Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 67: Bảo vệ linh hồn

Vu nữ thoáng chốc sửng sốt, ả nhanh chóng rút thuỷ giải tiên (tiên=roi) mang theo người ra, đây là một cây roi màu xanh trừ tà, uy lực không gì sánh được, là vũ khí ả bình thường sử dụng lúc ứng phó ác linh và yêu quái.

“Rống!” Thần khuyển ngửa đầu gầm thét, thanh âm ngang tàng, bụi bặm trên nóc nhà chấn động trực tiếp bay xuống đất, trong phòng cát bụi nổi lên bốn phía, nhất thời không khí thật ngột ngạt!

Tốn Khuê Lang bên cạnh dọa sợ, mặc dù cậu đã gặp dáng vẻ thần khuyển uy phong lẫm lẫm, nhưng không thấy nó dữ dội hung tàn như vậy. Trong lòng hết sức e ngại, nhưng nếu như không lập tức ngăn cản hai người sắp bùng nổ chiến tranh, e rằng tất cả mọi người trong phòng sẽ phải chịu ảnh hưởng, bao gồm chính cậu!

Tốn Khuê Lang cưỡng ép lá gan của bản thân mình lên, không biết thức thời xen vào: “Cái kia, tôi nói mọi người có thể bình tĩnh hoà nhã ngồi xuống bàn bạc không?” Nét cười vặn vẹo.

Hai người đều ở tư thế đối đầu, đối với lời của Tốn Khuê Lang hoàn toàn không coi ra gì, lời nói đều bị bỏ ngoài tai, dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt lần nữa leo thang!

“Tôi nói hai người…”

Tốn Khuê Lang còn muốn cố gắng khuyên giải, thần khuyển cùng vu nữ đột nhiên đồng thời quay đầu, mang theo một thân sát khí trăm miệng một lời: “Câm miệng!” Hai đôi mắt kinh dị nộ khí đằng đằng nhìn cậu chằm chằm, Tốn Khuê Lang chỉ cảm thấy trong chớp nhoáng kia, cậu đã bị sát khí trên người bọn họ giết chết vô số lần!

Cậu lập tức im lặng, lần đầu tiên ý thức việc bảo mệnh quan trọng hơn, rất nhanh ôm lấy đầu trốn phía dưới giường.

Tiểu đồng tử bên cạnh cũng bị uy thế thần khuyển làm chấn kinh, hoảng sợ run rẩy ở nơi đó, không biết phải làm sao!

Thần khuyển và vu nữ lần nữa thủy hỏa bất dung lạnh lùng nhìn lẫn nhau, quan hệ căng thẳng tới cực điểm!

Đột nhiên một cái bàn tay từ dưới sàn thò ra ngoài, đem đồng tử mạnh mẽ kéo tới dưới sàn, cô bé chợt run run một cái, bị dọa sợ vừa muốn há mồm kêu to, một bàn tay to khác của Tốn Khuê Lang cấp tốc che cái miệng nhỏ nhắn của cô bé!

“Suỵt! Em cũng không muốn bị thần khuyển ăn tươi chứ!” Bàn tay bịt trước miệng, ý bảo cô bé không nên kêu thành tiếng!

Đồng tử liền lập tức ý thức được, đại ca ca hình dáng không gì đặc biệt trước mắt là đang muốn bảo vệ mình, liền nghe lời gật đầu: “Đừng đừng!” Tốn Khuê Lang lúc này mới buông tay ra.

Thần khuyển bên kia sát khí bốn phía, bầu không khí giữa nó cùng vu nữ đã là giương cung bạt kiếm!

Dưới sàn cũng khẩn trương khiến người ta nghẹt thở, Tốn Khuê Lang và đồng tử lẳng lặng nằm úp sấp ở dưới giường quan sát tình hình đối diện!

“Thần khuyển!” Vu nữ cuối cùng mở miệng nói chuyện, “Với năng lực của ngươi không nên mạnh mẽ liều mạng cùng ta!” Ả cố tình phô trương thanh thế, để cho mình thoạt nhìn hết sức lãnh tĩnh. Nhưng trong lòng rất rõ ràng, thần khuyển là loại thức thần chiến đấu, nếu thật nổi lên xung đột, ả chỉ có thể trở thành một bữa ngon làm đồ ăn đút thần khuyển!

