Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 66: Tôn nhất và đằng tú chết

Cô ta nhẹ nhàng lau giọt lệ trên tay, vừa bất khả tư nghị nhìn nước mắt xuyên thấu dương gian tạo thành một vệt chất lỏng, vừa thưởng thức tình cảm đặc biệt của u linh, trong lòng có loại hâm mộ không nói thành lời!

“Tên kia thật hạnh phúc! Cư nhiên có một u linh lo lắng cho hắn như thế!” Vu nữ khẽ lẩm bẩm, cô cũng muốn có một người bạn quan tâm mình như thế!

Đúng lúc này, điện thoại vu nữ vang lên.

Cô nhận điện thoại: “Uy!”

Một thanh âm trẻ con từ trong di động truyền đến: “Vu nữ đại nhân, bên thần xã có hai người vừa được đưa tới, đã chết, dáng vẻ rất kinh khủng, hình như là bị tà khí xâm chiếm gây ra!”

“Nga?” Thanh âm lạnh lùng, “Đều chết cả, còn đưa đến thần xã làm gì?”

“Nhưng, đưa hai người kia tới là thần khuyển! Nó nói dù thế nào đều phải có ngài giúp đỡ!”

“Thần khuyển? Thật đúng là một tên phiền toái!” Vu nữ hình như rất không tình nguyện, nhàn nhạt nói: “Không thể không cho nó chút thể diện, ta tới ngay!”

Bạch Mộc vừa nghe vu nữ nhắc tới hai chữ thần khuyển, vội vàng bay lên trước thăm hỏi: “À, mỹ nữ! Mới vừa rồi có phải cô nhắc tới thần khuyển không?” Đôi mắt bích sắc chăm chú nhìn cô gái, mang theo vẻ chờ mong!

Vu nữ quay đầu lại dùng giọng điệu nghi vấn hỏi: “Cậu biết thần khuyển?”

“Nó chính là thức thần của học trưởng!” Bạch Mộc khẩn thiết trả lời.

? Con ngươi nhũ sắc của vu nữ vẫn bình tĩnh như trước, trầm mặc chăm chú nhìn cậu mấy phút, ngữ khí xem nhẹ: “Duyên phận mấy người thật đúng là kỳ quái! Tiếc là học trưởng của cậu đã chết rồi!”

“Cái gì?” Bạch Mộc sững sờ!

Vu nữ mặc xong quần áo, mạn bất kinh tâm trần thuật: “Đồng tử nói hai người đó đã chết, dáng vẻ phi thường kinh khủng!”

Hai người?

Trong lòng Bạch Mộc một trận rùng mình, chẳng lẽ là học trưởng và Đằng Tú?

Trong mắt đau xót, nước mắt lần thứ hai tuôn ra!

Vu nữ nhẹ nhàng liếc cậu một cái, Bạch Mộc rơi lệ là khổ sở cảm động lòng người như vậy, trên gương mặt tuấn tú viết đầy ưu thương. Bạch Mộc cũng không gào khóc như cô ta mong đợi, mà là ngồi yên ở trên mép giường, lặng lẽ chảy nước mắt!

Vu nữ chán ghét kiểu nam nhân không có tiền đồ, lạnh lùng nói móc cậu: “Bọn họ chết, tôi còn tưởng cậu có thể sẽ khóc đến long trời lở đất?” Lời nói chứa đựng sự khinh bỉ!


“Anh ấy ở đâu?” Bạch Mộc quay đầu lại, nhìn thẳng vào vu nữ!

“Tôi có thể dẫn cậu đi nhìn bọn họ lần cuối!” Vu nữ mặt vô biểu tình.

“Thật?” Trong con ngươi Bạch Mộc tràn đầy nước mắt, thanh âm ứ nghẹn, lúc này gặp hay không gặp cũng đều không thể đổi tính mạng của bọn họ trở về được nữa!

“Chỉ có điều, sau khi gặp, cậu phải làm người hầu riêng của tôi!” Vu nữ cũng không quan tâm cảm giác của Bạch Mộc, chẳng qua là cô ta thèm muốn tình bạn giữa cậu đối với nhân loại kia, ả cũng muốn có loại cảm giác được người khác nhớ nhung, trong lòng không tránh được sinh ra tâm tính nhỏ mọn cực đoan muốn cướp đoạt tình bạn đó!

“Được!” Mắt Bạch Mộc như tro nguội, một chút cũng không do dự đáp ứng cô ta.

Vu nữ thay ki-mô-nô chuyên dụng, mang mặt nạ khắc đầy hoa văn rực rỡ, lại đem Bạch Mộc biến thành một làn khói xanh nhốt vào trong bình, treo ở bên hông, cùng nhau ngồi xe buýt đến thần xã.

