Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 47: Ngày thứ tư – 09

“Là cô hả?” Lý Tư Niên khoác áo khoác mỏng, đứng tựa vào cửa, khá kinh ngạc. Bởi vì Dương Tụng đứng bên ngoài, cô gái chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân, nghe tiếng cửa mở cửa mới ngước lên. Lý Tư Niên để ý thấy sắc mặt cô khá tiều tụy, quầng thâm mắt đen sì.

“Sao cô đến đây?” Lý Tư Niên mở cửa, đảo mắt nhìn quanh hành lang, xác định không có ai mới mời cô vào phòng, “Cô vào trước đi, bây giờ ở ngoài cũng không an toàn.”

Dương Tụng thong thả bước vào, cửa sổ hé mở, nước mưa và không khí tươi mát bên ngoài hắt vào, nhưng nồng nàn hơn là hương vị rất riêng của chủ nhân căn phòng, Dương Tụng thoáng xấu hổ.

Lý Tư Niên mở toang cửa sổ, lúc mơ màng ngủ còn chưa cảm thấy, nhưng tỉnh hẳn thì khát nước vô cùng, chỉ muốn thè lưỡi hứng mưa uống tạm. Y vừa mời Dương Tụng ngồi vừa đi tìm nước uống, tìm một vòng chẳng thấy, đành phải lấy ly thủy tinh, mở một chai rượu, chẳng cần biết uống rượu vào sẽ càng thêm khát nước, chỉ cấp thiết muốn giải tỏa cơn khát ngay lúc này.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lý Tư Niên uống cạn hai ly rượu vang, xong xuôi mới có tâm trạng nói chuyện với Dương Tụng.


Dương Tụng ngồi trên bậu cửa sổ, váy ngủ màu trắng bị mưa tạt ướt, nhưng cô có vẻ không nhận ra, chỉ chầm chậm vuốt phẳng nếp nhăn nơi bụng chiếc váy — nếp nhăn nho nhỏ này nói lên một sự thật, chính là sau khi thay váy ngủ, cô trằn trọc không ngủ được, nên đã ngồi trên giường rất lâu.

Cô suy nghĩ một lát, ngập ngừng rất lâu mới kéo quai váy, ngẩng đầu nói với Lý Tư Niên, “Anh… anh không định hỏi gì tôi sao?”

Lý Tư Niên lắc đầu cười, “Chuyện tối qua cướp thuốc ấy hả? Tôi hiểu mà, con người là thế. Dù sao thuốc cũng dùng rồi, người thông minh không để tâm chuyện cũ.”

Dương Tụng chăm chú nhìn y một lát, ánh mắt sáng quắc, như đang quan sát y có nói dối hay không.

Lý Tư Niên thản nhiên đối diện với cô, “Bài của cô là Thằng ngốc chứ gì? Thế cô sợ gì nữa, tôi không có thuốc độc, nếu tôi muốn hại cô thì chỉ có thể bỏ phiếu loại cô, nhưng cô có bị loại được đâu, sợ gì nữa.”

Lá bài “Thằng ngốc” khá vô dụng, không có bất kỳ năng lực gì, ban đêm cũng không được thức giấc, là một lá chức năng rất yếu. Thông thường nếu phe người sói yếu thế hơn phe người tốt, hoặc nếu bàn chơi còn phe thứ ba, để cân bằng thực lực của phe người sói và người tốt thì Bảo vệ hoặc Thợ săn có thể bị đổi thành Thằng ngốc. Nhân vật này chỉ có duy nhất một công dụng là tự chứng minh bản thân, nếu bị bỏ phiếu loại sẽ không phải rời sân mà vẫn được tiếp tục chơi, nhưng mất quyền bỏ phiếu.

Vì vậy, Thằng ngốc chỉ có thể bị giết nếu người sói ám sát lúc nửa đêm, còn muốn loại cũng không loại được.

“Bao nhiêu bài chức năng như thế, anh lại chẳng biết cụ thể có những lá gì, sao dám khẳng định tôi là Thằng ngốc?” Dương Tụng không hề lơi lỏng cảnh giác trước lập luận của y.

Lý Tư Niên đỡ trán, gượng cười, “Xét trên tính thực tế của trò chơi giết người này, năng lực của Bảo vệ rất khó thao tác, trừ khi phát cho Bảo vệ bảy ống thuốc giải, mà như thế thì quá vô lý; Kẻ trộm có thể đổi bài, nhưng độc sói tiêm vào thì bất kể anh còn lá bài nào chưa lật, anh vẫn phải chết thôi; Trò chơi thật, nên Cô bé hí mắt quá dễ bị phát hiện. Bài chức năng khả thi chỉ còn Già làng và Thằng ngốc. Già làng có hai mạng, tuy ban đêm có thể tặng thêm một ống thuốc giải để đối phó, nhưng nếu ban ngày bị bỏ phiếu loại thì vẫn chết ngay. Sáng nay tôi đề nghị bỏ phiếu cho nhau, cô là người đầu tiên hưởng ứng. Thực ra trong hoàn cảnh đó, dân làng bình thường sẽ đề phòng chó sói, sợ bị sói nhân cơ hội bỏ phiếu loại, nhưng cô lại không sợ, rõ ràng bởi cô biết mình sẽ không chết. Cho nên tôi đoán cô giữ lá bài không thể bị loại.”

“Tuyệt vời, suy luận quá chính xác.” Dương Tụng gật đầu tán thành, “Anh nói việc anh lên đảo này vượt ngoài dự định, nhưng anh lại biết quá rõ về trò Người sói này rồi.”

