệnh lệnh của gia chủ kia rốt cuộc viết cái quỷ gì?
"Diêu Duệ phu nhân yêu cầu thiếu chủ nghe theo lệnh của Tây Lôi vương, không được làm chuyện gì tổn hại đến thân thể, càng không được phép tùy hứng hứa hẹn gì, thuộc hạ thân là người đứng đầu đội cận vệ của thiếu chủ, nếu như thấy cần thiết có thể thay phu nhân chấp hành gia pháp.
"Gia... Gia pháp?" Phượng Minh hít vào một hơi khí lạnh, sợ hãi sờ sờ hai tai.
Một lúc lâu sau, Phượng Minh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hai mắt ảm đạm lại sáng lòe lòe, tử tế nhắc nhở, "Này, Lạc Vân ngươi có phải nhầm lẫn rồi không, đây là ý của mẫu thân ta, thế nhưng bà cũng không phải Tiêu gia gia chủ, nhiều nhất cũng chỉ xem như vợ của Tiêu gia Gia chủ, kỳ thật bả không thể sai sử ngươi đâu nha. Ngươi chỉ nghe lệnh của Tiêu gia gia chủ, không phải sao?" Hai mắt tràn ngập hy vọng nhìn Lạc Vân.
Lạc Vân nhìn lại hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một chút, ý cười lạnh nhạt, "Bẩm thiếu chủ, sáng nay thư đến tay thuộc hạ, tuy là chữ viết của Diêu Duệ phu nhân nhưng phía trên lại có con dấu của Tiêu gia gia chủ. Ngươi nói thử xem, đó có tính là lệnh của Tiêu gia gia chủ hay không?"
Đến đây, Phượng Minh xem như hoàn toàn bị hạ gục.
Hôm đó Diêu Duệ phu nhân cùng Dung Điềm trong phòng lén nói chuyện phiếm, tám chìn phần là thảo luận xem làm cách nào để đối phó hắn.
Ông trời ơi~~~~
Hắn đã làm chuyện gì táng tận lương tâm sao? Chẳng qua không cẩn thận trúng độc mà thôi, hơn nữa cũng đâu phải đã trúng toàn bộ, mới chỉ trúng một nửa thôi chứ bộ...
Hắn chỉ là một nạn nhân rất rất rất vô tội thôi, đúng không?
Phượng Minh đờ đẫn cả nửa ngày, vẻ mặt dở khóc dở mếu, nhìn nhìn Dung Hổ rồi lại xem xem Lạc Vân, "mọi người đều vì chuyện độc dược kia mà liên thủ giáo huấn ta đúng không."
Hai đại thị vệ vẻ mặt không đổi nhìn hắn.
So với Lạc Vân, Dung Hổ dù sao cũng là người dễ mềm lòng hơn, nhìn Phượng Minh một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, "Ai, Minh vương, ngươi có biết hôm qua ngươi làm cho bao nhiêu người sợ hãi không?"
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ khoảng cách không xa truyền lại.
Thu Tinh Thu Lam một trước một sau xuất hiện, đi đến dưới bậc thang thì phát hiện đám người Phượng Minh đang ở đây, vội vã dừng lại, hai người lúc này đã áy náy tự trách đến muốn khóc luôn, "Đều do.. đều do nô tỳ hồ đồ quên mất, tại sao lại có thể quên rằng Minh vương vẫn chưa dùng bữa? Nô tỳ.... Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị!" Các nàng vội vã hành lễ với Phượng Minh, dùng tốc độ như đi đánh trận lao về phía trù phòng.
Phượng Minh buồn bực lắc đầu.
Một mệnh lệnh của Tây Lôi Vương, một đạo lệnh của Tiêu gia gia chủ.
Cái người giả danh Đỗ Phong kia, tuy rằng kế hoạch hạ độc của y không thành công, nhưng cũng hại Minh vương đủ thảm.
A hu hu hu....
Thu Lam cho dù đang lo sợ nhưng tay nghề không hề giảm sút, vội vàng làm vài món ăn nhưng hương vị vẫn tuyệt hảo.
Nhưng mà dưới tầm mắt tựa như đang giám thị của Dung Hổ cùng Lạc Vân, còn có khuôn mặt áy náy của đám thị nữ, dù cho món ngon đến mấy cũng nuốt không vô!
Dưới tình huống đã no rồi, Phượng Minh còn bị ép ăn thêm nửa bát cơm nữa.
Tự cổ chí kim, sợ rằng chỉ có một mình hắn bị người ta dùng Vương lệnh cùng Gia lệnh để ép ăm cơm thôi!
Cái này xem như là hạnh phúc, hay là khổ cực đây?
Nghĩ đến sau này sẽ bị hai tên Dung Hổ cùng Lạc Vân thoải mái phạm thượng mà khi dễ đến chết, Phượng Minh buồn bực muốn bạc đầu luôn á.
Một bữa này Phượng Minh cầm bát ăn mà sầu mi khổ kiếm, ăn xong rồi vẫn tiếp tục sầu mi khổ kiếm.
Phượng Minh ngẩng đầu quan sát hai Đại thị vệ, "Cơm đã ăn xong rồi, hiện tại có thể đi gặp bọn họ chưa?"
