Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 70: Hóa hiểm thành thắng

Edit: Bất Niệm

Vì sao Nhan Thế Ninh phải hại con của hắn, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho nên Bùi Chương vừa thốt ra lời này, ánh mắt của mọi người liền tập trung về phía Nhan Thế Ninh và Bùi Cẩn.

Nhan Thế Ninh sớm đã ngờ tới bọn họ sẽ hỏi như vậy, cho nên sau khi nghe xong, nàng cũng không hoảng loạn, con mắt ửng hồng, nước mắt lăn xuống, sau đó dập đầu, nói với Diên Đế: “Xin Phụ hoàng minh xét! Trà kia đúng là do thần tức bảo Tiểu Tư bưng cho Điền phi, nhưng trong đó có bỏ thuốc hay không thì thần tức không biết! Huống chi, thần tức cũng uống trà, còn vì thế mà bị hại!...Vừa rồi, vừa rồi, nếu sơ sẩy một cái, hài nhi của thần tức cũng khó mà bảo toàn tính mạng…” Nói xong, Nhan Thế Ninh lại lớn tiếng khóc rống.

Thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, Bùi Chương hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó cả giận nói: “Ai biết có phải ngươi dùng khổ nhục kế hay không! Mặc dù ngươi cũng uống trà, nhưng cuối cùng ngươi lại vô sự! Ngươi thuận lợi sinh hạ hài tử, còn con của ta…!!! Thật sự là mưu kế hay! Thật sự là lòng dạ rắn rết!”

Nhan Thế Ninh thấy hắn ngậm máu phun người, hắt nước bẩn lên người mình thì tức giận đến toàn thân phát run, bất quá rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại, trên mặt tràn đầy hận ý, nhìn hắn nói: “Lời này của Thất ca là có ý gì? Chẳng lẽ ta vì muốn sát hại thai nhi trong bụng Điền phi mà nhẫn tâm bất chấp an nguy của con mình hay sao?”

“Vì đạt được mục đích, ngươi chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào!” Bùi Chương trả lời.

Biết hắn đã nhảy vào bẫy, Nhan Thế Ninh cười lạnh: “Theo như ý của huynh thì có phải ta cũng nên hoài nghi huynh là đang muốn vu oan hãm hại cho ta hay không?”

Ánh mắt Nhan Thế Ninh sắc như đao, Bùi Chương nhất thời nghẹn lời. Hắn là bị kinh hãi, cũng là chột dạ, cho nên lời nói ra tiếp theo liền có chút hàm hồ: “Cái gì mà vu oan hãm hại! Chẳng lẽ bản vương lại bảo Điền phi đích thân giết hài tử để giá họa cho ngươi sao?”

Nhan Thế Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Thất ca có thể hoài nghi ta lòng dạ rắn rết, bất chấp an nguy của cốt nhục để hạ độc kế, vậy thì sao ta lại không thể hoài nghi Điền phi chứ?”

Mục quý phi thấy không tốt, liền vội vàng xen vào, “Đều nói ít đi một câu đi, cái gì mà khổ nhục kế, cái gì mà vu oan hãm hại, mau thu lại hết cho ta!”

Nhan Thế Ninh thấy bà ta cố gắng hòa giải thì cũng không dây dưa nữa, chỉ nói: “Nương nương cũng là mẫu thân, tất nhiên cũng hiểu hài tử chính là thịt trên người mình, chỉ cần có lương tri, chắc chắn sẽ không bao giờ mạo hiểm an nguy của con mình! Thế Ninh không làm, cũng tin tưởng Điền phi không làm! Mặc dù tạm thời không biết là ai hạ độc, nhưng Thế Ninh chưa bao giờ hoài nghi Điền phi! Nhưng không biết vì sao Thất ca lại một mực chắc chắn là ta gây nên?”

Nói đến đây, Nhan Thế Ninh cố ý ngừng lại một chút. Lời này của nàng chính là đang mắng Bùi Chương không quân tử! Nhưng nàng cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi, bởi vì nàng cũng không có chứng cớ chứng minh mọi chuyện là do Điền thị gây nên, chính mình giết con của mình để vu oan hãm hại, đây là chuyện hoang đường cỡ nào chứ! Ngay cả chính nàng còn không tin, chứ đừng nói đến là Diên Đế... Mặc dù tất cả đều là sự thật!

Độc ác cỡ nào mà điên cuồng hãm hại như vậy!!!

Hơn nữa, chứng cứ duy nhất cũng đã bị Điền thị nuốt mất rồi!

