Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 71: Bùi Tiểu Điểu rất thích khóc

Edit: Bất Niệm 

Trong thời gian Bùi Cẩn điều tra đáp án, Nhan Thế Ninh ở trong cung điều dưỡng thân thể trong tháng cữ.

Đứa bé sinh non, thân thể có chút yếu ớt, cho nên mặc dù trong lòng Diên Đế có hoài nghi, nhưng vẫn cử người đến chăm sóc cẩn thận. Các loại thuốc bổ thi nhau mà đến, lò lửa trong viện không ngừng đỏ hồng, vì vậy, qua bảy, tám ngày, sắc mặt Nhan Thế Ninh lại hồng nhuận như xưa, tiếng khóc của đứa nhỏ cũng vang dội hơn nhiều.

Hết một tháng, Nhan Thế Ninh đã có thể xuống giường đi lại, đứa nhỏ cũng trắng trẻo mập mạp, đương nhiên, tiếng khóc cũng vì thế mà càng thêm vang dội.

Nghe thấy tiếng khóc lại vang lên lần nữa, Nhan Thế Ninh thả hương thảo trong tay xuống, ngửa mặt lên trời thở dài, “Ông trời a, tiểu hỗn đản con sao hay khóc như vậy chứ? Không phải vừa mới ngủ sao?”

Đúng thế, tiểu hỗn đản chính là nhũ danh mà Nhan Thế Ninh đặt cho con trai mình, nguyên nhân là vì tiểu hỗn đản này rất thích khóc! Buổi sáng khóc một lần, buổi trưa khóc một lần, buổi chiều khóc một lần, buổi tối trước khi đi ngủ lại khóc thêm một lần nữa. Có lúc nhàm chán, nó còn có thể tùy thời mà khóc! Có việc, khóc! Không có việc gì, cũng sẽ tìm ra chuyện để khóc! Đứa nhỏ khác khóc mệt sẽ tự mình đi ngủ, nhưng tiểu hỗn đản này không thế, nhất định phải khóc đến lúc có người ôm mới thôi! Thật sự là quấn người chết đi được, cùng một đức hạnh với cha của nó! 

Mới đầu nghe con trai khóc, Nhan Thế Ninh còn phập phồng lo sợ, sợ nó bị ai tính kế, nhưng một thời gian sau, nàng phát hiện ra tiểu tử này không có việc gì cũng sẽ ngoác họng ra khóc, vì thế nàng liền mặc kệ, không thèm quản nữa!

Vừa khóc liền dỗ, chẳng phải là quá nuông chiều đứa nhỏ sao?

Lúc này, nghe được tiếng con trai khóc, Nhan Thế Ninh không có phản ứng gì. Nàng không tin nó không mệt mỏi!

Có điều, Nhan Thế Ninh nhịn được, nhưng Tiểu Thập Tam lại không nhịn được.

Diên Đế có lệnh, không có việc gì tuyệt đối không được quấy nhiễu Vương phi, cho nên bình thường không có ai dám tùy ý đến đây, vì vậy, cả cung điện to lớn khó tránh khỏi có vẻ vắng lặng, cũng may còn có Tiểu Thập Tam ở lại.

Bởi vì biến cố trong thọ yến của Diên Đế, Tiểu Thập Tam cũng không tiện ở lại phủ Hiền Vương nữa, mà lập tức bị đưa về cung, khi nào thấy nhớ cháu trai lớn thì đi tìm Nhan Thế Ninh, sau đó liền ở lại trong điện, ngày đêm canh giữ bên giường, chăm sóc cháu trai của mình.

Vốn là cháu trai vừa khóc, Cửu tẩu sẽ vội vàng đi đến, nhưng bây giờ lâu như vậy rồi mà cũng không thấy người đến. Mắt thấy cháu trai càng khóc càng lớn tiếng, Tiểu Thập Tam liền vội vàng ra cửa tìm người. Đến khi thấy Nhan Thế Ninh và Tiểu Tư đang ở phòng ngoài nghiên cứu thảo dược, Tiểu Thập Tam liền buồn bực, sau đó nói: “Khóc! Khóc!”

“Tiểu Thập Tam, không cần quan tâm! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết khóc!” Nhan Thế Ninh bị con trai ầm ỹ, liền giả bộ hầm hừ.

Tiểu Thập Tam vừa nghe thì trợn tròn mắt, cho rằng Cửu tẩu nói thật, sau khi suy nghĩ liền mím môi, xoay người trở về phòng.

Xong rồi, cháu trai của lão tử khóc làm phiền đến người ta, nên không có ai quan tâm đến nó nữa, thật đáng thương mà!!