Một hồi hỗn loạn, bao nhiêu hưng phấn cùng kích động vì vó thể được gặp người chế tác vũ khí vĩ đại nhất, đã bị đánh cho tan nát hết.
Lạc Vân lãnh đạm gật đầu, Dung Hổ lại hỏi, "Minh vương đang tức giận sao?"
Phượng Minh trong họng gầm gừ một tiếng, nhưng vẫn ngượng nghịu nói, "Ta dám sao?"
Dung Hổ trầm mặc một hồi, ngồi xuống bên người Phượng Minh. Phượng Minh lập tức cảnh giác, tư thế kia, chính là muốn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc đó!!
Dung Hổ hắn thoạt nhìn rất chín chắn, ổn trọng, kỳ thật rất đáng sợ đó!!
Phượng Minh cũng không phải lần đầu tiên bị hắn giáo huấn, ấn tượng vẫn còn khắc sâu, trong đầu từng dây thần kinh căng phừn phựt.
Đợi một hồi lại không thấy Dung Hổ mở miệng, Phượng Minh bất đắc dĩ mở miệng nói, "Muốn nói gì thì nói đi."
"Thuộc hạ biết, người La Đăng mang đến quả thật rất trọng yếu." Dung Hổ trầm ngâm thật lâu, mới trầm giọng nói từng chữ từng chữ, "Nhưng nếu so sánh với Minh vương tự mình ra tay, mặc kệ người kia có tài giỏi đến đâu, có thể chế ra vũ khí đáng sợ thế nào cũng không là gì cả."
Phượng Minh sủng sốt, vẻ mặt trầm tư.
Dung Hổ tiếp tục, "Minh vương có nghĩ rằng, nếu Minh vương thật sự trúng độc mà mất mạng, chuyện gì sẽ xảy ra?"
Phượng Minh thở dài một hơi, thấp giọng nói, "Dung Điềm cùng mẫu thân hẳn sẽ đau lòng đến chết, các ngươi cũng sẽ khổ sở. Ta biết mình không nên lỗ mãng, thực xin lỗi."
"Minh vương suy nghĩ quá đơn giản rồi. Ngày xưa Tây Lôi tiên vương đột nhiên quy tiên, vương hậu vì e sợ Tây Lôi đại loạn, không dám phát tang, giấu diếm tin tức, đưa Thái tử nhỏ tuổi ra khỏi cung, bí mật để lão Dung Vương nuôi dưỡng, ngày đêm bất an, ẩn nhẫn mười mấy năm, mới dám công bố tin tức.Vị hôn phu của Tam công chúa Phồn giai gặp nạn ở Tây Lôi, hậu quả là đại quân lập tức bị huy động, thiếu chút nữa khai chiến với Tây Lôi. Phồn giai Đại vương trúng độc chết, chân tướng bị tiết lộ đưa đến một tên Long Thiên cuồng tính, chỉ trong một đêm đã giết sạch toàn bộ vương tộc Phồn giai." Dung Hổ lạnh lùng nói, "Nếu Minh vương bỏ mình, hậu quả đầu tiên chính là Đông Phàm đại loạn, Đại vương có khả năng sẽ mất đi căn cứ binh mã cùng lương thực duy nhất, cũng sẽ khiến cho thiên hạ mất đi cơ hội bình ổn, chấm dứt chiến loạn mấy trăm năm mới có một lần."
"A?" Phượng minh kinh ngạc mà nhìn Dung Hổ.
Má ơi... Nghiêm trọng đến vậy..
Nếu không phải vì việc này rất nghiêm túc thì hắn còn muốn đưa tay lên vò loạn trên đầu rồi.
"Minh vương biết trước mắt người chấp chưởng quyền hành ở Đông Phàm là ai không?"
"Thừa tướng Liệt Trung Lưu."
"Minh vương biết Thừa tướng vì ai mà gia nhập bên ta không?"
Phượng Minh buồn bực trong chốc lát mới lúng ta lúng túng nói, "Hình như chính là ta."
"Nếu Minh vương không còn nữa, thì còn ai có thể khiến cho Thừa tướng nguyện tiếp tục trung thành đây?"
Phượng Minh lần này nhanh chóng trả lời, "Đương nhiên còn có Dung Điềm." Mị lực vương giả của Dung Điềm ở trong lòng Phượng Minh chính là không ai có thể kháng cự được.
Thấy Dung Hổ lắc đầu, Phượng Minh ngạc nhiên hỏi, "Hả? Chẳng lẽ Liệt Trung Lưu không đi theo Dung Điềm thì đi theo Nhược Ngôn sao? Trừ khi hắn quy ẩn điền viên***, giấu đi bản lĩnh, nếu không thì đi đâu tìm được một vị quân vương anh minh lợi hại như Dung Điềm chứ? Thừa tướng là một trong những người thông minh nhất mà ta từng gặp, hắn chắc chắn sẽ lựa chọn chính xác."
Đối với bản lĩnh của Liệt Trung Lưu, Phượng Minh một mực tin tưởng.