Thần khuyển rất không nể mặt mũi, rống dài một tiếng, toàn bộ không gian rung động, phòng ốc bị chấn động lắc lư, miếng ngói đất trên trần nhà không ngừng rơi xuống, một mảnh tương đối lớn cũng bởi chấn động mà rớt xuống.

Rầm!


Tiếng động rất lớn!

Một mảnh bê tông xi-măng lớn vừa vặn hoàn hảo đổ xuống giường trên đất.

Người dưới giường sợ hết hồn, đồng tử sợ đến nỗi che lỗ tai thất thanh thét chói tai: “A…!”

Tốn Khuê Lang ghé vào phía dưới nghiêng người ôm lấy cô bé, ôm đầu nhỏ của bé chôn trong ngực mình: “Ngoan, không sao!”

“Tiên sinh, tôi sợ!” Đồng tử kinh hãi khóc thành tiếng.

“Không có chuyện gì, có ca ca đây, bảo vệ em!” Lá gan Tốn Khuê Lang cũng không lớn chẳng qua là ở trước mặt người nhỏ yếu cậu luôn luôn có loại ý niệm đặc biệt muốn bảo hộ!

Phía trên giường, nóc nhà đã lộ ra một cái lỗ thủng lớn, ánh sáng mặt trời theo cái lỗ tràn vào, làm cho cả phòng càng thêm sáng sủa!

“Thần khuyển, ngươi muốn phá hủy thần xã của ta sao?” Vu nữ lạnh lùng nói, không ai có thể thấy, trong lòng bàn tay của ả đã khẩn trương chảy ra mồ hôi.

“Này! Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!” Bạch Mộc trong bình dùng sức đập thành bình, khóc lóc ồn ào bên trong, nước mắt ở trong đã tụ thành sông nhỏ.

Theo thân thể run run của vu nữ, cái lọ cũng sẽ lắc tới lắc lui, lệ sông liên tục dập dờn, ngay cả cơ thể Bạch Mộc cũng theo đó chênh vênh lảo đảo, không chú ý một cái lòng bàn chân đã trợt, cậu ngã xuống trong nước mắt chính mình, cũng bị bao phủ!

“Phốc! Khụ khụ…”

Cảm giác nước mắt sặc vào trong cuống họng rất thống khổ, cậu cố hết sức ngoi lên, kịch liệt ho khan!

“Thả tôi ra, thả tôi ra! Thần khuyển mau cứu tôi!” Bạch Mộc hung hăng đấm vào thành lọ, không chịu bỏ cuộc, cả tiếng khóc cũng khàn khàn.

“Thả u linh kia, bằng không ta bây giờ cắn nát xương của ngươi!”

Lời của thần khuyển không phải là đùa giỡn, con mắt đỏ sẫm đã nồng đặc huyết sắc, thấy vậy vu nữ một trận hoảng sợ, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cuối cùng diệu giọng xuống, dùng ngữ khí có chút thương lượng nói: “Cứu hai nhân loại kia có thể, thế nhưng u linh này ta không có khả năng giao cho ngươi! Mạng của hắn là ta cứu, nếu như ngươi cứ muốn miễn cưỡng ta, vậy cũng chỉ có thể cá chết lưới rách!” Lúc này, trong lòng đã không còn đơn thuần muốn đem Bạch Mộc giữ ở bên người bầu bạn như vậy, ả có tính toán khác! (biết ngay là con bánh bều này méo có gì tốt mà)

“Ta đáp ứng ngươi!” Thần khuyển không do dự, trước mắt đối với nó mà nói, mạng chủ nhân quan trọng hơn!

Vu nữ lúc này mới hài lòng thu hồi roi, bước trở về bên cạnh Tôn Nhất, kiều dung vẫn chưa nguôi giận, ả một bên nhìn cơ thể Tôn Nhất, một bên lạnh lùng nói: “Thời gian hắn chết quá lâu, ta không dám cam đoan có thể triệu hồi linh hồn của hắn!”


Thần khuyển ngồi chồm hổm đối diện ả, dùng thanh âm to lớn thuật lại quá trình: “Tôn Nhất cũng không thật sự chết, linh hồn của y không có tách khỏi cơ thể, giống như bị khí tức tà ác phong ấn tại trong người! Chỉ cần ngươi giúp y giải phong ấn, lại phối hợp nước thánh của ngươi tẩy thân cho y đuổi tà khí đi, không bao lâu cơ thể sẽ khỏi hẳn.”