Thấy cháu trai khóc không ngừng, Tiểu Thập Tam cực kỳ đau lòng, ô ô, không có người quan tâm đến cháu nha, làm sao bây giờ? Nhớ tới cách Mẫu  dụ dỗ mình, Tiểu Thập Tam do dự một chút liền vươn tay ra sờ sờ đầu của cháu trai, nói: “Cháu ngoan, không khóc. Sờ sờ!”

Đầu đứa nhỏ vừa mềm mại vừa ấm áp, Tiểu Thập Tam vuốt rất cẩn thận, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái. Thấy cháy trai rụt cổ một cái, tiếng khóc cũng ngừng lại, mừng rỡ liền xông lên đầu, sau đó tiếp tục sờ, “Cháu ngoan ngoãn, cho cháu…ăn kẹo. Phải trưởng thành đã! Bây giờ không có răng, không cắn được, ha ha…”

Có lẽ là vì thanh âm non nớt, mềm mại trấn an, hoặc là vì bàn tay nhỏ bé ấm áp trên đầu, hoặc là bị kẹo đường hấp dẫn, tiểu oa nhi hít hít mũi, ngừng khóc thật, sau đó giật giật thân thể mập mạp, ngủ thiếp đi.

Tiểu Thập Tam thấy thế thì vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười.

Ngoài cửa, những người có mặt đều trợn mắt há mồm.

Tiểu Thập Tam cũng nhanh chóng phát hiện ra kỳ lạ ở phía sau, quay đầu nhìn lại, cũng ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng đứng lên, hành lễ với nam nhân mặc Hoàng bào, “Phụ hoàng.”

Diên Đế đến đây, là vì sau khi nghe nghe được hồi báo của ám vệ, trầm tư trong thư phòng thật lâu mới hạ lệnh đến chỗ Nhan Thế Ninh. Đi tới cửa liền ngăn không cho thái giám thông báo, trực tiếp đi thẳng vào bên trong. Có điều ông cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, ngoại trừ Nhan Thế Ninh đang bình thản, chịu đựng gian khổ giúp đỡ một đứa nha hoàn nghiên cứu thảo dược. Thi lễ xong, liền để Nhan Thế Ninh dẫn ông vào phòng trong, ý muốn nhìn tôn nhi trông ngóng đã lâu một chút, lại không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh đứa con trai nhỏ ốm yếu của mình đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Câu không liền mạch, nhưng thanh âm lại rất rõ ràng, hơn nữa, phát âm cũng rất tự nhiên, như vậy, đứa bé này hẳn là không có vấn đề gì!

Trong lúc đó, Diên Đế có cảm giác vui như được lên trời!

Tiểu Thập Tam thấy vẻ mặt cổ quái của Phụ hoàng cũng nhận ra chuyện vừa xảy ra là gì, lập tức há to mồm, vẻ mặt khó tin.

Nhan Thế Ninh lại không quản nhiều như vậy, nàng đi đến trước mặt Tiểu Thập Tam, ngồi xổm xuống, mừng rỡ nói: “Tiểu Thập Tam, đệ nói chuyện..!!”

Tiểu Thập Tam gật đầu.

“Không cần gật đầu, mở miệng nói chuyện, giống như vừa rồi vậy!”

Tiểu Thập Tam trừng mắt, nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói, “Cháu trai, đừng khóc.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt vui mừng của mọi người càng thêm rõ ràng.

Diên Đế ho khan một tiếng, kích động hỏi: “Thập Tam, con... Sao con có thể nói được?”

Tiểu Thập Tam nhìn nhìn Diên Đế, lại nhìn nhìn Nhan Thế Ninh, trầm ngâm một lát mới trả lời: “Cửu ca, Cửu tẩu, bọn họ, dạy.”

Nghe câu trả lời như vậy, Nhan Thế Ninh có chút ngoài ý muốn. Quả thật, lúc Tiểu Thập Tam ở phủ Cửu vương, mọi người đều đùa giỡn, trêu chọc để hắn nói chuyện, nhưng đều đã dùng mọi biện pháp, mà tình hình cũng không khả quan hơn chút nào. Sau khi chẩn mạch, Bắc Đẩu nói Tiểu Thập Tam không phải bị bệnh, mà là vì vấn đề tâm lý nên mới chậm nói chuyện, như vậy, vừa rồi, nhất định là hắn đã đột phá qua chướng ngại kia. 

Diên Đế không biết rõ chân tướng, chỉ cho rằng Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh đã thật sự nỗ lực, vì vậy, ánh mắt nhìn Nhan Thế Ninh liền có thêm chút ít tán thành.