Dung Hổ không nghĩ tới Phượng Minh sẽ trả lời như vậy, lại trầm mặc một chút, tựa hồ không rõ vấn đề này phải giải thích ra sao, im lặng cả nửa ngày đột nhiên thấp giọng nói, "Thừa tướng quá thông minh."
Phượng Minh càng thêm hồ đồ, giơ tay đầu hàng nhận thua, rụt rè hỏi, "Ta thừa nhận năng lực lý giải của bản thân thấp, có thể nói rõ ràng trực tiếp hơn không?"
Lạc Vân vốn đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, lúc này đột nhiên lên tiếng, "Ta ra ngoài một chút", nói đoạn liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn Phượng Minh và Dung Hổ.
Phượng Minh giống như trò ngoan, ngồi khoanh tay đợi đáp án của Dung Hổ.
Dung Hổ muốn nói lại thôi, nửa ngày mới quyết định được, mở miệng lại hỏi một câu, "Thuộc hạ trước hết muốn hỏi Minh vương một vấn đề." Phượng Minh muốn hôn mê luôn rồi, sao mọi người đều thích chơi hỏi đáp như thế?
Hắn hận nhất chính là bị người ta nhử!
"Ngươi hỏi đi." Phượng Minh tốn hơi thừa lời.
"Minh vương thấy Lộc Đan có thông mình không?"
Phượng Minh không ngờ Dung Hồ lại bỗng nhiên nhắc đến Lộc Đan, kinh ngạc qua đi lập tức gật đầu, "Lộc Đan đương nhiên là người thông minh."
"Minh vương có nghĩ đến, nếu Đông Phàm vương lợi hại như Đại vương của chúng ta, Lộc Đan sẽ vẫn phát huy bản lĩnh của hắn đến mức chấn kinh thiên hạ như vậy sao?"
Ồ, vấn đề này hình như mình thật sự chưa từng nghĩ tới.
Dường như ẩn ẩn nắm được ý của Dung Hổ, thế nhưng muốn tổng kết ra rõ ràng thì lại quá khó khăn.
Phượng Minh trầm tư một hồi, phức tạp nhìn Dung Hổ.
Dung Hổ lúc này mới nói, "Thừa tướng đặt nhiệm vụ phát triển Quân ân lệnh, chiêu hiền đãi sĩ lên vai Minh vương, cũng không phải là một quyết định khinh suất. Trong mắt thừa tướng, người thật sự có thể khiến cho những nhân tài của nước khác thành tâm muốn đi theo, không phải Đại vương, mà là Minh vương."
Đã nói ra đến mức này, Dung Hổ cũng không do dự thêm nữa, lại nói tiếp, "Đại vương huy động lực lượng ở Tây Lôi chắc chắn không ai có thể sánh bằng, mỗi một người của Tây Lôi đều nguyện ý bán mạng vì Đại vương. Đại vương anh minh thần dũng thế nào lại càng không có người hoài nghi. Thế nhưng phải làm thế nào mới khiến cho nhân tài khắp nơi nguyện ý trung thành với Đại vương, không cần lo lắng sau này công trạng quá cao lại bị giết hại, điều này phải dựa vào Minh vương."
"A?" Phượng Minh muốn rớt cằm.
Vẻ mặt này tuy rằng rất ngốc, nhưng chỉ như thế này mới có thể biểu lộ được sự mê hoặc và kinh ngạc của hắn lúc này!
Dù sao người trước mặt là Dung Hổ, cũng chẳng có gì mất mặt cả.
"Làm thế nào để người tài trong thiên hạ tin tưởng Đại vương sẽ y như Quân ân lệnh mà tiến hành mà không phải giống như Nhược Ngôn vận hành Ly Quốc theo chế độ cấp bậc quản nghiêm, cũng phải dựa vào Minh vương."
Phượng Minh chớp chớp mắt, hắn thật sự không biết, nguyên lại mình có địa vị chính trị trọng yếu như vậy.
Nếu không có vẻ mặt nghiêm túc của Dung Hổ, Phượng Minh vẫn nghĩ rằng hắn đang nói đùa.
Phượng Minh nhịn một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi, "Vì sao lại dựa vào ta?"
Dung Hổ nhìn hắn thật chăm chú, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười ấm áp, "Bởi vì Minh vương là một cây Trực trường kiếm. Người thông minh đề phòng cái gì nhất? Kỳ thật chính là đề phòng người thông minh khác. Kiểu người mà kẻ thông minh tín nhiệm nhất, nguyện ý trung thành nhất, lại chính là một thanh Trực trường kiếm như Minh vương."
A...
Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ.
Đạo lý này, chẳng phải trong 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》viết rất rõ ràng sao, ngươi cứ nhìn Lưu Bị xem, cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc lóc, kết quả mãnh tướng bên người nhiều như mây nha.
Tào Tháo không giống vậy, cái gì cũng biết, lợi hại hơn người, kết quả, hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, ngay cả tướng tài của mình cũng bị giết chết, Dương Tu chẳng phải cũng chết một cách tức tưởi sao?
Bản thân thật ngu ngốc, mới vừa rồi còn cân nhắc làm sao để Chiêu hiền đãi sĩ, kỳ thật rất đơn giản, không chừng chỉ có một nguyên tắc mà thân – ngàn vạn lận đừng quá thông minh.