Nghĩ tới đây, Nhan Thế Ninh hít vào một hơi, sau đó trầm giọng nói: “Đương nhiên, Thế Ninh cũng có thể hiểu được tâm tình của Thất ca, nếu như Thế Ninh mất đi hài tử, chỉ sợ sẽ còn điên cuồng hơn cả Thất ca và Điền phi! Nhưng nói thì nói thế, Thế Ninh cũng không muốn bị dội nước đục lên người!”

Nói đến đây, Nhan Thế Ninh thở dốc một hơi, lảo đảo thân thể.

Bùi Cẩn thấy thế, quay đầu lại phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán, cả kinh.

Nhan Thế Ninh nhìn hắn một cái, gian nan kéo ra một nụ cười, sau đó lại nói với Diên Đế: “Thần tức làm người như thế nào, Phụ hoàng là người rõ ràng nhất. Chuyện hôm nay, thần tức đều nói thật… Kính xin Phụ hoàng minh…”

Chưa kịp nói hết chữ cuối cùng, Nhan Thế Ninh trợn mắt lên, cả người đổ sang hướng bên cạnh. Bùi Cẩn vội vàng ôm lấy nàng, nhìn thấy một bãi máu dưới đất thì kinh hoảng, kêu ra tiếng:

... “Thế Ninh!!”



Nhan Thế Ninh lần nữa mất máu ngất xỉu, chứng minh nàng bị tổn thương rất lớn, cũng đã nói lên nàng không thể nào là người hạ độc, dù sao, lưỡng bại câu thương, không ai có lợi!

Nhưng Bùi Chương làm sao có thể cam tâm, thấy vẻ mặt âm tình bất định của Diên Đế, hắn lại nói: “Phụ hoàng, cho dù nàng không hạ độc, nhưng trà kia cùng trong một chén, vì sao người uống trước lại trúng độc sâu hơn người uống sau?”

Diên Đế nghe hỏi thế liền nhướn mày.

Tiểu Tư đứng bên cạnh, thấy thế liền mấp máy môi dưới, sau đó trả lời: “Đó là bởi vì thân thể của Vương phi nhà nô tỳ khỏe mạnh, còn thân thể của Điền phi thì suy yếu...”

Trong thời gian ở tại Ngọc Tuyền sơn trang, mỗi ngày Nhan Thế Ninh đều ăn uống no đủ, hoạt động gân cốt, tinh thần phấn chấn; mà Điền thị thì đúng là gần đây thân thể không được tốt, thời gian trước còn bệnh nằm liệt giường... Đối với hai người con dâu có thai, Diên Đế tất nhiên cũng có quan tâm, bây giờ nghe Tiểu Tư giải thích một phen, nghi hoặc trong lòng cũng được cởi bỏ.

Chỉ là…

Diên Đế nhìn Bùi Cẩn đang lo lắng đứng cạnh Thái y, lại nhìn Bùi Chương đang đau lòng rơi lệ, bên tai lại vang lên tiếng khóc thê lương của Điền thị, tâm niệm vừa động, Diên Đế chậm rãi nói: “Mẹ con Cửu vương phi còn yếu, ở lại trong cung tĩnh dưỡng đi.”

Lời này vừa thốt ra, sau lưng Bùi Cẩn lập tức cứng lại!

Diên Đế… Đây là muốn giam lỏng mẹ con Nhan Thế Ninh trong cung!

Tại sao phải giam lỏng?

Chính là đang hoài nghi hắn!



Yến tiệc vui vẻ một lần nữa chấm dứt trong hỗn loạn.

Nhan Thế Ninh được an trí cho một tẩm điện tinh xảo, lúc này nàng đã được thay quần áo sạch sẽ, đang an ổn ngủ trên giường, nghe được bên cạnh có động tĩnh, tròng mắt giật giật, tỉnh lại. Thấy Bùi Cẩn đang canh giữ bên giường, nàng nhếch miệng cười một tiếng, muốn nói chuyện nhưng đau đớn truyền đến, nàng lập tức hít vào một hơi.

Bùi Cẩn phát hiện ra, vội vàng cầm tay của nàng, “Nàng còn đau không?”

Nhan Thế Ninh chớp chớp mắt nhìn hắn, sau đó ủy khuất nói: “Đau quá.”

Bùi Cẩn vừa nghe, nhớ tới cái gì, liền biến sắc mặt, quát lên: “Nàng còn biết đau!”

“Hả??” Nhan Thế Ninh có chút mờ mịt, mới vừa rồi còn vẻ mặt lo lắng nhu tình, sao lại trở mặt rồi?