Xác nhận Tiểu Thập Tam nói chuyện bình thường, hơn nữa càng nói càng tốt, Diên Đế quay đầu lại hỏi Nhan Thế Ninh: “Ở đây có quen không?”

Bất thình lình bị hỏi, Nhan Thế Ninh hơi suy tư, trả lời: “Mọi chuyện đều tốt, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Nhan Thế Ninh cúi đầu không đáp, chỉ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng vừa lo lắng vừa vui vẻ.

Mặc dù không giải thích rõ ràng, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu. Trong nội cung hết thảy đều tốt, nhưng phu thê ngăn cách hai nơi, không chịu được nỗi khổ tương tư..!!

Kỳ thật vừa rồi, trong tích tắc Nhan Thế Ninh không muốn lộ ra loại biểu tình này, bởi vì nàng đoán không ra nguyên nhân Diên Đế hỏi như vậy là gì, bất quá cuối cùng nàng cũng quyết định bẩm báo thành thực, đương nhiên là có thêm chút ít ngụy trang trong đó… Nàng phải khiến người trước mắt này bớt bất mãn với nàng!

Nhan Thế Ninh muốn dùng lời nói để biểu lộ thái độ của mình nhưng lại thôi, sau đó liền chờ Diên Đế phản ứng. Nhưng Diên Đế lại trầm mặc hồi lâu, nàng cúi đầu lại không nhìn thấy nét mặt của Bệ hạ, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt bức người trên đỉnh đầu. Một lúc lâu sau, nàng không khỏi có chút thấp thỏm.

Nàng ở trong cung hơn một tháng, mọi chuyện xảy ra bên ngoài nàng đều không biết, chỉ từ vài lời của thái giám và cung nữ mà biết được Bùi Cẩn bị điều đến Tuyên Thành làm việc, hình như vừa hồi Kinh cách đây không lâu. Nói cách khác, một tháng này nàng không hề được gặp mặt Bùi Cẩn, quả thật là bị giam lỏng!

Hiện tại Diên Đế hỏi như vậy, là vì thuận miệng, hay là đang thử dò xét nàng? Hẳn là vế sau đi, bởi lẽ một tháng này, đây là lần đầu tiên Diên Đế đến chỗ nàng!

Nhan Thế Ninh nghĩ tới vô số khả năng, trong lòng càng thêm khẩn trương. Ngay lúc nàng đang phân vân xem có nên mở miệng nói tiếp hay không thì Diên Đế lại lên tiếng.

“Ngày mai trẫm sẽ phái người đưa con về phủ.”

Nhan Thế Ninh mở to hai mắt, con ngươi vui mừng sáng rỡ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn..

…Chẳng lẽ Bùi Cẩn đã giải quyết xong tất cả rồi sao?

Thấy Nhan Thế Ninh không hề làm bộ mà phản ứng chân thật, Diên Đế thoáng hài lòng, quay đầu lại thấy vẻ mặt chờ đợi của Tiểu Thập Tam, lại nói: “Con cũng đến lúc học chữ rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Thập Tam lập tức ảm đạm. Hắn còn tưởng được trở về cùng với Nhan Thế Ninh.

Có lẽ là cảm nhận được tiểu thúc thúc uể oải, cháu trai nhỏ lập tức cau mặt, “Oa” một tiếng khóc lớn. Diên Đế ở đây, Nhan Thế Ninh không thể bỏ mặc, gấp rút đi tới ôm con trai lên, vừa sờ, hóa ra là đái dầm.

Sau khi làm lễ với Diên Đế, nàng vội vàng vừa thay tã cho đứa nhỏ, vừa “a, a” dụ dỗ.

Bởi vì đã là đầu hè, nên con trai nàng cũng không quấn quá nhiều quần áo, cởi xuống quần lót nhỏ màu xanh nhạt liền lộ ra bắp chân trắng trắng mềm mềm, trẻ mới sinh lại phá lệ trắng nõn, cũng phá lệ khiến người ta trìu mến. Cho nên, thay tã cho con trai xong, Nhan Thế Ninh nhìn một dạng ngoan ngoãn khờ khạo của con mình, không nhịn được “chụt” một cái lên má. Quay đầu lại muốn nói chuyện với Tiểu Tư, đã thấy Diên Đế đứng ở bên cạnh, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Vừa rồi nàng đổi tã, cứ tưởng rằng Diên Đế đã đi rồi.

Nhìn lại Diên Đế, hai con mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé trên tay Nhan Thế Ninh, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Giống như hiếu kỳ, giống như trìu mến, lại giống như…nhao nhao muốn thử.

Nhan Thế Ninh nhếch miệng, nhớ tới một giấc mơ… Nàng sinh đứa bé mập mạp, Diên Đế muốn ôm thử, nàng liền ôm đứa bé đi mất.