Một người hơi ngốc nghếch lại khờ dại thiện lương chính là vị thủ lĩnh được thuộc hạ yêu thích nhất.
Nguyên lai Dung Hổ có ý này!
Trách không được hắn không dám nói thẳng ra...
"Cho nên, ở trong mắt thuộc hạ, một mình Minh vương còn trọng yếu hơn ngàn vạn vũ khí đại sư. Chuyện Thu Lam các nàng phải chiếu cố tốt Minh vương, còn cấp yếu hơn khôi giáp nhiều lần."
Dung Hổ một phen thuyết giáo, khiến cho Phượng Minh á khẩu không biết nói gì.
Chỉ có thể cúi đầu nghe giảng.
"Ăn ít đi một bữa cơm, quả thật không phải chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng nếu ngay cả chúng ta, những thuộc hạ ngày ngày chiếu cố Minh vương cũng không để tâm, dần dần tích lũy, Minh vương còn có thể duy trì sức khỏe sao? Nếu sau này chiến trận đang dang dở, bỗng nhiên truyền đến tin tức Minh vương thân thể suy yếu, kiếm không thể cầm, ngựa không thể lên, các vị tướng sĩ khắp nơi đang vì Minh vương mà chiến đấu, sẽ bất an như thế nào?"
Tội danh lớn như vậy, Phượng Minh đỡ không nổi, giơ tay đầu hàng, vẻ mặt đau khổ, "Ta biết sai rồi, sau này không dám nữa. Ai, nguyên lai không ăn cơm cũng có thể trở thành tội nhân thiên cổ, ngươi phạt ta đúng lắm."
Dung Hổ rốt cục bật cười thành tiếng, "Thuộc hạ sao dám phạt Minh vương. Được rồi, La Tổng quản còn đang chờ người ở khách phòng, thỉnh Minh vương mau đi làm việc lớn đi."
Minh vương vội chạy đi như mẹ đẻ em bé, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đến mức nhảy loi nhoi cả một đường.
La Đại Tổng Quản vô cùng buồn bực.
Hắn đường đường là Đại tổng quản thuyền đoàn của Tiêu gia, bản thân mỗi ngày cũng xoay như chong chóng với đủ loại chuyện, bỗng nhiên bị Thiếu chủ cấp bách phái đi mời một vị công tượng chẳng có danh tiếng, lại còn phải "cung kính mời đến", hại hắn một ngày không làm được chuyện gì khác, chỉ cưỡi ngựa chạy qua chạy lại cũng đủ mệt chết.
Kết quả phong trần mệt mỏi đưa được người đến rồi, lại bị giữ lại ở khách phòng.
Thiếu chủ rốt cuộc muốn làm cái gì chứ?
Đợi thật lâu mới gặp được Phượng Minh-no-một-bụng-cơm hấp tấp chạy đến, phía sau còn có Lạc Vân Dung Hổ một tả một hữu theo sát, thoạt nhìn vô cùng khí thế.
"Thiếu chủ."
"La Tổng quản, để các ngươi phải đợi lâu, đã mời người tới chưa?"
"Đã mời rồi." La Đăng trả lời, vội vàng dắt một người đến trước mặt Phượng Minh, "Đây là người đã chế tác mô hình kia, tên gọi Trúc Huyền."
Phượng Minh dùng con mắt tràn ngập ngưỡng mộ mà nhìn người nọ.
Vừa nhìn đến, lập tức đứng hình.
Trước mắt là một nam nhân gầy gò nhỏ bé, bộ dạng rất bình thường, là loại hình gặp ở ngoài đường sẽ chẳng liếc mắt nhìn đến lần thứ hai.
Hắn mặc một bộ y phục màu xám đã cũ kỹ, kẽ móng tay dính đầy vết bẩn đen kịt, vô thức cúi đầu. So với hình tượng bậc thầy nghiên cứu chế tạo vũ khí thâm tàng bất lộ trong lòng Phượng Minh, đâu chỉ kém vạn dặm chứ...
Trăm triệu lần không ngờ tới, mô hình tinh mỹ tuyệt luân, kết cấu trác tuyệt kia, lại được làm ra bởi một đôi bàn tay gầy trơ xương như chân gà.
Phượng Minh sửng sốt cả nửa ngày mới nhớ ra phải nói chuyện, miệng cười ôn tồn, "Ngươi là Trúc Huyền sao? Mô hình kia chính là do ngươi làm?"
Người nọ tựa hồ rất ít khi giao tiếp cùng người lạ, Phượng Minh cười ôn hòa như thế, hắn vẫn hơi rụt lại phía sau, một lúc lâu sau mới cắn cắn môi dưới, khẽ gật đầu.
Phượng Minh nhìn hắn sợ sệt như thế, lại càng thêm khẽ khàng hỏi, "Ngươi thêm vào mô hình kia một cái trục kéo, bên trong còn dùng tri thức vật lý... à không, theo như cách nói của các ngươi, phải là tri thức sổ lý. Trúc Huyền, có phải ngươi từng học sổ lý không?"
