Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 48: Ngày thứ tư – 10

Dương Tụng vẻ như cố mình bình tĩnh, “Sau đó có một ngày, ông ấy trở lại, mẹ tôi kể hôm đó nắng đẹp lắm, ông ngồi hút thuốc ngoài ban công, ngồi cực kỳ lâu, mẹ nấu cơm gọi ông, ông cũng không ăn. Mẹ bảo tôi ra hỏi ông có chuyện gì. Ông bế tôi lên, cho tôi ngồi trong lòng, nhìn tôi thật lâu. Sau đó ông hỏi tôi, nếu ba không có tiền, không mua được váy đẹp cho con, không đưa được con đi ngắm biển lớn, con có trách ba không? Lúc ấy tôi đâu biết gì, cũng không nhớ mình đã trả lời thế nào. Về sau mẹ tôi kể lại tôi mới biết, khi đó tôi nói là, có, đấy là tại ba không cố gắng.”

Lý Tư Niên đột nhiên thấy lạnh, y khẽ rùng mình.

Dương Tụng lại rất vững vàng, tay phải bưng ly rượu, tay trái ôm khuỷu tay phải, rượu trong ly không hề sóng sánh. Những lời này, những ký ức này chẳng biết đã xoay chuyển trong lòng cô bao nhiêu lần, vì vậy hôm nay nói ra mới không hề dao động.

“Ông ấy chết rồi, cùng Ngưu sở trưởng ở đội khảo sát, nghe nói lúc đó hai người đang chuẩn bị đổi tàu, chẳng rõ vì sao tàu đến thì không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống. Mẹ tôi kể, Ngưu Nạp Hàm ngã trước, ba tôi kéo ông ta nên ngã theo. Tôi không tin.” Dương Tụng khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm rượu, nói tiếp, “Công ty bảo hiểm bồi thường không ít tiền, đủ cho mẹ con tôi yên ổn sống qua ngày, thoắt cái đã bao nhiêu năm rồi.”

Lý Tư Niên thở dài, trong lòng ít nhiều cũng có chút đồng cảm, “Nếu đã có thể yên ổn sống qua ngày thì việc gì phải nhảy vào vũng nước đục này?”

“Thế còn anh?” Dương Tụng quay sang, nhoẻn miệng cười, “Anh sống cũng tốt mà, sao phải đến đây nhảy vào vũng nước đục?”

“Tôi sống không tốt đâu.” Lý Tư Niên lắc đầu cười, chỉ vào thái dương mình, “Có một thời gian, gần như đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, tôi mơ thấy ba tôi chết đi chết lại bằng đủ mọi cách. Mà lần nào trước khi chết, ông cũng túm lấy tôi, hỏi tại sao tôi không đi cứu ông, hồi bị nặng nhất tôi còn phải uống thuốc ngủ.”

Dương Tụng cũng cười, nụ cười chất chứa đồng cảm và cảm thán.

Lý Tư Niên ngước lên nhìn đèn chùm trên trần nhà, ngập ngừng thật lâu mới cất tiếng, “Tôi gặp được ba rồi.”

“Ông ấy còn…?” Dương Tụng muốn nói lại thôi.


Lý Tư Niên lắc đầu, “Chỉ còn xương trắng.”

“Nhìn thấy ông ấy, tôi mới hối hận. Lẽ ra tôi không nên đến đây, không phải linh hồn ông ấy đến tìm tôi mỗi đêm, mà chỉ là ác mộng của riêng tôi mà tôi, chắc chắn ông ấy cũng không hi vọng tôi dùng ông ấy làm cái cớ để đâm đầu vào chuyện ngu xuẩn này.” Lý Tư Niên ẩn ý nói.

Dương Tụng khẽ biến sắc, im lặng chăm chú nhìn y một lát, đột nhiên phì cười, “Có ai nói với anh điều này chưa, đàn ông đừng quá thông minh, ngốc nghếch một chút mới được phụ nữ thích.”

Lý Tư Niên chỉ nhếch miệng cười đáp, “Tôi không cần phụ nữ thích.”

Dương Tụng khẽ nhướn mày.

“Bỏ cuộc đi.” Lý Tư Niên thấy ám chỉ không có tác dụng, bèn dứt khoát nói thẳng, vẻ mặt y thấp thoáng chút gì đó gần như là từ bi, “Không cần biết cô đến vì ai, sống sót mới là quan trọng nhất.”