“Hoá ra ngươi đến có chuẩn bị!” Vu nữ cười lạnh nói.

Thăm dò hơi thở Tôn Nhất một chút, đúng là đã không còn hô hấp, sờ sờ mạch cũng không cảm giác được nhịp đập, lại mở ra mí mắt xanh đen của Tôn Nhất, mặc dù toàn bộ dấu hiệu trên người đều chứng tỏ hắn đã chết, thế nhưng thần thái nhãn cầu lại không có tan rã.

“Linh hồn của hắn quả nhiên ở trong thân thể!” Vu nữ nói thầm: “Mạng tên này thật lớn, nếu là người bình thường đã sớm chết!”

Dưới giường, Tốn Khuê Lang thấy tình hình đã lắng lại, mang theo đồng tử từ bên trong chật vật chui ra.

Vu nữ nhíu mi khinh miệt nhìn bọn họ một cái, Tốn Khuê Lang cũng cảm thấy vô cùng 囧, nhún nhún vai lúng túng cười một tiếng!

Vu nữ đảo mắt nhìn về đồng tử bên cạnh cậu, lạnh lùng phân phó: “Ngươi đi chuẩn bị nghi lễ!”

Đồng tử cung kính đáp: “Vâng!” Khiếp đảm đưa mắt nhìn thần khuyển khí thế hùng vĩ một cái, đi vòng ở phía sau từ bên kia phòng mà qua!

Bên này, vu nữ kiểm tra hết tình trạng thân thể Tôn Nhất, lại đứng dậy đi thăm dò tình huống Đằng Tú.

Chỉ thấy sắc mặt y trắng bệch hoàn toàn không có một tia huyết sắc, chẳng những không có hơi thở cùng mạch đập, ngay cả nhãn thần cũng đều tan rã, cả người hoàn toàn ở trạng thái lạnh buốt, vu nữ không mang theo một tia tình cảm chậm rãi nói: “Đây là một người đã hoàn toàn chết, có thể hỏa táng rồi!”

Đang nói, thần khuyển bỗng nhiên mở miệng to màu máu, đem linh hồn Đằng Tú từ trong miệng phun ra!

Vu nữ ngạc nhiên, chỉ thấy linh hồn Đằng Tú hoàn toàn ở trạng thái ba hồn bảy vía, trong phòng phiêu tán khắp nơi.

Thật kỳ quái, hồn phách của y cũng không có biến thành trạng thái u linh.

“Đây là?” Vu nữ kinh ngạc hỏi.

“Hắn không có chết, ta xem tình huống của hắn vô cùng nguy hiểm, liền sớm đem hồn phách của hắn nuốt vào trong bụng!” Thần khuyển tràn đầy tự tin giải thích.

“Hừ!” Vu nữ hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Ngươi quả nhiên là một tên khó dây dưa!” Tay ngọc vung lên, hồn phách Đằng Tú liền xếp thành hàng dài bay tới trong lòng bàn tay ả, ba hồn bảy vía phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, ở trong bàn tay mảnh khảnh mềm mại của ả nhảy múa, đặc biệt xinh đẹp!

“Thật đẹp!” Ả nhẹ nhàng tán thưởng, đem khối hồn phách đẩy vào trong cơ thể Đằng Tú.

Trên mặt Đằng Tú phát sinh ánh sáng nhàn nhạt, da thịt dần dần khôi phục huyết sắc.

Tốn Khuê Lang ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt, há hốc miệng!

Tiếng khóc của Bạch Mộc Trong bình cũng dừng lại, ghé vào trên vách bình không dám tin nín thở nhìn hết thảy trước mắt, cơ thể sẽ còn bởi vì trước đó khóc thút thít mà nất nất, nước mắt phía dưới đã không còn qua đầu gối, trên bình cũng loang lổ lốm đốm vài giọt lệ đọng ở trên vách, hiện lên ánh sáng rực rỡ!

Bọn họ an tĩnh chờ đợi, đợi giây phút Đằng Tú mở mắt!

Hồi lâu…

Nhưng, khiến người ta thất vọng là, Đằng Tú cũng không như họ mong chờ mở ra đôi mắt xinh đẹp!