Trúc huyền phản ứng chậm chạp hơn người bình thường rất nhiều, tựa hồ lời nói của Phượng Minh hắn ngẫm nghĩ phải từng chữ từng chữ mới hiểu được ý tứ.
Qua một hồi lâu, hắn mới gật gật đầu.
Phượng Minh nâng mi mắt, nghi hoặc nhìn La Đăng, lặng lẽ ra hiệu hỏi, hắn là người câm sao?
La Đăng lắc đầu, tiến đến ghé vào tai Phượng Minh thấp giọng nói, "Mùa đông mấy năm trước hắn được vị thợ thủ công già kia cứu ở ngoài thành về, sau khi tỉnh lại, thấy hắn đáng thương nên mới thu lưu. Nhìn bộ dáng của hắn, hình như bẩm sinh đầu óc có chút không ổn, không biết cách giao tiếp cùng người khác. Theo như sư phụ của hắn nói, Trúc Huyền thường ngày đều quanh quẩn một mình, từ sau khi học được chút tài nghệ thì bắt đầu thích mò mẫm làm ra một vài thứ người khác chưa từng thấy qua. Có điều đối với những bản vẽ kích thước nhỏ, hắn nhận thức tường tận hơn người, luận về chiếu theo hình vẽ mà làm đồ vật thì hắn là đồ đệ giỏi nhất của sư phụ hắn. Cũng là một người không bao giờ để lộ bí mật, cho nên sau khi sư phụ hắn lâm bệnh, việc Thiếu chủ muốn làm thuộc hạ liền bố trí cho hắn. Cũng không rõ vì sao lần này hắn lại không làm theo bản vẽ mà đi làm ra thứ kỳ quái gì đó."
Phượng Minh vừa nghe vừa đưa mắt đánh giá vị "cao nhân chế tạo vũ khí" rất khác với tưởng tượng của mình, trong lòng thầm nghĩ, cái kiểu này có chút giống với chứng tự bế cấp độ nhẹ, chỉ là không biết do bẩm sinh hay sau này bị ép thành.
Phượng Minh kêu Dung Hổ đem mô hình kia đến đặt ở trước mặt Trúc Huyền, nhu hòa hỏi, "Ngươi nhìn này, đây là mô hình ngươi làm. Ta vốn dĩ muốn làm máy bắn đá, kết quả người chẳng những thêm vào thiết kế trục kéo, còn trộn lẫn cả cơ chế của nỏ bắn. Ngươi có biết đây là một vũ khí rất lợi hại không?"
Ngay lúc này, bất thình lình Trúc Huyền gầy yếu nhỏ bé lại dứt khoát gật đầu.
Đám người Phượng Minh mơ hồ cảm thấy kỳ quái, mọi người nhanh chóng trao đổi ánh mắt hoài nghi.
Phượng Minh hỏi, "Trúc Huyền, ngươi cố ý sửa chữa bản vẽ La Đăng đưa cho ngươi, muốn tạo ra một thứ vũ khí có sát thương cường đại nhất, đúng không?"
Dung Hổ lúc này đã bắt đầu cảnh giác, tiến đến hỏi một câu, "Số lý của ngươi là học từ đâu?"
Y một câu hỏi ngay đến mấu chốt.
Bởi vì ở thời đại này, thường dân muốn học chữ không hề dễ dàng, số lý có quan hệ chặt chẽ đến kiến trúc, người thường lại càng không có cơ hội tiếp xúc.
Ngày xưa Phượng Minh dựa vào nguyên lý đòn bẩy, khiến cho một kẻ lòng dạ thâm sâu như Nhược Ngôn cũng phải chấn động.
Phồn giai Tam công chúa cũng bị câu chuyện bịa về "Tây Lôi đệ nhất số lý" của Phượng Minh hấp dẫn. Có thể thấy được, số lý được giai cấp đặc quyền coi trọng như thế nào.
Khoa học là một loại tri thích được tích lũy tổng kết ra.
Cho dù Trúc Huyền có thiên phú số lý nghịch thiên đến thế nào, trừ khi hắn từng có cơ hội được tiếp xúc với những thiết kế vũ khí tiên tiến, nếu không cũng không có khả năng có thể đột phá tới như vậy.
Vị lão nhân đã đưa hắn về cùng lắm cũng chỉ dạy cho hắn nên tay nghề tinh xảo, chứ tuyệt đối không thể dạy ra được những điều này.
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của Phượng Minh Dung Hổ Lạc Vân La Đăng đều đặt ở trên người hắn, Trúc Huyền tựa hồ không biết câu trả lời của mình khiến mọi người căng thẳng lo lắng như vậy, vẫn đứng đó chẳng mảy may hay biết vì sao mọi người bỗng nhiên nhìn hắn như vậy.
Phượng Minh bất đắc dĩ đành phải hỏi lại một lần, tựa như đang dỗ dành trẻ con mà hỏi, Trúc Huyền, chẳng phải người học số lý rồi sao? Là ai đã dạy cho ngươi, ngươi có để ý không?
Trúc Huyền xem ra đến giờ mới nghe được rõ ràng, đôi môi vẫn luôn mím chặt rốt cuộc cũng khẽ giật.