Bùi Cẩn thấy nàng như vậy thì có cảm giác như đang đánh vào không khí, hắn muốn hung hăng đánh nàng một trận nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể cầm ngón tay của nàng lên cắn một cái, cả giận nói: “Trở về ta sẽ tính sổ với nàng sau!”

Nhan Thế Ninh vừa nghĩ, liền biết là Bùi Cẩn đã biết chân tướng nên mới nổi giận, dù sao mặc dù là nàng thắng, nhưng tiền đặt cược lần này quá lớn, bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy sợ! Muốn giải thích, nhưng bên cạnh đều là người trong cung, liền cắn môi dưới không nói nữa, chỉ nháy mắt cầu xin tha thứ.

Bùi Cẩn oán hận nhìn nàng một lát, nhớ đến lời của Diên Đế, lại thở dài, sau đó tựa đầu lên vai Nhan Thế Ninh, nhẹ giọng nói: “Thế Ninh, nàng và con phải ở lại trong cung...”

Nhan Thế Ninh trợn to hai mắt.

Bùi Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn lên trán của nàng, nói tiếp: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đón nàng ra ngoài. Rất nhanh.”

Nhan Thế Ninh nhìn hắn, hốc mắt lại hồng lên, sau đó nàng từ từ gật đầu. Nàng cũng biết, Diên Đế giữ hai mẹ con nàng trong cung là có ý gì.

...Nàng làm nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không hóa giải được hiềm nghi của Diên Đế!

Bùi Cẩn biết rõ nàng nghĩ cái gì, lắc đầu nói: “Nàng làm rất tốt!”

Nếu như nàng không làm những thứ kia, chỉ sợ hiện tại Mục quý phi sẽ càng thêm kiêu căng, mà hai người bọn họ lại không thể giải thích rõ ràng được, chỉ sợ kết cục sẽ còn thảm hại hơn bây giờ!

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, như thế vẫn còn nhẹ!

“Mấy ngày tới đây, chỉ sợ ta khó lòng gặp được nàng.” Trầm mặc một lúc, Bùi Cẩn lại thương xót nói.

Nhan Thế Ninh hơi nhếch môi, sau đó nói: “Thiếp sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Bùi Cẩn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mặc kệ thế nào, trước hết nàng phải bảo vệ mình thật tốt!”

Nhan Thế Ninh ngẩn ra.

Bùi Cẩn cúi xuống bên tai nàng, buồn bã nói: “Đứa nhỏ mất có thể sinh lại, nàng mất... Thì sẽ không còn nữa…”

Nhan Thế Ninh nghe mà đau xót cả chóp mũi, nàng gật đầu nói: “Thiếp sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Suy nghĩ một chút, nàng lại nói nhỏ: “Nói cho chàng biết một bí mật.”

“Ừ?”

“Thực ra lúc trước là thiếp giả vờ bất tỉnh.”

“…”

“Khi đó ngất một chút, hiệu quả sẽ cao hơn.” Nhan Thế Ninh nháy mắt, nhỏ giọng nói.

Bùi Cẩn hồi tưởng lại, liền phát hiện ra manh mối. Lúc trước Nhan Thế Ninh vẫn bình thường, về sau đột nhiên nàng lại yếu dần đi, giống như là kiệt lực.

Nhan Thế Ninh cười giảo hoạt, “Hồ ly tinh, không nên quên lão bổn hành nha!”

Vừa nghĩ đến chuyện nàng giả bộ lừa gạt mọi người, Bùi Cẩn không nhịn được lắc đầu bật cười.

“Vậy sao nàng lại hôn mê đến tận bây giờ?” Bùi Cẩn nghi hoặc.

Nhan Thế Ninh cắn môi nói: “Về sau chàng ôm thiếp, thiếp cảm thấy hơi mệt, liền ngủ mất…”

“…”



Lúc đến hai người, khi trở về lại chỉ có một người, Bùi Cẩn nghiêm nghị ngồi trong xe ngựa trống rỗng, ánh mắt thâm thúy, quanh thân hắn mơ hồ lộ ra chút sát ý.

Rắn độc phát động công kích, hơn nữa lại dùng loại phương thức hắn không ngờ tới! Mặc dù hắn cũng bị tổn thất không nhẹ, nhưng cái giá bọn họ phải trả cũng quá lớn rồi!

Tại sao bọn họ phải làm như vậy? 

Lưỡng bại câu thương? Vì cái gì?