Lúc này, nàng cũng rất muốn mang con trai giấu đi... Không cho Diên Đế xem, bất quá nghĩ lại, nàng liền híp mắt lại, nở nụ cười, sau đó chầm chậm đi tới trước mặt Diên Đế, ôn nhu nói: “Phụ hoàng, người xem đứa nhỏ này giống ai?”

Trong lúc nói chuyện, Nhan Thế Ninh liền xoay người con trai ra phía trước, đối diện với Diên Đế.

Diên Đế sững sờ, sau đó theo bản năng liền vươn tay ra đón, sau khi quan sát một hồi, chân thành nói: “Mặt mày giống con, nhưng cánh mũi lại giống lão Cửu.”

“Vâng, lông mày này cũng giống Bùi Cẩn, còn cả lúc cười rộ lên nữa... Mau, cục cưng, cười với Hoàng gia gia một cái…”

Nhan Thế Ninh đùa với con trai, đồng thời cũng chú ý đến phản ứng của Diên Đế, quả nhiên, Diên Đế nghe được ba chữ “Hoàng gia gia” thì khóe mắt đuôi mày đều buông lỏng, vẻ mặt vốn nghiêm túc trong nháy mắt cũng mềm mại, từ ái vô cùng.

Nhan Thế Ninh thầm oán trong lòng: Hừ hừ! Chỉ một lần này thôi!

Lúc này, Tiểu Thập Tam ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Phụ hoàng, cháu trai, ban tên.”

Tên của hoàng tự, một nửa đều là do quân chủ ban cho, có điều thời gian này Diên Đế bận rộn nhiều việc, nên cũng chưa kịp ban tên cho đứa nhỏ. Tiểu Thập Tam từng nghe Nhan Thế Ninh và Tiểu Tư nói qua chuyện này, vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, lại thấy tâm tình của Phụ hoàng rất tốt, suy nghĩ một chút liền to gan nói ra.

Diên Đế ngẩn ra, sau khi hiểu ý của Tiểu Thập Tam thì trầm ngâm một hồi, sau đó mới hào hứng hỏi: “Con thấy đặt tên gì thì được?”

Tiểu Thập Tam bị hỏi khó.

Nhan Thế Ninh nhìn mặt mà nói chuyện, biết tâm tình Diên Đế rất tốt, nàng liền nói với Tiểu Thập Tam: “Tiểu Thập Tam, tên của cháu trai phải nhờ đến tiểu thúc thúc đệ nha.”

Tiểu Thập Tam nghe vậy, mở trừng hai mắt, sau đó rất nghiêm túc suy tư. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, sao có thể nghĩ ra được cái tên có ý nghĩa sâu xa gì, ngắm nhìn bốn phía một hồi, ngẩng đầu lên thấy chim nhỏ đang bay, ánh mắt liền sáng lên, đưa tay ra chỉ.

“Bay?” Nhan Thế Ninh nhíu mày, sau đó vẻ mặt giãn ra, “Tiểu Thập Tam là muốn cháu trai giống như chim nhỏ tự do bay lượn phải không?”

Tiểu Thập Tam sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

“Bùi Vân Phi?” Diên Đế nghe vậy liền cân nhắc một chút, cau mày nói: “Nó có thể nghĩ ra chữ này cũng là làm khó nó rồi, có điều chữ “Phi” này không được trang trọng lắm, không bằng đổi thành chữ “Phỉ” đi, hàm ý phồn vinh hưng thịnh.”



Trong tiếng tạ ơn của Nhan Thế Ninh, Tiểu Thập Tam vô cùng uể oải nghĩ, vừa rồi hắn không phải là muốn nói chữ “Phi” (Bay), mà là chữ “Điểu” (Chim).

Bùi Vân Điểu. Bùi Tiểu Điểu (chim nhỏ), dễ nghe biết bao!

* * * Bổ sung thêm * * * 

Tiểu Phi Phi: Dễ nghe em gái ngươi!!

Tiểu Thập Tam: Bùi Tiểu Điểu!

Tiểu Phi Phi: Chim nhỏ em gái ngươi!

Tiểu Thập Tam: Bùi Tiểu Điểu!

Tiểu Phi Phi: Còn gọi loạn nữa, coi chừng ta đánh ngươi!

Tiểu Thập Tam: Bùi Tiểu Điểu!

Tiểu Phi Phi: ….Oa..!!

Tiểu Thập Tam: Ngoan ngoãn. Không khóc, sờ sờ đầu... Hắc hắc..

Tiểu Phi Phi: …Sờ em gái ngươi!