Từ lúc bắt đầu nói chuyện đến giờ, ngoài gật đầu ra vẫn là gật đầu, chưa từng nói qua một chữ. Hiện tại hắn mở miệng rồi, vẫn tích tự như vàng, tổng cộng chỉ thốt ra ba chữ.
Nhưng ba chữ kia, còn nặng hơn ba trăm chữ.
Hắn chỉ nói đến một cái tên.
"Đông Phương Thiên."
Cái tên này vừa thốt ra, cơ hồ tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Đông Phương Thiên, chẳng phải là vị đại sư toán thuật nổi danh thiên hạ hay sao?
Địa vị của hắn ở trong những học giả số lý cũng giống như Tiêu Túng trong lòng các kiếm thủ, tuyệt đối là tông sư bậc nhất!
Hơn nữa, trùng hợp hơn cả, vị lão nhân bộ dạng khôi hài, tinh thông số lý này, lại là người Ly Quốc. Năm đó Phượng Minh mang theo hắn đến Phồn Giai, tính toán câu dẫn Phồn Giai tam công chúa đến làm Vương hậu mới của Ly Quốc, kết quả kế hoạch hủy trong tay Phượng Minh.
Cho nên, Phượng Minh xem như từng có duyên gặp mặt Đông Phương Thiên một lần rồi.
Dung Hổ nhăn mày, đánh giá Trúc Huyền, trong mắt ý tứ đề phòng rõ ràng, "Ngươi là người Ly Quốc sao?"
"Cho dù là người Ly Quốc, nếu không phải vương quyền quý tộc thì cũng không có khả năng học được những thứ này. Thiếu chủ, nam nhân này không rõ lai lịch, lại cố tình làm ra những thứ kỳ quái lôi kéo sự chú ý của Thiếu chủ, rõ ràng có mưu đồ, không bằng cứ giao hắn cho thuộc hạ, để thuộc hạ thẩm vấn rõ ràng."
Phượng Minh quét mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lạc Vân một cái.
Gì mà thẩm vấn chứ, tám chín phần là tra khảo thì có.
Nếu thật sự bắt được gian tế, có tra khảo thì cũng đáng thôi, nhưng nhìn bộ dạng tự bế đáng thương của Trúc Huyền, ai lại nhẫn tâm đem hắn đi tra khảo chứ.
Phượng Minh thấy Trúc Huyền vẻ mặt hoảng sợ, bèn nắm tay hắn an ủi, "Đừng sợ, ta sẽ không giao ngươi cho hắn. Trúc Huyền, tên này rất êm tai, không phải danh tự mà gia đình bình thường đặt cho con cái, là ai đặt cho ngươi?"
Cách tấn công mềm mỏng của hắn rõ ràng có hiệu quả hơn hẳn, Trúc Huyền thái độ hoàn toàn đối lập, tựa hồ dễ dàng thân cận với Phượng Minh hơn hẳn hai tên mặt than Dung Hổ Lạc Vân kia, kìm lòng không đậu nhích lại gần Phượng Minh thêm chút chút, mới trả lời.
Đáp án lần này vẫn là tích tự như vàng, tổng cộng chỉ có hai chữ.
Nhưng tuyệt đối là hai chữ oanh động vang dội.
Bởi vì đôi môi khép mở khe khẽ của Trúc Huyền lại thốt nên hai chữ đơn giản đến không thể tưởng tượng, "Phụ vương."
Đám người Phượng Minh lại trợn mắt há mồm lần nữa.
Nếu muốn chọn ra người phát ngôn khiến cho người khác kinh sợ không ngớt, vị Trúc Huyền này đây tuyệt đối xứng đáng chiếm ngôi đầu bảng.
Phụ vương?
Cho dù ngu ngốc đến mấy cũng biết, có thể gọi hai tiếng này, ngoại trừ công chúa thì chính là vương tử.
Chẳng lẽ thiếu niên gầy gò, luôn e dè sợ sệt, lưu lạc bên ngoài được người ta thu dưỡng này, lại là dòng dõi huyết mạch chính thống.
Huyết mạch vương tộc?
Đông Phương Thiên là thầy số lý được Nhược Ngôn coi trọng, có thể được hắn dạy dỗ, tám chính phần đều là quý tử trong dòng dõi Ly quốc quyền quý.
Trúc Huyền lại có thân phận vương tử...
Nhìn bộ dáng Trúc Huyền, tuy rằng gầy gò, nhưng tuổi đời chắc chắn cũng khoảng mười bảy mười tấm tuổi, Nhược Ngôn hình như không thể có đứa con lớn như vậy.
Như vậy, khó có khả năng hắn là...
Không – thể – đâu!
Phượng Minh hít một hơi khí lạnh, cất cao giọng khó tin hỏi, "Chẳng lẽ ngươi là đệ đệ của Ly Quốc Nhược Ngôn?"
Sao có thể chứ.
Thế nhưng nghĩ lại, cũng không phải là không có khả năng.