Lý Tư Niên rót cho cô ly rượu, lại tự rót cho mình một ly, y đặt ly trên tủ đầu giường, nằm tựa vào thành giường, phủ chăn lên đắp, “Tôi lên đảo không phải thực sự tình cờ. Tôi đoán lý do cô đến đây cũng là bởi chứng từ mua bán hòn đảo này mười mấy năm về trước, phải không? Cha tôi là nghiên cứu viên tại sở nghiên cứu của bà Tống, mười mấy năm trước, ông là người đầu tiên phát hiện ra hòn đảo này, tất nhiên còn cả mỏ kim cương vĩ đại bên dưới hòn đảo này. Ông viết báo cáo khảo sát sơ bộ, nhưng sở nghiên cứu còn chưa tiến hành khảo sát chi tiết thì hòn đảo đã bị rao bán tới hai lần. Sau đó ông vẫn tiếp tục ở lại đảo nghiên cứu, rồi đột nhiên mất tích, hòn đảo cũng bị bỏ hoang nhiều năm. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trên đảo, nhưng gần đây nghe nói có người mua lại nó, tôi nghĩ chắc người mua phải biết gì đó, nên lén mai phục quanh hắn, quá trình hắn tổ chức trò chơi Người sói, tôi tham dự từ đầu tới cuối, nếu tôi đã nghi ngờ trò chơi này có liên quan đến chuyện năm xưa thì tất nhiên tôi phải tìm hiểu thật kỹ về trò chơi này rồi.”

“Chuyện gì xảy ra trên đảo?” Dương Tụng cười khẩy, nhíu mày nhìn y, “Hòn đảo này đã nuốt chửng bao nhiêu mạng người, và còn đang tiếp tục với những người còn lại. Nó bị bán qua bán lại mấy lần, lần gần đây nhất chính là boss mua lại nó từ tay tôi.”

Lý Tư Niên đánh rơi chiếc ly thủy tinh trong tay, y trợn mắt, kinh hoàng hỏi, “Từ tay cô?”

Dương Tụng gật đầu, nhấc ly uống một ngụm, khẽ khàng thuật lại câu chuyện phủ bụi đã nhiều năm, “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc anh cũng biết gì đó. Anh chưa kể hết cho tôi phải không? Không sao, tôi cũng biết vài điều, tôi cảm giác những điều này chính là chân tướng anh đang tìm kiếm. Chúng ta trao đổi tin tức cho nhau nhé?” Dương Tụng xem chừng rất vững tin, khuôn mặt xạm màu cũng rạng rỡ hơn hẳn.

Lý Tư Niên lấp lửng, “Cô nói trước đi, để tôi xem câu chuyện của cô có đủ để trao đổi với câu chuyện của tôi hay không.”


Dương Tụng nửa đùa nửa thật bĩu môi, cô rất hào phóng, không cò kè mặc cả, cũng không nghi ngờ Lý Tư Niên nghe xong có giữ đúng lời hứa hay không, cô chỉ nhẹ nhàng dõi mắt trông xa, khe khẽ kể lại câu chuyện cũ.

“Mười mấy năm trước, khi ấy tôi không nhớ rõ, nhưng ba tôi làm ăn thua lỗ, vay nợ rất nhiều, nóng lòng tìm cơ hội vùng lên. Nghe đâu cố vấn đầu tư của ông ấy được bạn cho hay, hòn đảo này thường xuyên có các chuyên gia địa chất đến khảo sát, lần nào đến cũng mang theo dụng cụ cồng kềnh, hình như là đến khảo sát kim loại quý.

Báo cáo khảo sát hoàn chỉnh vẫn chưa có, cố vấn đầu tư của ba tôi chỉ lấy được kết quả khảo sát sơ bộ, nói là bên dưới hòn đảo này, dưới đáy biển cạn rất gần mặt biển có mỏ kim cương cực kỳ lớn. Ba tôi bị cố vấn đầu tư lôi kéo, tôi đã đọc nhật ký của ông, ông nói dù kết quả khảo sát không phải là thật, dù không có mỏ kim cương cũng chẳng sao, một hòn đảo nhỏ thuộc vùng biển quốc tế, lại nằm cách đại lục không xa như thế này, xây nhà cao tầng và khu nghỉ dưỡng vẫn dư sức kiếm lời.

Ông đặt trọn hi vọng vươn lên của mình vào hòn đảo này, bất chấp cổ đông khác phản đối, dùng hết vốn liếng cuối cùng, còn vay mượn thêm tài chính của công ty để mua lại hòn đảo này.”

Nghe Dương Tụng thủ thỉ, những điều chắp vá cô biết và những điều chắp vá Lý Tư Niên biết chầm chậm gắn kết với nhau, tạo thành một câu chuyện trải dài hơn mười năm hoàn chỉnh. Câu chuyện này vừa khổng lồ, vừa phức tạp, liên quan đến vô số người, từng thay đổi vận mệnh của vô số người. Mà giờ đây, tại hơn mười năm sau, cũng bởi ham muốn và thù hận xui khiến, nó lại một lần nữa lôi kéo rất nhiều người lại với nhau, mưu toan biến đổi vận mệnh của những người còn sống thành kết cục bi thảm kinh hoàng.

— Có lẽ từ lâu lắm rồi, âm mưu lật đổ ham muốn, đã trở thành vận mệnh của y.