“Tất nhiên tôi sẽ sống sót.” Dương Tụng ngạo nghễ hất hàm, “Chỉ lũ người xấu năm xưa mới không sống nổi thôi, còn cả đám con cháu của lũ chúng nó nữa, có thể chính nghĩa đến muộn, nhưng chính nghĩa không bao giờ thiên vị kẻ xấu.”

“Đỗ Triều Sinh chết rồi.” Lý Tư Niên nhấn mạnh.

“Nhưng con trai lão vẫn sống, những kẻ liên quan năm đó vẫn còn cố vấn đầu tư của cha tôi, tuy lão đã tự sát, nhưng con cái lão còn sống… Tôi không buông tha được. Năm đó chính Đỗ Triều Sinh qua tay sang nhượng hòn đảo này cho cha tôi, lão mua chuộc cố vấn đầu tư của cha tôi, lừa cha tôi, đẩy ông ấy vào bước đường cùng.” Dương Tụng tu thêm một ngụm rượu lớn, ngón tay cô lúc này mới bắt đầu run rẩy.

Lý Tư Niên thở dài, “Cố vấn đầu tư của cha cô tên là gì?”

“Lý Lập Hành.” Dương Tụng nói, “Tôi chưa từng gặp lão, mẹ tôi cũng chưa gặp, chỉ nghe ba tôi thỉnh thoảng nhắc đến, nghe nói lão giỏi lắm, đầu tư kinh doanh lớn cách mấy cũng chưa từng thất bại. Trước khi chết ba tôi từng nói với mẹ tôi rằng chính Lý Lập Hành hãm hại ông ấy, tham lợi lộc bên ngoài, cấu kết với người khác, lừa gạt ông ấy.”

Lý Tư Niên xoa bóp ấn đường, “Cô cho rằng Lý Lập Hành là cha tôi? Cho nên ngay từ đầu mới chĩa mũi dùi vào tôi như thế?”

Nhắc tới chuyện này, Dương Tụng thoáng ngượng ngùng, “Ừ, trên đảo chỉ có mình anh họ Lý. Cái đêm soát người, nghe anh nói ba anh tên Lý Hành, là chuyên viên khảo sát, tôi mới biết tôi nhầm, từ đó đến giờ vẫn chưa xin lỗi anh, tôi hiểu nhầm anh rồi.”

Lý Tư Niên lắc đầu, “Đừng khách sáo, không để bụng.”

Một lát sau, Dương Tụng đặt ly rượu lên bàn, hít sâu một hơi, “Anh không muốn báo thù cho ba anh hay sao? Anh không muốn điều tra rõ ràng cái chết của ba anh hay sao?”

Lý Tư Niên thoáng sửng sốt, y đứng dậy, bước tới gần kệ rượu, vừa rót rượu vừa né tránh ánh mắt Dương Tụng, lựa lời đáp, “Tôi đã biết nguyên nhân cái chết của ba tôi rồi.”

“Chắc chắn không phải ba anh trượt chân ngã xuống biển chết đuối! Nguyên nhân vớ vẩn gì thế? Tôi cần anh giúp tôi! Chúng ta cần hợp tác! Thêm Phương Đại Xuyên, chúng ta có ba thẻ chức năng, ba người tốt hợp thành một phe, Phương Đại Xuyên còn một ống thuốc độc, chúng ta muốn ai chết thì kẻ đó phải chết! Chúng ta có thể điều khiển trò chơi này! Anh vẫn chưa hiểu sao?! Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại!” Dương Tụng truy đuổi.

Hai người rơi vào trầm mặc, không ai thuyết phục được ai, cũng không ai muốn bị ai thuyết phục.

Đang giữa khoảng lặng, ổ khóa đồng trên cánh cửa gỗ lách cách kêu vang, Phương Đại Xuyên một tay bưng cốc nước bự, một tay nhanh nhẹn mở cửa.

Thấy trong phòng có hai người, hắn sửng sốt, nhác thấy hai người cầm rượu trong tay thì đùng đùng nổi giận, nhíu mày ra lệnh, “Bỏ rượu xuống! Còn muốn sống không hả?!”

Hắn vừa nói vừa hùng hổ bước tới, nện cốc nước ấm lên tủ cạnh giường Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên tự giác đuối lý, không dám chọc giận Phương Đại Xuyên, y vội vàng liếc Dương Tụng, miễn cưỡng toét miệng cười, cầm cốc lên uống nước, không ngờ nước nóng quá, Lý Tư Niên không để ý, nước nóng xối thẳng xuống dạ dày, thực quản bỏng rực lên.