Trong Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng. Trên mặt mỗi người đều mang biểu tình phức tạp, vừa vui mừng vừa trầm trọng. Vui mừng là vì Vương phi đã sinh quý tử, còn trầm trọng là vì Vương phi và tiểu vương gia không thể trở về.

...Bùi Cẩn sớm đã nhanh chóng kể lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong cung.

Trong phòng thuốc, Bùi Cẩn an vị ngồi trên ghế mây, vân vê mi tâm, thầm suy nghĩ.

Bắc Đẩu ngồi bên cạnh nhìn Bùi Cẩn một lúc, cuối cùng nuốt phẫn nộ trong lòng xuống... Hai ngày trước, hắn nói muốn mượn Tiểu Tư một ngày, kết quả một lần mượn liền xảy ra chuyện!

Suy nghĩ một chút, Bắc Đẩu nói: “Ngươi đã cưới được một cô gái tốt. Hôm nay nếu nàng không phản ứng nhanh chóng, hậu quả sẽ là khôn lường.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Bắc Đẩu tràn đầy vẻ thưởng thức… Nhan Thế Ninh rất hung ác, bức nàng tới cực điểm, nàng thậm chí còn hung ác hơn cả Bùi Cẩn! Nữ nhân như vậy, thật sự là không thể tốt hơn! Đương nhiên, Tiểu Tư vẫn là tốt nhất!

Nghĩ đến Tiểu Tư, ánh mắt Bắc Đẩu trở nên nóng rực... Nàng thật sự là quá ưu tú, thời gian trước vừa mới để nàng đỡ đẻ cho nữ đầu bếp, hôm nay đã có thể thuần thục đỡ đẻ cho Vương phi!

Nhận ra bản thân đã thất thần, Bắc Đẩu ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”

Bùi Cẩn thâm trầm, “Hiện tại ta cần phải biết nguyên nhân vì sao Bùi Chương lại phải giết chết con của mình đã!”

Bắc Đẩu gật đầu, “Đúng là rất khả nghi. Làm như vậy bọn họ hoàn toàn không có lợi gì cả.”

Bùi Cẩn chán nản gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Thất ca trù hoạch ván cờ này, lấy cái chết của con mình để đả kích ta, nếu như về sau Thế Ninh không quấy rối ván cờ của bọn họ, sợ là ta sẽ sụp bẫy! Nhưng bây giờ Thế Ninh đã phá vỡ thế cục, tầm mắt của Phụ hoàng lại mơ hồ, cho nên mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng cuối cùng Phụ hoàng vẫn không hạ quyết định, chỉ giữ Thế Ninh ở lại trong cung để nhắc nhở ta, đề phòng ta! Từ điểm này mà nói, Thất ca đã thắng, nhưng bọn họ không thắng toàn toàn mà thôi! Như vậy, hiện tại muốn chuyển bại thành thắng, chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân Thất ca thiết kế ván cờ này làm gì! Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi lại là một quả cân ảnh hưởng đến việc ngồi lên vị trí kia! Ta không tin, vì đối phó ta mà Thất ca có thể điên cuồng đến vậy!”

“Ý của ngươi là, thai nhi trong bụng Điền thị có vấn đề?” Bắc Đẩu nhíu mày hỏi.

Bùi Cẩn híp mắt, “Ta đang nghĩ, cái thai trong bụng Điền thị có phải là thai chết hay không.”

Bắc Đẩu nghĩ nghĩ, liền vuốt cằm nói: “Có khả năng! Ta lập tức hạ lệnh cho người đến phủ Thất vương điều tra, nếu như là thai chết, nhất định sẽ để lại dấu vết, ít nhất trên mặt y dược sẽ có manh mối.”

Bùi Cẩn gật đầu, “Chúng ta phải dốc hết sức, sớm ngày đón hai người các nàng trở lại! Nếu không, ngươi nhất định sẽ phải chịu khổ cùng ta.”

Thấy Bùi Cẩn lại trêu ghẹo mình, Bắc Đẩu không thèm nói gì, nghĩ đến cái gì, lại ngẩng đầu lên nói: “Hai người? Phải là ba người mới đúng.”

“Ba?” Sau khi sững sờ, Bùi Cẩn lập tức hoàn hồn, sau đó ảo não không thôi, “Ta quên mất con trai của mình!”

Mà khi hắn nhớ tới bản thân chưa nhìn thấy mặt con trai, lại càng ôm đầu kêu rên ảo não.

Trong cung, trên giường gấm, trong một cái tã lót, có một bé trai khẽ nhếch khóe miệng của mình lên, dường như đang bày tỏ sự bất mãn trong lòng…