Nhược Ngôn thủ đoạn độc ác, thái độ làm người lại cao ngạo, coi trọng mặt mũi, nếu như hắn ghét bỏ đệ đệ của mình bẩm sinh đã có chứng tự bế, sau khi đăng cơ lập tức đuổi đệ đệ đáng thương ra khỏi nhà, thì cũng không phải chuyện khó hiểu.
Muốn người ta nghĩ rằng Nhược Ngôn có tình thân mới là chuyện kỳ quái ý.
Nói không chừng Nhược Ngôn lúc đó không phải là đuổi đệ đệ ra khỏi cửa mà là hạ lệnh giết luôn, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân phát sinh mà Trúc Huyền có thể thành công trốn chạy khỏi móng vuốt của huynh trưởng, một đường trốn chạy đến Đồng quốc, vương tử cao quý lại lưu lạc đầu đường như tên ăn mày khất cái, vào lúc hắn sắp bị chết rét thì may mắn lại được lão công tượng của Tiêu gia cứu về một mạng, từ đó trở đi ở lại trong xưởng nghề.
Bằng vào trí tưởng tượng kinh người của Phượng Minh cùng với sự kiêng kỵ của hắn dành cho Nhược Ngôn, chỉ trong vài nốt nhạc, một câu chuyện huynh đệ tương tàn đẫm huyết tinh mưa máu đã diễn được phân nửa trong não bộ đang kích động của Phượng Minh.
Đáng tiếc bộ phim còn chưa diễn hết, một cái lắc đầu nhẹ nhàng của Trúc Huyền đã dập tắt toàn bộ câu chuyện phấn khích của Phượng Minh.
Phượng Minh sửng sốt, nửa ngày mới chớp chớp mắt hỏi, "Ơ? Ngươi không phải đệ đệ của Nhược Ngôn? Vậy sao ngươi lại có phhụ vương? Lại làm sao mà có cơ hội tiếp xúc với loại người như Đông Phương Thiên? Được rồi, ngươi rốt cuộc là ai chứ?" Một lần nữa chưng ra vẻ mặt hòa nhã, không ngại thỉnh giáo người dưới.
"Ta không phải đệ đệ của Nhược Ngôn", Trúc Huyền rốt cuộc mở lòng từ bi, tuy rằng nói năng lắp ba lắp bắp, thế nhưng số lượng từ không còn ít ỏi như vừa rồi, quả thực khiến cho người ta cảm động lắm lắm. Hắn ngừng lại một lát, khuôn mặt dần bị nhuốm một mạt bi thương ảm đạm, mới lại dùng thanh âm trầm thấp hơi khó nghe, nửa nức nở nửa thì thầm, "Ta là đệ đệ của Ngự Tuyền.
Phượng Minh đứng ở gần hắn nhất, hai tai dựng thẳng, cuối cùng cũng miễn cưỡng nghe ra được những lời này.
Thế nhưng nghe được rõ ràng, chứ cũng không phải nghe hiểu rõ ràng.
Hắn không phải đệ đệ của Nhược Ngôn, lời này coi như có thể hiểu được, thế nhưng sao tự dưng lại có một cái gì Tuyền đó chạy đến đây? Chẳng lẽ lại là con riêng của Lão Ly vương?"
Theo như hiểu biết trước mắt của hắn về tình hình các quốc gia, con riêng hình như cũng là một chuyện thường gặp, hơn nữa Phượng Minh, bản thân mi chẳng phải cũng có một tiểu Thải Thương sao?
Khoan đã! Đây là đang nghĩ đi đâu chứ hả?
Thật loạn...
Khung cảnh hùng hồn chiêu mộ vị bậc thầy về vũ khí trong tưởng tượng lại biến thành như vậy, thật khiến cho người khác khóc không ra nước mắt.
Cho dù Lưu Bị đích thân tới đây, chỉ sợ bản lĩnh duy nhất có thể xuất ra lúc này, cũng chỉ là khóc lên một bản thôi nhỉ?
Phượng Minh càng nghĩ càng đau đầu, lại bỗng nhiên liếc mắt thấy Dung Hổ vẻ mặt suy tư dường như đang tính toán cục diện, vội vàng nghển cổ sang phía Dung Hổ truy hỏi, "Dung Hổ, có phải ngươi đã nghĩ ra cái gì không?"
Không nghĩ tới Dung Hổ thế nhưng lại gật đầu một cái, thật biết khiến cho người khác kinh hỉ nha, "Thuộc hạ đã biết hắn là ai rồi."
"A? Ngươi biết?"
"Hắn là đệ đệ cùng thân mẫu của Ngự Tuyền công chúa."
Thế nào là đệ đệ cùng thân mẫu, chính là cùng mẹ? Cũng chỉ có thời cổ đại còn thịnh hành chế độ đa thế mới có thể dễ dàng nghe thấy kiểu giới thiệu huynh đệ tỷ muội cùng mẹ, khác mẹ như thế này.
"Một lượt nói cho rõ luôn được không?" Phượng Minh bị tác phong chậm rãi trầm ổn của Dung Hổ khiến cho bối rối đến mức đưa tay vò đầu, "Được rồi, ta đã biết, Ngự Tuyền là một công chúa, vị công chúa này còn có một đệ đệ, thế nhưng Ngự Tuyền là thần thánh phương nào? Không nghĩ đến Ly Quốc ngoài Diệu Quang ra lại còn có một Ngự Tuyền, thế nhưng ta chưa từng nghe qua."