Phương Đại Xuyên ngờ vực nhìn hai người, “Hai người đang nói chuyện gì thế? Gì mà lơ đễnh thế?”

“Bọn tôi đang định bảo với anh là bọn tôi…” Dương Tụng vội đáp.

“Dương Tụng!” Lý Tư Niên bất chấp cổ họng bị bỏng, quát lên ngắt lời cô. Y xưa nay tao nhã lễ độ, trừ một lần nổi giận mắng Phương Đại Xuyên trước mặt mọi người thì chưa từng quát nạt ai, Dương Tụng bị y nạt mà sửng sốt.

Phương Đại Xuyên nghe được một nửa, hết nhìn người này lại nhìn người kia, hai người tới tới lui lui rõ là ăn ý, rõ là không muốn cho hắn biết. Trong lòng hắn không khỏi khó chịu.

“Chả muốn nói thì thôi.” Hắn cầm ly rượu của Lý Tư Niên, mở cửa sổ, tiện tay hất nửa chỗ rượu trong ly ra ngoài.

Phương Đại Xuyên nhìn chằm chằm cái ly trong tay, nhớ lại buổi tối Lý Tư Niên thoi thóp nằm ngủ, lại nghĩ đến mình cả đêm chăm sóc người ta, cuối cùng người ta còn chẳng thèm biết ơn, thế là nổi giận. Hắn quay phắt lại, như con rồng bị xâm phạm lãnh thổ phừng phừng phun lửa, “Hờ, anh hai ơi, anh biết đêm qua anh suýt chết không đấy? Anh có tí tự giác nào không thế? Chuyện trò cái gì? Tiếp khách cho xong rồi nằm xuống mà nghỉ đi, nghe chưa?!”

Dương Tụng nghe hắn nói vậy thì cũng mất tự nhiên, cô tiện tay quẳng ly rượu xuống, nói với Lý Tư Niên, “Xin lỗi, tại tôi không suy nghĩ thấu đáo, anh nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này coi như tôi chưa nói gì.”

Phương Đại Xuyên lạnh mặt, đang định nói gì đó, ngoài cửa sổ chợt vọng vào một tiếng mèo kêu lanh lảnh, “Meo ~”


Ba người cùng sửng sốt, Phương Đại Xuyên cũng quên béng mất mình định nói gì, ngoái đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một con mèo đen ướt sũng bám trên tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, con mèo này cũng khá già, ánh mắt loài mèo khi lớn tuổi đều có chút tà ma, có thể vì thông minh quá, nên khiến người nhìn không thoải mái.

Nhất lại là mèo đen, hơn nữa còn ở trên một hòn đảo hoang chết chóc, dưới bầu trời đêm đen kịt, trong màn mưa như thác đổ.

Phương Đại Xuyên hơi rợn người, hắn quơ quơ tay định dọa nó chạy.

Con mèo lại rất thông minh, cũng không sợ hắn, dùng móng vuốt thành thạo nạy cửa sổ, chui vào phòng.

Vừa nhảy vào, nó đã nhìn chằm chằm Lý Tư Niên, từng bước áp sát, đảo quanh Lý Tư Niên mấy vòng.

Phương Đại Xuyên lấy can đảm cúi xuống, dùng hai ngón tay nhấc nó lên, con mèo đen mắt xanh vùng thoát khỏi hắn, vùi mặt vào chân Lý Tư Niên cọ tới cọ lui.

“Cậu biết nó hả?” Phương Đại Xuyên ngờ vực.

“Biết sao được.” Lý Tư Niên lắc đầu, tiện tay xé một mẩu bánh mì cho nó ăn, “Chắc là động vật thích tôi, từ nhỏ đã vậy rồi, chó mèo quấn tôi lắm, cho hai viên kẹo là dính lấy tôi, bảo vệ bênh vực tôi.” Y nói, ngước lên nhìn Phương Đại Xuyên, đôi mắt loe lóe ẩn ý, tiếc là Phương Đại Xuyên không hiểu.

Hắn đáp, “Vậy hả.”

Lý Tư Niên nhìn hắn thật lâu, lắc đầu bảo, “Sao mà anh đần thế, con cún đần này.”