Trên xe buýt, mọi người dùng ánh mắt đặc biệt đánh giá cô gái đeo mặt nạ mặc đồ pháp sư, vẻ mặt họ quái dị, lén lút nói nhỏ, rõ ràng đem cô xem thành loại nữ nhân kì quái, vô cùng kì thị.

Dưới mặt nạ, tâm tình vu nữ không được tự nhiên, may mắn có mặt nạ che chắn, nên cũng chẳng cảm thấy khó chịu lắm!

Không lâu sau, đã đến ngoại ô phía nam, cô ta khẽ gõ nhẹ cái lọ chứa Bạch Mộc một cái.

Chờ đợi thật buồn chán, một đường ngồi trên xe, trong lòng Bạch Mộc đều là đau khổ, yên lặng giạng chân ngồi sát bên thành lọ, cậu xoay người lại đứng lên, ghé vào tấm thuỷ tinh của chiếc bình nhìn ra bên ngoài.

Chung quanh rất nhiều người, như sâu róm lớn nhỏ trong mắt cậu, bọn họ giống như người khổng lồ cao to không gì sánh được. Chẳng qua là tâm trạng cậu vô cùng rầu rĩ mệt mỏi, Bạch Mộc mất hết ý chí, trong lòng sớm đã không còn lưu luyến bất kì cái gì!

Vu nữ xuống xe, đi được một đoạn, rốt cuộc tại một đống giống như phế tích, dừng bước.

Đi vào trong mảng tường đổ nát, có một bé gái tóc dài đáng yêu đứng trước cổng kính cẩn chờ đợi đã lâu, trông thấy vu nữ, cô bé thu hồi dáng vẻ hoạt bát, bày ra biểu tình tôn kính ăn nói thận trọng.

Chào hỏi vu nữ không thể coi thường, không hỉ nộ, đồng tử ở trước mặt ả có vẻ rất câu nệ. Cô bé nghênh đón vu nữ vào nhà, thấy trên sàn nhà nằm hai người, một là Đằng Tú tóc tím, một là tóc đen Tôn Nhất, bên cạnh còn Tốn Khuê Lang và thần khuyển đang ngồi yên lặng một bên!

Thấy vu nữ một thân ki-mô-nô, Tốn Khuê Lang theo bản năng đứng dậy, hướng cô ta thi lễ: “Ngài là vu nữ đại nhân sao! Học trưởng tôi bị trọng thương, hy vọng ngài có thể cứu lấy họ!”

Cùng lúc, thần khuyển cũng phát ra thanh âm trầm muộn: “Vu nữ chúng ta cần trợ giúp của ngươi!” Ngày xưa hình thể thần khuyển rất cường tráng, tướng mạo hung ác tàn nhẫn, một bộ tư thế uy phong lẫm lẫm. Mà bây giờ, nó dĩ nhiên vì nhân loại mà trở thành một con chó nhỏ nhắn xinh xắn.

Đôi mày thanh tú của vu nữ nhíu lại, lạnh lùng giễu cợt thần khuyển, nói: “Bộ dáng của ngươi thật buồn cười!”

Nét mặt thần khuyển vẫn không đổi, nhưng ánh sáng trong con ngươi phát ra lại càng thêm âm lãnh: “Bây giờ không phải là thời điểm bàn luận cái này!”

Vu nữ lúc này mới ngồi vào vị trí trên đầu Tôn Nhất và Đằng Tú, cẩn thận kiểm tra cho hai người một phen, ngẩng đầu, không hiểu hỏi thần khuyển: “Bọn họ đã chết được mấy ngày! Ngươi đưa lộn chỗ rồi!”


Bạch Mộc ở trong bình hết sức sốt ruột, cậu không kịp đợi đã đập vào bình, hô to: “Thả tôi ra ngoài!” Nóng lòng muốn nhào vào trong lòng học trưởng, khiến cậu nóng nảy không yên, nước mắt ba tháp ba tháp rơi xuống bình, phát ra thanh âm thanh thúy.

“Học trưởng… Học trưởng…” Bạch Mộc khẽ khóc thúc thít, đầu cố sức đập lên thành bình, muốn phá bình ra. Khuôn mặt thanh tú biến dạng, hóa thành một đạo khói, rồi khôi phục nguyên trạng, đập lên lần nữa.

Một lần một lần rồi lại một lần, mãi đến khi hồn khí đều thoát ra bên ngoài…

“Tiểu u linh! Cậu không thể yên lặng chút sao!” Lời nói lạnh như băng của vu nữ từ phía ngoài truyền vào bình.

Bạch Mộc căn bản nghe không vào, “Thả tôi ra, thả tôi ra!” Cậu kêu to, thanh âm khóc lóc cũng thay đổi!