"Ngư Tuyền công chúa không phải là người Ly Quốc, nàng là người Bắc Kỳ, hơn nữa còn là trưởng nữ của Bắc Kỳ đại vương, thân phận tôn quý bậc nhất trong số các công chúa Bắc Kỳ, bởi vì nàng chẳng những là trưởng công chúa mà còn là do vương hậu hoài thai sinh ra.
Dung Hổ một bên giảng giải, Phượng Minh một bên gật đầu như giã tỏi.
Đừng nghĩ hắn thường ngày học hành không chuyên tâm, trước mắt bản đồ thiên hạ như thế nào hắn ít nhiều cũng coi như quen thuộc rồi đó! Bắc Kỳ chẳng phải là giáp với Đông Phàm sao? Còn từng phái đến rất nhiều gian tế lẻn vào trong quân đội Đông Phàm thăm dò tình báo.
Thời điểm hắn bị Lộc Đan lừa đến Đông Phàm, nhiều lần nghe đám quân lệnh ti ở đó nhắc tới Bắc Kỳ. Người thương của Thập Tam Quân tá, tên Lâm Âm bị chết vô cùng thê thảm kia, cũng chính là một gian tế Bắc Kỳ.
Thế nhưng...
Phượng Minh lại tiếp tục vò đầu, "Những chuyện này có liên quan gì đến Ly Quốc? Lại có quan hệ gì đến Đông Phương Thiên?"
Chẳng lẽ Đông Phương Thiên phản bội Ly quốc, lén lút chạy đến Bắc Kỳ thu nhận đồ đệ? Vậy thì gan hắn cũng lớn quá rồi, Nhược Ngôn nếu biết được nhất định sẽ băm hắn.
"Đương nhiên có quan hệ mật thiệt với Ly Quốc." Dung Hổ khẽ cười, rốt cục nói ra đáp án rõ ràng, "Bởi vì công chúa Bắc Kỳ, Ngự Tuyền, chính là vương hậu đầu tiên của Ly Quốc Nhược Ngôn.
Oành, lại một trái bom dội xuống.
Lần này người đoạt được huy chương khiến người khác khϊế͙p͙ sợ, đã đổi thành Dung Hổ.
Phượng Minh nghẹn họng trân trối, "Vương hậu của Nhược Ngôn?"
Chậc chậc, người phụ nữ dám gả cho Nhược Ngôn, nhất định rất dũng cảm nha!
"Đáng tiếc đến Ly Quốc được vài năm, Ngự Tuyền công chúa đã chết không minh bạch."
"A?"
"Lúc trước nếu như Trúc Huyền đi theo tỷ tỷ đến Ly Quốc, thì có thể bằng vào thân phận đệ đệ của vương hậu nên được Đông Phương Thiên dốc lòng dạy dỗ. Minh vương hiện tại hẳn là có thể hiểu được chân tướng bên trong rồi chứ?" Dung Hổ nói xong, Phượng Minh vẫn chìm trong nghi hoặc. Cũng không phải hắn phản ứng chậm chạp, trì độn khó khai thông, nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, từng chuyện từng chuyện đều vượt ra khỏi dự đoán của mọi người, luân phiên thể nghiệm từng cái một, so vời xuyên mười tầng mây còn khiến cho người ta choáng váng hơn. Ông trời mà biết ở đây kích động như vậy, có thể nào cũng chạy xuống góp vui luôn không?
Thật đáng sợ, ý tưởng này mới vừa hiện lên trong đầu Phượng Minh, thì tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài lại truyền đến
Mọi người sắc mặt đều biến đổi, ánh mắt hướng về phía cửa.
Nhiễm Thanh dẫn theo người truyền tin của Tây Lôi, bộ dạng phong trần mệt mỏi, xuất hiện ở cửa lớn.
"Thiếu chủ, quân báo vừa đưa tới."
Bởi vì sợ thư bị hạ độc, Phượng Minh bị Dung Điềm cưỡng chế hạ lệnh không được phép tự mình nhận thư. Dung Hổ nhận lấy, mở ra đọc lướt nhanh như gió một lượt, khẽ cau mày.
Phượng Minh tim nhảy thót một cái, "Tin tức Việt Trọng thành sao?"
Dung Hổ lắc đầu, "Đây là thủ hạ của Miên Nhai đưa tới."
Hắn đưa mắt nhìn Phượng Minh, toàn bộ quân báo dài thật dài được giản lược thành một câu, "Quân đội trú đóng ở biên cảnh Ly Quốc đột nhiên có động tĩnh, vượt qua biên cảnh Phồn Giai cùng Chiêu Bắc, chiếm lấy Chiêu Bắc."
Tin tức này quả thực khiến người khắc khϊế͙p͙ sợ, toàn bộ khách phòng lâm vào tĩnh mịch.
Qua lúc lâu, Phượng Minh mới lẩm bẩm, "Chiêu Bắc, không phải chính là quê hương của Trường Liễu công chúa sao?"
HOÀN QUYỂN 18.