Thần khuyển cùng Tốn Khuê Lang cũng chú ý tới Bạch Mộc trong bình.

Ánh mắt thần khuyển âm trầm, Tốn Khuê Lang hiển nhiên không nhận ra Bạch Mộc, lúc y thấy vóc người u linh chỉ là một đứa bé, bây giờ thân hình trở lại như cũ, y thật đúng là không nhận ra! Huống chi, cậu còn cao thấp như trùng tử!

Thần khuyển mang theo một chút tức giận gầm nhẹ chất vấn vu nữ: “U linh kia sao lại bị ngươi phong ấn vào trong bình?”

Ngón tay bạch ngọc của vu nữ ôn nhu nhẹ nhàng gỡ bình thuỷ tinh nhỏ bên hông xuống, đầu ngón tay dài mảnh ở phía trên vỗ về chơi đùa ánh mắt lưu luyến quan sát vật nhỏ bên trong bình tĩnh nói: “U linh này là nhặt được, đã là đồ của ta rồi!”

“Đứa nhỏ kia không thể là của ngươi, cậu ta và Tôn Nhất có sự ràng buộc đặc biệt!” Ánh mắt thần khuyển trở nên hung ác nham hiểm, khom người đứng lên, toàn bộ lông trên thân dựng thẳng, thần sắc hết sức hung ác!

“Sao hả? Ngươi muốn ăn sạch ta à? Ta chính là vu nữ, cái này có lẽ không hợp quy củ yêu giới!” Thanh âm của vu nữ mang theo một tia không vui, nhưng vẫn ngạo mạn như cũ!

“Thả hài tử kia! Cứu hai người trên đất!” Thần khuyển dùng ngữ khí đe doạ, gầm nhẹ nói không cho phép phản đối.

“Ngươi ở đây ra lệnh cho ta?” Lời vu nữ có vẻ tức giận. Thần khuyển và vu nữ vốn là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hai người bọn họ cứ một mực nhìn đối phương không vừa mắt, lại ngại bản thân sẽ có lúc phải hợp tác, khiến cho vu nữ khó chịu chính là, nó thà lựa chọn làm thức thần của một nhân loại, cũng không muốn bị cô ta khống chế.

Thanh âm thần khuyển hùng hậu mang vẻ nguy hiểm, u ám nói: “Ta có thể vì chủ nhân giết chết tất cả sinh linh, bao gồm cả vu nữ!”

Vu nữ ngẩn ra, ánh mắt nhìn thần khuyển càng phát ra âm hàn, ả trầm mặc, trong lòng thầm cân nhắc thiệt hơn trong đó, hồi lâu, mới dùng giọng điệu máy móc không hề chứa tình cảm hỏi: “Ta có thể cứu tên kia, nhưng có ích lợi gì?”

Thần khuyển khẩu khí thương lượng đáp lại vu nữ: “Ta có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi ba lần!”

“Ba lần quá ít! Ta muốn ngươi vĩnh viễn hầu hạ cho ta!” Thần khuyển là một nhân vật lợi hại, hiển nhiên vu nữ muốn có được nó, mặc dù nó rất đáng ghét!

“Huỷ thương lượng! Khi chủ nhân biến mất, ta sẽ không chút do dự một ngụm nuốt sống ngươi!” Khí thế thần khuyển, hoàn toàn không cho mặc cả!

“Ngươi!” Vu nữ giận đến kiều dung biến sắc, âm trầm!

Người chết đi cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là bị thần khuyển ăn tươi, linh hồn ở trong bụng nó phải chịu khổ sở cũng không nói, thậm chí ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có!

Cô ta xoay người đưa lưng về phía thần khuyển, lạnh lùng nói: “Hai người trên đất căn bản là không thể cứu, bọn họ sớm đã chết rồi, ta cũng bất lực! Thần khuyển, nếu như không có chuyện gì khác, trở về đem bọn họ chôn cất đi!” Nhấc chân bước về phía cánh cửa!

Thần khuyển linh hoạt nhảy lên, như một đạo bạch quang xẹt qua bên người vu nữ, trong nháy mắt chặn ở trước cửa.

Bành! Trong tích tắc cơ thể đã trở nên cao to gấp mấy lần, dữ tợn nhìn chằm chằm vu nữ, nhe răng nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén cực kỳ nguy hiểm, móng vuốt to khoẻ vô cùng bén nhọn, thậm chí chỉ bằng một cái móng kia thôi cũng có khả năng xé toạt mọi thứ!

Nó co người lại, nghiễm nhiên là bộ dáng đang chờ chiến đấu!

Vu nữ: nữ pháp sư.